Thắc mắc này kéo dài không bao lâu.
Nửa canh giờ sau, nha dịch phủ nha An Bình, Thâm Châu vội chạy tới tìm Thôi Mậu bẩm báo rằng phủ nha đột nhiên xuất hiện vụ án cần xử lý gấp.
Hiện tại đã có nhà báo án trẻ em bị mất tích, tuổi tác đều trong khoảng – tuổi, gồm nam và nữ.
Đa phần cha mẹ của những đứa trẻ mất tích này đều để con chơi ngoài sân trong lúc làm đồ ăn sáng, vừa quay lại đã phát hiện mất tích, tìm ở khu vực xung quanh đều không thấy.
Có nhân chứng cũng sống trong hẻm nói đã nhìn thấy người đàn ông ôm đứa trẻ đang ngủ say vội vàng chạy ra khỏi hẻm.
Vì lúc đó hắn cúi đầu, đứa trẻ lại bị che nửa bên mặt nên rất khó nhận diện.
Nhưng có thể kết luận ngoại hình của người đàn ông này thông qua mô tả của nhân chứng, gầy béo cao thấp khác nhau, không phải là cùng người, vì vậy có ít nhất là kẻ gây án.
Bắt cóc trẻ em vô tội để uy hiếp bọn họ, đúng là ra tay tàn nhẫn thật.
Hàn Kỳ lạnh mặt nhìn bức thư trên tay, “Không thể nào đơn giản như thế được.”
Thôi Đào đọc lại dòng chữ trên bức thư.
Đúng là không thể nào đơn giản như thế được, trong thư không có hẹn thời gian gặp mặt, ai sẽ là người đi, giao dịch cụ thể thế nào.
Hẹn riêng người không thể hời hợt như thế, bà ta đang đối mặt với quan phủ, không thể chỉ đưa địa điểm mà không hề nhắc tới yêu cầu, chẳng có chút đề phòng nào cả.
Chỉ e là —
“Lớn chuyện rồi!”
Một tên nha dịch khác vội chạy tới, mặt mày đỏ bừng thở hổn hẻn, trên trán đều là mồ hôi, rõ ràng chuyện rất khẩn cấp, nhìn vẻ sợ hãi toát ra trong ánh mắt của hắn đã biết chẳng phải chuyện gì tốt lành rồi.
“Phát hiện được thi thể trẻ con ạ.”
Thôi Đào trầm mặt xuống, nhìn nhau với Hàn Kỳ, sắc mặt cả hai đều không tốt lắm.
“Chuyện này là do ả làm sao?” Thôi Mậu sốc đến mức mặt mày trắng bệch, vừa hoảng sợ vừa cáu kỉnh, vội quay người lại, “Sao ả lại có thể độc ác như thế chứ! Sao có thể ra tay với trẻ con chứ! Ta phải đi gặp ả!”
Thôi Lao trấn an cụ bà Thôi xong bèn nhờ Tiểu Mã thị đỡ cụ về phòng.
Ông ta quay đầu lại, nghe được tin này thì sợ đến ngây người hồi lâu.
May mà bà cụ đã đi rồi, tin đứa trẻ bị bắt cpc đã khiến cụ tức đến mức đau đầu choáng váng, nếu biết có đứa trẻ vô tội chết, e là tức chết mất.
“Nếu cha mà đến gặp bà ta, nhất định sẽ lại bị bà ta lừa một cú nữa.” Thôi Đào cười lạnh nói, hỏi Thôi Mậu cảm giác sinh ra một tên súc sinh với ả đàn bà ác độc là thế nào.
Thôi Mậu sững sờ nhìn Thôi Đào, môi mấp máy nhưng cuối cùng vì áy náy mà chột dạ không nói gì nữa.
“Những gì chúng ta cần làm bây giờ là nhanh chóng giải quyết vấn đề, cứu những đứa trẻ còn sống ra.
Chuyện này không thể nghiêm trọng hơn nữa, nhà họ Thôi chúng ta không thể gánh vác được tính mạng của nhiều đứa trẻ vô tội thế đâu!”
Thôi Lao biết đám người Địa Tang Các là kẻ ác, chúng là thủ phạm, là đám người ghê tởm đáng chết nhất, nhưng chuyện này chung quy mà nói cũng có liên quan tới nhà họ Thôi.
Nhà họ Thôi là đại tộc ở An Bình, là tấm gương chính trực trong hành vi và việc làm, không thể liên luỵ đến người vô tội, càng không thể liên lụy tới mạng trẻ con được.
Nhưng ông ta lại không biết nên đối phó thế nào bèn nhìn Hàn Kỳ cầu cứu, xin chàng nhất định phải giúp đỡ.
Tất cả những người trong phủ này, bao gồm cả ông ta và Thôi Mậu đều sẽ phối hợp hành động, nghe theo mọi phân công.
“Nghiệm thi trước đi.” Hàn Kỳ nói.
Sau đó Hàn Kỳ và Thôi Đào nhanh chóng đi tới hiện trường vứt xác ở cột đèn đường bên đầu ngõ.
Ở đây không hề vắng vẻ, nhưng cũng không có nhiều người.
Bên đường có vài hàng bán đồ ăn sáng, ông ta nhớ trước khi mình làm mì hoành thánh cho khách còn nhìn thấy đầu ngõ vắng tanh, chẳng có ai ở đó cả.
Sau khi làm mì xong, từ góc của ông ta đứng nhìn thấy đứa trẻ trông như đang ngồi, kề chân sát nhau.
Sau khi tiếp đãi vị khách xong, phát hiện đứa trẻ từ sáng đến giờ vẫn ngồi bất động dưới đất mà không sợ bị cảm.
Lúc này người bán hàng rong mới đi tới hỏi thăm tình hình, sau đó mới phát hiện đứa trẻ này đã chết rồi!
Vì trên đường có người qua lại, người dân vây xem cũng khá nhiều nên tạm thời chỉ dùng chiếu rơm phủ lên.
nạn nhân là nam và nữ, lúc Thôi Đào kiểm tra thi thể còn phát hiện trên khoé mắt của đứa trẻ còn vương nước mắt, cơ thể vẫn hơi ấm, rõ ràng là vừa chết đây thôi.
Người bị vặn cổ đến chết, nguyên nhân tử vong là xương cổ bị lệch khiến tủy sống bị đứt.
Kiểu chết này khiến nạn nhân bị ức chế hô hấp, đồng thời do dây thần kinh vận động bị tắc nghẽn nên cơ thể sẽ bị mất kiểm soát, không tài nào giãy giụa được.
Thủ pháp gọn gàng, không hề để lại bất cứ manh mối nào.
Thôi Đào lập tức tìm được bức thư trên người đứa trẻ.
Lần này trên thư viết rõ yêu cầu, muốn Thôi Đào một mình dẫn Thôi Liễu tới chùa Thanh Phúc vào giờ Dần rạng sáng mai, gặp mặt tại gian tịnh phòng mà năm trước nàng bị bắt cóc.
Trong thư còn cố tình nhấn mạnh, chỉ cần Thôi Đào tuân thủ theo yêu cầu, một mình đến chỗ hẹn và dẫn Thôi Liễu lành lặn đến thì chúng sẽ thả người, nếu không đứa trẻ còn lại sẽ đều có kết cục như đứa này.
“Lòng lang dạ sói, hung tàn hèn hạ mà!”
Sau khi thi thể đứa trẻ được chở về nha môn, Thôi Lao đọc bức thư xong thì cáu kỉnh mắng.
Ông ta quay lại trỏ vào Thôi Mậu, mắng càng hăng hơn, mắng ông ta năm đó dính dáng tới loại người không ra gì, hại Thôi Đào, hại Thôi Chi, giờ còn hại tới đứa trẻ vô tội nữa.
Thôi Mậu cúi gằm mặt nghe mắng, không dám nói tiếng nào.
Hàn Kỳ vẫn luôn nhìn Thôi Đào, hạ giọng nói: “Để ta phái người âm thầm điều tra tình hình ở chùa Thanh Phúc trước rồi hãy nghĩ cách ứng phó.”
“Đừng mạo hiểm, bà ta giết đứa trẻ là để cảnh cáo chúng ta, nếu làm ra chuyện gì thì bà ta sẽ ra tay với những đứa còn lại.
Một kẻ tàn nhẫn như thế thì không có giới hạn cuối cùng, người lương thiện bình thường không thể nào đấu lại bọn chúng đâu.”
Thôi Đào nói xong liền liếc nhìn Thôi Mậu bỗng làm đổ tách trà bên kia.
Ông ta cũng bị bản thân làm giật mình, lúc này đang rụt cổ lại, tâm trạng cực kỳ lo lắng.
Lúc này Thôi Đào chỉ muốn bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết, không muốn nhìn thấy những kẻ không phận sự, nhất là những kẻ đáng ghét.
Vì thế nàng bèn mời Thôi Lao dẫn Thôi Mậu đi trấn an gia đình đứa trẻ bị hại trước, dù giờ làm gì cũng không thể lấy lại được mạng người, nhưng vẫn nên cố gắng bù đắp cho họ.
Tất nhiên cũng là để Thôi Mậu nhìn rõ vì năm đó ông ta vô trách nhiệm, tự nghĩ mình là đúng mà đã gây ra bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng thế này.
Thực ra nói cho cùng, dù Thôi Mậu có cưng chiều Thôi Liễu thì cũng chưa chắc có bao nhiêu tình cảm chân thật, nếu không nhiều năm như thế rồi, ông ta là cha ruột, sao có thể không phát hiện Thôi Liễu khác thường được chứ? Thôi Mậu chẳng yêu thương ai cả, ông ta chỉ yêu thể diện và cảm xúc của mình, thích giả vờ đàng hoàng, thực chất chẳng bao giờ sẵn lòng chịu trách nhiệm hết.
Sau khi xử xong hết mọi người, Thôi Đào mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Nàng nhấp một ngụm trà, tựa vào ghế rồi bình tĩnh lại.
Hàn Kỳ lẳng lặng nhìn Thôi Đào, đợi nàng nghĩ xong, dời mắt nhìn mình, chàng mới vươn tay nắm chặt tay nàng.
Chàng đã muốn nắm lấy tay nàng từ lâu, nhưng tình huống không cho phép nên không có cơ hội.
Cả hai lập tức đan tay vào nhau.
Thôi Đào cảm nhận được tay Hàn Kỳ đang siết rất chặt.
“Sao còn chưa ăn đồ quý mà ta chuẩn bị cho em hả?”
Lời này có vài phần phàn nàn, nhưng lại có tác dụng điều hòa bầu không khí ngột ngạt hiện tại.
“Đồ quý chàng mang tới chỉ có con gà lòe loẹt kia thôi à?”
“Đó là chim.” Hàn Kỳ sửa lại, còn nói mình có dẫn theo đầu bếp tới để nấu riêng cho Thôi Đào.
Ai ngờ tình hình lại gấp gáp như thế.
“Đồ quý này đúng là hiếm thật, bình thường chẳng thể ăn được, nhưng phải giải quyết vụ án lớn này cho xong thì em mới có đủ tư cách ăn chứ!” Thôi Đào nói xong thì ung dung nhìn Hàn Kỳ một cái.
Cả hai nhìn nhau, cùng cắn môi dưới, lúc này thật sự không cười nổi nữa, chỉ biết cổ vũ nhau mà thôi, vì sự tồn tại của đối phương mà cảm giác được mình không phải chỉ có một mình, trong lòng có nơi để dựa dẫm.
“Ta không muốn để em mạo hiểm.”
Hàn Kỳ chậm rãi cụp mắt xuống, chàng biết với tính cách của Thôi Đào, nhất định nàng sẽ đi.
Nhưng chàng không cách nào kìm lại những lời này.
“Vụ án này vốn dĩ liên quan rất nhiều với em, huống gì còn liên quan tới tính mạng của đứa trẻ nữa.
Em biết chàng lo cho em, nhưng chắc chắn em không có việc gì đâu, đâu phải chàng không biết em thông minh và lanh lợi thế nào chứ.” Thôi Đào vỗ vai trấn an Hàn Kỳ, bảo chàng yên tâm.
“Đúng, em thông minh lanh lợi.” Hàn Kỳ trầm giọng đáp, im lặng một hồi rồi bỗng nói, “Chẳng biết đã phải dùng bao nhiêu máu và nước mắt để đổi lại nữa.”
Thôi Đào ngơ ngẩn, trong lòng bỗng tràn ngập cảm giác chua xót, chàng là người duy nhất nhìn thấu được cái giá và nỗi buồn đằng sau sự tự tin của nàng.
Thôi Đào khẽ chớp mắt vài cái, không biết tại sao nàng không thể nào nhìn thẳng vào mắt Hàn Kỳ được mà chỉ cụp mắt xuống.
Hàn Kỳ lại đan chặt tay mình và Thôi Đào lại với nhau.
“Chuyện này không hề đơn giản như thế, dù em có đi một mình, tiến hành trao đổi đúng như yêu cầu trong thư đi nữa.
Phân đà ở Biện Kinh đã bị diệt, cô Kiều bỏ mạng, Thôi Liễu bị em giam cầm, bà ta cực kỳ tức tối, chắc chắn sẽ tính sổ với em.”
Thôi Đào đồng ý: “Em biết, nhưng giờ không còn cách nào khác, em cũng tự tin bản thân có thể tự bảo vệ mình được.”
Thôi Đào lại khuyên Hàn Kỳ đừng lo lắng nữa, nàng thật sự có thể làm được.
“Em nào có đầu tay, cũng chẳng phải thần tiên mà có thể tàng hình được.
Trong chùa Thanh Phúc chắc chắn có gì đó, năm trước em mất tích ở đó, giờ bà ta lại hẹn em tại chùa.” Hàn Kỳ nói, “Việc này không thể cậy mạnh được.”
Thôi Đào hơi sửng sốt, nghi ngờ mở to đôi mắt đen láy của mình, nghiêng đầu nhìn Hàn Kỳ, “Chẳng lẽ Lục lang đã nghĩ ra cách khác rồi ư?”
“Như em đã nói, người lương thiện không thể đối phó với kiểu người cực kỳ hung ác này được.” Hàn Kỳ nói, “Vậy chúng ta phải nghĩ theo cách không lương thiện, gậy ông đập lưng ông, em nhất định phải dẫn theo người.”
“Ai chứ?” Thôi Đào hỏi.
“Hàn Tống.”
Thôi Đào sững sờ, nhưng nghĩ ý kiến của Hàn Kỳ cũng rất có lý.
Dù nàng có thông minh, giỏi khinh công, phản ứng nhạy bén, nhưng nếu rơi vào cái lưới mà chúng đã dành ít nhất năm để bện nên thì cũng không dễ thoát ra được.
Nhưng Thôi Đào vẫn cảm thấy chùa Thanh Phúc không phải là một nơi kín mít, hơn nữa trên đường đến nơi hẹn nàng có thể thừa cơ quan sát hoàn cảnh xung quanh để tuỳ cơ ứng biết.
Nàng vẫn tự tin mình có thể ứng phó được, ít ra đối với nàng thì chuyện trốn thoát cũng không thành vấn đề.
Nhưng Hàn Kỳ lại không biết khả năng của nàng tới đâu, dù có biết thì chàng cũng không thể không lo được, dù sao cũng là người yêu của nhau, lo lắng cũng là chuyện thường tình mà.
Đã có cơ hội tăng xác suất thành công, vậy nhất định phải bắt lấy chứ.
Thôi Đào mơ hồ hỏi: “Có tới kịp không?” Giờ Hàn Tống cũng đâu có ở Thâm Châu.
“Mấy ngày em về nhà, ta vẫn luôn ngấm ngầm điều tra thân thế của Hàn Tống, con trai trưởng của các đại hộ đều có dấu vết, lần theo đó mà tra, nếu không tra được ắt có vấn đề.
Có lẽ y đã sớm đề phòng chuyện này, phát giác được ta đang điều tra mình nên gần đây cũng bí mật quan sát hành động của ta, giờ ta chạy tới đây xuyên đêm, hẳn là y cũng sẽ không ngồi chờ ở Biện Kinh đâu.”
Thôi Đào gật đầu, cảm thấy Hàn Kỳ phân tích rất có lý.
“Trên thư chỉ yêu cầu em một mình tới nơi hẹn, không hề nói không được truyền tin ra.
Ta sẽ khiến Hàn Tống biết được tin này, chủ động tới chùa Thanh Phúc tìm em.”
Hàn Tống đúng thật là điểm yếu của Các chủ Địa Tang Các, nhưng Hàn Kỳ cũng không cách nào xác định được y sẽ có tác dụng gì không, chàng dặn Thôi Đào nhất định phải đặt an toàn lên trên hết, không được tuỳ tiện tin bất kỳ ai.
“Yên tâm nào, thật sự không sao mà.
Chàng bảo đầu bếp vặt lông chim đi, chờ em về ăn thôi.” Thôi Đào biết vì Hàn Kỳ không thể nào dẫn người nhúng tay vào chuyện này nên mới cảm thấy áy náy, bởi vậy nàng nửa thật nửa đùa nói với chàng.
Nàng không hề biết trong lòng Hàn Kỳ đã có quyết định, sau chuyện lần này, chàng nhất định sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để tiêu diệt Địa Tang Các hoàn toàn, không bỏ sót một ai.
…
Trời vẫn chưa tối, còn cách rạng sáng một khoảng thời gian nữa.
Thôi Đào dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi đến tiệm thuốc lấy thuốc, cả ba nghiền từng loại thuốc thành bột mịn.
Thôi Đào cho tất cả loại thuốc bột vào một cái nồi nhỏ theo thứ tự liều lượng khác nhau, sau đó đun lên, phần còn lại sau khi nấu thì để nguội một chút, cho thêm mật ong, vo thành một viên thuốc lớn.
Sau đó Thôi Đào lại lấy dược liệu chế thành vài viên thuốc nhỏ nữa, bỏ vào bình sứ rồi đậy kín lại
Đợi tới giờ Tý, nàng lập tức chuẩn bị xe ngựa đến chùa Thanh Phúc.
Thôi Đào một mình lái xe, chở theo Thôi Liễu.
Lúc Thôi Liễu bị dẫn ra, thấy cảnh tượng này liền hiểu ngay mẹ ruột đã đến cứu mình.
Vì thế trước khi lên xe, cô ta còn cười đắc chí với Thôi Đào.
Thôi Đào bèn nhân cơ hội nhét viên thuốc lớn kia vào miệng Thôi Liễu, không hề cho cô ta nước mà ép cô ta phải nuốt khô nó xuống.
Nuốt xong viên thuốc, Thôi Liễu ho khan một hồi lâu.
“Mày cho tao nuốt cái gì vậy hả?” Thôi Liễu sợ hãi hỏi, cố gắng ho viên thuốc ra.
“Yên tâm đi, không nhả ra được đâu, vừa vào dạ dày sẽ tan ngay, giờ độc có thể đã thấm vào xương tuỷ cô rồi.” Tất nhiên đây chỉ là nói quá lên thôi, nhưng miễn là khiến Thôi Liễu sợ hãi thì tốt rồi.
“Mày cho tao nuốt thuốc độc ư?” Thôi Liễu càng cả kinh, lập tức muốn hét lên nhưng lại bị Thôi Đào nhét giẻ vào miệng để chặn lại, không phát ra được âm thanh gì hết.
“Cố gắng hưởng thụ cảm giác thoải mái hiện tại đi, lát nữa cô không thư giãn được thế này đâu.” Thôi Đào đẩy Thôi Liễu bị trói vào trong xe, sau đó tạm biệt Hàn Kỳ và Thôi Lao rồi lái xe đi thẳng.
Từ đầu tới cuối Thôi Mậu đều im lặng cúi đầu, không còn mặt mũi gì nhìn Thôi Đào nữa, đợi xe ngựa đi rồi ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn.
“Còn mặt mũi mà trông nữa à!” Thôi Lao tức giận nhổ vào mặt Thôi Mậu một ngụm, “Nếu cháu gái cưng của ta xảy ra chuyện gì thì ta sẽ bỏ tên ngươi ra khỏi gia phả nhà họ Thôi!”
Thôi Mậu nghe vậy vội cầu xin Thôi Lao tha thứ.
Hàn Kỳ không muốn nghe những chuyện này nên gọi Trương Xương tới nhỏ giọng dặn vài câu, sau đó chắp tay bỏ đi.
Thôi Đào gặp Hàn Tống ngay tại chân núi dưới chùa Thanh Phúc.
Hàn Kỳ đúng là người dự liệu chuẩn xác, quả nhiên Hàn Tống đã đến.
Hàn Tống tự mình dắt ngựa đứng ở ven đường, xách theo một cái đèn lồng.
Y mặc quần áo vải thô màu trắng, cực kỳ giản dị, trông hơi khác biệt so với trang phục gấm hoa mà bình thường y vẫn mặc.
Vừa nhìn thấy Thôi Đào, Hàn Tống đã ân cần nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận nàng vẫn an toàn.
“Sao anh lại ở đây?” Thôi Đào cố ý cao giọng hỏi.
“Ta nghe nói đêm qua Thôi quan Hàn tới An Bình tìm em, lo em xảy ra chuyện gì nên cũng tới.
Sau khi tới đây, ta nghe nói Địa Tang Các dùng tính mạng của đứa trẻ để ép em đưa người tới đổi ở chùa Thanh Phúc, vì thế bèn đứng đây đợi em.” Hàn Tống giải thích xong liền hỏi Thôi Đào thật sự muốn lên núi giao dịch một mình ư, “Chắc chắn là có âm mưu, một mình em quá mạo hiểm rồi.”
“Không sao, chết vì cứu người thì cái chết của tôi cũng ý nghĩa mà.” Thôi Đào quay đầu nhìn về phía xe ngựa, “Hơn nữa tôi đâu có một mình, trên xe này còn có người khác nữa.”
Thôi Đào lập tức lôi Thôi Liễu ra, ngay lúc nhìn thấy Hàn Tống, Thôi Liễu trợn tròn mắt, định nói gì đó nhưng không thể thốt lên được.
Thôi Đào đoán hẳn là cô ta đang hy vọng Hàn Tống đến cứu mình.
Thôi Đào biết nhưng không nói toạc ra, cũng không cởi bỏ mảnh giẻ trong miệng Thôi Liễu mà chỉ hỏi Hàn Tống: “Các người biết nhau à?”
Hàn Tống cụp mắt nhìn đất, không nói tiếng nào.
Nếu Thôi Đào đã tra ra được thân phận của Thôi Liễu, còn diệt được cô Kiều và Vườn Như Ý của cô Kiều ở An Bình, hẳn cũng sẽ cực kỳ hoài nghi y.
“Tô Ngọc Uyển là mẹ ruột của anh? Cũng là Các chủ Địa Tang Các?” Thôi Đào lại hỏi.
Hàn Tống vẫn im lặng.
Thôi Đào cũng không ép y trả lời, nàng lấy một thanh tre rồi buộc thòng lọng quanh cổ Thôi Liễu, cảnh cáo cô ta đi chậm chứ đừng chạy nhanh, nếu không thòng lọng này càng giãy càng chặt đấy.
Sau đó, Thôi Đào lớn lên hô với khoảng núi trống trải xung quanh: “Ta đã cho cô ta nuốt thuốc độc rồi, chỉ có mình ta biết cách giải độc.
Chẳng qua chỉ là đề phòng các người đánh lén ta, bắt ta ép hỏi nên đề phòng chút thôi, nếu nghe thấy xung quanh có âm thanh gì kỳ lạ, ta sẽ lập tức kéo dây thòng lọng này vặn gãy cổ cô ta trước, giống như cách mà các người vặn gãy cổ đứa trẻ kia vậy!”
Thôi Đào dứt lời bèn quăng đầu dây còn lại cuốn quanh một thân cây ven đường, thân cây này dày cỡ miệng một cái bát lớn.
Không ngờ cánh tay mảnh khảnh của nàng vừa kéo nhẹ một phát, cái cây kia đã đổ ập xuống.
Sau tiếng cây đổ rạp xuống đất, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm quét qua lá cây.
Hàn Tống thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc, “Từ, từ khi nào mà sức em lại mạnh như thế chứ?”
“Trước kia chịu nhiều ức hiếp nên dần dà được như thế đấy.”
Thôi Đào dùng thanh tre đánh vào Thôi Liễu, đuổi cô ta đi về phía trước, nhưng đi được vài bước thì nàng lập tức nhấc dây thừng trong tay lên, Thôi Đào hét lên một tiếng, lấy tay ôm cổ mình vì gần như không thở nổi nữa.
“Hướng Đông Nam, cách đây chưa tới trượng, thành thật chút đi, ta nghe thấy đấy.” Thôi Đào quát vào rừng.
Ám vệ của Địa Tang Các ở chỗ Thôi Đào nói lập tức túa mồ hôi.
Hắn đang định rời đi để báo cáo lại tình hình với Các chủ, ai ngờ tai của Thôi thất nương này lại thính đến thế, có thể phát giác ra hành động của hắn.
Vậy giờ phải làm sao đây? Chỉ có thể cố gắng kiên trì nằm bất động mà thôi.
Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ta giết chết Thôi thập nương được, nhưng nàng ta thật sự dám xuống tay ư? Chẳng phải nàng ta vì cứu đứa trẻ nên mới đến sao?
“Các người đừng nghĩ là lấy tính mạng của đứa trẻ kia là có thể uy hiếp được ta, hôm nay ta tới là muốn tính lại món nợ cũ, dù đứa trẻ đó có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng phải do ta giết.
Hơn nữa các người đã giết đứa trước rồi, cũng đủ để thấy đám các người không hề có nhân tính, không thể nói lý được, càng không liên quan gì mà ta phải chịu trách nhiệm.
Vài ba người dân, vài ba người vô tội bị giết cũng chỉ khiến Triều đình dốc sức tiêu diệt các ngươi sớm hơn mà thôi.
Sao các người lại ngu xuẩn tìm đường chết đến thế cơ chứ?”
Thôi Đào nói xong lại dùng thanh tre gõ lên đầu Thôi Liễu, bảo cô ta đi đường liệu mà duy trì tốc độ, “Chậm lại!”
Thôi Liễu chỉ cảm thấy Thôi Đào rất đáng sợ, cảm giác bị dây thừng siết chặt cổ cũng không tốt chút nào, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng chịu đựng đi lên núi.
Hàn Tống nhìn màn trình diễn của Thôi Đào bằng ánh mắt phức tạp, sau khi im lặng hồi lâu mới thừa nhận với Thôi Đào rằng Tô Ngọc Uyển đích thực là mẹ ruột mình.
“Giờ có thể nói sự thật cho tôi biết rồi à?” Trước đó Hàn Tống vẫn luôn giấu giếm nàng rất nhiều, nói dối hết lần này tới lần khác là để che giấu thân thế và mối quan hệ của y với Địa Tang Các.
Giờ đã tra ra rõ ràng rồi, y cũng không cần thiết phải nói dối nữa.
“ năm trước có kẻ âm thầm đưa tin cho ta, nói cho ta biết mẹ ruột mình không phải là mẹ cả Vương thị.
Vốn ta không tin, cũng không muốn để ý tới.
Sau đó nhân lúc ta ra ngoài du ngoạn, bà ta liền xuất hiện, chính miệng kể lại chuyện năm xưa giữa bà ta và cha ta.
Một vũ nữ lưu lạc phong trần, mãi nghệ bán thân.
Một công tử xuất thân phú quý, vừa gặp đã yêu bà ta, vung tiền như rác.
Cả hai thề non hẹn biển, hận không thể dính chặt với nhau, khiến cha ta không hề về nhà, sau này thì bà ta mang thai ta.
Mẹ cả biết chuyện liền bắt bà ta rời xa cha.
Bà ta bèn đưa ra một điều kiện, bắt bà ấy hứa cho ta thân phận là con của vợ cả.
Bà ta nói năm xưa vì tiền đồ của ta nên mới đau khổ mà lựa chọn từ bỏ.
Những năm qua bà ta luôn nhớ nhung khắc khoải, nhận lại ta không phải vì muốn ta hiếu kính mà là để vơi đi nỗi sầu cả đời của mình, còn định giao hết sản nghiệp lại cho ta.
Bà ta kể rất nhiều quá khứ xót xa cho ta nghe, còn có nỗi khổ trong lòng nhiều năm của mình.
Dù sao cũng là mẹ ruột, cùng một dòng máu, bà ta tốn tâm tư sắp đặt cho ta, há mà ta có thể bất hiếu được? Sau này ta gặp được Thôi Liễu, nhận em gái, đồng ý với cô ta hàng năm sẽ gặp nhau lần.
Nửa năm sau đó, ta đồng ý lời mời của cô Kiều tới Vườn Như Ý rồi gặp được em ở đó.”
Có Vườn Như Ý, tổng đà ở Đặng Châu, phân đà ở An Bình, ở An Bình là được xây sau.
Trong năm, cứ khoảng – tháng thì cô Kiều sẽ viện cớ chăm sóc cháu trai để đến Đặng Châu kiểm tra và nghiệm thu thành quả, khoảng thời gian còn lại, Vườn Như Ý ở Đặng Châu đều được cấp dưới của thị chịu trách nhiệm huấn luyện và tuyển chọn con gái.
Đến giờ Hàn Tống vẫn còn nhớ khung cảnh lần đầu mình gặp Thôi Đào, đầu tóc rối bời, trên cánh tay bầm tím, cố gắng tránh né hình phạt của giáo viên ở Vườn Như Ý.
Hàn Tống thấy Thôi Đào nấp trong bụi cây, giáo viên dẫn theo vài tên hộ viện hùng hổ đi tìm nàng, lúc chúng sắp tìm ra nàng thì trong lòng Hàn Tống hơi lay động, bèn nói hoang giúp nàng, lừa đám người đó đi mất.
Sau đó y cứu Thôi Đào ra, lúc ấy thần trí của Thôi Đào đã có chút mơ màng, khóc lóc gọi mẹ, muốn về nhà, sau đó thì ngất đi.
Hàn Tống bèn đưa Thôi Đào về phòng mình chăm sóc, Thôi Đào tỉnh lại thấy Hàn Tống thì hiểu lầm y là hộ viện của Vườn Như Ý, bắt đầu hoảng loạn.
Hàn Tống cũng không tiện giải thích thân phận của mình bèn thuận thế thừa nhận, nhưng hứa rằng sẽ không làm tổn thương nàng.
Kể từ đó, Thôi Đào dần dần thân thiết với Hàn Tống.
Hàn Tống từng nói với cô Kiều rằng mình muốn đưa Thôi Đào về Biện Kinh.
Cô Kiều lại dùng thân phận đặc biệt của Thôi Đào và chuyện nàng chưa hoàn thành xong huấn luyện của Vườn Như Ý để từ chối.
Nhưng vì cô Kiều nhìn ra Hàn Tống đã nhung nhớ Thôi Đào nên liền chủ động nói thị sẽ chăm sóc cho nàng, Hàn Tống chỉ cần thường xuyên tới thăm là được.
Làm vậy cũng vì muốn Tô Ngọc Uyển có cơ hội tiếp xúc thường xuyên với y hơn, giúp tình cảm mẹ con sâu đậm hơn.
Mà Thôi Đào nhờ có Hàn Tống bảo vệ nên luôn được ưu ái, không bị huấn luyện nghiêm khác nữa, nhưng nàng cũng học được một ít thủ pháp lấy lòng đàn ông và giết người.
Cứ mỗi khi rảnh rỗi là Hàn Tống sẽ đến thăm Thôi Đào, đem đồ ăn tới cho nàng, cực kỳ quan tâm nàng.
Khi rời khỏi, Hàn Tống đều dùng thân phận thành viên của Địa Tang Các “nhận nhiệm vụ” ra ngoài.
“Em vẫn không hề biết được thân phận thật sự của ta.”
Hàn Tống chăm sóc Thôi Đào được nửa năm, cũng là Đoan Ngọ năm trước, cả hai đã hứa hẹn với nhau.
Họ hứa hẹn nếu có một ngày thoát khỏi được sự khống chế của cô Kiều và Địa Tang Các thì sẽ kết thành vợ chồng.
Hàn Tống liên tục thề thốt rằng mình nhất định sẽ sắp xếp tất cả, cố gắng “chuộc” Thôi Đào ra ngoài.
Sau đó, Hàn Tống bắt tay vào tìm thân phận mới cho Thôi Đào, muốn lấy lý do chính đáng, dùng thân phận đích thứ tử nhà họ Hàn để đường hoàng cưới Thôi Đào làm vợ, cho nàng một bất ngờ lớn.
Nhưng kế hoạch của y lập tức bị Tô Ngọc Uyển phản đối, dù sao thân phận của Thôi Đào cũng là con gái nhà họ Thôi, nếu dùng khuôn mặt đó xuất hiện trong vòng quan chức ở Biện Kinh, rất có thể sẽ bị bại lộ.
Ý của Tô Ngọc Uyển là Hàn Tống nuôi Thôi Đào làm ngoại thất, cứ giữ nàng bên cạnh là được.
Hàn Tống lại kiên quyết muốn lấy Thôi Đào, vì thế đã cãi nhau một trận ầm ĩ với Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển sợ tình mẹ con khó khăn lắm mới gom góp đã sẽ tan tành, bất lực nên không phản đối nữa.
Sau đó thì Hàn Tống về Biện Kinh vài ngày để tham gia khoa khảo, Thôi Đào xảy ra chuyện ở phủ Khai Phong.
“Vốn ta định chờ thi xong, nhân lúc cha mẹ vui vẻ sẽ nói ra thân phận giả của em để cưới em vào cửa.
Vì thế sau khi hoàn tất việc thi cử, ta lập tức lên đường tới Đặng Châu để đón em về, ai ngờ em không còn ở đó nữa, người ở Vườn Như Ý nói em đã nhận nhiệm vụ rồi.
Lúc ta chạy về Biện Kinh, thấy chân dung treo thưởng của em ở phủ Khai Phong nói em bị mất trí nhớ mới biết em đã vào đại lao của phủ Khai Phong, còn suýt chút nữa mất mạng dưới trát đao.”
“Vậy sau đó anh có bắt cô Kiều giải thích không?”
Vành mắt Hàn Tống đỏ hoe, y từ từ hít vào một hơi mới có thể khống chế giọng nói mình không bị nghẹn ngào, “Bảo là muốn cho em làm nhiệm vụ một lần, một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, sau khi em hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ chính thức khôi phục tự do ở Vườn Như Ý như kế hoạch của ta.
Nói là quy định dạy dỗ con gái ở Vườn Như Ý rất nghiêm ngặt, nếu em không làm nhiệm vụ gì mà được thả ra sẽ khiến những người còn lại bất mãn, e là phá hỏng quy tắc.”
Thôi Đào không tin lý do này nhưng cũng không mấy bận tâm, nàng lại hỏi Hàn Tống: “Vậy chuyện trên người tôi không có cổ là do anh giúp tôi à?”
“Các học trò nữ do cô Kiều dạy chia thành loại, cao, trung bình và thấp.
Cấp cao là đám người trung thành nhất, cũng là ít nhất, trong trăm người chỉ có .
Chỉ có cấp cao mới được giải cổ, em là cấp thấp nhất.”
“Tôi đần vậy á?” Thôi Đào vô thức hơi ngạc nhiên.
“Em không ngốc, chính vì em thông minh nên mới không tuân theo kỷ luật, do đó mà bị phạt, cũng bởi vì chưa đủ trung thành nên mới bị xếp vào cấp thấp.”
Hàn Tống nói với Thôi Đào, lúc nàng vừa vào Vườn Như Ý đã phải ăn cổ độc, nhưng y đã âm thầm lấy thuốc giải cho nàng uống.
“Nhưng em không hề hay biết, ta không thể mở miệng kể cho em nghe thân phận thật sự được, một lời nói dối phải dùng nhiều lời nói dối hơn để che đậy.
Sống chung với em càng lâu, ta lại càng không thể mở miệng được.
Ta sợ em phát hiện mình là con trai của người em hận nhất ở Địa Tang Các, trong cơn nóng giận sẽ bỏ mặc ta, làm ra chuyện ngốc nghếch, ta sợ em chết.
Ta định đợi sau khi thi khoa cử xong sẽ giải quyết hoàn toàn vấn đề thân phận của em, dành cho em một bất ngờ, lúc đó mới nhận lỗi với em.”
“Giải quyết như nào? Tôi vốn là con gái nhà họ Thôi, đổi thân phận như mặt đâu có đổi được, sao người khác không nhận ra chứ? Làm vợ cả không phải vợ lẽ, không thể ru rú trong nhà được, phải ra ngoài để giao tiếp chứ.” Thôi Đào cảm thấy suy nghĩ của Hàn Tống hơi ngây thơ.
“Vì thế nên mới chọn lúc sau khoa cử, chờ khi thành thân rồi ta sẽ đưa em tới chỗ thật xa để làm quan, ở đó chẳng ai biết em cả.”
“Vậy tại sao tôi khôi phục được tự do rồi, không đi tìm cha mẹ ruột mình mà phải bỏ qua tất cả để đi theo anh chứ?” Thôi Đào đặt câu hỏi, “Lúc đó tôi cam tâm tình nguyện tới thế à?”
“Em nói chờ khi ta chuộc em ra ngoài, em sẽ ở bên ta, cùng ta lưu lạc khắp chân trời góc bể.” Hàn Tống cực kỳ tin tưởng chuyện này.
Thôi Đào nghe vậy liền thầm cười trong lòng.
Nàng vô cớ bị bắt cóc, bị ném vào chỗ huấn luyện con gái của Địa Tang Các chịu khổ chịu nhục, thật sự trong lòng không thấy tủi thân à? Lại còn không muốn trốn về nhà để tìm cha mẹ kể khổ sao? Vì có Hàn Tống nên nàng mới tốn năm ở Vườn Như Ý, nhưng cảm giác day dứt và nỗi nhớ người nhà làm sao có thể dễ dàng quên được, vốn dĩ thân phận của nàng là quý nữ cơ mà.
“Là ta đã sai một bước, sai vì không đủ dũng khí để nói ra sự thật; là vì ta thiếu quyết đoán, suy nghĩ không chu toàn nên mới làm hại em!”
“Ta xin lỗi!” Hàn Tống đột nhiên quay lưng đi, đưa tay áo chùi lên mặt mình vài cái rồi mới xoay người lại nhìn Thôi Đào, cúi đầu hành đại lễ nhận lỗi.
Thôi Liễu ở bên nghe người nói chuyện, lại thấy Hàn Tống xin lỗi Thôi Đào như thế thì trợn trừng mắt, lắc lắc đầu, cố gắng cảnh báo Hàn Tống đừng để bị lừa.
Hàn Tống lại không hề để tâm tới chuyện này, chỉ mải kiểm điểm với Thôi Đào.
Vì năm đó y ngu ngốc nên mới bỏ bê chuyện bảo vệ Thôi Đào.
Lần này y đến để giải quyết chuyện chùa Thanh Phúc, y thề chết cũng phải bảo vệ nàng an toàn.
“Chắc chắn bà ta đang căm hận em vì chuyện phân đà bị diệt, còn có chuyện của cô Kiều và Thập nương nữa.
Ở đây có rất nhiều người mai phục, em ứng phó không nổi đâu, ta sẽ giải hoà, bảo bà ấy đừng làm hại em nữa.”
“Làm gì dễ giải hoà tới vậy chứ.” Thôi Đào trực tiếp thốt ra một câu kinh điển để trả lời Hàn Tống, “Nếu tôi, Tô Ngọc Uyển và Thôi Liễu cùng rơi xuống nước, anh chỉ được cứu người, vậy anh sẽ chọn cứu ai đây?”
Hàn Tống giật mình, đối diện với ánh mắt của Thôi Đào.
Y hiểu rõ câu hỏi này của Thôi Đào là có ý gì.
Y biết dù trước hay sau khi mất trí nhớ, nàng vẫn luôn không thích Các chủ Địa Tang Các.
Nhưng trong năm qua, Tô Ngọc Uyển đã hàn gắn lại mối quan hệ mẹ con với y, thực sự rất chân thành.
Bà ta chiều theo mọi ý muốn của y, cho y đủ thứ đồ chơi mà y thích, thậm chí còn tự may quần áo, chải chuốt đầu tóc cho y nữa.
Hàn Tống thật sự cảm nhận được sự quan tâm của người mẹ dành cho mình.
Hàn Tống khó khăn nói: “Đào Tử, ta —”
“Dừng!”
Thực ra đáp án của sự lựa chọn này đối với Thôi Đào không hề quan trọng, cái “tốt” của Hàn Tống đối với nàng chưa từng khiến kết cục của nàng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi được tình trạng hiện tại của nàng.
Xét cho cùng, tình cảm của Hàn Tống đối với nàng là rất sâu đậm, nhưng cũng chỉ là một sự tra tấn, một tình yêu mỏng manh đến mức không thể nói ra sự thật mà thôi.
Y gần như không dám nói ra sự thật rằng bọn họ đã từng sống chung, sau khi nàng bị mất trí nhớ, lúc dùng thân phận ban đầu của mình để đối diện với nàng đều không có can đảm để nói ra.
Nàng không có quyền trách cứ Hàn Tống do dự, thiếu quyết đoán hay bất đắc dĩ phải nói dối mình.
Thế giới tình cảm của con người luôn rất phức tạp, trừ tình yêu nam nữ ra còn có rất nhiều khía cạnh khác phải quan tâm, trải nghiệm của mỗi người là khác nhau, tam quan và cách hành xử cũng khác nhau, không ai có thể ép ai vì mình mà từ bỏ mọi thứ, nhưng họ có thể lựa chọn rời bỏ người không hết lòng với mình.
Ý của Thôi Đào khi hỏi Hàn Tống như thế là để Thôi Liễu và đám ám vệ trốn trong rừng nghe được, cuối cùng để Tô Ngọc Uyển hiểu ra: Bà ta sinh ra đứa con này là vô dụng!
“Đúng rồi, lúc người phụ nữ áo đen tên Yến Tử kia gặp tôi ở miếu Thành Hoàng đã lấy tính mạng của anh và Lữ Công Bật ra ép tôi, đó lại là chuyện gì nữa vậy?” Thôi Đào lảng sang chuyện khác.
“Cô Yến lấy ta ra uy hiếp em có lẽ là vì để tránh bọn em hoài nghi thân phận của ta.
Thực ra đều là nói dối cả, bao gồm cả chuyện ta nói em ăn trộm bản đồ Đặng Châu, còn ta thì dùng thân phận Hàn nhị lang để cứu em, sắp xếp cho em ở trong nhà cũ.”
Hàn Tống áy náy cụp mắt xuống.
“Ta nghĩ đợi em khôi phục trí nhớ thì sẽ có thể giải thích tất cả.
Lúc đó vì giấu giếm thân phận của ta, còn có quan hệ giữa ta và Địa Tang Các nên mới nói dối em như thế.
Vì biết bên Đặng Châu thật sự có chuyện bị mất cắp bản đồ vận chuyển muốn, Hàn Trĩ Khuê chắc chắn sẽ xác minh nên mới nói vậy.”
“Nhưng vẫn còn chỗ chưa được giải thích.”
Cừu đại nương là người giết vợ chồng Mạnh Đạt, rõ ràng nàng không có giết người, tại sao sau khi bị bắt lại không hề kêu oan mà ngoan ngoãn nhận tội chịu chết chứ.
Tại sao có đường sống mà vẫn lựa chọn cái chết? Hơn nữa cái chết này không phải là âm thầm tự tử, mà phải chờ cho phủ Khai Phong tới bắt nàng, ngồi trong tù chịu tội thụ thẩm, nhận tội mà chết chứ?
“Vậy anh có từng hỏi Tô Ngọc Uyển tại sao tôi rõ ràng không giết người mà vẫn chọn nhận tội chết chưa?”
Hàn Tống: “Bà ta nói bà ta cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này, vốn dĩ chỉ bảo em làm một nhiệm vụ rất đơn giản, cho mọi người một câu trả lời thì sẽ danh chính ngôn thuận thả em ra được rồi.
Bà ta đoán em sợ nhiệm vụ thất bại, cổ độc phát tác nên mới nhận tội.
Nhưng thực ra trong người em đã không còn cổ độc nữa, chuyện này phải trách ta không nói rõ cho em biết.”
“Vớ vẩn, tôi bị mất trí nhớ, cố gắng làm việc của phủ Khai Phong để tìm sự sống mà bà ta còn phái người âm thầm giết tôi, nào chịu buông tha cho tôi chứ.
Trước đó không có bằng chứng chứng minh sát thủ có liên quan tới Địa Tang Các, nhưng mấy ngày trước lúc tiêu diệt phân đà Biện Kinh, tôi đã xác nhận được tên đó đúng là sát thủ của Địa Tang Các rồi.”
Hàn Tống nhíu mày, ý thức được có chuyện gì đó không đúng.
“Tôi có một suy đoán, anh có muốn nghe không?” Thôi Đào hỏi.
Hàn Tống lập tức gật đầu.
“Có một kiểu người làm mẹ không thích nhất là nhìn thấy con trai mình si mê cô gái khác đến mức mất lý trí, không quan tâm tới lời dặn của mẹ.
Hơn nữa vốn tôi lại là người mà em gái anh ghen ghét căm hận, có Thôi Liễu liên tục nói xấu, thúc giục mong tôi chết nhanh đi, lại thêm mẹ anh đã vốn ghét tôi rồi.
Anh nghĩ bà ta sẽ để cho anh dẫn tôi cao chạy xa bay, để bà ta hao phí năm vất vả khôi phục tình cảm mẹ con à? Anh đi rồi thì Địa Tang Các của bà ta sẽ do ai thừa kế đây? Con hàng này cũng không thông minh lắm nhỉ, về mặt tình cảm còn cố chấp hơn cả anh!”
Thôi Đào nói xong lại gõ gõ đầu Thôi Liễu đang đi phía trước.
Thôi Đào lại nói tiếp với Hàn Tống kết quả thẩm vấn ả nha hoàn bên người Thôi Liễu, trong đó có cả lời khai Thôi Liễu và cô Kiều bàn nhau làm sao để giết nàng.
“Dù giờ tôi không có bằng chứng chứng minh, nhưng tôi nghĩ trong vụ án Mạnh Đạt, nhiệm vụ của tôi không phải là trộm bản đồ vận chuyển muối mà còn “đơn giản” hơn nhiều, là để tôi đi chết, nhận lấy cái chết ở phủ Khai Phong.
Vì đúng lúc, anh định sắp xếp kết hôn rồi dẫn tôi đi, mà họ lại muốn tôi đi vào chỗ chết.
Thế là khoảnh khắc cuối cùng cũng là thời cơ tốt nhất, nhân lúc anh không có ở đây phải nhanh chóng ra tay với tôi.
Cách chết này rất tinh vi, nếu trực tiếp chết trong tay họ, há chẳng phải bị anh trách cứ sao? Nhưng viện lý do rằng cái chết của tôi là vì thất bại trong một nhiệm vụ đơn giản thì khác.
Vì nếu phủ Khai Phong bắt tôi thì họ thật sự không thể cứu được, không thể xen vào được, chỉ có thể đứng nhìn.
Tôi chết đi như thế, tối đa họ cũng chỉ bị anh trách cứ vài câu, không khiến hoà khí giữa mẹ con anh bị tổn hại.”
“Mưu mô biết bao! Kiểu mẹ như thế đáng để anh đắn đo lựa chọn à? Từ trước tới giờ bà ta chưa từng xem trọng nhu cầu của anh, thứ gọi là tình mẫu tử chẳng qua cũng chỉ vì bà ta muốn điều khiển anh như một con rối dây mà thôi.”
“Hơn nữa tôi nghĩ lúc đó bà ta bắt tôi cũng dùng tính mạng người quan trọng để uy hiếp, để tôi nhất định phải chịu chết, như cách dùng tính mạng đứa trẻ để uy hiếp tôi bây giờ vậy.
Tôi nghĩ năm đó rất có thể là họ đã lấy mạng của mẹ hoặc các anh ruột của tôi uy hiếp, dù vật tuỳ thân của họ để hù dọa tôi, dù sao cũng có kẻ giúp làm chuyện đó mà.”
Thôi Đào nói xong liền dùng thanh tre chỉ vào Thôi Liễu phía trước, vì nàng phát hiện lúc này cô ta cực kỳ căng thẳng.
Tất nhiên Hàn Tống cũng nhìn ra, phản ứng của Thôi Liễu đang gián tiếp chứng minh rằng những suy đoán của Thôi Đào từ nãy tới giờ đều chính xác.
Trước đây Hàn Tống chưa từng tận mắt trông thấy Tô Ngọc Uyển làm chuyện xấu, chỉ nghe về tiếng xấu của Địa Tang Các, Tô Ngọc Uyển lại lấy cớ mình đã không còn liên quan gì tới người trong giang hồ để giải quyết cho qua.
Bản tính Hàn Tống là một người hơi ham chơi, không mấy quan tâm tới những chuyện ít liên quan tới mình, vì thế y cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng lần này y đã ý thức được rõ ràng rằng mẹ ruột mình ghê tởm đến mức nào, những lời dối trá đẹp đẽ của bà ta đã lừa y thành một thằng ngốc.
Bà ta thực sự phí tâm tư để toan tính, phá hoại tình cảm giữa y và Thôi Đào, thậm chí còn dùng người thân của Thôi Đào để uy hiếp, bắt nàng “tự nguyện” chịu chết! Một người ác độc tới nhường nào mới làm ra được chuyện này chứ? Đây là người con gái mà con trai bà ta yêu thương nhất, bà ta quan tâm con trai mình như thế ư?
Nếu đã như thế thì không cần suy nghĩ sẽ chọn ai nữa.
“Ta chọn em.” Hàn Tống khàn giọng nói..