Mạc Truy Vũ kinh ngạc hỏi: “Thiếu chủ đã gặp cô ta rồi ư?”
“Tình cờ thôi.”
Mạc Truy Phong bảo Mạc Truy Vũ chớ xen vào chuyện của người khác, lo mà giải quyết những việc còn lại của Địa Tang Các đi.
“Nếu có sai sót gì, thiếu chủ quy trách nhiệm tới thì ta cũng không bảo vệ được cậu đâu.
Cậu cũng thấy kết cục của Tô Ngọc Uyển rồi đấy.”
“Chẳng thấy gì hết! Hôm đó tôi có việc, bỏ lỡ mất vẻ đẹp sương mai của hoa Quỳnh rồi.” Mạc Truy Vũ tiếc nuối, dứt khoát phất tay áo tạm biệt Mạc Truy Phong.
Sau đó, Xuân Lệ được dẫn vào phòng.
“Chào Mạc tiên sinh ạ!” Xuân Lệ cung kính hành lễ chào Mạc Truy Phong, sau đó giải thích với hắn, “Lần này tôi tới là theo lệnh của Gián nghị Hàn, đưa Hàn nhị lang về Biện Kinh.”
“Các chủ chết rồi, cô Kiều cũng đã chết.”
Chuyện chùa Thanh Phúc không được đồn ra ngoài, Xuân Lệ vừa tới An Bình lại càng không biết chuyện bên này.
“Cái gì!” Xuân Lệ giật bắn người, lập tức ngồi sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa, khóc đến mức không khống chế lại được nữa.
Mạc Truy Phong thấy Xuân Lệ như thế lại không khỏi bội phục Thôi Đào, những cô gái có thể thoát khỏi khống chế của cô Kiều và Tô Ngọc Uyển không nhiều, giờ nàng lại quay về phản sát, đúng là hiếm có thật.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Xuân Lệ bèn căm hận hỏi Mạc Truy Phong, ai là người đã giết Tô Ngọc Uyển.
“Hàn nhị lang.”
“Sao lại là ngài ấy được chứ…” Xuân Lệ giật nảy mình, nét mặt do dự.
Mạc Truy Phong vẫn lịch sự như cũ, nhưng đôi mắt lại đột nhiên tràn đầy sát khí, “Cô còn định tận tâm báo thù cho Các chủ nữa không?”
Xuân Lệ cúi đầu: “Tôi —”
“Tất nhiên là vì Hàn nhị lang bảo vệ kẻ khác nên mới phải đâm chết mẹ ruột mình.
Dân gian có câu “Có vợ quên mẹ” mà.
Hàn nhị lang mà cô kính trọng chưa lấy vợ đã quên mẹ trước rồi.” Mạc Truy Phong thổn thức thở dài.
Xuân Lệ oán hận cắn răng: “Hóa ra đều do Thôi thất nương xúi giục!”
“Nghe nói cũng là vì cô ta thẩm vấn mà cô Kiều mới bị ép phải tự vẫn.” Mạc Truy Phong lại thở dài, “Triều đình ắt sẽ không bỏ qua cho Địa Tang Các, các người đi đi, sau đó thì tự lo liệu cho cuộc sống của mình đi.”
“Tiên sinh định bảo ta dễ dàng quên Địa Tang Các thế ư? Đó là nơi mà Các chủ Tô khó khăn lắm mới xây nên được đấy! Năm đó bà ấy trọng nghĩa khinh tài, cứu những cô gái bị rơi vào khốn khổ như chúng tôi, chỉ một mực mong cho chúng tôi cùng nhau bện thành một sợi dây thừng, vì một ngày nào đó những cô gái xuất thân ti tiện không còn bị người ta nhào nặn, không phải nhịn nhục yếu đuối nữa.
Giờ bà ấy vừa mất, vì sợ bị Triều đình tiêu diệt mà trở thành chim sợ cành cong tản ra khắp phía, vậy chúng tôi khác gì là đám lòng lang dạ sói đâu! Tôi không quan tâm những người khác thế nào, nhưng chắc chắn tôi không thể thẹn với Các chủ dưới suối vàng được.”
Xuân Lệ thề giết Thôi Đào để báo thù cho Các chủ Tô.
“Ngu ngốc, tới giờ vẫn chưa nhìn thấu à? Cô giết Thôi thất nương thì vẫn còn Bát nương, Cửu nương, Thập lang, Thập nhị lang chờ cô, kẻ thù thật sự của các cô là Triều đình đang một lòng muốn diệt Địa Tang Các kìa.
Nếu không có Triều đình ra lệnh, không có phủ Khai Phong cố gắng giúp đỡ, chỉ với một mình Thôi thất nương mà có thể bưng hang ổ Địa Tang Các của các cô ư? Có thể giết được Các chủ Tô à?”
Mạc Truy Phong lại hỏi Xuân Lệ, rốt cuộc lòng trung thành của cô ta là bao nhiêu, nếu chỉ là nói suông thì không cần làm gì nữa.
Nếu thật tâm muốn cống hiến sức lực thì cứ như thiêu thân lao vào lửa đi, như thế cũng cam lòng.
“Tất nhiên là tôi thành tâm cống hiến sức lực, tự nguyện liều mình rồi.” Xuân Lệ kiên quyết nói.
“Rất tốt.”
…
Theo thông tục truyền thống thì sau khi chết phải giữ toàn thấy, gia đình nạn nhân đang rất đau buồn, nếu đưa ra yêu cầu khám nghiệm tử thi thì đa phần sẽ khó mà tiếp nhận được.
Nhưng với Khúc nhị lang thì rất dễ, Vưu thị là vợ Khúc nhị lang, nghe Thôi Đào đề xuất khám nghiệm tử thi xong thì không nói nhiều, chỉ nghiến răng căm hận đề nghị Thôi Đào cứ làm đi, chặt nát tên súc sinh đó cho chó ăn thì thị cũng không ừ hử một tiếng.
Cuối cùng cũng có thể khám nghiệm tử thi.
Vì chuyện này mà Thôi Đào cố ý chuẩn bị đôi găng tay ruột dê.
Kết quả giải phẫu không khác mấy so với suy đoán của nàng, người chết đúng là vì ăn nấm độc dẫn tới suy gan thận cấp mà chết.
Những miếng nấm độc còn sót lại trong dạ dày mà Thôi Đào tìm được đúng là có màu nâu.
Vương tứ nương biết khá rõ về nấm, thị nhìn thấy nấm vụn xong liền dẫn Bình Nhi tới ngọn núi gần đó để tìm, tốn nửa ngày cuối cùng cũng hái được loại nấm độc.
Sau khi so sánh với nấm đã được nấu, xác nhận được là trong số đó.
Dù cây nấm này màu nâu nhưng lại có vảy.
Thôi Đào nghĩ nó hơi giống với nấm Deadly Dapperling, một trong những loại nấm cực độc, nhưng hơi khác một chút, mũ nấm này đậm màu hơn, có lẽ là cùng một loại, nguyên lý chí tử chắc cũng giống nhau.
Vương tứ nương không biết tên cây nấm này, người bản địa cũng không rảnh tới mức đi đặt tên cho từng loại nấm độc.
“Chỉ biết là nhìn thấy thì biết có độc, lướt qua chứ đừng hái thôi.” Vương tứ nương nói.
“Ừm, chuyện xác định nấm có độc hay không thường dựa vào kinh nghiệm được truyền lại mà.”
Thẩm thị và ngỗ tác Diêu luôn sống trong nội thành, vừa tới An Bình không bao lâu, cả hai vẫn chưa quen cuộc sống ở đây, khả năng biết nấm độc không cao.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng ngẫu nhiên mà biết được rồi nhân tiện ra tay luôn.
“Nhưng vụ án này có một điểm vô cùng quan trọng, tại sao lại phải chọn lúc nhiều người cùng ăn cơm như hôm qua để ra tay, hơn nữa còn độc chết người? Hẳn là hung thủ rất nôn nóng giết người nên mới dám mạo hiểm như thế.
Còn nữa, rốt cuộc là nhắm vào người, định giết thêm vài người nữa để che giấu, hay là nhắm vào tất cả những nạn nhân luôn?”
Thôi Đào gãi đầu nói ra nghi ngờ của mình, sau đó nhìn Hàn Kỳ đầy trông mong.
Sau khi nghe hết tâm tư của nàng, Hàn Kỳ cầm bức thư chưa mở trên bàn lên.
“Đến hỏi ý ta à?”
“Vâng.” Thôi Đào nhớ ra mình vẫn còn nửa túi mận muối chưa ăn hết, tiện tay lấy ra, lúc cầm một miếng đưa vào miệng, nàng phát hiện Hàn Kỳ vẫn luôn nhìn mình.
Thôi Đào chớp chớp mắt, cười lập tức đi tới trước bàn, đút cho Hàn Kỳ miếng.
“Thế nào? Nói được không?”
“Tra án không thể bỏ qua mọi khả năng.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào sửng sốt, chống nạnh nhìn Hàn Kỳ: “Được lắm, lừa mận muối của em đấy à!”
“Tất cả mọi người đều có động cơ, nấm độc phổ biến ở địa phương, ai cũng có thể nghe về chúng rồi đi hái để giết người mà.”
“Hừm, nói như không vậy.” Thôi Đào quay người sờ túi mận muối kia, cho miếng vào miệng tiếp rồi bày ra khẩu hình với Hàn Kỳ “Không cho chàng”.
Hàn Kỳ khẽ cười, tất nhiên chàng không để ý tới miếng ăn đó rồi, chàng chỉ quan tâm ai là người cho ăn thôi.
“Phải xem xét mọi thứ, sau khi loại bỏ hiềm nghi sẽ dễ hơn.” Hàn Kỳ đề nghị Thôi Đào có thể loại bỏ khả năng giết nhiều người cùng một lúc, sau đó sẽ dễ điều tra hơn.
Dù sao nếu đồng thời giết nhiều người mình ghét một lúc như thế thì phải có động cơ, như thế khả năng không nhiều.
Thôi Đào gật đầu, dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Kỳ vẫn dứt khoát cho miếng mận muối cuối cùng vào miệng mình.
“Muộn rồi, đã nói không cho là không cho mà.” Thôi Đào đắc ý nhướng mày.
Hàn Kỳ không nhịn được bật cười, sau đó dùng ánh mắt hơi thất vọng nhìn Thôi Đào: “Phủ doãn Bao muốn về quê phụng dưỡng cha mẹ.”
Thôi Đào hơi sửng sốt, “Sức khỏe cha mẹ ông ấy không tốt à?”
Hàn Kỳ gật đầu, “Bên trên giục chúng ta nhanh chóng diệt Địa Tang Các, trễ nhất là trưa mai phải lên đường về phủ Khai Phong.”
“Nhưng vụ án này còn chưa có manh mối mà.” Thôi Đào rên một tiếng, sau đó lập tức hành động, “Em sẽ đi điều tra ngay!”
Vừa dứt lời, người đã nhảy ra ngoài cửa.
Hàn Kỳ không kìm được mà mỉm cười, quay đầu thấy Hàn Tống đã đến bèn mời y ngồi xuống uống trà.
“Mẹ đã sai người đến đón ta về, ta định sẽ lên đường ngay.” Tâm trạng của Hàn Tống không mấy vui vẻ, nét mặt nghiêm túc, lúc nói chuyện thì cụp mắt xuống chứ không nhìn về phía Hàn Kỳ.
“Cô ấy vừa đi rồi.”
“Ta đến là để tạm biệt huynh, huynh thay ta nói với cô ấy một tiếng đi.” Hàn Tống nói xong liền đứng dậy hành lễ tạm biệt Hàn Kỳ rồi lập tức đi khỏi, tránh như tránh tà vậy.
Hàn Kỳ cũng không so đo gì, chàng xoay người lại đã nghe thấy tiếng bước chân, lại quay đầu nhìn Hàn Tống vừa quay lại.
“Hai người chưa định thân đúng không?” Hàn Tống hỏi.
“Chưa.”
“Lần này ta không dám tranh vì huynh quá mạnh, bỏ cuộc trước vậy.” Sắc mặt Hàn Tống càng nghiêm túc hơn, thậm chí ánh mắt còn hơi âm trầm, “Trên đời này chẳng mấy ai có thể khiến tôi lo lắng đâu, cô ấy là người ta quan tâm nhất, vì thể ta sẽ không dễ dàng mà từ bỏ.”
Hàn Kỳ vẫn luôn không hiểu sao lúc trước Hàn Tống lại muốn bắt chước mình, xăm một nốt ruồi giả trên ngón trỏ như thế.
Giờ nghe những lời của Hàn Tống, chàng đã hơi ngộ ra.
Hóa ra là bắt chước bừa à.
“Cô ấy từng nói dù lúc mất trí nhớ nhưng nhìn thấy ta vẫn cảm giác được trong lòng rất khó chịu.
Đợi một ngày nào đó cô ấy khôi phục trí nhớ rồi, tất chuyện sẽ không như hôm nay đâu.”
Hàn Tống nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Y không cần Hàn Kỳ đáp lại mình, y chỉ muốn củng cố lại những suy nghĩ trong lòng mình.
Hàn Kỳ từ từ nhếch miệng lên, nhưng không hề nhìn Hàn Tống chút nào.
…
Thời gian có hạn nên Thôi Đào chỉ có thể nhân lúc trước khi lên đường ngày mai mà điều tra thêm một ít manh mối của vụ án, nếu thực sự không tra rõ được thì chỉ đành giao những việc còn lại cho Thôi Mậu tự làm thôi.
Thôi Mậu đưa sổ điểm danh nha môn cho Thôi Đào rồi nói với nàng: “Đáng lẽ ngỗ tác Diêu phải trực ngày, gần nửa tháng, nhưng đã xin nghỉ ngày, do hắn hoặc vợ hắn bệnh.
Ta nghĩ chuyện này hơi kỳ lạ, nhưng không biết có phải manh mối gì không nữa.”
Thôi Đào mở ra đọc, đúng như lời Thôi Mậu nói, lý do xin nghỉ phép không phải là ngỗ tác Diêu bị nhức đầu tiêu chảy thì cũng là vợ hắn.
Dù sao ốm đau cũng không phải chuyện nhỏ, cộng thêm người chết vì trúng độc nên chắc chắn chuyện sức khỏe sẽ càng khiến người ta để ý.
Tuy nhiên lúc trước nàng hỏi bọn Thẩm thị rằng gần đây chồng họ có vấn đề gì không lại không hề nghe họ nói gì.
“Manh mối quan trong đấy, cha đúng là cẩn thận!” Thôi Đào tiện miệng khen Thôi Mậu một câu rồi cầm sổ điểm danh đi mất.
Thôi Mậu ngớ người đứng đó một lúc, hơi kích động sờ cái mũi mỏi nhừ của mình.
Sau bao lâu, cuối cùng ông ta cũng nghe được một lời khen từ miệng con gái mình, giọng nàng lúc khen ngợi người khác thật sự rất dễ nghe.
Giờ cả người ông ta đều nóng bừng, kích động không thôi, càng lúc càng có động lực.
Thôi Đào hỏi Thẩm thị, sau đó cũng xác nhận lại với bọn Khổng thị.
Nửa tháng gần đây tình hình sức khỏe của ngỗ tác Diêu rất bình thường, mỗi ngày đều ra ngoài đi trực đúng giờ.
Thẩm thị vẫn luôn nghĩ hắn ra ngoài hàng ngày là để đến nha môn làm việc, căn bản không hề biết chuyện hắn xin nghỉ phép.
Từ đó Thôi Đào lại liên tưởng tới người chết khác, lần lượt đến nơi làm việc của Đinh đại lang, Lý tam lang, Khúc nhị lang và Tề ngũ lang để hỏi, thật trùng hợp, dù lý do xin nghỉ phép của người khác nhau, nhưng thời gian lại trùng khớp.
Thôi Đào còn tiện thể tra thêm người còn sống duy nhất trong bàn là Khâu đại lang, hắn cũng xin nghỉ phép ngày.
Tình tiết vụ án đã rõ ràng.
người cùng xin nghỉ phép giống nhau, rốt cuộc là để đi làm gì chứ?
Thôi Đào sai nha dịch điều tra thật kỹ chuyện này.
Còn nàng thì về viện Phúc Điền, hỏi thêm manh mối từ những người vợ.
Người thân thiết nhất là người bên gối, hơn nữa phụ nữ tinh tế, đa số đều rất dễ cảm nhận được sự thay đổi của chồng mình.
“Phiền mọi người nghĩ kỹ lại một chút, chuyện này có liên quan tới việc tìm ra hung thủ thật sự, cũng có thể giúp mọi người thoát khỏi hiềm nghi đấy.”
Thôi Đào nói thẳng với bọn Khổng thị và Vưu thị, giờ hiềm nghi của họ đều rất lớn.
Vì đúng lúc là giữa trưa, đúng lúc món nấm trên bàn của chồng họ có vấn đề, đúng lúc họ cũng phụ trách nấu ăn trong phòng bếp, và đều có mâu thuẫn riêng với chồng mình.
Thôi Đào lấy cây nấm độc ra cho họ nhìn, hỏi họ có ai biết không.
“Tôi biết nấm này, lúc tôi mới tới viện Phúc Điền làm việc, bếp trưởng Đào đại nương là người địa phương.
Lúc thị dẫn tôi lên núi hái nấm đã nói với tôi rằng nấm này có độc.
Sau này lúc cả nhà tôi lên núi hái, tôi cũng đã dặn tất cả rằng cây nấm này có độc, không ăn được đâu.” Khổng thị nói.
Thẩm thị chợt nhớ ra gì đó bèn nói với Thôi Đào: “Hình như có mấy ngày, là mấy ngày mà Thôi nương tử bảo anh ấy “viện cớ xin nghỉ phép” ấy, lúc trở về quần áo anh ấy rất bẩn, dính nhiều bụi đất, còn bị dính ké đầu ngựa nữa, quần áo đều rách cả.
Tôi còn cười anh ấy đi nha môn nghiệm thi hay lên núi đào thi thể nữa.”
Khổng thị: “Nói như thế thì nhà tôi cũng vậy, anh ấy làm việc ở vựa gạo, trên người dễ bẩn nên không thấy có gì bất thường cả.
Nhưng có lần anh ấy về đã hái rất nhiều quả dại cho bọn nhỏ ăn, tất cả đều đã chín, chua chua ngọt ngọt rất ngon.
Anh ấy nói là thấy trên đường vận chuyển lương thực ra ngoại thành về nên hái.”
Nhưng thực tế ngày Đinh đại lang hái quả dại đó đã xin nghỉ với vựa gạo, vì thế không thể là bắt gặp trên đường vận chuyển lương thực được.
“Đường từ các thôn tới An Bình đều có người qua lại, không hề vắng vẻ chút nào.
Nếu ven đường thật sự có quả dại gì ngon thì đã bị người qua đường hái sạch rồi, nào còn trái chín mọng để anh ta hái chứ? Đừng nói là ven đường, dù là trên núi vào mùa cũng sẽ bị người dân hái sạch.”
Nha dịch lớn lên ở địa phương nói với Thôi Đào, gần An Bình cũng khá ít núi, vì thế thứ gì vừa vào mùa đều sẽ bị gom sạch sẽ hết.
Sau khi nghe Khổng thị và Thẩm thị nói xong, Thôi Đào nhớ lại lúc nàng kiểm tra quần áo của người chết không hề tìm thấy được manh mối nào đặc biệt, đến bụi đất còn không có chứ đừng nói gì tới ké đầu ngựa hay vết trầy xước gì.
Nhưng ngày vụ án xảy ra đều là một ngày làm việc bình thường của người, không hề “xin nghỉ phép”.
“Trùng hợp thật, sáng hôm qua vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ, giày cũng thay.
Buổi tối hôm kia anh ấy còn hiếm khi ở sạch mà đi tắm nữa.
Ngày trước lúc anh ấy làm việc mệt mỏi đều mang theo mùi hôi chua leo lên giường.
Ai cha cái mùi đó đúng là không ngửi nổi, tôi phải đạp anh ấy xuống mới chịu đi tắm đấy.” Khổng thị nói.
“Nhà tôi cũng thế, tắm rửa sạch sẽ.” Thẩm thị nói.
Vưu thị nghĩ tới Khúc nhị lang, không nhịn được mà nghiến răng ghét bỏ nói: “Hình như hắn cũng thế!”
Lý tam lang và Tề ngũ lang đều ở một mình, không có người nhà.
Nhưng chuyện này cũng tốt, có vợ rồi thì quần áo họ cởi ra đều sẽ bị vợ giặt hết.
Quần áo của Lý tam lang và Tề ngũ lang thay ra vẫn còn bị vứt trong phòng.
Quần áo và giày của cả hai đều dính đầy bụi đất, trên ống quần có dính một ít “quỷ châm” chưa được gạn sạch.
Là hạt của cây quỷ châm, lúc người ta xuống núi thường bị dính một ít lên quần áo, trong giống như một cây kim dẹt cắm vào, vì thế nên mới có tên là quỷ châm, dính vào quần áo như ké đầu ngựa vậy.
Cùng loài, chỉ khác hình dạng.
người thường xuyên xin nghỉ phép, chạy tới những nơi có ké đầu ngựa, quỷ châm và quả dại chẳng biết để làm gì.
Nhưng sáng hôm xảy ra vụ án, cả người chết đều đồng loạt tắm rửa sạch sẽ như đã hẹn nhau từ trước.
– người làm vậy thì còn ngẫu nhiên, người cùng làm thế, tựa như đang muốn ăn mặc chỉnh tề để làm gì, hoặc đi gặp ai chăng?
Thôi Đào nhớ lại quần áo hôm qua của Khâu đại lang cũng sạch sẽ gọn gàng, hẳn là hắn cũng giống với người này.
Về cơ bản, giờ có thể liệt Khâu đại lang là kẻ tình nghi số .
Vốn Thôi Mậu định theo như thông lệ tra án của nha môn, bắt người rồi mới điều tra, sau đó tra tấn để lấy chứng cứ, nhưng Thôi Đào đã ngăn lại.
“Nếu thật sự phạm tội thì hắn thụ hình cũng đáng đời.
Nhưng nếu có sự trùng hợp và vô tội thì chẳng phải đã trở thành nghiêm hình bức cung rồi sao? Cha muốn làm thanh quan và giúp đỡ người dân, nếu làm thế chẳng phải là ngu quan xem mạng người như cỏ rác à?”
Nếu là trước kia mà nghe Thôi Đào nói mình như thế, Thôi Mậu đã lập tức nhảy đỏng lên.
Nhưng giờ ông ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, lập tức làm theo lời đề nghị của nàng, phái người bí mật theo dõi Khâu đại lang.
“Nếu hắn thực sự là hung thủ, thực sự nóng lòng muốn giết chết người thì chắc chắn không lâu nữa sẽ có hành động thôi.
Tôi đoán là không tránh khỏi một chữ “Tiền”.” Ngoài ra Thôi Đào còn nói với Thôi Mậu, tốt nhất nên điều tra xem khu vực gần An Bình có nhà giàu nào bị trộm mộ không, nhất là mới được hạ táng ở nơi đồng núi hoang vu gần đây.
Thôi Mậu ngẩn người, “Con đang nghi ngờ họ đi trộm mộ ư?”
“Nếu không thì ở vùng núi gần đó có bảo bối gì được chứ? Không phải mộ thì là mỏ thôi.
Nếu người giết người vì tiền, thì hẳn là tiền đã vào tay, không muốn chia cho người còn lại nữa rồi.
Nếu là mỏ thì chỉ dựa vào sức của họ sao có thể trong thời gian ngày ngắn ngủi mà tinh luyện được quặng chứ? Dù là quan phủ lấy quặng cũng không nhanh được thế.”
Thôi Mậu gật đầu đồng ý, rất khâm phục suy nghĩ của con gái.
“Cha nghĩ tại sao hôm qua người bị hại và Khâu đại lang đều đồng thời thay quần áo sạch sẽ?”
“Chẳng lẽ là vì đã đào được đồ rồi nên họ định ra tay? Đi gặp ai đó chăng?” Thôi Mậu phỏng đoán.
Thôi Đào: “Họ đã không xin nghỉ phép ban ngày thì hẳn là hẹn người vào buổi tối rồi.
Nhưng giờ người đã chết, chúng ta lại cấm tất cả mọi người trong viện Phúc Điền ra ngoài, chắc chắn Khâu đại lang cũng không thể đến gặp người đó được.
Không thể nói chính xác được bảo bối họ đào được đang ở đâu, nếu không có ở viện Phúc Điền, tùy tiện điều tra sẽ đánh cỏ động rắn, muốn bắt tại trận Khâu đại lang cũng khó.”
Thôi Mậu gật đầu, thay vì mạo hiểm cho một chuyện có thể trắng tay, chi bằng cứ im lặng chờ đợi, một phát ăn ngay để bắt quả tang tại chỗ.
Bằng cách này, bằng chứng sẽ cực kỳ xác thực, dù hắn có phản cung không nhận tội cũng không được.
Thôi Đào không khỏi bội phục suy nghĩ xử án của Thôi Đào, cực kỳ rõ ràng và thấu đáo.
Xem như cũng thêm một minh chứng cho việc tại sao con gái ông ta lại được nhiều người xem trọng như thế.
Thế mà lúc người khác quý trọng con gái, kẻ cổ hủ như ông ta lại tự gièm pha và khinh thường máu thịt của mình.
Thôi Mậu nghẹn xuống, nhìn Thôi Đào rồi ấp úng.
“Nếu cha muốn nói xin lỗi thì khỏi đi.” Thôi Đào lạnh nhạt và bình tĩnh nhìn Thôi Mậu, “Con người tôi không thích nghe người khác nói, tôi thích xem hành động hơn.
Thực ra cha không xứng để nói xin lỗi cho những chuyện trước đây.
Nếu xin lỗi có ích thì còn cần luật pháp làm gì?”
Tất nhiên Thôi Đào sẽ không vì Thôi Mậu nhất thời tỉnh ngộ, nhất thời sửa đổi mà sẽ mềm lòng cảm động, chỉ e là chó không đổi được thói đớp cứt, biết bao tên đàn ông tồi khác trước còn yêu đến chết đi sống lại, thề “Em là duy nhất với ta”, sau đó lại tìm gái để ngoại tình đấy thôi.
Thôi Đào vẫy tay chào tạm biệt Thôi Mậu, trở về nhà họ Thôi.
Vừa nói xin lỗi cũng vô ích, thế mà lại có người đến xin lỗi nàng rồi.
Thôi lục nương Thôi Kiều bưng một quyển sổ cực dày tới đứng trước phòng Thôi Đào chờ.
Sau cô ta có nha hoàn, tất cả đều ngoan ngoãn đứng cúi đầu, nhìn thoáng qua có vẻ hơi khoa trương.
Thấy Thôi Đào tới, Thôi lục nương lập tức chạy tới đón, ngượng ngùng trình sổ lên bằng tay, trịnh trọng nói xin lỗi Thôi Đào.
“Chị bảy trải qua nhiều bi kịch như thế mà chị không hề cảm thông chút nào, lại dùng chuyện năm đó chị bảy “bỏ nhà ra đi” để gợi chuyện, ra sức chế giễu chị bảy.
Sau khi chị bảy quay về, được Thái hậu và Quan gia khen ngợi, chị vẫn vì ghen ghét mà nói chuyện mỉa mai, còn định lôi kéo mọi người cùng chế giễu chị bảy nữa.”
Thôi Kiều nói mình đã viết thư hối lỗi, còn chép lại lần để bản thân khắc ghi.
Lúc này Thôi Đào mới giật mình hiểu ra tại sao thư hối lỗi của của cô ta lại dày như thế.
“Không sao, chị về đi.” Thôi Đào nói.
Thôi Kiều kinh ngạc nhìn Thôi Đào rồi vội hỏi: “Là chị bảy không tha thứ cho chị sao? Vậy chị quỳ xuống xin lỗi với chị bảy!”
“Hình như chị không hiểu tiếng người nhỉ, tôi bảo chị về mà.” Thôi Đào lại nói lần nữa.
“Chị —”
Thôi Đào về phòng, Thôi Kiều cũng đi theo vào.
Vương tứ nương và Bình Nhi đang chuẩn bị một bàn quà vặt, chờ Thôi Đào về nhâm nhi.
Cả hai thấy thế bèn định dọn thức ăn xuống trước, nhưng tất nhiên Thôi Đào không cho.
Trên bàn có khoai tây vo thành viên chiên lên là đặc sản của Bạch Sơn, bánh mứt táo, còn có bánh rán vừng, chè lê An Bình.
Thôi Đào đang thấy hơi nóng với khát nước, nếm thử chè lê An Bình được ướp lạnh trước.
Nguyên liệu là một loại lê vỏ vàng đặc sản của An Bình, thịt lê trắng toát, trong veo tinh tế, vì giòn và nhiều nước nên nấu lên mùi lê lại càng nồng đậm.
Mộc nhĩ trắng được ngâm trong nước lê sau đó ướp lạnh, ăn vào cực kỳ mát lạnh và sảng khoái.
Thôi Đào ăn mà không ngừng lại được, ăn đến miếng thứ mới chợt nhớ ra Thôi Kiều vẫn chưa đi, vẫn đang câu nệ ngồi đối diện nàng như đang ngồi trên bàn chông vậy.
“Trừ việc thi thoảng buông vài ba câu nói xấu người khác thì chị cũng chẳng làm gì xấu xa, chẳng lọt nổi vào mắt tôi đâu, thật sự không cần chạy tới đây để nói lời xin lỗi cầu kỳ tới vậy.”
Thôi Đào nói câu đuổi khách lần xong vẫn còn hứng thú để ăn sạch bát chè lê An Bình.
Nước mắt Thôi Kiều lập tức trào ra, cô ta cúi đầu siết chặt cuốn sổ trong tay, đứng dậy xin lỗi Thôi Đào lần nữa, bảo mình đã quấy rầy nàng, là cô ta không đúng.
Thôi Đào phát hiện sau khi Thôi Kiều nhận lỗi xong vẫn đứng đó không đi mà chỉ buồn bực cúi đầu.
Nếu đã ý thức được mình đang “quấy rầy nàng” thì sao còn chưa chịu đi nữa?
“Chị muốn thành thật nhận lỗi với chị bảy, sau đó chơi với chị bảy như chị chín vậy.” Thôi Kiều giải thích.
Thôi Đào: “Quan hệ giữa tôi với chị chín cũng không tốt đâu.”
Thôi Kiều: “Vậy còn chúng ta thì sao, chị với chị bảy đều cùng là chị em tam phòng —”
“Chẳng phải ban nãy chị vừa sám hối vì mình chửi mắng tôi à? Tôi há có thể trở thành chị em tốt với một người lật mặt hơn lật bánh tráng như thế chứ? Tôi không tin chị không hiểu chuyện này, chị cố tình chạy tới đây cưỡng cầu là vì cái gì?
Mai tôi sẽ về phủ Khai Phong, không ở lại nhà mà tranh quần áo trang sức với chị; cũng sẽ không tranh tình yêu của bà nội; nếu là chuyện khác thì tôi cũng chẳng tranh vị hôn phu với chị.
Thật sự không cần cầm một quyển thư sám hối chạy tới chỗ tôi khóc sướt mướt cho người ta nhìn đâu.
Bà nội giữ chị bên cạnh là vì nhìn chị thuận mắt, khiến bà ấy vui vẻ, không phải vì những chuyện mà chị “làm” đâu.”
“Chị không có ý này, chị bảy hiểu lầm rồi.” Thôi Kiều hoảng hốt lắc đầu nói, bắt đầu khóc nức nở.
“Có chuyện đời nào, loại phụ nữ nào mà bà ấy chưa từng thấy chứ, chị nghĩ chút thủ đoạn này của chị bà ấy nhìn không ra à? Chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng nói thôi, xem chị như trẻ con, không biết gì thôi.
Nhưng nếu chị thật sự làm ra chuyện gì quá đáng khiến bà ấy phải nhắc tới thì tình yêu thương đối với chị cũng sẽ chấm dứt đấy.”
Thôi Kiều nghe Thôi Đào nói xong thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, quay người tạm biệt.
Vương tứ nương và Bình Nhi lập tức cản Thôi Kiều lại.
Thôi Kiều sửng sốt, hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào cắn miếng bánh rán vừng thơm giòn, khóe miệng còn dính hạt vừng nên dùng ngón tay thon dài để quẹt nó cho vào miệng: “Tốt nhất chị nên nghĩ rõ xem mình nên ra ngoài thế nào, nếu hôm nay chị may mắn thì chuyện hôm nay tôi cũng sẽ không so đo với chị.”
Hàm ý của Thôi Đào là nếu Thôi Kiều còn khóc lóc chạy ra ngoài khiến người ta hiểu lầm thì nàng nhất định sẽ so đo với cô ta, đem chuyện này nói rõ ra hết.
Đến lúc đó để xem cụ bà Thôi sẽ chọn ai.
Người ngốc cũng biết trong tình huống đó cụ bà Thôi sẽ chọn ai mà.
“Xin lỗi chị bảy, chị thật sự thành tâm tới xin lỗi mà, thấy em hiểu lầm nên chị nhất thời đau khổ kích động —”
Thôi Kiều vội lau nước mắt trên mặt, hành lễ xin lỗi Thôi Đào lần nữa.
Sau khi bình tĩnh lại tâm trạng, cô ta liên tục nói xin lỗi với Thôi Đào, ôm cuốn thư hối lỗi của mình rồi chầm chậm cất bước, vẻ mặt đau đớn rời khỏi phòng.
Vương tứ nương và Bình Nhi đi theo sau cô ta, thấy cô ta lặng lẽ trở lại phòng mình mới quay về.
“Hừ! Đúng là không biết điều mà! Sợ người ta không nhìn ra cô ta là con vợ lẽ à!”
“Do ai sinh không liên quan gì, vợ lẽ hợp phép, con cái sinh ra cũng là vô tội, đừng dựa vào lai lịch mà khinh thường người khác.”
“Nhưng cô ta thật sự xin lỗi chân thành à?” Bình Nhi hơi do dự, “Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu cô ta làm vậy có lợi gì? Nếu không có mưu đồ thì cô ta thật sự muốn xin lỗi chăng?”
“Sao ta nghe có vẻ như cô đang cảm thấy Thôi lục nương với cô là cùng một loại người nên muốn nói đỡ cho cô ta vậy?” Một câu vạch trần của Vương tứ nương đã khiến Bình Nhi trở nên lúng túng.
“Không phải cùng một loại đâu.” Thôi Đào nói.
Vương tứ nương và Bình Nhi đều kinh ngạc nhìn Thôi Đào, mong được giải thích.
“Cô ta thật sự có tính toán, có mưu đồ đấy.”
Lúc trước Thôi Chi đã từng miêu tả tính tình của Thôi Kiều, loại người như cô ta thích cậy mạnh hiếp yếu, ham quyền lực, nhiều dã tâm.
Vì thế lần này cô ta “ra mặt” xin lỗi hẳn là muốn mượn cơ hội lấy lòng nàng, không chỉ lợi dụng nàng mà còn đang định tăng thể diện trước mặt cụ bà Thôi, khiến cụ đau lòng vì cô ta hiểu chuyện.
Hẳn là đang mong có thể giành được nhiều cảm tình của cụ hơn, sau này cô ta có thể yên tâm chuyện hôn sự, của hồi môn cũng được cho thêm, chẳng qua là để giành mặt mũi cho mình thôi.
Tham hậu trạch, phạm vi quá nhỏ, Thôi Đào lười so đo với cô ta.
Chỉ cần sau này loại người này tự nhận được bài học, đừng lọt vào mắt nàng nữa thì Thôi Đào cũng sẽ không quan tâm tới cô ta.
“Mai lên đường về phủ Khai Phong rồi, hai người chuẩn bị đi.”
Vương tứ nương lập tức vỗ tay hoan hô, vẫn là Biện Kinh vui và náo nhiệt hơn!
Bình Nhi cũng thấy vui, còn Vệ Vô Nguyên cha cô ta, vì bệnh tình đã tốt hơn, lại không chết được nên cô ta cũng lười đi gặp.
Rạng sáng hôm sau.
Cuối cùng bọn nha dịch giám sát Khâu đại lang cũng phát hiện hắn có hành động.
Lúc trời còn tờ mờ sáng, Khâu đại lang đã vội ra khỏi thành.
Hắn đào ra một túi gì đó dưới góc cây ngô đồng cách thành dặm, sau đó định bỏ chạy thì bị nha dịch bắt về quy án.
Mở túi đồ đó ra mới phát hiện có vài món trang sức bằng bạc, còn có trân châu, lược ngọc, và các thứ ve sầu trong miệng người chết.
() Trong văn hóa Ngọc Thiền, ve sầu trong miệng người chết để chỉ những đồ trang sức tùy thân của một người khi còn sống và được chôn theo khi họ chết đi.
Lúc đầu Khâu đại lang không chịu nhận tội, kết quả chuyện trộm mộ bị lộ ra, Mạc Truy Vũ lập tức mặc đồ trắng đi đến.
Hắn tức giận báo cáo với Thôi Mậu rằng mộ của cha mẹ mình đã bị trộm.
“ tháng trước, vì nước sông đột nhiên đổi dòng nên phong thủy của mộ bị phá, tôi và anh cả bèn chuyển tới mộ mới.
Lúc ấy thiếu nhân lực nên có thuê vài người ở viện Phúc Điền, không ngờ chúng lại để mắt tới!”
Sau đó cuối cùng Khâu đại lang cũng nhận tội.
Sự thật đúng là hắn với Lý tam lang và Đinh đại lang được thuê đi dời mộ cho nhà họ Mạc rồi nảy sinh ý xấu.
Ban đầu bàn nhau là người sẽ làm chung, ai ngờ Đinh đại lang lại thất hứa, gọi thêm Khúc nhị lang và ngỗ tác Diêu nữa, bảo là có phúc thì cùng hưởng.
Sau khi người nhập bọn, người bọn họ gom lại thành nhóm, căn bản không hề để ý tới cảm nhận của hắn.
Lúc chúng trộm mộ có nhìn thấy nấm mọc ở vùng đất trống, hắn nghe Đinh đại lang tiện miệng kể lại chuyện nấm có độc.
Sau đó cuối cùng chúng cũng thành công vào được mộ, cuỗm hết của cải chôn trong mộ rồi bàn nhau chôn ở một chỗ, sau đó Đinh đại lang sẽ liên hệ với người quen để bán những thứ này, có tiền thì tất cả chia đều.
Nhưng giá hơi thấp hơn so với thị trường một chút, vì dù sao cũng là đồ của người chết, hơn nữa công việc mua bán châu báu của Mạc Truy Vũ ở thành An Bình cũng rất lớn, chẳng ai dám đắc tội hết.
Tuy người này đáng tin nhưng cũng phải liều mạng mới dám xử lý của cải của Mạc Truy Vũ, do vậy giá mới thấp.
Khâu đại lang không đồng ý, nghĩ rằng nếu lấy những thứ này đem đi nơi khác bán sẽ được giá tốt hơn.
Nhưng bọn Đinh đại lang lại thấy như vậy quá mạo hiểm, dễ bại lộ, với lại chúng cũng không muốn rời khỏi An Bình.
Đa số thắng thiểu số, tất nhiên Khâu đại lang không nói lại được.
Chuyện trộm mộ quá mạo hiểm, bọn người Đinh đại lang sợ đám phụ nữ trong nhà mình biết sẽ hớ miệng nên không ai dám nói lung tung.
Khâu đại lang thấy người bọn Đinh đại lang không để ý tới ý kiến của mình thì tức giận rồi nảy ra ý định giết người.
Hắn nghĩ dù sao cũng có nhóm bọn chúng biết chuyện, chi bằng cứ để chúng chết hết đi, không chỉ có thể bán giá cao hơn mà mình còn có thể độc chiếm toàn bộ nữa.
Khâu đại lang bèn xào một đĩa nấm độc trước giờ cơm trưa, vốn định nhân lúc người ăn chung sẽ dùng danh nghĩa của Khổng thị bưng lên cho tất cả dùng.
Không ngờ Phù Dung Các lại đưa món tới, nhưng tình cảnh hỗn loạn hơn, càng hợp để hắn ra tay, với lại vì tất cả đều là món ngon nên không còn chút nào sót lại, càng tiện cho hắn.
Vụ án cứ thế mà kết thúc.
Thôi Đào thấy Mạc Truy Vũ liền hỏi hắn: “Còn thấy mình mất trắng bàn không?”
Nhờ thế mới phát hiện được chuyện mộ cha mẹ hắn bị trộm, đáng lẽ nên nói cảm ơn mới đúng.
Mạc Truy Vũ trừng Thôi Đào, miễn cưỡng chắp tay với nàng: “Cảm ơn.”
Ngay sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, phất tà áo trắng khó chịu đi mất.
…
An Bình, Cực Nhạc Quan.
Một đạo sĩ đang đứng đó, tay cầm phất trần, bước đi chậm rãi, đầu luôn duy trì trạng thái hơi ngẩng cao.
Nhìn thoáng qua rất có thần thái cốt tiên, có chút kiêu ngạo nhưng vẫn đoan chính và khiêm tốn.
Thi thoảng sẽ có một tiểu đạo sĩ thấy bóng lưng mà lầm tưởng y là trụ trì của Cực Nhạc Quan, lúc vui vẻ chạy tới vấn an mới nhìn rõ được mặt mũi đạo sĩ này, không khỏi lộ ra vẻ mặt bất lực rồi vội chạy mất.
Lúc này có một tiểu đạo sĩ vui vẻ chạy tới trước mặt y, tay dâng lên một bức thư.
“Từ đâu tới vậy?” Giọng điệu ung dung, cách nói chuyện cũng rất giống với trụ trì Cực Nhạc Quan.
“Thư của Thôi quan Hàn đưa tới ạ.” Tiểu đạo sĩ nói.
“Ừm, mở ra đọc cho bổn đạo nghe đi.” Giọng điệu vẫn kéo dài như trụ trì Cực Nhạc Quan.
Tiểu đạo sĩ bất đắc dĩ nhìn y rồi đành mở thư ra, mở to mắt nghiêm túc nhìn chăm chú hàng chữ trên giấy, “Song Phúc đạo trưởng thay cho con đi ạ, con có biết chữ đâu!”
“Vô dụng!” Song Phúc đạo trưởng cướp lấy bức thư trong tay tiểu đạo sĩ rồi nhìn lướt qua nội dung trong thư, sau đó lại mắng tiểu đạo sĩ, “Ta nuôi bọn ngươi, tạo điều kiện cho bọn ngươi ăn học, biết chữ để tụng kinh mà cũng không làm được nữa, ta còn nuôi đám tiểu đồ vô dụng như bọn ngươi làm gì hả! Mau mau cút đi đi!”
Tiểu đạo sĩ phụt cười, vội tỏ vẻ bội phục: “Song Phúc đạo trưởng học giống trụ trì thật đấy ạ.”
“Học hành cho đàng hoàng để thông minh hơn chút đi!” Song Phúc đạo trưởng cầm bức thư gõ vào đầu tiểu đạo sĩ vài cái.
Tiểu đạo sĩ che đầu nói: “Thế này còn giống hơn nữa!”
Nó thấy Song Phúc đạo trưởng lại sắp ra tay nên vội chạy té khói.
Buổi trưa, bọn Thôi Đào và Hàn Kỳ bắt đầu khởi hành về phủ Khai Phong.
Thôi Đào đã chào tạm biệt cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị, mang theo một xe đồ ăn ngon của nhà gửi cho.
Vì giờ người trong nhà họ Thôi đều biết nàng thích ăn uống nên tất cả đều phục vụ sợ thích của nàng, mỗi phòng đều chuẩn bị cho nàng những món mà họ thấy ăn ngon.
Giờ đã xếp gọn vào xe hết cả, ngửi thấy mùi mà Thôi Đào lại thấy hơi thèm.
“Chúng ta đi trước, xe ngựa đi sau.” Hàn Kỳ cưỡi lên ngựa rồi nói với Thôi Đào.
Thôi Đào nghĩ ở phủ Khai Phong còn có việc gấp cần nàng về xử lý nên lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng lúc nàng đi theo Hàn Kỳ ra khỏi An Bình lại thấy chàng chờ trước cửa thành, bảo phải đợi người đến.
“Đợi ai vậy ạ?” Thôi Đào tò mò hỏi.
Hàn Kỳ đang định đáp lại thì sau lưng Thôi Đào đã truyền tới một giọng nam trong trẻo.
“Đang chờ bổn đạo đấy.”
Thôi Đào nhìn theo tiếng nói, thấy một đạo sĩ trẻ tuổi cầm phất trần trong tay, mỉm cười ngước mặt nhìn nàng và Hàn Kỳ.
Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm y, tất nhiên là có ấn tượng với y, “Song Phúc đạo trưởng?”
“Chàng biết Song Phúc đạo trưởng ư?” Thôi Đào quay đầu lại nhìn Hàn Kỳ, muốn xác nhận lại với chàng.
Hàn Kỳ giải thích: “Quan gia nhờ đưa y quay về kinh thành.”
“Vậy y là —” Thôi Đào thấp giọng hỏi.
Hàn Kỳ lắc đầu, tỏ ý Quan gia cũng không nói ra thân phận khác của Song Phúc đạo trưởng, trong thư chỉ nói là muốn chàng chuyển hộ thư giúp, mời Song Phúc đạo trưởng ở Cực Nhạc Quan về Biện Kinh.
Một người cực kỳ thần bí.
Vì tò mò, Thôi Đào lại quan sát Song Phúc đạo trưởng lần nữa.
Dáng vẻ của y vẫn như lần trước ở Cực Nhạc Quan, nhưng hình như khí chất hôm nay kém hơn rất nhiều.
Lúc đó y bắt chéo chân, ngồi sau bàn bói toán trông như một tên đạo sĩ “lưu manh” vậy, cực kỳ vô lại, không thèm quan tâm tới hình tượng của mình.
Giờ trông y lại chẳng khác gì một đạo sĩ bình thường.
“Bần đạo không có ngựa.” Song Phúc đạo trưởng chậm rãi nói.
Hàn Kỳ bèn sai Lý Tài nhường ngựa cho y, hắn sẽ ngồi xe ngựa phía sau về phủ Khai Phong.
Song Phúc cưỡi lên ngựa, vắt phất trần ra sau thắt lưng rồi gật đầu với Hàn Kỳ, ra hiệu có thể đi được rồi.
Thôi Đào lại cẩn thận dò xét y lần , tay thon dài, mịn màng thanh tú, thoạt nhìn không phải là người từng làm việc nặng, bàn tay này đã chỉ rõ y là một người an nhàn sung sướng.
Trước đó ở đạo quán, y khẳng định ít ra mình cũng phải đúng top những người đọc nhiều sách nhất trong thiên hạ, lúc đó Thôi Đào còn nghĩ y khoác lác, dù sao có rất nhiều sách hiếm được Triều đình cất giữ mà.
Nhưng hôm nay xem ra chưa chắc đã là khoác lác đâu.
Một người có thể qua lại với Hoàng đế, để Hoàng đế tự mở miệng mời về, tất nhiên cũng có khả năng đã xem qua hết sách quý trong thiên hạ rồi.
Mắt phượng hơi dài và hẹp, mặt mày thanh tú.
Với khí chất này, đối với người mới gặp Song Phúc đạo trưởng lần như Thôi Đào mà nói thì hơi phức tạp, thậm chí là một lời khó nói hết, không thể tùy tiện kết luận được.
Nhưng khi quan sát mũi và môi của y, thật sự có vài phần giống với Triệu Trinh.
Vì thế Thôi Đào suy đoán trong lòng, hẳn là hoàng thân, vì cũng chỉ có hoàng thân mới có thể khiến Triệu Trinh mở miệng ra mời về thôi.
Nhưng người này trừ đôi tay ra thì toàn thân chẳng hề có chút gì giống quý tộc cả.
Đạo bào bằng vải thô hơi cũ, giày cũng là vải thô cũ, búi tóc chỉ dùng một cây trâm gỗ đơn giản, đến cả cây phất trần cũng bình thường nốt.
“Nếu vị nương tử này nhìn lần nữa thì bần đạo sẽ thu tiền đấy.” Lúc Thôi Đào nhìn y lần thứ , Song Phúc đạo trưởng nhàn nhạt lên tiếng.
Lời nói của y nửa thật nửa đùa nhưng lại có chút ý tứ cảnh cáo, hơn nữa nét mặt cũng nghiêm túc nên càng khiến sự cảnh cáo rõ ràng hơn.
“Được đó, muốn bao nhiêu?” Thôi Đào hỏi thẳng.
Con gái bình thường nghe y nói thế sẽ cảm thấy e lệ, còn nàng thì lại sẵn sàng tiếp chiêu.
Song Phúc đạo trưởng quét mắt nhìn lướt qua Thôi Đào.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trạng thái vòng bạn bè hôm nay:
Hàn Tống: Tạm thời chia xa là để gặp nhau lâu hơn nữa.
Hàn Kỳ: Ồ.
Mạc Truy Vũ: Hừ, đối thủ một mất một còn giúp bắt trộm đào mộ, ta có nên thôi giết cô ta không nhỉ?
Mạc Truy Phong: Lại một đứa nữa bị lừa rồi.
Song Phúc đạo trưởng: Sao mấy người đoán hay vậy..