Những người vây xem bật cười, cứ tưởng gã này vốn tóc dày mà dùng kem dưỡng tóc mới bị trọc, ai ngờ chỉ có mỗi sợi, bảo không phải rụng thì là gì? Đây rõ ràng là đang cố tình gây sự mà.
Mọi người nhốn nháo chỉ trích gã này.
“Ta cố tình gây sự ư? Ta hỏi các người, lọ này gọi là gì hả? Kem dưỡng tóc đấy, ngay cả sợi tóc của ta còn không giữ được, chẳng bằng cả nước lã, tốt xấu gì trước đây dùng nước vẫn không bị rụng, kem rụng tóc quái quỷ gì chứ! Vì ít nên ta mới muốn chăm sóc cẩn thận.
Nếu không phải do kem dưỡng tóc có vấn đề thì sao trước đây không có chuyện gì mà ta dùng xong là rụng chứ? Không trách họ thì trách ai đây?” Gã đầu trọc tức giận hỏi.
Tất cả nghe vậy đều thấy gã đầu trọc này đúng là có lý do để cố tình gây sự.
Họ đều im lặng, chỉ cười cười hóng chuyện chứ chẳng dám nói gì nữa.
Gã đầu trọc thân hình cường tráng, cánh tay cực kỳ rắn chắc, vừa nhìn đã biết không nên dây vào.
Chỉ e họ nói thêm câu nào nữa sẽ bị gã đấm vào cái ngất xỉu mất.
Vương tứ nương tức giận nói với Thôi Đào: “Cô nhìn đi, gã cứ như thế đấy, không thèm nói lý gì lại còn mắng ta là con mụ xấu xí nữa! Nếu không phải Thôi nương tử dặn dù khách có nói khó nghe, làm lớn chuyện thế nào cũng không được động tay thì ta đã lấy đại đao của mình ra chém gã rồi!”
“Gã còn bảo ta nói chuyện khó nghe nữa! Ta nói chuyện khó nghe chỗ nào chứ?” Bình Nhi cũng tủi thân phàn nàn, hốc mắt càng đỏ hơn.
“Lúc nãy lang quân cũng đã nói rồi đấy, đây là kem dưỡng tóc, công dụng chính là giúp tóc trở nên đen bóng và chắc khỏe hơn, không hề ngăn rụng tóc.
Lang quân muốn giữ sợi tóc đó thì cứ gội đầu hàng ngày, cũng có chút tác dụng đấy.” Thôi Đào giải thích.
“Dưỡng tóc mà không ngăn cho chúng rụng được à? Thế sao gọi là dưỡng được chứ?” Gã đầu trọc giảo biện hỏi ngược lại.
“Dưỡng tóc là giữ cho tóc luôn trong trạng thái ban đầu, giúp tóc trông thật đẹp.
Nếu tóc sắp rụng thì sao ngăn lại được.
Nếu lang quân muốn nó không rụng thì nên dùng những loại chống rụng tóc, nhưng thật ra cũng không ngăn được mấy đâu.
Tóc rụng cũng như mùa thay đổi vậy, là quy luật tự nhiên cả.
Lang quân trở thành trọc thế này, vấn đề chính không nằm ở việc tóc rụng mà là phải tìm thuốc kích thích mọc tóc chứ.”
Giọng nói Thôi Đào rõ ràng, lúc nói lý cũng từ từ chậm rãi khiến người ta nghe vào cảm thấy rất dễ chịu và hợp lý.
Mọi người đều nhao nhao khen ngợi chưởng quỹ thấu tình đạt lý, nếu đổi lại là người bình thường gặp khách cố tình gây sự thế này chắc đã nổi điên từ lâu rồi.
“Vậy trong cửa hàng của cô có không?” Gã đầu trọc làm như không nghe lời bàn tán của họ, chỉ để ý tới chuyện mọc tóc.
“Không có, nhưng có thể đặc biệt chế ra cho lang quân.”
Gã đầu trọc lập tức mừng ra mặt, hỏi Thôi Đào có chắc rằng mình có thể để tóc dài không.
“Không hứa chắc được, anh bị bệnh mời đại phu có bắt người ta hứa chắc rằng thuốc sẽ trị hết không? Nếu anh đòi thế thì trên đời này chẳng có ai chết đâu.”
Thôi Đào nói với gã trọc đầu rằng nàng có thể bảo đảm để gã mọc ít nhất là sợi tóc.
Nếu mọc tiếp được thì gã phải xin lỗi vì hành động ngày hôm nay của mình.
Gã đầu trọc lưỡng lự.
“Sao, đàn ông đàn ang có gan gây rắc rối mà không có gan thừa nhận tội của mình à?” Thôi Đào cười nhạo.
“Được! Điều kiện tiên quyết là cô phải trả lại sợi tóc cho ta đấy!”
Thôi Đào khẽ cười, “Tất nhiên rồi.”
Nàng không chắc về tình trạng của những nang lông bị rụng tóc từ lâu, nhưng mới rụng đây thì có thể cứu được, đất đai dù có cằn cỗi tới đâu đi nữa, nếu bón nhiều phân cũng sẽ mọc được cây cỏ thôi.
Thôi Đào bảo gã đầu trọc vào trong cửa hàng chờ, lập tức bốc thuốc làm thuốc cao, bảo gã tối nào cũng tới cửa hàng để bôi, còn cho gã thực đơn ăn uống, không được phép thức khuya.
“Ở đâu, tên là gì?” Thôi Đào hỏi.
“Hẻm Hồ Lô, Phùng Đại Hữu.”
“Đi đi.” Thôi Đào nói.
Phùng Đại Hữu ngớ người một chốc rồi đi ngay, trước khi đi còn lầm bầm nếu tóc không mọc thì gã sẽ dỡ luôn cửa hàng này ra.
“Chưa từng thấy kẻ nào không thèm nói lý như thế.” Bình Nhi tức giận nói.
“Đúng đó, Thôi nương tử cứ thế mà tha cho gã à? Lỡ như tóc dài ra thật mà gã lại chơi xấu không chịu xin lỗi thì sao?” Vương tứ nương chống nạnh bất mãn nói.
“Sẽ quay lại thôi, không thấy gã muốn có tóc biết bao à? Nếu thật sự có thể mọc ra, e là gã phải quỳ xuống khóc lóc đấy.”
Không lâu sau “lời tiên tri”, Vương tứ nương và Bình Nhi đã được thấy cơ thể cường tráng của Phùng Đại Hữu đang gào khóc như một đứa trẻ chết mẹ, cầu xin Vương tứ nương và Bình Nhi bôi thuốc cao mọc tóc thêm cho gã chứ đừng chỉ bôi một phần ở giữa đỉnh đầu như thế.
Vương tứ nương và Bình Nhi đều ngó tới đỉnh đầu vốn trọc lóc của Phùng Đại Hữu, giờ chỗ mà hàng ngày họ bôi thuốc đã mọc ra một nhúm tóc xanh xanh.
Vương tứ nương: “Chà, không chỉ có sợi đâu, hình như có tới bảy tám chục ấy nhỉ.”
“Cả một nhúm luôn.” Bình Nhi phụ họa.
“Tôi có tóc rồi.” Phùng Đại Hữu mắt đẫm lệ, kích động nói.
Nửa tháng sau, mọi người đều thấy trước cửa hàng của Thôi thất nương ngày nào cũng có một gã đầu trọc ra sức khen ngợi kem dưỡng tóc dùng tốt.
Có người thấy gã trọc đầu còn cười gã không thích hợp để quảng cáo kem dưỡng tóc chút nào.
Phùng Đại Hữu vội cúi thấp đầu xuống cho mọi người xem nhúm tóc đen đang mọc trên đỉnh đầu mình.
Chưởng quỹ và bọn tiểu nhị gần cửa hàng kem dưỡng tóc ngày nào cũng thấy Phùng Đại Hữu kêu gào, đúng là nhúm tóc trên đầu gã càng ngày càng dài ra thật.
Nhưng chỉ có một nhúm đó, đen nhánh và sáng bóng, chói hơn cả những nơi khác trên đầu hắn nữa!
Lời xin lỗi kéo dài trong nửa tháng, Phùng Đại Hữu vẫn ở lại trong cửa hàng không chịu đi để xin cao mọc tóc.
“Bọn tôi không chịu trách nhiệm chuyện này đâu, nương tử bọn tôi nói nếu anh mọc trên sợi tóc thì không cần quan tâm nữa.
Hơn nữa thuốc cao cũng dùng hết rồi, loại này chúng tôi cũng sẽ không chế nữa.” Vương tứ nương buông tay nói.
Bình Nhi mỉm cười thấu hiểu: “Anh có thể tới tìm Thôi nương tử để hỏi thử.”
“Được, vậy Thôi nương tử đang ở đâu vậy, nửa tháng nay ta chẳng gặp được cô ấy.” Phùng Đại Hữu chân thành hỏi.
“Dễ tìm lắm, tới phủ Khai Phong hỏi là ra ấy mà.” Bình Nhi vẫn mỉm cười.
Phùng Đại Hữu ngớ người ra, hỏi lại lần nữa, biết là phủ Khai Phong thì sợ tới đổ mồ hôi lạnh.
Hóa ra vị Thôi nương tử này là người của quan phủ, gã còn nhớ trước đấy trong thành Biện Kinh truyền tai nhau rằng trong phủ Khai Phong có một Thôi nương tử rất lợi hại, chắc là Thôi nương tử này rồi?
“Đúng vậy, đi đi.” Bình Nhi cười cổ vũ, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Phùng Đại Hữu hoảng hốt vội tạm biệt, hoàn toàn không ngờ mình đã chọc phải người của phủ Khai Phong rồi!
Nhưng vừa tới giữa trưa, Phùng Đại Hữu lại không cam tâm mà chạy tới, cẩn thận thăm dò xem tính tình của Thôi Đào có tốt không với Vương tứ nương và Bình Nhi, nếu gã thật sự tới tìm nàng thì có bị bắt hay gì không…
“Không thể bắt anh được, nha soa đều làm việc theo quy củ mà.
Nhưng rất có thể sẽ không ngó ngàng gì tới anh đâu, Thôi nương tử đang bận với vụ án thây khô đấy, chưa có manh mối gì cả.”
Phùng Đại Hữu lại hỏi thêm về chuyện vụ án thây khô, sau đó ngượng ngùng bỏ đi.
Vấn đề hóc búa nhất trong vụ án thây khô là không thể xác định được nguyên nhân tử vong, không có nguyên nhân tử vong thì không thể phỏng đoán được thủ đoạn gây án, con đường gây án cũng như địa điểm và môi trường.
Lúc Thôi Đào đang cho rằng vụ án này sẽ trở thành án chưa được giải quyết thì Phùng Đại Hữu đột nhiên tới tìm nàng.
“Ta nghe nói Thôi nương tử đang điều tra vụ án thây khô mà không có đầu mối, còn nghe nói thi thể được phát hiện trong xưởng gốm đúng không?” Phùng Đại Hữu hỏi.
Thôi Đào nhìn gã như đã biết tỏng, bảo gã có gì cứ nói ra đi.
“Cao mọc tóc của dùng tốt thật đấy, tóc của tiểu nhân đã dài ra thế này rồi, nếu mà mọc được cả đầu thì…”
“Đã nói rồi, không hứa được.”
“Không cần hứa đâu, Thôi nương tử chỉ cần cho tiểu nhân thêm ít cao mọc tóc nữa là được rồi, xin cô đấy!” Phùng Đại Hữu thấy Thôi Đào im lặng nên vội nói mình đã tra ra được một ít thông tin về vụ án thây khô này.
“Nói nghe thử xem, nếu thật sự là thông tin có ích thì sẽ cho anh một bình lớn.”
Phùng Đại Hữu lập tức nói với Thôi Đào, thật ra gã đang làm việc cho ti Nhai Đạo, đang là trưởng đồn.
Trong khu phố xá sầm uất của thành Biện Kinh này có rất nhiều kẻ bán hàng rong, tất nhiên sẽ phát sinh ra rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như lấn chiếm đường đi, bày hàng bất hợp pháp, chặn đường vô lý, vứt rác bừa bãi, những chuyện này đều cần có người chuyên quản lý.
Ti Nhai Đạo là bộ phận chuyên quản lý những chuyện này, ngoài những chuyện kể trên còn quản lý việc sửa đường, xử lý nước đọng và ùn tắc giao thông nữa.
Có thể nói ti Nhai Đạo là quản lý đô thị và cảnh sát giao thông trong thành Biện Kinh, gồm người lính, tất cả đều mặc đồng phục màu xanh.
Các hộ kinh doanh trên đường phố, đám người bán hàng rong đều thích chiếm lợi, thậm chí còn dùng bạo lực để chống đối, vì thế người của ti Nhai Đạo đều được huấn luyện nói lớn tiếng, dáng vẻ cũng khá ngang ngược.
Phùng Đại Hữu là trưởng đồn, quản lý lính, tất nhiên là lợi hại hơn một chút, giọng cũng lớn hơn người thường.
“Chẳng trách anh tới cửa hàng của tôi lại hung hăng khí thế như vậy, hóa ra là đang giương oai trong địa bàn của mình đấy à?”
“Không dám không dám, tiểu nhân đang múa rìu qua mắt thợ thôi.
Nhưng tiểu nhân thực sự rất quan trọng sợi tóc đó, chỉ có sợi thôi, rụng hết thì tiểu nhân không có tóc rồi.” Phùng Đại Hữu tội nghiệp sờ gáy mình, trên đầu vẫn còn nhiều chỗ trọc, chỉ có chùm tóc trên đỉnh đầu là mọc dài, than ôi.
Phùng Đại Hữu lập tức nói cho Thôi Đào nghe thông tin mình thăm dò được, bên xưởng gốm đó thuê một nhóm thiếu niên mười mấy tuổi do Trần tam lang đứng đầu, cứ rảnh sẽ ra đường đùa giỡn, nhiều khi còn giả thành giặc cướp đường để dọa người khác nữa.
Đám nhỏ này thường bất chợt chơi đùa khắp nơi như thế.
Mọi người đều biết thế là sai, thường nói vài lời tốt đẹp với chúng, thi thoảng lại nghe chúng khoe khoang.
Phùng Đại Hữu cười ngờ nghệch nói với Thôi Đào, gã quản lý đường phố mãi, giờ cũng đã trở thành nửa tên côn đồ rồi.
Nhưng không đánh thì không thành bạn, gã thân thiết với vài người bán hàng rong, cũng tạo dựng được ít uy phong trước mặt đám côn đồ nhỏ đó.
Vì thế gã đã lấy lý do này để cố gắng nghe ngóng từ một tên ăn xin, lấy được những thông tin này.
“Xem ra gọi rìu là nói ngoa rồi nhỉ, phải nói đả cẩu bổng mới được.”
Thôi Đào khen những gì Phùng Đại Hữu nói chính là manh mối, nàng bèn sai người âm thầm xác minh lại.
“Đám đó tự lập một tiểu bang phái, cực kỳ kín kẽ, e là không dễ tra đâu.”
Phùng Đại Hữu còn nói với Thôi Đào rằng nếu trong số chúng có ai bán thông tin ra ngoài sẽ bị những kẻ khác tấn công.
Dù không liên quan tới việc của Trần tam lang, chỉ cần không liên quan tới chúng thì chúng tuyệt đối không nói gì.
Nếu người quan phủ tới hỏi chúng sẽ càng ngậm miệng lại, không có ai đứng ra làm chứng đâu.
“Lúc không biết thì có thể không tra ra được.
Nhưng đã biết rồi, ắt sẽ có cách thôi.” Thôi Đào bảo tối Phùng Đại Hữu cứ đến cửa hàng để lấy cao mọc tóc.
Phùng Đại Hữu rối rít cảm ơn, liên tục hành lễ với Thôi Đào rồi mới đi.
Vương Chiêu tìm tới Thôi Đào, bắt gặp một gã đầu trọc cường tráng liên tục cảm ơn nàng bèn tò mò hỏi: “Thôi nương tử lại hàng phục được yêu quái phương nào thế này?”
“Ti Nhai Đạo.” Thôi Đào lập tức nói chuyện của đám Trần tam lang cho Vương Chiêu nghe.
“Trần tam lang ư? Là Trần tam lang mà La đại lang cố tình moi thây khô ra để hù dọa trong tiệc sinh nhật ấy hả?” Vương Chiêu không khỏi thổn thức, “Vốn cứ nghĩ y vô tội, ai ngờ y lại có liên quan tới chuyện này nữa?”
Thôi Đào gật đầu, dặn Vương Chiêu phải cẩn thận thăm dò, “Thi thể được phát hiện trong xưởng gốm, rất có khả năng là người trong đó làm ra, nhưng công nhân làm thuê trong lò có hơn người, chuyện đã năm rồi, hơn nữa chúng còn tự thành lập một băng nhóm nhỏ nên lại càng khó tra hơn.
Nhìn cách chúng dằn mặt La đại lang là biết ngay.”
Vương Chiêu nói Thôi Đào cứ yên tâm, hắn sẽ đích thân giám sát và cử người âm thầm để ý tới động tĩnh của đám Trần tam lang, đồng thời tra rõ quỹ tích trước đây của chúng để xem có tìm được bằng chứng gì liên quan tới vụ án không.
“Tôi đã vẽ lại cây trâm cài tóc theo lời miêu tả của trù nương Phương rồi đây.” Thôi Đào đưa cho Vương Chiêu.
Đã lâu thế rồi, trâm cài tóc có lẽ đã bị bán tới cửa hàng trang sức nào đó, có thể là bán cho người quen, cũng có thể là hung thủ giữ lại.
Dùng manh mối này chẳng khác gì mò kim đáy biển, khả năng rất ít, nhưng dù sao có còn hơn không.
Vương Chiêu xem hình vẽ tỉ mỉ, không khỏi cảm khái rằng Thôi Đào cực kỳ quan tâm tới vụ án này, mấy ngày nay vì không có manh mối mà nàng ăn cơm cũng chẳng vui như trước nữa.
Chẳng lẽ là vì vụ án có liên quan tới Thôi quan Hàn sao? Mà nhắc tới mới nhớ, dù là ngoại hình hay trí khôn, Thôi nương tử và Thôi quan Hàn đều cực kỳ xứng đôi.
Nhưng dù Thôi nương tử có tốt thì không phải ai cũng chấp nhận được, thị phi thế tục khó mà tránh thoát, ngỗ tác là một công việc thấp hèn, một cô gái ló mặt để làm việc trong phủ nha thì nhà Thôi quan Hàn có thể bỏ qua được không? Chắc chắn sẽ để bụng, chàng xuất thân từ nhà quan quý, các quan văn đều thanh cao, quan trọng chuyện môn đăng hộ đối mà…
“Đang nghĩ gì mà thất thần rồi?” Thôi Đào hỏi.
Nghĩ rằng Thôi nương tử của chúng ta lợi hại như thế, tuyệt đối không nên để kẻ nào ghét bỏ cả!
Vương Chiêu thầm đáp như thế trong lòng nhưng ngoài miệng lại qua quýt, “Ài, chắc là hôm nay ta chạy nhiều quá nên hơi mệt rồi.”
Hắn cười gượng với Thôi Đào rồi tạm biệt nàng.
Thôi Đào liền đi tìm Hàn Kỳ.
Chàng đang chăm chú đọc một tập sách gì đó, thấy Thôi Đào đến liền nhàn nhạt khép sách lại, sau đó cười nhạt hỏi han Thôi Đào có mệt không, bảo nàng uống một ngụm trà trước.
Thôi Đào nghe lời uống một ngụm xong, nói lại với Hàn Kỳ chuyện của Trần tam lang.
Hàn Kỳ đáp lại một tiếng rồi nói với Thôi Đào: “Mấy ngày tới Trọng Văn sẽ tới phủ Khai Phong để nhậm chức.”
Trọng Văn là tự của Hàn Tống.
Dù đã biết trước rằng Hàn Tống sẽ tới phủ Khai Phong làm Thôi quan, nhưng giờ nghe tin nàng vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Sụp tối, Thôi Đào vào điện Từ Minh gặp Thái hậu Lưu, kể cho bà ta nghe vụ án gần đây, Thái hậu Lưu nghe mà cực kỳ tò mò.
Bà ta quan tâm hỏi Thôi Đào định làm gì với vụ án thây khô này, nhưng nàng nói rằng vẫn đang trong quá trình điều tra.
“Con bé này, thật biết dẫn dụ ta nhỉ.” Thái hậu Lưu cười, vốn định giục Thôi Đào nhanh nhanh phá án để mình được nghe kết quả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói nữa.
Lỡ như giục con bé này xong, sau này nàng không chủ động vào cung để kể cho bà ta nghe những vụ án thú vị thì chán biết mấy.
“Còn một chuyện thú vị nữa ạ.” Thôi Đào lại kể cho Thái hậu Lưu nghe chuyện sợi tóc của Phùng Đại Hữu trong cửa hàng.
Tất nhiên nàng sẽ không nhắc thẳng tên của Phùng Đại Hữu với Thái hậu Lưu, chỉ dùng từ người dân thay vào.
Thái hậu Lưu buồn cười tới mức ôm bụng cười ha hả, không thèm để ý tới dáng vẻ đoan trang gì nữa.
Đúng lúc này, Triệu Tông Thanh được La Sùng Huân dẫn vào điện.
Thôi Đào thấy Triệu Tông Thanh ăn mặc sang trọng, lúc hành lễ đã gọi Thái hậu Lưu là bà thím mới biết thân phận của y.
Hóa ra Song Phúc đạo trưởng là cháu ruột của Ngụy vương Triệu Nguyên Tá, con trai của Quận công Diên An Triệu Doãn Thăng.
Thôi Đào không rành mấy về Triệu Tông Thanh, chỉ nghe nói năm tuổi y đã thông minh như người trưởng thành, vì thế mới được chọn trở thành thư đồng cho Triệu Trinh.
() Thím của cha.
“Cái con khỉ nhà ngươi đến cung rồi vẫn không chịu ngoan ngoãn gì cả.” Thái hậu Lưu thấy Triệu Tông Thanh, ý cười trên mặt lại càng tươi hơn, vội gọi y tới trước mặt, nắm lấy cánh tay Triệu Tông Thanh rồi nhìn y từ trên xuống dưới, sau đó véo y một cái.
Triệu Tông Thanh cười than đau, hô hào rằng bà thím bắt nạt mình.
“Đáng đánh đòn, ông nội con bệnh nặng mà con còn thảnh thơi bên ngoài được à?”
“Con không thể làm cháu trai hiếu kính bên giường, nhưng cũng chẳng có cháu trai nào cầu phúc cho ông nội trong đạo quán như con cả.” Triệu Tông Thanh đáp.
Lưu Thái Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Thôi Đào: “Nó là vậy đấy, chỉ biết giảo biện.”
Lúc này Triệu Tông Thanh mới nhìn về phía Thôi Đào, mỉm cười thân thiện với nàng, “Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Thôi Đào khẽ gật đầu.
Thái hậu Lưu nghe cả hai đã từng gặp nhau liền hỏi duyên cớ, sau đó mắng Triệu Tông Thanh không biết quý trọng cơ thể.
Triệu Tông Thanh nhìn lướt qua Thôi Đào rồi ngồi xuống cạnh Thái hậu Lưu nói: “Cô ấy ở đây thì ngoan ngoãn đấy, lúc đi chung cô ấy mới là con khỉ, con không thể nào bì kịp đâu.”
“Vậy sao.” Thái hậu Lưu cười, nói mình thích những đứa trẻ hoạt bát một chút, trong cung đã dư không khí âm u rồi, thiếu nhất là đám thanh niên nghịch ngợm như họ.
Sau đó Thôi Đào tạm biệt Thái hậu Lưu, đi được không bao lâu đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo.
Tề Điện Đầu theo lệnh của La công công tiễn Thôi Đào xuất cung, thấy cảnh này liền vội thả chậm bước chân, kéo giãn khoảng cách ra.
Thôi Đào lập tức dừng bước nhường đường, mời Triệu Tông Thanh đi trước.
Triệu Tông Thanh cười nói, “Cảm ơn một bát bánh thần tiên phú quý của cô lần trước, sau này sẽ gửi cho cô một quyển sách.”
Náng vốn định nói không cần đa lễ như thế, nhưng Triệu Tông Thanh vẫn kiên quyết, nàng chỉ có thể hành lễ cảm ơn.
Triệu Tông Thanh vẫy tay với Thôi Đào rồi đi trước.
Thôi Đào về tới phủ Khai Phong không bao lâu đã có người ở phủ Quận công đưa sách tới.
Quyển sách là bản duy nhất, tên là “Sát Quỷ Chú”, Thôi Đào lật vài trang ra xem đã tìm được bùa hóa quỷ mà Triệu Tông Thanh từng nói với nàng.
Nếu dán bùa này trên ấn đường người mới chết sẽ có thể giết quỷ, khiến nó hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.
Xem ra việc nàng mất trí nhớ có lẽ không liên quan tới loại bùa này, nếu thật là có thì tới quỷ nàng cũng chẳng được làm, đã trực tiếp tiêu tan rồi.
Hoặc giả trước đây nàng gặp may?
Thôi Đào gãi đầu, cảm thấy thực ra mình cũng chẳng cần quá để tâm tới chuyện này.
Mất trí nhớ chưa chắc đã xấu, xoắn xuýt quá cũng chẳng đem lại niềm vui cho bản thân, cứ thoải mái với hiện tại là được rồi.
Ai mà chẳng có quá khứ, chẳng qua của nàng hơi mốc meo hơn người khác tí thôi, không thể tính là chuyện hiếm có được.
Đời người ai chẳng khổ, sống vui vẻ với bản thân mới là hiếm có.
Hàn Kỳ tới tìm Thôi Đào, sau khi biết được thân phận của Triệu Tông Thanh thì lại liếc mắt nhìn quyển sách trong tay nàng.
“Sao đột nhiên tò mò chuyện này làm gì?”
Mọi người đều nhìn thấy chuyện đốt bùa lúc Tô Ngọc Uyển và Thôi thập nương chết, ví dụ như chàng, cũng chỉ nghĩ có lẽ đây là thói quen của hung thủ, chỉ rõ rằng hung thủ tin “đạo” thôi.
Phản ứng của Thôi Đào lại không như thế, dường như nàng còn muốn tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, giống như chuyện này có liên quan tới nàng vậy.
Hàn Kỳ luôn cảm thấy mình vẫn chưa biết chuyện gì đó trong này.
Thực ra theo lý mà nói, quả thực cô Kiều đã dạy Thôi Đào rất nhiều lĩnh vực, Thôi Đào cũng rất thông minh, nhưng trong thời gian năm ngắn ngủi mà nàng có thể học hết tất cả những thứ đó, thật sự có thể thành thục vận dụng sao? Ví dụ như nghiệm thi, chắc chắn cô Kiều sẽ không dạy nàng, nhưng Hàn Tống từng nói Thôi Đào đã đọc rất nhiều sách.
Hàn Kỳ còn nhớ lần đầu tiên Thôi Đào nghiệm thi, rất lý trí, bình tĩnh và nghiêm túc.
Giả dụ như nàng thật sự đã nghiên cứu qua sách nghiệm thi, nghiên cứu rất kỹ lưỡng, nhưng nếu không có kinh nghiệm khám nghiệm thực tế, chỉ dựa vào trí thông minh thì có thể làm được như thế sao?
Có một số việc có thể viện cớ để đánh lừa người khác, nhưng Hàn Kỳ biết rất rõ vụ án, dù chàng biết chuyện có gì đó không đúng nhưng không hề truy đến cùng.
Sợ tìm hiểu sâu hơn, hỏi nhiều hơn sẽ dọa người chạy mất.
Như hiện tại là tốt lắm rồi, Thôi Đào thế này cũng rất tốt, chàng không quan tâm tới cái gì mà “đạo giáo”, chàng chỉ biết Thôi Đào trước mắt là người con gái mà mình thương thôi.
“Hôm đó đến đạo quán cầu phúc nên thuận miệng hỏi một chút, ai ngờ lại may mắn gặp được Song Phúc đạo trưởng.
Giờ y đưa sách tới, tất nhiên là em phải đọc thử rồi.” Thôi Đào giải thích, ngẩng đầu cười hỏi Hàn Kỳ có biết hôm đó nàng đi cầu phúc gì không.
Hàn Kỳ nghe vậy liền cười, tựa người vào cạnh bàn, hơi nghiêng người nhìn nàng chằm chằm: “Nghe em nói thế, cảm giác như có liên quan tới ta ấy nhỉ?”
“Ừm.” Thôi Đào đồng ý, móc ngón tay Hàn Kỳ, “Mong rằng chúng ta sẽ có sau này.”
Hàn Kỳ gật đầu, nói rằng chắc chắn sẽ có.
“Nhưng em nghĩ chưa chắc gì người nhà Lục lang sẽ đồng ý, có lẽ cần một chút thời gian thuyết phục đấy.”
Hàn Kỳ đưa tay véo nhẹ má Thôi Đào: “Không cần phải lo đâu.”
…
Hôm sau, cuộc điều tra của Vương Chiêu đã có tiến triển.
Đám của Trần tam lang đúng thực rất thích ăn chơi, nửa đùa nửa lưu manh, thích giả làm cướp để hù dọa người qua đường.
Chúng dọa được vài lần thì có một lần làm được thật, chiếm được vài túi gạo kê, sau đó lại làm vài lần, cơ hồ như thật rồi.
Vì thông tin được hỏi thăm từ những người hàng xóm hơi quen với chúng, chỉ là suy đoán qua những câu hỏi thăm bình thường nên chúng có làm cướp đường không, cướp ở đâu, cướp của ai đều không rõ, bởi vậy không thể chắc chắn đây hoàn toàn là thật được.
Nhưng có thể xác định rằng năm trước chúng đột nhiên không còn dọa người qua đường nữa.
Giờ nhiều nhất cũng chỉ kết bè kết bạn để đi ăn tiệc cưới nhà người ta, hoặc hơi uy hiếp để đòi tiền chứ không làm ầm ĩ gì.
Lúc có việc vui ai mà chẳng muốn dĩ hòa vi quý, thuận buồm xuôi gió đâu? Dù họ có lý nhưng lỡ làm đám côn đồ này phạm pháp, có huyên náo cũng không thể báo quan bắt người được, họ nghĩ đó là xúi quẩy, khiến người khác chê cười.
Mà nếu đám côn đồ này vài ngày, sau khi thả ra chúng lại đến tìm họ báo thù thì gay.
Vì thế chi bằng bỏ ra – đồng để mua bình yên, chịu lỗ vậy.
“Còn có loại người này cơ à, đáng ghét quá!” Bình Nhi tức giận nói, trong lòng hận không thể diệt trừ hết đám nhóc kinh tởm kia.
Vương tứ nương gãi đầu, thực ra thị đã gặp nhiều chuyện thế này rồi, lúc trước khi còn trong sơn trại, chuyện thị chứng kiến còn côn đồ hơn thế này nhiều.
“Giờ cần phải tìm bằng chứng cho thấy nạn nhân có liên quan tới đám Trần tam lang.”
Thôi Đào vẫn còn thắc mắc một chuyện, lúc trước bà vú đi theo Thái Liên Chi đâu rồi, tại sao chôn chung với thị lại là người đàn ông chứ? Thôi Đào cảm thấy đây rất có thể là điểm mấu chốt để phá án.
Nhưng giờ đã có thể lý giải tại sao quần áo trên người của Thái Liên Chi lại rất đơn giản, có thể là vì túc trực bên linh cữu nên thường ngày mặc quần áo cũ, quần áo vải thô cũng được, dù sao cũng là chốn chùa chiền thôi mà.
Người trong chùa không còn nhớ được cụ thể năm đó Thái Liên Chi rời đi ngày nào, nhưng vẫn còn ước lượng được là khoảng tuần cuối tháng năm ngoái.
Nhưng có thể căn cứ theo đôi giày đi mưa mà Thái Liên Chi mang và ghi chép thời tiết của huyện chỗ chùa Đại Phật, tuần cuối tháng đúng lúc có ngày mưa, là ngày tháng .
Lý Viễn đã thu thập hồ sơ báo cáo mất tích trong địa phận Đông Kinh, bao gồm Biện Kinh và những huyện xung quanh để tiến hành thu nhỏ phạm vi người mất tích, cuối cùng xác định được hồ sơ báo nam giới mất tích có khả năng nhất, ngày tháng ở thôn Trương Gia ở huyện Trần Lưu có người dân bị mất tích.
Hôm đó người dân hẹn nhau lên núi đốn củi nhưng sau đó không thấy về.
Lúc đầu người nhà còn cho rằng cả hai lấy cớ để lười biếng mà chạy tới nhà bạn chơi, nhưng đợi ngày rồi, tìm khắp xung quanh không thấy đâu nên mới ý thức được chuyện này không ổn, bèn vội chạy tới huyện nha báo án.
Tất cả người trong thôn cũng túa ra tìm chỗ hai người đi đốn củi, thấy trong rừng có dấu vết chặt cây nhưng không thấy người, cũng không thấy củi đã được đốn và dao đốn củi đâu.
Đường từ nhà người dân đến chỗ đốn củi không hề đi ngang qua xưởng gốm, nhưng cũng khá gần, đi tới một ngã ba khác rồi bước tới cây số nữa là tới.
Tình tiết vụ án ngày càng sáng tỏ.
Điều mà Thôi Đào quan tâm nhất là bà vú của Thái Liên Chi.
Giả sử như trên đường Thái Liên Chi về nhà có tình cờ gặp phải đám giặc Trần tam lang rồi bị ngộ hại, vậy bà vú đó đang ở nơi nào? Bên nhà họ Lý cũng không hề có tin tức của họ.
Mà nếu bà vú bị hại cùng với Thái Liên Chi, vậy sao không bị chôn chung? Xét theo cách mà hung thủ đã xử lý xác của nạn nhân, có vẻ như chúng không phải người siêng năng đào hố gì, nếu không đã không vứt chung nạn nhân kia.
Với lại xử lý riêng để làm gì chứ? Thân phận của bà vú cũng đâu có gì đặc biệt.
“Em nghi ngờ bà vú kia còn sống à?” Hàn Kỳ hỏi suy nghĩ trong lòng Thôi Đào.
Thôi Đào gật đầu, “Nếu còn sống thì sao đã lâu thế mà vẫn không dám về nhà họ Lý chứ? Đang sợ đám Trần tam lang kia sao? Hay là đồng bọn của chúng?”
Hàn Kỳ nghe nghi vấn cuối của Thôi Đào thì lạnh lùng nheo mắt lại, “Cả bà vú đều có chồng con rồi, có thể tới nhà họ xem một chút.”
Thôi Đào lập tức đồng ý, nhanh chóng dẫn Lý Viễn và Bình Nhi tới nhà bà vú Chu và bà vú Tôn.
Đàn ông cả nhà đều là nông dân, bà vú Chu có đứa con trai, chưa ai lập gia đình cả, bà vú Tôn thì có gái trai.
nhà đều sống nhờ làm ruộng quanh năm, trên có già dưới có trẻ, cuộc sống có thể gọi là thiếu thốn.
Thôi Đào lấy lý do điều tra vụ án thây khô, quan sát xung quanh nhà một vòng, trong phòng bếp của nhà bà vú Chu vẫn còn nửa bát thịt lợn chưa ăn hết.
Con gái nhà bà vú Tôn đang đợi gả, của hồi môn gồm có chăn bông, trên đầu con gái lớn còn đeo trang sức bạc, ít nhất cũng mấy đồng tiền.
Lý Viễn nói chuyện với đàn ông nhà, biết được năm gần đây người này không hề đổi nghề gì, vẫn cứ trồng trọt, thậm chí còn không rảnh để làm chuyện khác nữa.
Bình Nhi dịu dàng nên có thể trò chuyện với con gái lớn của bà vú Tôn.
Con gái lớn bà vú Tôn kể của hồi môn của cô ta đều là do mẹ mình vất vả dành dụm trước khi mất tích.
“Mẹ cô mất tích tới giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu, giờ cô còn lòng dạ xuất giá được nữa ư? Ta không có ý chỉ trích cô, chỉ đang lo nếu người ở quê chê cười cô thì bọn ta cũng có thể giải thích giúp cho được.” Bình Nhi nhẹ nhàng nói.
Con gái lớn của bà vú Tôn nói: “Ta cũng nghĩ thế, nhưng cha ta nói mẹ mãi mà không về, sao ta có thể một mực chờ được chứ? Hơn nữa sức khỏe mẹ chồng của ta không tốt nên cũng ngóng trông cho ta mau chóng về bên đó, không đợi được nữa rồi.
Chỉ bảo cứ xem như đây là chuyện vui vẻ nhà, bên này xuất giá bên kia cưới về, hai bên đều vui, nói không chừng sẽ có chuyện tốt.
Ta nghĩ cũng có lý nên bèn đồng ý.”
Bình Nhi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý rằng có lý thật.
Lúc Bình Nhi và Lý Viễn nói chuyện với người trong nhà, Thôi Đào thấy trên quần áo của con trai cả bà vú Chu được chắp vá bằng vải thô xiêu vẹo, rõ ràng là do gã tự may.
Nhưng chỗ được vá trên quần áo của đứa con trai, đường chỉ lại rất tinh xảo, thủ pháp khá tỉ mỉ.
Cả nhà này trừ chồng bà vú Chu ra vẫn còn một ông lão nữa, dưới là đứa con trai, đều là đàn ông mà có thể may ra đường chỉ tinh tế như thế đúng là hiếm thấy.
Thôi Đào bèn hỏi đứa con tuổi của bà vú Chu, hỏi nó quần áo này là do ai may.
Đứa nhỏ cúi đầu nhìn chỗ Thôi Đào chỉ rồi lắc đầu, bảo mình không biết.
“Lúc trước bị rách, nhưng lúc em mặc vào thì đã được sửa rồi, cha cũng không cho em hỏi thêm nữa.” Đứa nhỏ ngoan ngoãn nói.
Thôi Đào cười lấy ra một gói điểm tâm cho nó, khen nó rất ngoan.
Nàng lập tức dẫn Lý Viễn và Bình Nhi tạm biệt mọi người.
Bình Nhi vội nói với Thôi Đào: “Ta thấy người nhà này có vấn đề mà, sao không bắt luôn đi?”
Lý Viễn gật đầu đồng ý, hắn cũng không hiểu.
“Âm thầm bắt giữ thôi.” Thôi Đào nói, “Đừng đánh cỏ động rắn, ta thấy hẳn là đám nhỏ không biết gì đâu, chỉ nên bắt người lớn thôi.”
Sau đó, Lý Viễn tìm người trong thôn Đức Cao, bảo hắn báo cho người của nhà này rằng có một công việc làm nhàn mà lương cao cho họ làm, nhưng phải rời nhà ngày.
người đàn ông đều lập tức nhận lời, thu dọn đồ đạc đi, sau đó bị Lý Viễn dẫn người áp chế lại.
Sau một hồi đe dọa và thẩm vấn, cả đều khai ra chỗ của bà vú Tôn và bà vú Chu.
Hiện tại bà vú sống trong Mai Hoa Quan cách huyện Trần Lưu không xa, giả trang thành nữ đạo sĩ rồi lo việc quét tước nấu ăn trong đó.
Lúc thấy người của phủ Khai Phong đến, cả hai đều sợ đến trợn tròn mắt.
Khi bị chất vấn và chỉ trích tại sao lại giết chết Thái Liên Chi, cả hai bị dọa quỳ sụp xuống đất, khóc lóc kêu oan, nói mình thật sự không hề giết người.
“Là đám của Trần tam lang làm đấy!
Nghe vậy, người trong phủ Khai Phong đều thở phào, giờ cuối cùng cũng sáng tỏ rồi, chỉ cần lần theo sợi dây leo này, hoàn thành các chứng cứ liên quan là có thể bắt giữ được đám Trần tam lang.
Vương Chiêu nghiêm nghị quát người nhanh chóng khai thật, nếu không còn có đại hình đang chờ.
Bà vú Chu và bà vú Tôn đều run bần bật, cả hai khóc lóc liếc nhìn nhau, bà một câu tôi một câu kể ra hết mọi chuyện.
“Hôm đó nương tử muốn về nhà, chúng tôi vốn định đi xe lừa nên vội thuê xe về.
Ai ngờ vừa tới Trần Lưu lại có người nhảy ra giữa đường cướp xe, cướp cây roi trong tay tôi rồi lái xe tới chỗ xưởng gốm, hôm đó trong lò nung không có ai, chỉ có đám người của Trần tam lang.”
“Đám Trần tam lang cười toe toét nói muốn cướp hết tất cả những gì đắt tiền của nương tử.
Nương tử bỏ hết ra, duy chỉ có cây trâm bạc cài tóc là không thể, có chết cũng nắm chặt trong lòng không chịu buông.”
Cả hai nói tới đây đều bật khóc, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cuối cùng tốn khoảng nén nhang, mọi người đều đã hiểu hết tất cả.
Đám Trần tam lang thấy Thái Liên Chi phản kháng lại càng hưng phấn, càng muốn trêu đùa Thái Liên Chi.
Lúc đó trong xưởng gốm có ao nước không sâu lắm, chỉ tới đầu gối của người bình thường mà thôi, chứa nước dùng để làm gạch và đồ gốm.
Đám Trần tam lang ấn thị xuống ao khiến thị bị sặc rồi ho khan.
Lúc này bỗng sau đầu tường có tiếng động, đám Trần tam lang phát hiện có người đàn ông đang núp phía sau, cả hai ý thức được mình đã bị phát hiện nên lập tức bỏ chạy.
Hơn tên thiếu niên, tất nhiên chạy rất nhanh, chúng nhanh chóng bắt được cả hai.
Hỏi ra mới biết cả hai là người dân gần đó, đang trên đường đốn củi về thấy hành động của đám Trần tam lang nên muốn đến giúp đỡ.
Họ kêu gào đám Trần tam lang đang phạm pháp, họ muốn đi báo quan.
Trần tam lang nghe vậy liền nổi giận, lập tức ấn đầu người đàn ông này xuống ao để cho họ một bài học.
người vây xung quanh thấy Thái Liên Chi và người đàn ông giãy giụa trong ao, không chỉ cười cợt mà thi thoảng còn đạp lên lưng họ, không cho họ ngóc đầu dậy.
Kết quả là một lúc sau, Thái Liên Chi và người dân đều bất động.
Lúc này đám Trần tam lang mới ý thức được rằng lớn chuyện rồi, vớt người lên, thấy họ bất động, bị dọa đến trợn tròn mắt.
Sau đó chúng bắt bà vú Chu và bà vú Tôn đào một cái hố để chôn xác bên cạnh lò gạch.
Bà vú Chu và bà vú Tôn chọn đào chỗ đống cát, sau khi đào xong liền chuyển cái xác vào rồi chôn.
“Lúc đó chúng tôi cũng chẳng còn cách nào, chúng muốn chúng tôi nhúng tay vào, dù thế nào đi nữa chúng tôi cũng góp phần vào vụ án này.
Chúng nói chỉ có làm thế mới tin chúng tôi sẽ không báo quan, nếu dám báo thì chúng sẽ cùng chỉ điểm chúng tôi là đồng phạm, là chúng tôi sai khiến chúng giết người.”
“Chúng tôi sợ chết nên chỉ có thể nghe theo lời chúng xử lý thi thể, sau này không dám nói gì, chỉ có thể trốn đi…
Đúng là oan nghiệt mà! Chúng tôi có lỗi với nương tử quá!”
Bà vú Thôi với bà vú Tôn ăn năn khóc lóc, dập đầu nhận tội.
Sau đó họ lập tức truy nã đám Trần tam lang.
Chuyện giống như lời của bà vú Chu và bà vú Tôn, đám Trần tam lang đều đồng loạt nói người đưa tiền thuê chúng để chúng giết Thái Liên Chi.
“Đồ khốn nạn! Bọn ngươi còn nói dối nữa thì sẽ chịu ăn gậy, được đại hình hầu hạ đấy!” Vương Chiêu cầm gậy gỗ đi tới trước mặt đám Trần tam lang, căm ghét mắng chửi.
“Nếu lời của chúng là thật thì sao?” Hàn Kỳ vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên lạnh lùng nói..