Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

chương 83: chương 83

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một con rắn lục nhỏ rớt xuống mặt đất, uốn éo vài cái rồi nhanh chóng bò đi chạy trốn.

Nha dịch thấy thế lập tức tìm cách bắt con rắn này lại, cất vào trong giỏ trúc.

Thôi Đào dùng kim bạc phong bế huyệt vị của Vô Ưu đạo trưởng trước, lại sai đám Lý Tài kiểm tra sau lưng ông ta.

Chỗ bị đâm đã nhanh chóng sưng đỏ và hở ra, Vô Ưu đạo trưởng lâm vào trạng thái hôn mê, môi tím tái, toàn thân run rẩy, hiện tại còn có trạng thái hơi ngạt thở.

Trương Nhạc lập tức bị khống chế, hắn bị áp giải lại, cơ thể nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Vô Ưu đạo trưởng, dường như đang muốn xác nhận xem ông ta đã chết chưa.

Các đạo sĩ đưa Vô Ưu đạo trưởng vào trong phòng, luống cuống muốn mời đại phu.

Bấy giờ Triệu Tông Thanh nhìn về phía Thôi Đào: “Nghe nói phủ Khai Phong từng có người trúng độc, là Thôi nương tử đã kịp thời giải độc để cứu sống người đúng không?”

Các đạo sĩ nghe vậy, tất nhiên không hề hoài nghi hoàng thân quốc thích, nhao nhao quỳ xuống cầu xin Thôi Đào giải độc cho Vô Ưu đạo trưởng.

Vô Ưu đạo trưởng trên giường đã bắt đầu run rẩy, nhiệt độ cơ thể tăng cao, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Sau khi bắt mạch cho Vô Ưu đạo trưởng, Thôi Đào báo với Triệu Tông Thanh, “Độc rắn này cực kỳ lợi hại, tác dụng của châm cứu chỉ có hạn, quan trọng nhất vẫn phải dùng canh giải độc.”

Thôi Đào bèn nói ra một đơn thuốc giải độc, bảo các đạo sĩ đi bốc thuốc.

Nhưng trong đó có loại thuốc không có sẵn, nếu đến tiệm thuốc gần đó bốc thì cưỡi ngựa mất gần nén nhang, đi tới đi lui cũng phải mất nén.

Vẫn chưa chắc tiệm thuốc kia có những loại thuốc quý giá như linh chi hay không, nếu không phải thì phải vào Biện Kinh mua, thời gian lại càng lâu.

“Thời gian dài khó tránh tăng rủi ro, nhưng không biết có kéo dài được tới lúc đó không nữa.” Thôi Đào thở dài.

Lúc này Triệu Tông Thanh mới nói với Thôi Đào mình biết một chút về độc rắn.

Lúc y đọc sách đạo gia sẽ có một số ít đạo trưởng, chân nhân tổng kết một ít đơn thuốc chữa bệnh.

Ví dụ như trong “Tôn Chân Nhân Phương” có ghi chép về cách xử lý rắn cắn: “Bôi phân người vào vết cắn, phân tươi thì càng tốt.”

Thôi Đào ngạc nhiên nhìn Triệu Tông Thanh.

Triệu Tông Thanh: “Nghe thì có hơi hoang đường, nhưng thực ra toa thuốc này được ghi trong rất nhiều sách thuốc đấy.”

“Vậy còn chờ gì nữa, mau sắp xếp đi, nhất định phải là đồ tươi nhất.” Thôi Đào lập tức nói.

Mạng người quan trọng, đã có cách có thể thử thì cứ thử đi! Thế giới rộng lớn thế này, luôn có những kiến thức mà con người chưa chạm tới được, phải tiếp cận càng sớm càng tốt!

Vốn Triệu Tông Thanh còn nghĩ Thôi Đào sẽ phản đối, ai ngờ nàng lại phản ứng nhanh như thế.

Y lập tức sai những đạo sĩ kia nhanh chóng đi làm đi.

Vô Ưu đạo trưởng là vị sư phụ mà họ tôn kính nhất mà.

Thôi Đào thật sự tò mò về phân người, lại còn là phân người tươi, sẽ có công dụng gì với độc rắn hay không?

Chuyện này rất dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa, khiến người ta không khỏi trộm nghĩ, nếu phân này được hình thành từ những bữa ăn khác nhau thì hiểu quả có giống nhau không? Ví dụ như ăn chay thì có hiệu quả giải độc tốt hơn hay ăn mặn mới tốt hơn? Vậy còn ngọt, cay, tê tái thì sao? Sẽ có sự khác nhau và hiệu quả khác nhau không?”

Các đạo sĩ nghe Triệu Tông Thanh nói thế, dù đều thấy xấu hổ nhưng người ta đã lên tiếng rồi, chuyện lại liên quan tới mạng người, họ còn có thể xem như trò đùa sao?

Tình trạng của sư phụ họ đã trở nên nguy kịch, bôi phân người chắc chắn không hại chết được ai, cứ thử một chút đi? Lỡ như có hiệu quả thì sao.

Đã thành tâm tôn kính sư phụ rồi, chỉ ít mùi thối của phân với nước tiểu thì có làm sao, phải nhanh làm thôi!

Phương pháp điều trị “thơm” thế này, Thôi Đào sẽ không tham gia.

Hàn Tống đang thấm vấn Trương Nhạc, hắn quỳ trên đất, bật cười nói cuối cùng mình cũng đã trả thù được cho mẹ mình rồi.

“Năm tôi tuổi ta đã tình cờ nghe được người của thôn họ Trương bàn tán nên biết được chuyện của mẹ ta.”

Thôi Đào nghe hắn nói hơi mơ hồ bèn yêu cầu tin nhắn nói rõ ra thời gian và địa điểm.

“Ngày tháng , ta đem đồ liễu đan đến huyện Thái Khang bán, ngồi trong một quán trà thì tình cờ nghe được người thôn họ Trương nhắc tới việc này.

Ta thấy mẹ mình chết không đáng nên liền muốn trả thù cho bà.” Trương Nhạc giải thích.

“Anh đến Tam Thanh Quan đã được năm rồi, sao phải đợi tới lúc này mà mạo hiểm ra tay trước mặt mọi người chứ?” Thôi Đào lại hỏi.

Trương Nhạc im lặng cúi đầu, không nói tiếng nào.

Đã sớm biết, trong vòng năm hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội để âm thầm ra tay, tại sao phải chờ tới bây giờ chứ?

Thôi Đào phát hiện Trương Nhạc không dám trả lời vấn đề này, cực kỳ kỳ lạ.

Thôi Đào muốn biết Trương Nhạc này rốt cuộc là bất chợt nảy sinh ý định giết người hay đã ủ mưu từ lâu, bèn hỏi con rắn kia từ đâu mà ra.

Lý Tài lập tức báo lại kết quả điều tra cho nàng, con rắn lục đó là Trương Nhạc nuôi, đã nuôi được năm rồi, người trong Quan đều biết cả.

Lúc Trương Nhạc và những đạo sĩ khác cùng lên núi hái thảo dược đã đụng phải đứa nhóc đang đạp một tổ trứng rắn, chỉ còn lại quả trứng là nguyên vẹn.

Trương Nhạc bèn nhặt mang về, không ngờ ngày sau đã ấp được một con rắn lục nhỏ.

Rắn vốn không phải là loài vật nhận chủ, nhưng con rắn lục này rất thân thiết với Trương Nhạc, Trương Nhạc thường bỏ nó vào túi áo, con rắn cũng rất ngoan ngoãn đi theo hắn.

Trước đây các đạo sĩ khác vẫn hơi sợ, muốn khuyên hắn đừng nuôi rắn.

Nhưng Vô Ưu đạo trưởng lại khen hành động này của Trương Nhạc rất thiện lành, là chuyện tốt, vì thế mọi người cũng chẳng dám nói gì nữa.

Sau này ở chung lâu, con rắn lục cũng không làm ảnh hưởng gì nên không ai để ý tới nữa.

Nếu không phải giờ Trương Nhạc dùng con rắn lục đó để giết Vô Ưu đạo trưởng, tất cả mọi người đều đã sớm quên mất chuyện hắn nuôi rắn rồi.

“Có vẻ như là nhất thời nảy sinh ý định giết người, lúc tôi hỏi tới Mai Hoa Quan, hắn mới đột nhiên ra tay.”

Hiện tại, lúc Thôi Đào nói tới Mai Hoa Quan cũng nhận ra sắc mặt Trương Nhạc không tốt lắm, càng thêm chắc chắn việc này có liên quan tới Mai Hoa Quan.

Đến cả con rắn mà Trương Nhạc cũng nổi lòng nhân hậu.

Trước đó lúc Thôi Đào hoài nghi Trương Nhạc là hung thủ, Vô Ưu đạo trưởng lập tức khẳng định không phải là hắn.

Có lẽ biểu hiện ngày thường của Trương Nhạc cũng rất tốt, điều này có thể nhờ bọn Lý Tài điều tra để xác minh sau.

Trương Nhạc là một người hiền lành trong Tam Thanh Quan, thà để bản thân chịu thiệt cũng sẽ nhường người khác.

Tính tình tốt, kiệm lời, làm việc chăm chỉ mà không hề oán trách gì.

Vì thế Vô Ưu đạo trưởng nhất mực thương yêu hắn, những đạo sĩ khác trong đạo quán cũng không có ý kiến gì, chỉ nghĩ Trương Nhạc xứng với tình cảm này, cũng thấy được người như hắn rất có thể sẽ trở thành Vô Ưu đạo trưởng thứ hai, thậm chí công đức còn cao hơn cả Vô Ưu đạo trưởng.

Không chỉ có Vô Ưu đạo trưởng tin tưởng Trương Nhạc, nếu không phải tận mắt trông thấy thì những đạo sĩ khác cũng không dám tin rằng Trương Nhạc lại dám ra tay giết người như thế.

“Người đều do ta giết cả, lúc nãy chính mắt các người cũng trông thấy rồi mà.

Ta làm thể để báo thù.” Trương Nhạc lặp lại lần nữa.

“Anh nói người đều do anh giết, đây là ý gì?” Thôi Đào hỏi.

“ thi thể nữ ở Biện Kinh cũng là do ta làm.” Trương Nhạc thừa nhận.

“Nhưng theo những gì chúng tôi điều tra được, anh không hề có thời gian để gây án.”

“Tất nhiên là có, tại sao các người lại nghĩ ta không có chứ?” Trương Nhạc hỏi lại Thôi Đào.

Thôi Đào bèn giải thích cho hắn nghe, nàng căn cứ theo tình trạng thi thể để phán đoán thời điểm tử vong.

Dù người bị hại thứ bị hư hại quá nhiều, chưa xác định được thời điểm tử vong nhưng đã ước tính được phạm vi thời gian của người bị hại đầu rồi.

“Vậy nếu cho thêm đá lạnh vào thi thể thì sao?” Trương Nhạc lập tức đặt câu hỏi cho Thôi Đào.

Thôi Đào giật mình, không ngờ Trương Nhạc có thể phản bác lại mình như thế.

“Tất nhiên chứa trong hầm băng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán, nhưng anh có băng à?”

“Tất nhiên là có, trong Tam Thanh Quan có hầm băng, thi thoảng đạo trưởng và các trưởng lão luyện đan cũng sẽ cần dùng tới nước đá.

Vô Ưu đạo trưởng luôn đối xử tốt với ta, ta muốn gì được nấy, chút băng này chẳng đáng kể gì.” Trương Nhạc giải thích.

“Được rồi, vậy nói một chút đi, anh gặp rồi sát hại nạn nhân thế nào? Động cơ là gì? Còn có câu hỏi lúc nãy tôi hỏi anh nữa, anh vẫn chưa trả lời.” Thôi Đào lần lượt hỏi.

Trương Nhạc gục đầu xuống, “Giết cũng đã giết rồi, nói gì nữa chứ.”

“Tất nhiên phải nói chứ, nói cho rõ, chúng tôi mới biết được anh súc vật thế nào, một người xuất gia mà có thể làm như thế với họ đấy! Tiền dâm hậu sát thì thôi đi, lại còn móc mắt cắt lưỡi nữa!” Giọng điệu của Thôi Đào bỗng trở nên sắc bén.

Trương Nhạc kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn Thôi Đào, “Tiền dâm hậu sát ư? Chuyện này không thể nào!”

“Sao lại không thể, tôi là người nghiệm thi, chẳng lẽ không biết sao?” Thôi Đào vẫn kiên trì với lời nói của mình.

Tin nhắn: “Tuyệt đối không thể nào, ta chưa từng làm chuyện này!”

“Anh không thấy sự phủ nhận của minh rất thú vị sao? Mình đã làm ra chuyện gì còn không biết ư? Tôi nói là tiền dâm hậu sát, đáng lẽ anh nên trực tiếp phủ nhận là bản thân mình chưa từng làm, nhưng anh lại hỏi lại trước, sau đó nói không thể nào, cuối cùng mới là phản ứng phủ nhận lại.”

Thôi Đào lại hỏi Trương Nhạc, có phải hắn đã biết hung thủ là một người nữ không.

Trương Nhạc khẽ biến sắc, vì không để cho Thôi Đào quan sát nhiều hơn nên hắn cúi đầu xuống rất thấp.

Trước đó Hàn Tống còn không hiểu sao Thôi Đào lại nói nhầm thành tiền dâm hậu sát, bấy giờ mới hiểu hóa ra đây chỉ là một thủ thuật để thẩm vấn.

Thực ra nghĩ kỹ lại, nàng cũng đã từng dùng chiêu này với y rất nhiều lần, tấn công người không kịp phòng bị khiến họ không kịp phản ứng lại được.

Thôi Đào thấy Trương Nhạc lại bắt đầu rụt đầu như chim cút.

“Anh giết Vô Ưu đạo trưởng để báo thù, xem như hợp lý về tình, vậy còn người phụ nữ kia đã đắc tội gì với anh? Đến cả phụ nữ mang thai mà cũng không buông tha, anh còn xứng làm người không?

Anh chết rồi, xuống địa ngục không được siêu sinh thì thôi, vẫn còn muốn liên lụy tới mẹ ruột mình cũng bị mất mặt theo.

Mẹ anh cũng thảm thật đấy, khi còn sống thì bị người ta vu oan, bêu danh xấu, vì muốn tự chứng minh trong sạch mà phải bỏ mạng.

Làm ma rồi đáng lẽ phải thoải mái hơn nhiều đúng không? Nhưng vì có một đứa con trai súc vật như anh mà vẫn không ngẩng đầu lên được.

Năm đó mẹ anh quyết chí thủ tiết, chắc hẳn là vì anh đúng không? Mà giờ anh làm ra cái gì rồi, cố gắng trưởng thành rồi biến mình thành một tên sát nhân không bằng cầm thú để báo đáp lại bà ấy à?”

Rõ ràng cơ má của Trương Nhạc đang căng cứng, người hắn hơi run lên, tay nắm chặt đè xuống đất.

“Dù anh đang gánh tội cho ai đi nữa thì người này quan trọng hơn mẹ anh sao? Anh muốn mang tiếng xấu, sau đó bị người ta bàn tán, bảo chẳng trách năm đó Tôn thị chọn tự vẫn chứ không chịu sống tiếp nuôi con trai, hóa ra là vì con trai thị súc vật đến thế, đáng đời bỏ mạng mà! Năm đó mẹ anh tự vẫn để chứng minh mình trong sạch, giờ sắp bị anh làm hỏng hết rồi.” Thôi Đào thổn thức Trương Nhạc đúng thật là một “người con có hiếu”.

Trương Nhạc bị Thôi Đào chửi đến run bần bật, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có nước mắt đang lăn dài trên má hắn.

Thôi Đào đợi một chút, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng khóc trầm thấp của Trương Nhạc, nàng mới lên tiếng lần nữa, rõ ràng rành mạch.

“Anh phải kể lại chi tiết toàn bộ quá trình gây án.”

Trương Nhạc nhắm mắt lại, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

“Vậy hãy nói tới đôi chân tấc của anh đi, tại sao dấu chân ở hiện trường vứt xác chỉ có tấc thôi?” Giọng điệu của Thôi Đào như đang thương lượng, cực kỳ nhẹ nhàng.

Trương Nhạc vẫn cúi đầu.

“Dùng thứ gì để móc mắt cắt lưỡi?” Thôi Đào lại hỏi.

Trương Nhạc càng cúi đầu thấp hơn, tựa như đang muốn đào một cái hố để chôn đầu mình xuống.

“Đứa trẻ mới có tháng, vừa thành hình, người phụ nữ mang thai đó có bao nhiêu tội lỗi mà anh nhất định phải ra tay với thị ngay lúc này chứ, sao đó còn móc mắt, cắt lưỡi của thị, giữa trời hè, để thị trong căn nhà hoang ma quỷ lộng hành, mặc cho ruồi bọ sinh nở trong hốc mắt trống rỗng của thị.

Lúc chúng tôi phát hiện ra thi thể, cả khuôn mặt thị đã sưng vù lên bằng này này!”

Thôi Đào lấy tay ước lượng một chút, sau đó lại mô tả với hắn đám giòi béo thế nào, chúng ngọ nguậy cơ thể mập mạp của mình vào trong hốc mắt thối rữa của nạn nhân ra sao.

Lúc Triệu Tông Thanh tới tìm Thôi Đào đã gặp ngay Trương Nhạc đang quỳ trong sảnh nôn.

Triệu Tông Thanh còn tưởng phủ Khai Phong phát minh ra kiểu hình phạt gì mới, y bèn nhỏ giọng hỏi Lý Tài bên cạnh.

Lý Tài đang tái mặt cố ngăn cơn buồn nôn trong bụng, lễ phép báo lại với Triệu Tông Thanh: “Không có dụng hình, là bị Thôi nương tử nói tới nôn ạ.”

Triệu Tông Thanh: “…”

Y lập tức nhìn về phía Thôi Đào đang lấy tay che mũi.

Mùi bãi nôn tràn ngập, Triệu Tông Thanh cũng lập tức lấy tay che, lui ra ngoài cửa rồi tiện tay lấy khăn để che tiếp.

Thôi Đào đi ra, liếc nhìn chiếc khăn trong tay Triệu Tông Thanh, ánh mắt rơi vào họa tiết thêu trên góc khăn, “Đây là hoa gì vậy?”

Triệu Tông Thanh hơi sửng sốt một chút, nhìn đóa hoa vàng ở góc khăn bèn cười nói: “Hoa phúc thọ, sinh trưởng ở nơi lạnh giá, chỗ mà đến cả mai cũng không sống nổi.”

“Người ta thường thêu Mai Lan Cúc Trúc lên khăn tay, hoa phúc thọ này là lần đầu tiên tôi trông thấy, tên cũng rất hay, có thể làm vật may mắn.” Thôi Đào cảm thán.

Triệu Tông Thanh khẽ cười, từ chối cho ý kiến.

Thực ra hoa phúc thọ rất độc, không cần liều lượng cũng sẽ khiến con người mất đi “phúc thọ” hoàn toàn.

“Tình hình Vô Ưu đạo trưởng thế nào rồi?” Thôi Đào hỏi.

Lúc này Triệu Tông Thanh mới chợt nhớ ra mục đích của mình: “Vẫn y như thế, ta có chút lo lắng nên định mời Thôi nương tử tới xem lại.”

Theo lý mà nói, lúc này đáng lẽ Thôi Đào phải tới Mai Hoa Quan điều tra và bắt người, vì bận tâm tình hình của Vô Ưu đạo trưởng nên mới ở lại tới giờ.

Nhưng bên Mai Hoa Quan cũng không thể trì hoãn được, đã phái nha dịch tới bao vây khống chế toàn bộ Mai Hoa Quan rồi, chỉ được phép vào chứ không được phép ra.

Thôi Đào quay lại bên giường Vô Ưu đạo trưởng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy bờ môi xanh tím của Vô Ưu đạo trưởng đã nhạt bớt, hô hấp cũng không còn ngột ngạt như trước nữa.

Thôi Đào lập tức bắt mạch cho ông ta, phát hiện tình trạng hiện tại của ông ta đúng là có chuyển biến tốt rồi

Chẳng lẽ phân người thật sự có tác dụng sao?

Triệu Tông Thanh nghe nói Vô Ưu đạo trưởng có chuyển biến tốt liền vui mừng gật đầu.

Y dặn dò người bên cạnh tiếp tục chăm sóc cho Vô Ưu đạo trưởng, sau đó đi ra theo Thôi Đào.

“Chẳng phải nhận tội rồi sao? Sao còn phải thẩm nữa? Còn Mai Hoa Quan rốt cuộc là chuyện sao vậy?” Triệu Tông Thanh hiếu kỳ hỏi.

“Giả vờ nhận tội thôi, không phải hắn giết người đâu.” Thôi Đào hỏi đạo sĩ bút mực, nghĩ một chút bèn vẽ ra dáng vẻ của Vương tứ nương và Bình Nhi.

“Sao lại chắc chắn rằng hắn không giết người? Có thể là hắn muốn giả vờ ngây ngô để cô hiểu lầm thì sao? Con người thường hay tin chắc vào những phán đoán của mình, như thế không tốt lắm đâu.” Triệu Tông Thanh nói.

Thôi Đào đang chuyên tâm vẽ tranh, vốn không nghe những lời của Triệu Tông Thanh.

Quá nhiều, nhưng mãi đến khi nghe được câu cuối của y, nàng dừng tay lại, nghi hoặc nhìn về phía y.

Cây bút trên tay lập tức chấm lên bức tranh vẽ Bình Nhi một điểm.

Thôi Đào lập tức rút bút lại.

Triệu Tông Thanh nhìn lướt qua, “Thế này trông đẹp hơn.”

Đúng lúc nốt ruồi này đã chấm lên khóe mắt phải của Bình Nhi, vô hình trung điểm tô thêm chút tà mị.

Đúng như Triệu Tông Thanh nói, thế này trông đẹp hơn.

Dù sao cũng dùng để lừa Trương Nhạc thôi, không cần quá quan trọng.

Thôi Đào lại chắp vá ngũ quan của bọn Vương Chiêu, Lý Viễn lại, vẽ ra thêm bức tranh phụ nữ cho đủ số.

Lúc Thôi Đào vẽ, trong lòng vẫn còn đắn đo về lời nói của Triệu Tông Thanh, không khỏi quay đầu lại hỏi y.

“Lần đầu tiên gặp nhau ở đạo quán —”

“Cô muốn hỏi tại sao khi đó tính tình của ta lại khác hẳn với bây giờ đúng không?” Triệu Tông Thanh cướp lời, nói ra suy nghĩ trong lòng Thôi Đào.

Thôi Đào gật đầu.

“Nếm thử muôn màu của thế gian là thú vui của ta.” Triệu Tông Thanh giải thích.

Thôi Đào nghĩ một chút, đại khái đã hiểu được ý của Triệu Tông Thanh, hóa ra là muốn trải nghiệm thử cuộc sống của những người khác nhau trong đời.

Quả nhiên là hoàng thân thân phận cao, thời gian phú quý quá nhiều nên cứ thích trải nghiệm nhân sinh.

Nhưng Triệu Tông Thanh trải nghiệm nhân sinh là trải nghiệm đúng nghĩa, không chạy theo hình thức như những người khác.

Bên cạnh y không hề có tùy tùng, thậm chí còn khiến bản thân đói đến mức sinh ra bệnh dạ dày nữa.

Y thản nhiên nói ra câu này, có lẽ đã thấu suốt rồi.

Triệu Tông Thanh này tuyệt đối không phải là một người đơn giản.

Thôi Đào lập tức tạm biệt Triệu Tông Thanh, tiếp tục thẩm vấn Trương Nhạc.

Thôi Đào bày bức chân dung ra trước mặt Trương Nhạc, bảo hắn xác nhận xem đâu là nạn nhân.

Giờ bọn Hàn Tống, Lý Tài đã hiểu được hẳn Trương Nhạc không phải hung thủ của vụ án móc mắt cắt lưỡi, nhưng Trương Nhạc vẫn kiên quyết phủ nhận.

Dù sao giờ Thôi Đào cũng chẳng thể tới Mai Hoa Quan nữa, nàng sẽ cố gắng phá vỡ phòng tuyến của Trương Nhạc này, cắt đứt sợi dây cung cuối cùng của hắn.

Nếu không phá được thì cũng phải cố thu hẹp phạm vi điều tra trong quá trình thẩm vấn, như thế cũng quá tốt rồi.

Tất nhiên xác nhận chân dung còn một tác dụng khác nữa, có thể quan sát xem Trương Nhạc có thật sự quen biết nạn nhân hay không.

Trương Nhạc nhìn bức chân dung, ánh mắt lướt qua từng bức với tốc độ như nhau, cuối cùng bình tĩnh bảo rằng mình không nhớ rõ.

“Anh giết người không nhìn mặt à? Hay là nhắm mắt mà giết?”

Lời nói dối này quá mức vụng về.

“Không nhìn mặt.”

Trương Nhạc mím môi nhìn thẳng xuống mặt đất, xem ra rất bướng bỉnh, vẻ mặt như điếc không sợ súng vậy.

Thôi Đào lại cảm thấy hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, mắt luôn nhìn xuống đất là vì hắn chột dạ không dám nhìn nàng.

“Tôi rất tò mò đấy, dù khiến mẹ mình mang tiếng xấu nhưng anh vẫn tình nguyện bảo vệ người này, sẽ có quan hệ gì với anh đây? Có thể loại trừ quan hệ nam nữ, nếu không thì anh cũng sẽ không xuất gia theo đạo, đến nay vẫn chưa hoàn tục.

Xét theo thủ pháp gây án của ả, móc mắt, cắt lưỡi, rất có thể có liên quan tới cái chết của mẹ anh năm đó.

Có khi nào ả cũng là người của thôn họ Trương không? Năm đó cũng từng rất thân thiết với mẹ của anh? Hoặc từng được mẹ anh chăm sóc chẳng hạn? Vì chứng kiến cảnh tượng năm đó, ý hận tích lũy sau nhiều năm nên mới có thể làm ra cách thức giết người tàn nhẫn bực này?”

Giết người không phải là chuyện đơn giản, giết người xong còn muốn móc mắt cắt lưỡi thi thể, lại càng không đơn giản.

Hung thủ này, hoặc trời sinh đã máu lạnh, hoặc là cực kỳ căm hận.

Sau khi nghe Thôi Đào phân tích, nét mặt của Trương Nhạc lại càng bất an, rõ ràng Thôi Đào đã thực sự nói trúng trong số đó.

Giờ nghĩ kỹ lại, lúc Thôi Đào nghiệm thi đã tìm thấy được bột xám trong khe giày của nạn nhân thứ hai, hẳn là tàn nhang.

“Tất cả các bằng chứng đều chỉ ra kẻ sát nhân có liên quan tới Mai Hoa Quan, đồng thời rất có thể là một người nữ.

Nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng được sao lại có một người phụ nữ chân dài tấc được, chuyện này rất hiếm thấy.

Nhưng cứ tới Mai Hoa Quan hỏi thăm chút là biết kẻ đó là ai ngay thôi mà, đúng không?”

Thôi Đào nói tới đây, vẻ mặt bất an không còn rõ ràng như trước nữa.

Xem ra cỡ giày của hung thủ chưa chắc là tấc .

Nếu không phải thì rõ ràng trong lúc gây án, hung thủ có khả năng phản trinh sát nhất định, dấu chân trong nhà ma ám kia là do ả cố tình để lại, mục đích để người tra án hiểu lầm hung thủ là đàn ông.

Giờ cần xác định, hung thủ là nữ quan trong Mai Hoa Quan hay chỉ là một cô gái nghèo khó được giữ lại thôi? Vì lý do gì mà khiến cho ả đột nhiên bắt đầu giết người, móc mắt cắt lưỡi như thế? Lại vì thứ gì mà Trương Nhạc luôn ngậm miệng không chịu nói, tự nguyện chết thay ả?

Thôi Đào chắp tay ra sau lưng, từ từ đi tới trước mặt Trương Nhạc.

“Lúc tôi khám nghiệm tử thi tại hiện trường đã đưa ra một kết luận: Hung thủ xem thường mạng người, cũng xem thường cả ma quỷ.

Vậy anh nói xem ai trong Mai Hoa Quan lại không sợ ma quỷ hả? Tất nhiên là nữ quan trừ tà rồi!”

Trương Nhạc nghe vậy thì run bần bật, ngẩng phắt đầu lên nhìn Thôi Đào.

Lúc này, bên Vô Ưu đạo trưởng có người truyền lời rằng đã mua được thuốc, sau khi uống xong, tình hình của đạo trưởng đã dần tốt lên nhiều.

Thôi Đào nhìn về phía Trương Nhạc, phát hiện hắn nghe tin này xong thì chẳng có phản ứng gì thái quá.

Nếu hắn thật sự muốn Vô Ưu đạo trưởng chết, tại sao nghe nói ông ta còn sống thì chẳng hề kích động chút nào vậy? Không tức giận à?

Thôi Đào hỏi Lý Tài, con rắn lục kia còn không.

“Đây, đã bị ta bắt bỏ vào giỏ trúc rồi.” Lý Tài nói.

“Tìm một con vật nặng cỡ con người rồi thử độc đi.” Thôi Đào nói.

Trương Nhạc nghe nói như thế liền nhìn Thôi Đào lần nữa, trong mắt vẫn mang vẻ kinh ngạc khó tả.

“Thế chẳng phải là phí một con vật vô ích rồi sao?” Lý Tài cảm thấy rất tiếc, nhưng dù sao sư phụ đã giao rồi thì vẫn phải làm theo.

“Không cần đi đâu, nọc rắn này chỉ gây ra ảo giác tê liệt và ngạt thở trong thời gian ngắn cho con người, rất nhanh sẽ thuyên giảm, không chết được đâu.” Trương Nhạc luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng.

Lý Tài nghe vậy thì không đi nữa.

Thôi Đào lập tức nháy mắt với hắn, Lý hiểu ra, dù Trương Nhạc có nói thật thì cũng phải đi thử một chút.

Hắn không nói là thử độc xem có phát tác như Thôi nương tử nói không mà chỉ nói là thử xem độc có phát tác đúng theo lời của Trương Nhạc không.

Lý Tài bèn mang rắn ngoan ngoãn đi.

Nếu đúng như lời Trương Nhạc nói, vậy hắn thực sự không có chủ tâm hại chết Vô Ưu đạo trưởng, nhưng hắn lại rất muốn nhận tội thay hung thủ.

Trương Nhạc này khiến Thôi Đào không khỏi nhớ tới quá khứ của mình, nhưng nàng bị ép, còn Trương Nhạc thì hoàn toàn tự nguyện.

Nhưng hắn tình nguyện thì mới hợp lý với lòng nhân từ cứu rắn lúc trước.

Một người đến cả trứng rắn cũng thích, tràn đầy lòng nhân ái, Thôi Đào không tin hắn thật sự sẽ giết người.

“Sao anh lại biết loại rắn này sau khi cắn người sẽ sinh ra ảo giác “mất mạng”?”

“Ta đã từng bị nó cắn lần, cả lần đều tự bình phục lại sau một thời gian.” Trương Nhạc nói.

Còn có người lương thiện tới tới cơ à? Bị rắn cắn lần rồi vẫn không đánh chết nó mà còn giữ lại bên cạnh nữa.

“Người đó là ai?” Thôi Đào hỏi thẳng.

Trương Nhạc cụp mắt, môi mấp máy, cuối cùng mím lại, rõ ràng vẫn không nói ra được.

Chuyện này cũng không phải điều gì khó hiểu, dù sao đây là một người lương thiện tới mức bị rắn cắn lần vẫn tiếp tục nuôi mà.

Đối với rắn còn thế, đừng nói gì là người, hơn nữa người này lại còn rất đặc biệt với hắn nữa.

“Xem ra anh có một tấm lòng rất lương thiện, nhưng anh đã từng nghĩ tới chưa, anh làm như thế tàn nhẫn với nạn nhân biết bao nhiêu chứ? Trong đó còn có người đang mang thai đấy.”

“Giết người là sai, nếu muốn lấy mạng đền mạng thì cứ lấy mạng này của ta đi.” Trương Nhạc nói xong liền dập đầu với Thôi Đào và Hàn Tống.

Hàn Tống vẫn đang ngồi ở vị trí mới của mình bên cạnh nhìn.

Y nghe Thôi Đào suy luận và thẩm vấn, chứng kiến từ tình tiết của vụ án phát triển tiếp tới, mọi thứ thay đổi, không khỏi thán phục rồi xoa cằm, cảm thấy mình có rất nhiều thứ cần học.

Bấy giờ Hàn Tống lại rất thán phục trước “cái thiện” của Trương Nhạc, không ngờ trên đời này còn có người như thế, y cũng chẳng biết hình dung thế nào.

Ngốc thì ngốc thật, cũng có một chút đáng ghét khiến người ta bực tức, nhưng cũng khiến người ta không ghét hắn nổi.

“Dù ngươi không nói thì cũng tra ra được thôi, giờ nói ra thì ngươi có thể được xá tội.” Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trương Nhạc vẫn im lặng.

Thôi Đào hỏi hắn chuyện khác, có phải hắn đã sớm biết Vô Ưu đạo trưởng chính là khởi nguồn của tin đồn về mẹ mình không.

“Ta nghĩ thế nhưng không chắc lắm, chẳng qua ngày nay thấy ông ta cố gắng đến siêu độ cho căn nhà bị ma ám đó mới khẳng định được chút ít.

Hôm nay thấy các người về cùng ông ta, còn định điều tra ta nữa nên mới hoàn toàn chắc chắn.” Trương Nhạc thành thật giải thích.

Thôi Đào lại hỏi Trương Nhạc có trách Vô Ưu đạo trưởng không.

Trương Nhạc do dự một chút rồi lắc đầu.

Thôi Đào không hỏi nhiều nữa, sau khi xác nhận Vô Ưu đạo trưởng đã tỉnh lại, phản ứng trúng độc đúng thực đã có dấu hiệu chuyển biến tốt rồi, nàng lập tức lên đường đi tới Mai Hoa Quan.

Trương Nhạc là kẻ liên quan quan trọng, tất nhiên cũng phải đi theo, tiện thể lúc tìm ra hung thủ có thể đối chất luôn.

Triệu Tông Thanh thì ở lại để tiếp tục quan sát tình hình của Vô Ưu đạo trưởng.

Lúc Thôi Đào đi ra có nghe đạo sĩ trong sảnh cảm khái nếu độc này đã tự động hóa giải, thì chẳng phải ban nãy họ đã uổng phí công sức để bôi phân người vào chỗ cắn rồi sao?

Ở Mai Hoa Quan đã có nha dịch tới khống chế trước, họ đến bẩm báo lại với Thôi Đào rằng mình đã hỏi thăm trong số nữ quan và khách hành hương tạm trú, tất cả đều nói gần đây có phụ nữ mất tích là Doãn thị và Thiệu thị.

Trong đó Thiệu thị đang có thai, vốn thị làm vợ lẽ cho nhà giàu, vì trộm tiền nên bị chủ nhà đuổi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi thì phát hiện mình đã có thai, Thiệu thị bèn đắc ý quay về, chủ nhà thấy nhân phẩm của thị quá kém nên không thích đứa trẻ trong bụng thị, vì thế định bắt thị uống thuốc phá thai.

Tất nhiên Thiệu thị nào chịu, chống trả quyết liệt rồi chạy trốn, sau đó thì tới Mai Hoa Quan xin giúp đỡ, định sau khi sinh đứa trẻ ra sẽ quay lại tìm chủ nhà.

Đợi tới khi đứa trẻ đã thành người sống rồi, họ không muốn nhận cũng phải nhận, khi ấy còn phải cho thị một khoản tiền nữa.

Doãn thị là góa phụ, sau khi chồng chết thì làm mẹ mìn, nhưng hết ăn lại nằm, nghiện rượu thích bài bạc, thiếu nợ nhiều quá nên bị truy đuổi phải trốn tới Biện Kinh.

Vì nghe nói Mai Hoa Quan có thu giữ những phụ nữ nghèo khổ nên thị bèn nói dối mình là một góa phụ bị bắt nạt, chạy tới xin Vân Phong đạo trưởng thu nhận, từ đó ăn nhờ ở đậu trong Mai Hoa Quan đã được hơn nửa năm.

Vì xác chết phân hủy trong mùa hè nên nạn nhân đều đã được an táng.

Lý Tài hỏi kỹ về quần áo mà Doãn thị và Thiệu thị mặc lúc mất tích, tất cả đều trùng khớp với nạn nhân.

Đặc điểm nhận dạng của Doãn thị cũng là có rận trên đầu, trùng khớp với nạn nhân đầu tiên của phủ Khai Phong phát hiện.

Vì thế trên cơ bản có thể xác định, nạn nhân bị vứt xác trong nhà ma ám đúng là Doãn thị và Thiệu thị ở Mai Hoa Quan.

“Nghe nói nạn nhân này đều không phải người tốt lành gì.” Lý Tài nói với Thôi Đào, “Xem ra không phải vô duyên vô cớ mà bị móc mắt đâu.”

“Dù cho cả hai có sai thì cũng không phải tội đáng chết, đừng nói chi là sau khi chết còn bị xúc phạm thi thể, móc mắt cắt lưỡi.” Thôi Đào nói.

Lý Tài gật đầu đồng ý với Thôi Đào, đúng thế thật.

Sau khi chết bị hủy hoại khuôn mặt, thiếu mắt lại còn mất lưỡi, không được toàn thây, đúng là quá mức tàn nhẫn rồi.

Quản ở Mai Hoa Quan trừ Vân Phong đạo trưởng còn có vị trưởng lão nữa, Vân Nguyệt, Vân Đạm và Vân Vũ.

người đều là đồng môn, tuổi trên , trong đó Vân Phong đạo trưởng là người lớn tuổi nhất.

Nguyên cũng là vì sư thúc tổ của đời trước vừa qua đời tháng trước rồi.

Giờ trong chùa có tổng cộng nữ quan, tuổi từ đến , không lớn lắm.

Doãn thị và Thiệu thị mất tích ngày tháng , lần cuối người ta trông thấy Doãn thị và Thiệu thị là sau bữa trưa ngày , lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thiệu thị bảo mình phải gặp một người quan trọng, bảo mọi người nghỉ ngơi trước đi, thị đi một lát sẽ về, lúc đó trông rất vui vẻ.

Mọi người còn tận mắt thấy Doãn thị đi chung với Thiệu thị.

Sau đó, mọi người không hề nhìn thấy thị, còn nghĩ có khi nào người nhà ở chỗ trước đây Thiệu thị làm vợ lẽ đã đổi ý, quyết định đón thị về để thị sinh con hưởng phúc hay không.

“Vậy mọi người không thấy lạ à, thị chẳng có thu dọn gì hết, chẳng chào hỏi tiếng nào mà đã đi rồi?” Hàn Tống không hiểu sao đã lâu như vậy rồi mà họ vẫn không hề báo mất tích.

Phụ nữ được giữ lại trong Mai Hoa Quan đều được tự do hoạt động.

Muốn ở lại trong Quan thì phải trồng trọt, dệt vải, quét tước nhà cửa… và các việc như chong thêm dầu cho đèn.

Nếu không muốn ở lại cũng chẳng ai ép.

“Có lẽ Phán quan Hàn không biết rồi, thực sự chẳng có gì để thu dọn hết.

Đa phần những người tới đây đều khổ đến mức chẳng có quần áo để thay, quần áo trên người không còn lành lặn nữa, vá chằng vá đụp hết.

Quần áo hiện tại chúng tôi mặc đây đều là áo cũ do khách hành hương tốt bụng quyên góp cho, dù đa số đều bị rách hoặc mặc không vừa người, nhưng đều là đồ tốt với chúng tôi đấy! Nếu mà so với chủ nhà Thiệu nương tử thì chẳng là gì hết, người ta về rồi còn chẳng mặc tơ lụa sao? Ai mà thèm về lấy mấy thứ này cơ chứ.”

Tống thị, một phụ nữ chung phòng với Thiệu thị nói.

“Đúng ạ, Thiệu nương tử đã từng nói rồi, cuộc sống ở Quan khổ quá, nếu có ai chịu đón thị đi, chịu cung cấp ăn mặc cho thị, thị sẽ lập tức đi theo ngay, muốn thị làm gì cũng được.” Giả thị, một người chung phòng khác của Thiệu thị cũng nói theo.

“Thiệu nương tử và Doãn nương tử thân nhau nhất, cả hai thường ngủ chung.

Tôi cứ nghĩ Doãn nương tử đi theo hưởng phúc chung với Thiệu nương tử rồi.”

Họ sống chung trong một căn phòng người, nằm san sát nhau, vì thế Doãn thị và Thiệu thị mới ngủ chung với nhau được.

Cả hai rất có thể cùng biết bí mật gì đó nên mới bị một hung thủ ra tay.

Nhưng người cùng mất tích nhưng lại bị hại chênh nhau – ngày, đúng là hơi lạ.

Thôi Đào và Hàn Tống thẩm vấn sơ qua các nữ quan trẻ tuổi trong đạo quán, nàng nghĩ có vẻ như những nữ quan này không phải là hung thủ.

Sau đó lại hỏi về chứng cứ vắng mặt, đa số khả năng nữ quan gây án đã bị loại trừ.

Chuyện này cũng là nhờ việc nằm ngủ san sát nhau.

Vì gần đây là sinh nhật của vài vị Thần quân, tất cả mọi người đều rất bận, vì thế họ đa phần đều sẽ túm tụm lại làm việc với nhau, rất dễ chứng minh cho nhau.

Còn những người không có đủ bằng chứng ngoại phạm, hoặc là vóc người yếu đuối, hoặc là tư cách và đạo hạnh chưa đủ.

Tư cách còn thấp, chưa đủ trình độ cũng không có khả năng khinh thường ma quỷ, cũng được loại bỏ.

Cuối cùng chỉ còn Vân Phong đạo trưởng và vị trưởng lão không có bằng chứng ngoại phạm, vẫn phải thẩm tra.

Họ đều làm việc riêng của mình trong lúc nghỉ ngơi trưa ngày , chẳng ai có thể cung cấp bằng chứng ngoại phạm cả.

Thôi Đào quan sát thân hình của người này, Vân Nguyệt và Vân Đạm hơi to con một tí, tiếp đến là Vân Phong đạo trưởng, sau cùng là Vân Vũ.

Hung thủ có thể lưu loát bẻ gãy cổ người bị hại, đồng thời sau khi giết người còn chuyển xác chết tới căn nhà ma ám, dù có lừa chở giúp thì cũng phải đủ sức mới làm được.

Vì thế, Vân Vũ trưởng lão mắc bệnh tim đã lâu, sức khỏe yếu, có thể bài trừ bà ta ra.

Thôi Đào lại hỏi chuyện thu giữ phụ nữ khó khăn ở Mai Hoa Quan là do ai đề xuất.

“Là ý kiến của bần đạo.” Vân Phong đạo trưởng lập tức giải thích với Thôi Đào lý do mình có ý tưởng này là vì bà ta thường xuyên gặp những phụ nữ mạng khổ đến Quan cầu phúc, than khổ, thấy họ đáng thương nên muốn giúp một chút.

Người có trái tim nhân hậu bình thường sẽ không làm ra những chuyện cực đoan như tàn nhẫn giết người như thế, có thể tạm thời loại bỏ hiềm nghi cho Vân Phong đạo trưởng.

Còn vị trưởng lão là Vân Nguyệt và Vân Đạm, nghe nói cả hai đều có tập võ, rất giỏi trừ tà ma, có không ít khách hành hương cố tình mời người đi làm pháp sự.

Cả hai đều có khả năng bẻ gãy cổ người, đều có thời gian gây án trong ngày , một người thì bế quan luyện đan một mình, một người lại lên núi hái thảo dược.

Thôi Đào tính sơ qua, theo tuổi của vị trưởng lão này thì năm trước lúc xảy ra chuyện góa phụ Tôn ở thôn họ Trương, hung thủ cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Nhưng cũng không thể xem thường được, đó đã là tuổi hiểu chuyện, cũng rất căm ghét thế giới, dễ tích tụ phẫn nộ.

Chỉ có cách xác định xem ai trong người có khả năng liên quan tới Trương Nhạc nhiều hơn thì mới có thể xác định được đối tượng khả nghi nhất.

Lúc này Thôi Đào dùng một phương pháp loại trừ đơn giản, thật sự rất đơn giản.

“Xin hỏi vị trưởng lão, tên tục trước khi xuất gia của vị là gì ạ?”

Nếu xuất thân từ thôn họ Trương thì chắc chắn sẽ có họ Trương.

Cũng không lo người nói láo, mỗi người xuất gia trong Biện Kinh này đều có đạo tịch cả, trong phủ nha cũng có ghi chép lại.

“Bạch Thúy Hoa.” Vân Nguyệt nói.

Thôi Đào nghe xong cái tên thì thầm thở phào, chỉ sợ tình huống xấu nhất là cả hai đều họ Trương, lúc đó sẽ phải tìm cách khác.

Vân Đạm im lặng một lúc lâu mới từ từ mở miệng nói: “Trương Tú Xảo.”

“Sao lại lần lượt giết chết Thiệu thị, Doãn thị, đồng thời lại vứt thi thể họ vào nhà bị ma ám rồi móc mắt cắt lưỡi?” Thôi Đào không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.

Vân Đạm nhíu mày, sau đó đột nhiên nhướng cao mày.

Bà ta lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thôi Đào, khóe môi hơi nhếch lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Là vì ngươi đấy.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio