“Để ta đi.” Hàn Tống nói, “Ả cần một người có thân phận, không có uy hiếp gì lớn, có thể khống chế được.”
Hàn Tống lập tức nói với vào với Hồng Y rằng mình mới là lựa chọn thích hợp nhất, “Thôi thất nương lanh lợi, để cô ấy vào trong rất dễ xảy ra sự cố, hỏng chuyện của ngươi.”
Thôi Đào kinh ngạc nhìn Hàn Tống: “Anh hiểu rõ tôi nhỉ, nhưng anh có biết tại sao tôi không đi không? Có khi nào ả cũng nghĩ giống anh, vì thế tôi mà vào là ả sẽ ra tay giết tôi trước.”
Hồng Y này thù rất dai, lần này lặp lại cách làm lúc ở chùa Thanh Phúc, một mực bắt cô vào giao dịch rõ ràng là vì muốn mạng của nàng.
Trương Tố Tố chỉ giành với ả thớt vải đỏ thôi mà ả đã tàn nhẫn giết cô ta bằng cách cắt cổ rồi mà.
Vụ án chùa Thanh Phúc chết nhiều người như thế, trong đó tất không thể không có thuộc hạ của ả, khiến ả tổn thất rất nặng nề.
Hơn nữa giờ ả chọn miếu Thành Hoàng này cũng có thể là để trả thù cho Yến Tử.
Trước đây Hồng Y và Yến Tử đều đi theo hầu hạ bên cạnh Tô Ngọc Uyển, rất có thể có tình chị em khăng khít với nhau.
Tóm lại, Hồng Y này chắc chắn hận nàng hơn Trương Tố Tố rất nhiều, e là hận tới nỗi không thể chém nàng ra thành trăm mảnh mất.
“Ai cũng không được, bắt buộc phải là nó!” Giọng nói sắc bén của Hồng Y vang lên trong điện, rõ ràng ả đang mất kiên nhẫn và rất cáu kỉnh, bắt đầu uy hiếp nếu không nghe theo thì ả sẽ bắt đầu giết đám trẻ ngay.
“Để giết chết nghịch tặc như ngươi, diệt trừ hoàn toàn mầm mống nguy hiểm trong tương lai thì mất mạng của đứa trẻ cũng không phải không thể.
Nếu trang nghiêm của phủ Khai Phong bọn ta bị loại chuột nhắt như ngươi khống chế, tùy tiện ép buộc thì chẳng phải khiến Triều đình mất mặt sao!”
Hàn Tống nghe Thôi Đào phân tích xong, càng không muốn để nàng mạo hiểm, trực tiếp rống lên với Hồng Y.
Dù thế nào đi nữa, y đã sai một lần rồi, không thể để Thôi Đào rơi vào bất cứ nguy hiểm nào nữa.
“Không ngờ Tô Ngọc Uyển lại nuôi ra một thứ hèn nhát như ngươi, không biết động não mà chỉ biết học theo cái nết vô dụng của bà ta.” Hàn Tống quyết định phân tán sự chú ý của Hồng Y, mỉa mai ả vô dụng.
Hồng Y tức giận chửi Hàn Tống mới là thứ chó không có lương tâm, sao có thể đang tâm đâm chết mẹ mình như thế.
Hàn Tống biến sắc, lúc không biết nên đáp lại thế nào thì Thôi Đào chạy tới khẽ nói với y một câu, Hàn Tống lập tức thuật lại.
“Ta chỉ có một người mẹ, giờ đang ở phủ Gián nghị.
Ngươi nói mẹ nào của ta? Bằng chứng đâu?”
“Thằng khốn súc sinh không có lương tâm này, sao Các chủ Tô lại sinh ra một tên chó như ngươi chứ, đúng là đổ máu uổng công mà! Không phải vì sự bất tài của ngươi, cả ngày chỉ biết bám lấy con đĩ này mà làm hư đại sự thì bà ấy cũng chẳng bỏ mạng!” Hồng Y điên cuồng rống lên.
Thôi Đào và Hàn Kỳ thoáng nhìn nhau, từ đó có thể thấy Hồng Y không phải hung thủ giết chết Tô Ngọc Uyển.
Đồng thời dường như Hồng Y không mấy căm ghét kẻ đã sát hại Tô Ngọc Uyển, ả chỉ hận những người khác.
“Một dao của Phán quan Hàn căn bản không hề nguy hiểm tới tính mạng, giết chết Tô Ngọc Uyển rõ ràng là một người khác hoàn toàn, sao ngươi không đi tính sổ hung thủ thật sự mà chạy tới trách bọn ta làm gì? Quả nhiên đúng như lời Phán quan Hàn nói, ngươi là một kẻ hèn nhát, chỉ biết chọn người dễ ức hiếp để trả thù.
Kiểu người lấn yếu sợ mạnh như ngươi đều có một điểm chung, hèn, còn chẳng bằng cái xương đầu gối hay cái rắm nữa.
Chẳng trách lăn lộn bấy lâu nay cũng chỉ làm được một chân lâu la.”
Thôi Đào phát hiện mỉa mai Hồng Y rất thú vui nên cũng dùng lời lẽ độc ác mỉa mai ả một phen.
Những lời này đã khiến Hồng Y mắng chửi một phen, càng lúc càng thô tục, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.
Thôi Đào không thèm so đo với những thứ này, nàng cứ nói như thế đấy, cộng với cuộc đối thoại trước đó với Hàn Kỳ, mục đích cuối cùng chỉ là cố tình gây mâu thuẫn để thu hút sự chú ý của Hồng Y, kéo dài thời gian.
Chỉ cần đạt được mục đích thì nàng không để ý con chó này sẽ sủa tới đâu đâu.
Thôi Đào ngẩng đầu lên nhìn trời một chút, luôn cảm thấy chuyện hôm nay có gì đó là lạ bèn mời Hàn Kỳ về phủ Khai Phong trấn thủ, chàng không cần lo lắng chuyện ở đây nữa.
Hàn Kỳ nhíu mày nhìn Thôi Đào chằm chằm, không động đậy.
Tất nhiên là chàng không muốn đi, chàng biết Thôi Đào không thể nào để Hồng Y làm hại đứa trẻ kia, điều này có nghĩa là Thôi Đào có thể gặp nguy hiểm trong lúc đối phó với ả.
Trong thời khắc quan trọng như thế, chàng há có thể về phủ Khai Phong ngồi đợi chứ?
Thôi Đào cố tình nũng nịu nhìn Hàn Kỳ, ra hiệu chàng mau đi đi.
Hàn Kỳ vẫn bất động.
Thôi Đào nhìn trái phải một chút rồi nhỏ giọng nói với Hàn Kỳ: “Bảo đảm không để Lục lang góa vợ đâu mà.”
Hàn Kỳ cảm nhận được sự kiên quyết của nàng, ánh mắt dịu dàng hơn một chút, dặn Thôi Đào nhất định phải cẩn thận rồi lên ngựa rời đi, đồng thời cũng dẫn theo phần lớn nhân lực.
Hàn Tống thấy thế thì khó hiểu hét lên, nhưng Hàn Kỳ rời đi quá nhanh nên chẳng kịp nghe thấy tiếng của y.
“Cửa sổ phía Đông đang mở, chắc chắn có kẻ đang theo dõi động tĩnh của bên ta.” Lý Tài báo cáo lại tình hình với Thôi Đào.
Thôi Đào xác nhận vị trí cửa sổ phía Đông trước, nó đối diện với bức tường bên ngoài miếu Thành Hoàng, nàng bèn sai người tìm một cây cọc tre chắc chắn và dẻo dai tới.
Gần đó có rất nhiều nhà dân, nhiều người dùng cọc tre để phơi đồ và làm những chuyện khác, rất dễ tìm.
Hồng Y phát hiện có một nhóm người bỏ đi, lập tức chất vấn bọn Thôi Đào: “Đám đó đi đâu vậy hả?”
“Chẳng phải ngươi vừa nói đấy sao, họ rút lui ra ngoài đường Tam Điều đấy thôi?” Thôi Đào hỏi lại.
Hồng Y cáu kỉnh hét lên: “Nhưng chẳng phải vừa rồi các ngươi không chịu, muốn hy sinh mạng của đứa trẻ này để bắt ta sao.”
“Ngươi nghĩ hay nhỉ, đã bảo là ngươi không đáng với cái mạng rồi mà.” Giọng điệu Thôi Đào hơi lười biếng, “Chẳng qua ta chỉ phàn nàn vài câu thôi, ta lương thiện đáng yêu thế này, sao để chúng bỏ mạng được chứ.
Dù không cứu được thì ít ra cũng phải cho mọi người thấy ta đã cố gắng hết sức, khen ta là nữ trung hào kiệt, một anh hùng thực sự chứ không phải thứ hèn nhát chứ!”
Thôi Đào bồi lại một câu “Dù không cứu được…” là để Hồng Y cảm thấy tính mạng của đám trẻ này thật ra không uy hiếp gì mấy tới mình.
Để lộ nhược điểm quá nhiều trong quá trình đàm phán sẽ chỉ tổ khiến bọn trẻ bị nguy hiểm hơn.
Mà câu “không phải thứ hèn nhát” cuối cùng là để mỉa mai ả lần nữa.
Hồng Y bị chọc đến phát cáu, bàn tay nắm chặt đao hơi run lên, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ả thề nhất định phải rút gân lột da Thôi thất nương rồi băm cho chó ăn, thế mới có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng ả!
Lúc này Vương Chiêu âm thầm đưa nấm phân trâu tới, cũng nói cho Thôi Đào rằng bên trong đã lăn qua một lớp hạt tiêu nữa.
Lúc hắn đi lấy nấm phân trâu, Vương tứ nương nghe xong mọi chuyện còn cố tình cho thêm tiêu vào.
“Không uổng công ở với tôi bao lâu nay, hiểu tôi đấy.” Thôi Đào mở khóa túi vải ra, dùng tay vốc một vốc, tay kia thì cầm cọc tre, đi ra sau bức tường đối diện cửa sổ phía Đông kia.
Lúc này Hồng Y trong điện cảnh cáo họ rằng thời gian nén nhang sắp hết rồi.
Nếu muốn giao dịch thì tất cả mọi người phải rút lui hết.
Hàn Tống thấy vậy rất lo lắng, y đoán được Thôi Đào hẳn đã có cách, nhưng chỉ có một túi nấm hơi dậy mùi với một cây cọc tre thì có thể làm gì được chứ? Vì thế y vẫn rất nôn nao, căng thẳng nhìn Thôi Đào chằm chằm.
Lý Tài chạy một vòng quanh tường rồi quay lại, nháy mắt ra hiệu với Vương Chiêu.
Vương Chiêu giơ tay ra hiệu, cao giọng hô lớn: “Tất cả mọi người, rút lui — hết!”
Xoảng!
Lời còn chưa dứt thì bên phía Đông chính điện đã vang lên một tiếng động.
Bên ngoài tường Đông truyền tới tiếng cọc tre rơi xuống đất.
Có tiếng hét từ trong nhà vang ra, sau đó Hồng Y và vài tên thuộc hạ chạy ra.
Bọn thuộc hạ đi theo sau lưng Hồng Y, tốc độ chậm hơn, mắt rưng rưng, bước chân cũng không được ngay ngắn, lập tức có vài cây kim bạc bay ra ghim vào người đám thuộc hạ khiến chúng ngã xuống đất.
Nhóm cung thủ đã “nhận lệnh” rút lui thực chất vẫn nằm trên đầu tường vây, lập tức bắn tên về phía Hồng Y nhưng không nhằm vào điểm yếu, chỉ để cản ả lại không cho chạy mà thôi.
Hơi gió nhẹ nhàng thổi qua, một mùi hôi thối và mùi hạt tiêu thoang thoảng từ chính điện ra.
Vương Chiêu dẫn người vây bắt Hồng Y, dùng công phu của Hồng Y không tệ nhưng vẫn khó mà địch lại nhiều người.
Sau khi khống chế được Hồng Y, Thôi Đào cũng dẫn được đứa trẻ đã ho khan đến rơi nước mắt đi ra.
tay đám nhóc đều có dấu sưng đỏ do bị trói, nhưng may là những chỗ khác trên người không có vết thương gì lớn.
Lý Tài vội dùng nước tạt vào để rửa mặt cho chúng.
Thôi Đào hắt xì vài cái, dùng tay áo lau nước mắt trên khóe mi rồi hít sâu vài cái, thế mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Hàn Tống vội chạy tới ân cần quan tâm Thôi Đào, hỏi nàng có sao không.
Vương Chiêu dẫn người đi tới, đạp vài cái vào tên đang giãy giụa trên đất rồi thở dài: “Thôi nương tử của chúng ta là nữ trung hào kiệt, tất nhiên chẳng sao rồi, có sao cũng là bọn chúng có!”
Hàn Tống thấy Thôi Đào gật đầu tỏ ý không sao thì thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới chợt nhớ ra để hỏi nàng rốt cuộc lúc này là chuyện gì.
Thôi Đào nhíu mày, ra hiệu y tự nhìn đi.
Hàn Tống lấy tay áo che miệng mũi lại rồi đi vào chính điện, chỉ thấy trong đó vương vãi nấm phân trâu vỡ tung tóe.
Giờ đã được thông gió mà trong phòng vẫn còn lại mùi thối lạ thường và mùi bột tiêu.
Hàn Tống biết túi vải Vương Chiêu mang tới là nấm phân trâu, nhưng y không ngờ nấm này lại có uy lực tới thế, có thể khiến tất cả sát thủ trong phòng đều bất ngờ cay mắt, sặc tới mức phải chạy bổ ra ngoài.
“Nấm phân trâu mà quăng xuống đất lại có uy lực khó tin đến thế, sao em có thể làm được vậy?”
“Tất nhiên trên đất thì không phải, phải đập vỡ trong không trung.
Thời gian không nhiều, nếu để chúng phát hiện ra thì tôi sẽ phải chết ngay tức khắc, vì thế nhất định phải đập vỡ chúng ngay khi vừa quăng vào phòng.”
Thôi Đào rửa mặt xong, vào trong kiểm tra một vòng rồi chỉ vào một viên gạch lát có thể di chuyển được ở góc phía Đông.
Vương Chiêu lập tức đến kiểm tra, mở gạch ra, quả nhiên phát hiện một động đất.
“Đúng là đường lối của chùa Thanh Phúc, không có hang núi thì đào động đất.
May là Thôi nương tử tấn công thần tốc, không để đám giặc này có cơ hội phản ứng và chạy trốn, còn nhanh hơn cả lúc trước ở chùa Thanh Phúc nữa!” Vương Chiêu kính phục tán thưởng.
Bấy giờ Hồng Y bị áp tới cửa chính điện, nghe vậy thì tức tới trợn tròn mắt, căm hận nhìn Thôi Đào chằm chằm.
Đôi mắt của ả bị nấm phân trâu và bột tiêu hun tới đỏ rực, lúc trừng người khác trông như có lửa, hơi đáng sợ.
Nha dịch áp giải Hồng Y thấy thế bèn đá một cú vào chỗ sau đầu gối ả khiến ả co chân lại, quỳ bịch xuống đất.
“Còn nghĩ mình là kẻ trên cơ à? Dám dùng ánh mắt này trừng Thôi nương tử? Ngươi đáng sao? Giờ ngươi là tù nhân bị vạn người thóa mạ rồi đấy!”
“Ngươi nghĩ chỉ có mình biết cải tiến thôi à? Ở đây là Biện Kinh, là địa bàn của ta đấy.” Thôi Đào nhướng mày với Hồng Y.
Từ khi bị bắt Hồng Y đã liên tục chửi mắng, sau đó bị bịt miệng lại.
Giờ có tức giận tới mấy cũng chỉ có thể ra sức trừng mắt nhìn Thôi Đào, ánh mắt như muốn giết người, dường như có rất nhiều lời hung ác muốn nhả ra cho nàng nghe nhưng không thể nói được, chỉ có thể ô ô.
Vương Chiêu lập tức nhìn sang Thôi Đào hỏi ý, không biết có nên để cho Hồng Y nói chuyện không.
“Tôi không có hứng nghe kẻ “không xứng” nói chuyện, làm người quá hèn, lời nói ra cũng không đáng để người khác nghe.”
Thôi Đào cẩn thận giải thích với Hàn Tống mình đã dùng nấm phân trâu thế nào để ép bọn Hồng Y chạy ra.
Đầu tiên phải dùng cọc nhảy qua, tránh khỏi ánh mắt của kẻ giám sát, bay nhanh vào cửa sổ phía Đông rồi lập tức vung túi vải chứa nấm phân trâu và bột tiêu ra, dùng kim bạc ghim vào đống nấm khiến chúng vỡ tung trong không trung, “khí độc” trong nấm phân trâu cùng với hỗn hợp bột tiêu sẽ khiến uy lực của nó mạnh hơn gấp bội, càng cay mắt hơn.
Mắt rưng rưng sẽ không nhìn thấy, cộng thêm ho khan và khó thở, tất nhiên phản ứng sẽ chậm lại.
Việc Thôi Đào cần làm là bảo vệ đám trẻ, còn lại thì rất đơn giản vì bên ngoài đã có đám Vương Chiêu hỗ trợ.
“Dù vải thưa che mặt có thể che được một số bộ phận, nhưng đôi mắt thì… Sao em không ứa nước mắt như bọn chúng vậy?” Hàn Tống tò mò không hiểu.
“Vào phòng rồi phải xác định vị trí của đám trẻ đầu tiên, lúc đập vỡ nấm phân trâu tôi đã nhắm mắt lại, bảo chúng chớ lộn xộn, dựa vào âm thanh nghe được mà phi kim, đánh nhau với bọn này.”
Thực ra dù bọn trẻ có hoảng sợ mà chạy loạn thì Thôi Đào cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Lúc đứa trẻ đưa thư vừa đẩy cửa bước ra, nàng đã nghe tiếng bước chân không giống như người lớn rồi.
Hàn Tống, Vương Chiêu và những người khác nghe Thôi Đào giải thích xong đều nhao nhao tán thưởng nàng lợi hại.
Tình thế khó khăn hôm nay e rằng chỉ có mình nàng mới giải quyết được, nếu là người khác thì chỉ có thể nghe theo vì tính mạng của những đứa trẻ này, không thể không chết một cách “khẳng khái”.
Vì nếu không đi, thân là nhân viên của phủ Khai Phong mà không chịu hy sinh để bảo vệ người dân, nhất là trẻ con vô tội, thì chỉ là sống tạm bợ, chắc chắn sẽ bị dân chúng toàn thành thóa mạ tới chết.
Thôi Đào kiểm tra tình trạng cổ họng của đám trẻ, không khác gì mấy với Đào Tinh Thần, con trai Tiền nương tử, hẳn là sẽ từ từ khôi phục lại trong quá trình trưởng thành.
Trong đứa trẻ được cứu có đứa trông thấy người đàn ông đã chết, lập tức xống tới bên cạnh khóc rống lên.
Thôi Đào hỏi han mới biết người đàn ông này chính là cha của nó.
Cha nó bán quầy ăn sáng, trước khi dọn hàng thường chơi với nó.
Lúc thuộc hạ của Hồng Y tới bắt cóc nó, người cha nghe tiếng liền chạy tới ngăn cản rồi bị giết.
Đứa nhỏ vô tội bị bắt, phải chịu sự kinh hãi tột cùng, lại đột nhiên mất cha nên khóc tới thảm thương, vậy mà chẳng phát ra được một tiếng nào.
Nhìn rất đáng thương, thật khiến người ta đau lòng khôn nguôi.
Vương Chiêu tức giận đấm một cú lên gốc cây, mắng chửi đám người Hồng Y đều là súc sinh.
Lý Tài cũng nghiến răng: “Dù có tùng xẻo bọn chúng cũng không ngớt hận được!”
() Còn gọi là lăng trì, phương thức tử hình này là dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tội trong một thời gian kéo dài, cuối cùng dẫn đến cái chết.
Thôi Đào chậm rãi hít một hơi, cái mũi hơi cay.
Dù đã trải qua bao nhiêu kiếp người rồi, nhưng chuyện này vẫn khiến người ta cảm thấy phẫn nộ thay.
Nàng liếc nhìn Hàn Tống, thấy y khẽ cụp mắt xuống, phản ứng có chút lạnh lùng.
Trên đường trở về phủ Khai Phong, Thôi Đào cố tình nói với Hàn Tống: “Xem ra vừa nãy anh rất lo lắng cho tôi, cảm ơn nhé.”
Hàn Tống cười khổ, “Chẳng giúp ích được gì, không cần phải khách sáo đâu.”
Thôi Đào lịch sự gật đầu mỉm cười với Hàn Tống, không nhiều lời nữa thật.
Lúc này Vương Chiêu cưỡi ngựa chen lên, tò mò hỏi sao ban nãy Thôi Đào lại để Hàn Kỳ dẫn phần lớn nhân lực rời đi.
Hàn Tống cũng hiếu kỳ nhìn về phía Thôi Đào, y cũng không hiểu điểm này.
“À, chuyện này…” Thôi Đào gãi đầu, “Thực ra cũng chẳng có căn cứ hay lý do gì đâu, nói chung là —”
Thôi Đào chỉ lên bầu trời.
Hàn Tống và Vương Chiêu cùng ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy vài đám mây xanh như ngọc trên bầu trời cao, ở phía Đông cũng có vài đám, hình dáng hơi kỳ lạ.
Những đám mây vốn dĩ không có hình dạng nhất định, cũng có đôi khi rất khác thường.
Vì thế hẳn cũng chẳng có gì đặc biệt mà, đúng không?
Vương Chiêu nhíu mày, bừng tỉnh: “Chẳng lẽ Thôi nương tử lại phát bệnh rồi, cảm thấy thiên tượng không tốt, dự cảm không lành nên mới để Thôi quan Hàn về phủ Khai Phong trấn thủ?”
Thôi Đào mím môi, không phủ nhận, xem như đã thừa nhận.
“Nhưng Thôi quan Hàn không cho Thôi nương tử bói toán kiểu ấy nữa mà.” Vương Chiêu tò mò hỏi, “Vậy sao Thôi quan Hàn lại nghe lời Thôi nương tử mà đi thật vậy?”
“Tôi thông minh như thế ắt không thể nói với ngài ấy những chuyện này.
Tôi nói là mình nghi ngờ Hồng Y làm thế có mục đích khác, không chừng sẽ còn có chuyện khác, nếu để tất cả nhân lực của phủ Khai Phong ở đây thì nói không chừng sẽ trúng phải kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch.” Thôi Đào giải thích, cảnh cáo Vương Chiêu, “Về anh cũng đừng nói bậy bạ đấy nhé!”
Vương Chiêu liên tục hứa rằng mình tuyệt đối không dám nói nhiều.
Nhưng Thôi quan Hàn cũng thật đáng thương, cứ thế mà bị Thôi nương tử lừa gạt rồi.
“Lý do này cũng không phải bịa, chuyện của Hồng Y xem ra không giống như chỉ đơn thuần là trả thù đâu.” Nét mặt của Thôi Đào bỗng trở nên nghiêm túc, lập tức nhìn về đám mây phía Đông.
Dù nàng không thạo việc này, nhưng bầu trời đúng thật là có dị tượng.
Việc thành công bắt được Hồng Y và giải cứu đám trẻ đã khiến Vương Chiêu cảm thấy rất vui, nhưng nếu phía sau còn có âm mưu nào đó thì tất nhiên hắn cũng chẳng cười nổi nữa.
Chỉ mong chuyện này đơn giản một chút, tuyệt đối đừng để Thôi nương tử đoán trúng, nếu thật sự có âm mưu khác thì Thiên Cơ Các sẽ rắc rối hơn Địa Tang Các nhiều, thế thì quá phiền lòng rồi.
Sau khi mọi người về tới phủ Khai Phong, lập tức có nha dịch báo lại: “Sứ đoàn nước Liêu có chuyện rồi, Thôi quan Hàn vừa dẫn người đi xử lý ạ.”
Vương Chiêu trợn tròn mắt, dùng ánh mắt sùng bái xen lẫn chút e ngại nhìn Thôi Đào: “Hay thật đấy, thế mà bị tiên cô nói trúng phóc rồi!”
“Có chuyện gì?” Hàn Tống hỏi.
Nha dịch lắc đầu, “Người truyền tin không chịu hé răng nửa chữ, chỉ nói Thôi quan Hàn đi rồi sẽ biết thôi ạ.”
“Vậy chúng ta —” Vương Chiêu lên ngựa tỏ ý muốn đi hỗ trợ.
“Thẩm vấn Hồng Y trước để tránh có bất ngờ xảy ra đã.” Thôi Đào nói.
Tiếng kinh mộc đường vang lên, Hồng Y bị ép quỳ dưới đất chỉ cười lạnh, không hề đáp lại những câu hỏi của Hàn Tống.
Thôi Đào đứng cạnh quan sát kỹ ả một lát rồi quay người rời khỏi công đường, xem tình hình thẩm vấn bên Vương Chiêu thế nào rồi.
Đám thuộc hạ của Hồng Y dưới sự tra hỏi của Vương Chiêu rất nhanh đã khai ra.
Chúng đều là người giang hồ, giờ chỉ làm thuê cho Thiên Cơ Các lấy tiền mà thôi.
Vì thế nói trắng ra thì chúng cũng chẳng phải người của Thiên Cơ Các mà là dân giang hồ liều mạng, tạm thời hỗ trợ cho Hồng Y mà thôi.
Kẻ thuê chúng dùng khăn đen che mặt, nhưng nghe giọng nói thì có vẻ là một thanh niên trẻ tuổi, thân thủ nhanh nhẹn, xem ra võ công rất cao.
Những người này đều được chọn từ quán trà Nhị Lâm, sau đó tụ họp lại cùng nhau.
Thôi Đào đã từng đi qua quán trà Nhị Lâm này rồi, đó là căn cứ của người giang hồ, trước đây nàng, Vương tứ nương và Bình Nhi đã đến đó tìm Vọng Nguyệt tiên sinh.
Thôi Đào bèn trình lời khai của đám “thuộc hạ” này lên cho Hàn Tống, sau đó liếc mắt nhìn Hồng Y vẫn quỳ trên đất không chịu khai ra, cười mỉa vài tiếng.
Tiếng cười này lập tức thu hút được ánh mắt phẫn nộ của Hồng Y.
“Ta còn tưởng ngươi lợi hại tới cỡ nào, gì mà hộ pháp của Thiên Cơ Các, quan lớn nhỉ, hóa ra tới thuộc hạ còn chẳng có, thậm chí lâu la của Thiên Cơ Các còn không được dẫn theo, phải dùng tiền để thuê tạm vài kẻ trong giang hồ để tự xưng với bên ngoài cơ đấy!”
Thôi Đào lại mỉa mai Hồng Y không biết tự lượng sức mình, lại còn dám tự tung tự tác ở Biện Kinh.
“Chẳng lẽ định dùng mặt mình để xây tường thành à? Không cần đâu, ai mà thèm.”
“Ngươi câm miệng đi! Căn bản không phải như ngươi nói! Phân đà của Thiên Cơ Các ở Biện Kinh đã bị ngươi hủy hoại rồi, không đủ nhân lực là do ngươi đấy! Hơn nữa thuê đám người đó dùng xong thì vứt, tiện lợi gọn gàng mà không làm tổn hao nhân lực của Thiên Cơ Các.”
“Ầy, vô dụng thì nói vô dụng đi, nói dễ nghe thế làm gì.” Thôi Đào đề nghị Hàn Tống không cần thẩm vấn nữa, “Xem ra ả chỉ là lâu la trong Thiên Cơ Các thôi, vốn chẳng nắm giữ được bí mật nào hết, cứ xử tử đi là xong.
Lúc hành hình đừng quên chiêu cáo thiên hạ đây là Hồng Y, lâu la vô dụng nhất Thiên Cơ Các.”
“Ta không phải lâu la, ta là hộ pháp, ngươi bớt đánh rắm đi!” Hồng Y tức giận hét lớn với Thôi Đào, lúc này chực xông tới chỗ nào, tất nhiên là bị bọn nha dịch ngăn lại, đấm đá nằm sụp xuống đất.
Thôi Đào không khỏi cảm khái, lần đầu tiên nàng gặp Hồng Y ở chùa Thanh Phúc còn nghĩ ả là một thuộc hạ điềm đạm, “Sao mới rời xa Tô Ngọc Uyển mà ngươi trở nên ngu ngốc như thế rồi hả?”
Hồng Y không phục, tiếp tục trừng mắt với Thôi Đào.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu không phải ngươi giết Tô Ngọc Uyển thì sao Tô Ngọc Uyển chết mà ngươi vẫn còn sống hả? Hơn nữa hôm đó Tô Ngọc Uyển chết hơi nhanh, dù bà ta đã phạm phải sai lầm lớn ở chùa Thanh Phúc, nhưng chuyện mới xảy ra mà đã bị trừng phạt ngay rồi.” Thôi Đào bỗng ngồi xổm xuống, đối mắt với Hồng Y, “Người có địa vị cao hơn kia chịu giữ mạng của ngươi, có phải là vì người tố cáo với hắn là ngươi không? Chỉ có ngươi là người hầu hạ bên cạnh Tô Ngọc Uyển thôi, hẳn là ngươi biết hết những hành động của bà ta đúng chứ?”
Hồng Y giật mình, lập tức cúi đầu né tránh cái nhìn chăm chú của Thôi Đào.
Hàn Tống nghe Thôi Đào suy đoán xong, ánh mắt tức khắc rơi vào người Hồng Y, nghiêm nghị chất vấn ả người sát hại Tô Ngọc Uyển là ai.
Hồng Y bày ra nét mặt điếc không sợ súng, cắn chặt răng, rõ ràng không hề có ý định khai ra.
“Là Các chủ của Thiên Cơ Các đúng không?” Thôi Đào dò hỏi.
Thấy khóe miệng của Hồng Y thoáng cong lên một chút, trong mắt lại hiện lên vài phần đắc ý, Thôi Đào không khỏi bật cười.
“Ta lại thích sự ngu dốt của ngươi đấy, nếu là Tô Ngọc Uyển chịu thẩm vấn thì ắt sẽ không bị lộ tẩy rõ ràng như thế đâu.” Thôi Đào lập tức nói với Hàn Tống, kẻ giết Tô Ngọc Uyển không phải Các chủ Thiên Cơ Các mà là một người hoàn toàn khác.
Hàn Tống khẽ gật đầu đáp lại, lại chất vấn Hồng Y còn muốn khai ra không, đây là cơ hội cuối cùng của ả.
“Tới giờ mà ngươi vẫn không chịu khai ra, chỉ có nguyên nhân đơn giản: Một là nghĩ sẽ có người cứu mình ra ngoài; hai là vì lòng trung thành hoặc sợ nên không dám khai ra.
Loại người như ngươi, đã đi theo Tô Ngọc Uyển nhiều năm như thế mà vẫn phản bội được thì làm gì có lòng trung mà nói? Chung quy thì ngươi cũng đã phạm phải tội chết rồi, ta nghĩ được cách mới, cứ tuyên bố suy đoán vừa rồi của Thôi thất nương ra ngoài đi, nói tất cả đều do ngươi khai ra.
Nếu kẻ mà ngươi sợ nghe được tin ngươi chịu khai, có khi nào sẽ ra tay khử ngươi không? Đợi tới khi hắn phái người tới ra tay giết người, đó sẽ là cơ hội tốt để bọn ta tìm hiểu ngọn nguồn.
Còn ngươi, nhiều nhất cũng chỉ chết thảm hơn chém đầu tí thôi.
Ngươi đã làm nhiều chuyện ác, trước khi chết còn một chút tác dụng, âu cũng là phúc phần của ngươi.”
Thôi Đào liếc nhìn Hàn Tống, không khỏi cảm khái chiêu này của y đúng là tàn nhẫn thật.
Hồng Y lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, rõ ràng đã bị Hàn Tống dọa.
Xem ra ả vô cùng hoảng hốt.
Đây cũng là lý do tại sao ả không chịu cung khai, ả sợ, cực kỳ sợ hãi.
Thôi Đào đang đỉnh hỏi lại Hồng Y thì chợt nghe răng rắc một tiếng, máu bắn ra trước mặt Thôi Đào.
Máu vẩy trên đất, nhuốm đỏ phần gạch lát màu xanh.
Thôi Đào hướng mắt về phía Hồng Y, ở cổ của ả cắm một que gỗ bị bẻ gãy, cả người đổ sụp xuống như một quả cà tím bị ỉu, cơ thể co giật vài lần rồi không động đậy gì nữa.
Trước đó Hàn Tống đã vứt lệnh thêm hành hình xuống mặt đất công đường.
Hồng Y đã bẻ gãy lệnh thêm đó, sau đó dùng chỗ sắc nhọn để tự đâm vào cổ mình.
Rất nhiều máu loang ra khắp sàn đá xanh.
Trong công đường náo loạn, Vương Chiêu lập tức sai người xử lý thi thể, thu dọn tức khắc.
Hàn Tống vội hỏi Thôi Đào có bị hoảng sợ không, hỏi liên tục lần nhưng Thôi Đào vẫn không đáp lại.
Lý Viễn vội chạy từ ngoài vào, lập tức chắp tay mời Thôi Đào và Hàn Tống đi tới tư dinh của sứ đoàn nước Liêu.
Chỉ vừa chốc đây, chưa tới nén nhang, sứ nước Liêu là Quận vương Tây Bình đã mất tích rồi!
“Sau khi xảy ra chuyện, chúng ta đã tăng cường cảnh giác, bên ngoài tư dinh đều có nha dịch trấn thủ, bước chốt, nếu có người sống ra ngoài, dù đi cửa chính hay cửa sổ đều sẽ phát giác ra, nhưng hoàn toàn không biết gì cả.” Nét mặt Lý Viễn như gặp ma, hắn nhìn Thôi Đào đầy vẻ cầu cứu..