Diệp Tri Thu hễ thấy ai nhìn vào anh và cố tỏ vẻ duyên dáng lượn lờ trước mặt là cô lại cho họ một ánh mắt cảnh cáo, ngoài ra còn dùng sức ôm thật chặt cánh tay anh. Dáng vẻ hung dữ này của cô không mang đến tác dụng tốt nhất, bởi vì người ta chỉ đi ngang qua mà ‘sẵn tiện’ ngắm nhìn thôi, đâu có phạm pháp mà cấm cản người ta. Diệp Tri Thu mếu máo cái miệng, câm phẫn nhìn anh rồi buông lời trách móc:
- Em có đề nghị này nha, lần sau ra đường anh phải đeo khẩu trang!
Hoa Vân Phong nhất thời chưa rõ ý cô, anh hỏi:
- Tại sao? Mặt anh có cái gì không thể lộ diện được à?
Một bộ ngây thơ vuốt vuốt mặt hỏi cô làm Diệp Tri Thu tức chết. Biết còn cố hỏi. Hoa Vân Phong này cố ý chọc cô đây mà! Diệp Tri Thu cầm tay anh cắn vào ngón trỏ một cái, rồi mới chịu nói:
- Để che cái mặt đi chớ gì. Ai biểu đi đâu cũng có người nhìn.
Hoa Vân Phong lơ đễnh như không có chuyện gì liên quan đến mình, anh nói:
- Chắc tại vì anh không giống người khác.
Vừa nói anh vừa chỉ vào đôi mắt mình, Diệp Tri Thu không vừa lòng, chu dài cái miệng, ngắc ngang lời anh:
- Không đúng, không đúng…
Hoa Vân Phong quay sang cố ý hỏi:
- Cái gì không đúng?
Diệp Tri Thu vừa định hắng giọng nói cho anh biết thì đằng xa mọi người cũng dần di chuyển đến đây. Diệp Tri Thu gặp người lớn đến thì bẽn lẽn không nói nữa. Kéo tay của Hoa Vân Phong đứng lên đồng thời nói cho anh biết:
- Mọi người xong rồi, đang đi về hướng chúng ta.
Dẫn đầu lên tiếng khi còn một quãng xa mới đến đó là Phùng Kiến Quân:
- Hi, Phong ca! Có chị dâu rồi không cần em út gì nữa hết trơn hà. Em bây giờ có đi đâu cũng không được đi chung với anh nữa, nhất thời cảm giác thật trống trải! Hic…
Ra vẻ thương tâm muốn chết trưng bày trước mắt mọi người, chẳng những không được đồng tình mà ngay lập tức bị Điềm Mật phản bác:
- Hừ, thấy ghê! Không biết ngượng. Vậy cũng tốt à, nếu không hai người đàn ông suốt ngày đi chung người ta sẽ gán cho anh có biệt hiệu là “Gay” đó nha!
Phùng Kiến Quân tức giận quay sang cãi lại:
- Chứ không phải có ai đó cũng có tâm trạng như tôi sao? Mà thôi cũng đúng, người ta cũng mới thoát khỏi biệt hiệu “Les” mà, không trách người ta được!
Điềm Mật nhe răng cắn môi dưới, trợn tròn mắt, dáng vẻ hâm dọa:
- Tên kia, có giỏi anh đừng có chạy nha. Tôi bắt được anh thì xẻ thịt luôn!
Phùng Kiến Quân cũng thách thức:
- Đố cô đuổi kịp, cái chân ngắn ngủn mà cũng đòi chạy đua!
Hai người ồn ào làm mọi người lại được một trận cười hả hê. Ở đây người đông chật chội bọn họ cũng không có thật sự rượt đuổi nhau, chỉ là ngươi mắng một câu, ta trả đũa một câu mà thôi.
Lúc đi ra ngoài cổng, bỗng nhiên có hai người đàn ông lạ ngăn lại. Nhìn cách ăn mặc của họ cũng không giống người dân bản địa. Họ chủ động nói ra mục đích của mình. Người đàn ông có thân hình béo phệ, dáng dấp thấp lè tè, mái tóc chỉ có một nửa sau đầu, cái trán trơn bóng tiến lên phía trước tự giới thiệu:
- Xin các vị dừng bước, vui lòng nghe tôi nói đôi điều. Tôi là phụ trách casting của công ty cổ phần giải trí P.M, vừa nãy tôi nhìn thấy hai bạn trẻ này, lập tức tôi có dự định mời họ về tham gia bộ phim thần tượng mới của công ty chúng tôi. Không biết ý kiến của hai bạn thế nào?
Thật sự trùng hợp, hai người đàn ông này xuất hiện nơi đây để quay ngoại cảnh cho một bộ phim truyền hình. Hôm nay cũng do tình cờ đến nơi đây bắt gặp Diệp Tri Thu cùng Hoa Vân Phong ôm nhau thắm thiết. Giữa nơi ồn ào náo động, họ cũng không nghe rõ được hai người đang thủ thỉ với nhau cái gì, cũng đồng thời không xem hết toàn bộ quá trình. Nhưng nhìn từ góc độ của một nhà làm phim, họ đồng thời đưa ra quyết định mời hai người họ vào vai chính trong bộ phim đang trong giai đoạn tìm kiếm diễn viên. Với yêu cầu khá cao của bộ phim lần này, việc tìm diễn viên phù hợp đến nay vẫn chưa hoàn thành. Sau quá trình thử vai của rất nhiều bạn trẻ, kể cả người có kinh nghiệm, nghiệp dư và sự đề cử ở các trường sân khấu điện ảnh cũng không làm người quản lý khó tính của họ hài lòng. Hôm nay may mắn ghé qua đây gặp được hai gương mặt quá vượt trội này, từ thần thái cho đến hình thể, họ quá phù hợp với vai diễn nặng ký được đầu tư rất cao của nhà sản xuất.
Người đàn ông béo lùn này đang nói chuyện hướng về phía Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu. Trong khi người đi chung với ông ta thì không ngừng hướng về mọi người đưa ra danh thiếp, khi anh ta đưa đến chỗ của Hoa Vân Phong thì đợi thật lâu không thấy anh nhận lấy, tay anh ta cứ lơ lửng trong không trung, mắt cứ dán chặt vào gương mặt hết sức hoàn mĩ của chàng trai này. Diệp Tri Thu lại nhìn không vừa mắt, cô nhanh chóng cười hì hì đưa tay cầm lấy tấm danh thiếp, cô không thích ai nhìn chằm chằm Vân Phong của cô, kể cả nữ lẫn nam...
Vừa xem qua danh thiếp và nghe người đàn ông kia nói cô đã hiểu ý đồ của họ. Nói cái gì vầy nè? Mời cô và anh đóng phim sao? Đùa à? Nhưng cũng không trách được… Cô quay sang nhìn người mình yêu, vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc như vậy, ngoài vẻ đẹp trai không cần phải nói ra thì anh rất có khí chất để làm nghệ thuật nha. Nếu như… nếu như anh có đôi mắt sáng, thì có thể nào đi theo con đường nghệ thuật này không? Nếu có thì chuyện tỏa sáng vùn vụt trên bầu trời đầy sao là không cần phải nghi ngờ.
Cô nhìn đến cách tay đan vào nhau của cô và anh. Chẳng trách, từ lúc trên tay anh không còn cây gậy dò đường đến bây giờ thì cô vẫn nắm lấy tay anh. Hai người đi chung theo cách này rất ăn ý, chẳng có sự cố gì cả, nên nhìn bề ngoài hoàn toàn không dễ nhận ra anh không nhìn thấy gì. Ha, để xem anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào…
Hoa Vân Phong đột nhiên nghiêng đầu sang dường như đang “nhìn” cô, anh hỏi:
- Nhìn anh làm gì? Người ta cũng hỏi em đó. Đồng ý không?
Diệp Tri Thu không còn ngạc nhiên khả năng có thể cảm ứng được cái nhìn chăm chú này của anh. Cô chỉ hùa theo anh mà vui đùa:
- Nếu em đồng ý, anh cũng nhận lời luôn đi. Hai chúng ta đóng phim chung á! Biết đâu được đăng quang cái gì kêu ảnh đế á… ha ha!
Hoa Vân Phong bật cười, vuốt ve bàn tay của cô mà thản nhiên nói:
- Ưm, cũng có lý, rất có tiềm năng nha. Mà… em nghĩ phản ứng của họ thế nào khi biết anh là người mù?
Diệp Tri Thu lại bị anh làm nhói lòng, nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ lặng yên suy nghĩ rồi nghiêng đầu nói khẽ với anh:
- Nhất định tức chết!
Cô nói xong thì Hoa Vân Phong cười ha ha, anh liên tục gật đầu đồng ý. Còn cô cũng lém lĩnh cười theo. Giữa hai người giờ đây giống như “Phụ xướng phu tùy” thật ăn ý biết bao!
Đương nhiên hai người thì thầm với nhau người khác nào nghe được. Trông họ nói gì với nhau rồi nở nụ cười thân thiết, trong mắt người quản lý kia lại hiển lộ sự kích động. Nếu như thuyết phục được họ này thì sản phẩm lần này của công ty sẽ được thị trường nồng nhiệt chào đón. Ba chữ “doanh thu khủng” tràn ngập trong đầu của ông quản lý này. Còn một điều nữa mà ông ta không ngờ đến là ngoài hai người mà ông đã chọn lọc kia, đi chung đoàn với họ còn có một cặp nam nữ cũng không thua kém gì. Xem đấy, hôm nay nhất định là ngày vô cùng tốt, ra cửa có thể nhặt được nhiều báu vật như vậy, có thua gì diễn viên được ưu ái nhất Hàn Quốc đâu chứ. Ông bắt đầu dệt mộng sẽ đánh bóng tên tuổi của dàn diễn viên mới này để họ trở thành “thương hiệu” của điện ảnh Việt Nam.
Nhưng đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ. Ông vỡ mộng khi nghe tiếng cười chế giễu của Phùng Kiến Quân vang lên:
- Ha ha, các người định mời Phong ca của tôi đóng phim hả? Xin hỏi quý vị trả cachet bao nhiêu?
Người đàn ông kia cười ha ha, vo vo cái đầu trơn láng của mình, nhún vai trả lời:
- Chuyện này cậu không cần lo lắng. Nhất định trong hợp đồng sẽ nhắc đến. Tới lúc đó chúng ta có thể bàn bạc thêm, vả lại công ty cũng sẽ không để các cậu thiệt thòi.
Phùng Kiến Quân xì cười, nhếch môi:
- Ai thèm chút tiền đó của ông. Ông không biết Phong ca chúng tôi mỗi ngày…
Chưa nói xong thì anh đã bị Hoa Vân Phong ngăn lại bằng tiếng hắng giọng. Phùng Kiến Quân liếc nhìn anh một cái, thè lưỡi, chút nữa thôi là anh nói toạt ra rồi. Thấy mình làm sai chuyện, Phùng Kiến Quân lặng lẽ lui về phía sau, cúi đầu không nói nữa. Lúc này Hoa Vân Phong mới lên tiếng nói chuyện với hai người kia:
- Xin lỗi, chúng tôi không đồng ý. Mời nhường đường!
Ngắn gọn, lạnh lùng, chuẩn xác. Hoa Vân Phong thẳng thắn từ chối lời mời. Cũng với khí thế của mình, anh đã làm cho hai người kia không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà ngoan ngoãn nhường đường, dường như bị thôi miên vậy. Sau khi Hoa Vân Phong dứt lời thì họ chủ động bước sang hai bên, không nói được lời nào.
Mọi người thản nhiên cất bước, mới đi được chừng hai ba bước thì người quản lý kia gọi lại:
- Cậu gì đó ơi, cậu có thể suy nghĩ thêm mà. Chúng tôi sẽ chờ tin tốt từ cậu. Có gì cần cứ gọi điện thoại cho tôi. Còn về chuyện thù lao, đương nhiên chúng ta còn bàn bạc lại mà. Cậu suy nghĩ cho kỹ nhé!
Đoàn người cũng không có ai quay đầu lại nhìn mà một mực đi thẳng. Sự mời mọc này chẳng có gì là lạ lẫm đối với Chu Lệ, Điềm Mật hay Diệp Tri Thu. Vì bọn họ đều là tiểu thư đài các, đã quen với bao nhiêu sự chú ý, thậm chí những lời khen tặng quá nhiều đến nỗi nghe phát chán. Nên bây giờ vừa không ngỡ ngàng hay có tâm trạng mừng rỡ gì cả.
Với Phùng Kiến Quân thì khỏi phải nói. Tính cách của anh có thể làm diễn viên sao? Còn buồn cười hơn là xem hài đấy! Còn lại bà nội và Hà Thúy Bình thì càng không quan tâm, việc này không phù hợp với tư tưởng và độ tuổi của họ thì lấy đâu ra hứng thú mà bàn luận.
Chuyện đó cứ ngỡ ồn ào nhưng lại trôi qua nhẹ nhàng như vậy. Mọi người trở về xe, bà nội công đạo phải tìm cái quán ăn nào cho ngon lành ăn một bữa đặc sản Châu Đốc mới được.
Tài xế nghe lời liền chuyển hướng đến nơi mà anh đã thăm dò sẵn trước đó. Cũng tội cho anh, có ông chủ là Phùng Kiến Quân lúc nào muốn nổi tính tình là cáu gắt nếu không suy nghĩ cẩn trọng thì nhất định không tồn tại bên cạnh ‘bạo quân’ nổi rồi.
Đến nơi, mọi người cùng nhau hớn hở vào trong quán. Quán xem ra bán rất ngon đây, bởi vì không gian nơi đây rất rộng rãi, bàn ghế sạch sẽ tươm tất, luôn bát ngát bay đến mũi những mùi hương của thức ăn làm cho ai ngủi thấy cũng gợi lên cảm giác thèm ăn. Được nhân viên hướng dẫn đến một bàn trống, Phùng Kiến Quân và Điềm Mật nhanh chóng ngồi xuống và đang giành nhau quyển Menu gọi món. Bà nội cười móm mém:
- Hai đứa có im đi không nè, để cho người ta cười bây giờ á. Vậy là chút nữa phải gọi mỗi món hai phần mới được, không thôi hai đứa này lại tranh nhau.
Hà Thúy Bình cũng cười phụ họa:
- Đúng đó. Chuyện gì cũng cãi nhau được, người ta gọi là oan gia, nhưng cãi nhiều quá lại sinh tình, khi đó lại thành thân gia không chừng...
Bà nội gật gù đồng ý. Bà muốn cô gái tên Điềm Mật này làm cháu dâu của bà. Tiếp xúc với nhau nhiều lần bà cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt. Tuy có hơi bướng bỉnh và thích khắc khẩu với thằng cháu của bà ra thì chẳng có cái gì không vừa mắt cả. Không chỉ ngoại hình đẹp, mà còn có biểu hiện lễ phép chứng tỏ gia giáo tốt. Bà rất vừa lòng!
Còn Hà Thúy Bình sau khi nói xong thì quanh quẩn nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu đâu, bà hỏi:
- Mấy đứa có thấy Vân Phong với Tri Thu đâu không?
Phùng Kiến Quân ngơ ngác, đương nhiên câu trả lời của anh là không biết. Còn Điềm Mật thì có đáp án:
- Dì đừng lo, Tri Thu đi vệ sinh, kéo con trai dì đi chung rồi.
Mọi người trố mắt nhìn nhau không nói câu nào!
Ở trong nhà vệ sinh, Diệp Tri Thu lôi kéo Hoa Vân Phong đứng ở một góc xem như trống trải. Thiệt khổ, nhà ăn đông khách quá, đến đi vệ sinh cũng phải xếp hàng. Cô sắp không nhịn nổi nữa rồi. Diệp Tri Thu dựa đầu vào ngực Hoa Vân Phong mà than thở:
- Vân Phong a, làm sao cho họ nhanh lên chút được không? Em sắp chịu hết nổi rồi!
Hoa Vân Phong làm sao có cách, đây rõ ràng là đứng trước nhà vệ sinh nữ nha, điều này đã làm anh ngượng đỏ cả mặt rồi này, còn hỏi anh phải làm sao, anh nào nghĩ ra được cách nào. Chỉ còn cách đánh lạc hướng cô một chút cho cô tạm thời quên đi chuyện kia thôi. Anh nói nhỏ vào tai cô:
- Có phải có rất nhiều người nhìn anh không?
Diệp Tri Thu rất nhanh lấy lại tinh thần, lúc nãy khổ sở chuyện của mình mà cô không để tâm đến ánh mắt chung quanh, nhưng giờ nhìn lại thì toàn một đám háo sắc đang nhìn người bên cạnh cô đến nhỏ cả dãi. Sự ghen tuông trong cô lại sôi trào. Hừ bọn họ như hổ rình mồi để xem, thì Diệp Tri Thu cũng không ngại thi triển móng vuốt của mình.
Diệp Tri Thu lập tức hét lớn:
- Xem đã chưa?
Rồi nhanh chóng kéo Hoa Vân Phong rời khỏi nơi này, không cần biết bước chân anh có bất ổn cỡ nào, cô chỉ biết đưa con “cừu non” này thoát khỏi hang hùm hổ huyệt mà thôi. Hoa Vân Phong cũng không nói gì, thuận theo bước chân cô mà đi. Trong lòng thầm cười: Xem, cô gái này có tính ghen tuông quá mãnh liệt! Ý đồ của anh cũng không muốn cô rời đi thế này, nhưng phản ứng cô quá mạnh mà anh không tiện trước mặt đông người ngăn cản lại hành động của cô đành phải ngoan ngoãn đi theo mà thôi!
Sau khi ngồi xuống chỗ của mọi người, Hà Thúy Bình nhìn vẻ mặt của Diệp Tri Thu, bà lo lắng hỏi:
- Sao vậy con? Không khỏe hả?
Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nói:
- Con không sao. Chỉ là… chỉ là trách con trai của dì đi, thật làm con tức chết.
Hà Thúy Bình khó hiểu, con trai bà chọc giận Tri Thu hay hai đứa cãi nhau, nói sao bà cũng không tin đâu. Bà nói:
- Chuyện gì vậy Vân Phong?
Hoa Vân Phong lắc đầu nói không có gì.
Cùng lúc đó bên tai nghe được tiếng ồn ào rời đi vội vã của rất nhiều người sau tiếng gọi của người hướng dẫn đoàn du lịch nào đó. Hoa Vân Phong đoán chắc rằng WC trống chỗ rồi. Anh kề sát tai của Diệp Tri Thu nói:
- Em không muốn đi vệ sinh nữa à?
Diệp Tri Thu mới nhớ đến mục đích của mình đã bị quên lãng. Cô nhất thời nhìn về phía Hoa Vân Phong, thấy anh nở nụ cười ngạo nghễ. Xong rồi, cô đã hiểu vì sao anh nhắc nhở cô có nhiều người ngắm anh rồi. Vụt một cái, mặt của cô phát lên tầng đỏ ửng, lại trách lầm anh mà còn ghen tuông bậy bạ nữa chứ. Diệp Tri Thu gõ mạnh một cái vào đầu mình, ảo não. Rồi cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi làm chuyện mà ‘không ai thay thế được’. Hì!
--------------------------------------
Cachet (Pháp) - cát – xê: tiền thù lao.