Từ thuở còn nhỏ xíu, Hoa Vân Phong là một cậu bé nổi tiếng ngoan ngoãn. Vốn dĩ tính cách của cậu rất giống ba mình, thông minh, sáng sủa và rất thích cười. Nhưng từ khi hiểu chuyện, cậu cảm nhận được rằng ba mẹ của mình không yêu thương nhau, gia đình cậu không hạnh phúc!
Điều đó rất dễ thấy thôi, bình thường các bạn đi đến trường đều có ba hoặc mẹ, hay là cả ba và mẹ cùng đưa đến rồi rước về, mặt dù gia đình của họ không được khá giả như gia đình cậu, ba mẹ họ vẫn có thể dẫn họ đi bộ hay chở bằng xe đạp lúc nào cũng vui vẻ cùng nhau nói nói cười cười. Ngược lại, điều đó đối với cậu chỉ là mơ ước. Từ khi được cấp sách đến trường, khi nào cậu cũng được xe hơi đưa đón, nhưng lại chẳng làm cậu vui, bởi vì người đồng hành với cậu là bà Hai vú nuôi hoặc ông tài xế trong nhà. Nói ra thực tức cười, bên ngoài đều nhìn vào gia đình cậu mà thầm ngưỡng mộ, nhưng mà có ai biết được những gì hiện hữu trước mắt chỉ là giả tạo, là một thứ ảo giác được tạo ra để che mắt mọi người.
Đúng vậy, gia đình cậu không hạnh phúc, ba cậu hàng ngày đều đi làm từ rất sớm hoặc có khi cả đêm chẳng về. Mà nói thực ra thì thời gian ông ở ngoài thì nhiều, đôi khi ngủ lại ở khách sạn cũng không chừng. Người một nhà mà có khi cả tháng chạm mặt nhau chưa đến lần. Nhiều lúc trời khuya tối mịt, cậu cố ý thức đêm để đợi ba về, để khoe với ba thành tích cậu mới đạt được và rồi cuối cùng thì cũng đành vô vọng cầm tấm giấy khen trên tay mà không có người nào quan tâm để cậu khoe. Còn nữa, nhiều lúc ba cũng có hỏi sơ qua tình hình học tập, cậu vui vẻ hào hứng kể ra một loạt những thành tích rồi chạy đi lấy giấy khen để chứng minh, thế mà đến lúc đem ra thì ba chẳng thèm liếc nhìn một cái, ba chỉ nhàn nhạt nói:
- Cố gắng học, ông nội kỳ vọng nhiều vào con!
Rồi anh ngoảnh mặt mà đi bỏ lại cậu bé đứng đấy thất vọng. Chợt sau lưng vang lên tiếng nói ngọt ngào véo von như hát:
- Ha, kỳ vọng? Hai cha con đều giống nhau, đều là thứ vô dụng, không có tiền đồ. Vì một con hồ ly tinh mà hoang phế bản thân bao nhiêu năm như vậy… còn tư cách dạy dỗ người khác? Hoang đường, tức cười… ha ha.
Cậu bé Hoa Vân Phong chạy đến ôm chân mẹ mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ bằng đôi mắt đen to lay láy và nói bằng giọng ngây thơ:
- Mẹ, Vân Phong hứa sẽ cố gắng học giỏi, con không vô dụng!
Tiêu Tĩnh cầm điếu thuốc phì phà trên đôi môi đỏ mọng đáng ngưỡng mộ của mình, nhếch mép cười mỉa mai:
- Mày có thể làm cái gì? Tao tưởng sinh mày ra thì có thể níu kéo bước chân người đàn ông này, không ngờ mày càng làm cho anh ta chán ghét tao… Tao hận không thể bóp chết mày, khôn hồn thì đi cho khuất mắt tao!
Nói xong Tiêu Tĩnh trừng mắt nhìn con trai mình, vẻ mặt chẳng chút nào thương tiếc đem điếu thuốc còn nóng cháy tàn lửa đỏ dúi ngay vào trên mu bàn tay của cậu bé. Đứa nhỏ dĩ nhiên sợ nóng, cậu rụt tay lại, ngồi bệt dưới sàn nhà, nâng ánh mắt đáng thương nhìn mẹ, trong mắt có chứa một làn hơi nước rưng rưng.
Tiêu Tĩnh thấy vậy lại mỉa mai:
- Thấy chưa, chỉ có nhiêu thôi đã chịu không nổi? Mày còn nói mày không vô dụng? Hừ!
Nói xong cô ngoảnh mặt quay lưng nắm lên vạt váy dài đỏ thẩm xinh đẹp, lắc lắc dáng vẻ yểu điệu thướt tha đi về phía cửa. Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn lạch cạch lạch cạch chói tai làm sao. Còn Hoa Vân Phong vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng mẹ khuất hẳn sau cánh cửa, ngón tay trỏ ngắn ngủn xoa xoa vết cháy trên mu bàn tay, nơi đó đã nổi lên bọng nước, rất đau, nhưng chưa đau bằng nỗi đau trong lòng cậu. Đương nhiên đối với một đứa nhỏ mới tuổi chưa biết đau lòng là cái gì, nhưng buồn rầu thì chắc hẳn là có. Cậu nghĩ có lẽ mình chưa đủ giỏi, có lẽ mình làm chưa đủ tốt, ba mẹ cậu khó với cậu như vậy là lo nghĩ cho tương lai của cậu thôi giống như cô giáo ở trường mẫu giáo khi kể câu chuyện “Sự tích cây vú sữa” đã nói:
- Các bé ngoan nào, cậu bé trong truyện không nghe lời mẹ và còn ngỗ nghịch nữa nên đã bị trừng phạt. Mẹ của cậu bé đã chết đi, từ đấy cậu không còn gặp lại mẹ nữa, không được mẹ yêu thương… Các bé có biết không, làm con thì phải ngoan ngoãn, nhiều lúc ba mẹ có la mình thì cũng là vì thương mình, muốn tốt cho mình thôi… cho nên các bé phải biết thông cảm cho ba mẹ và phải ngoan hơn có biết không?
Đấy, cậu nghe theo lời cô giáo, tâm trí ngây thơ của một đứa trẻ đáng lẽ ra chưa hẳn phải để ý những chuyện sâu xa như thế, nhưng cậu bé Hoa Vân Phong sinh ra và lớn lên trong một gia đình có nhiều rắc rối từ người lớn, có lẽ vì vậy, cậu trưởng thành sớm và rất hiểu chuyện, ai gặp cũng yêu mến, khi đi ra đường có nhiều người hàng xóm thích ôm cậu vào lòng và âu yếm hôn cậu. Nhưng mà sao chỉ có ba mẹ là chẳng bao giờ làm hành động đó với cậu nhỉ?
Bà Hai đi chợ về, phát hiện cậu bé vẫn còn ngồi ngơ ngác trên sàn, vẻ mặt buồn buồn, bà đến kéo cậu đứng dậy và nói:
- Cậu chủ của tôi, đứng dậy mau, sao lại ngồi dưới sàn vậy…
Bà nhìn thấy trên tay của cậu có cái mụn nước nổi lên, bà hoảng hốt và đau lòng hết sức:
- Ây, chuyện gì vậy con? Sao lại vầy hả? Đau không… ờ không đúng, phải đi xức thuốc. Đi con!
Mọi chuyện cứ như thế, người không phải ruột thịt mà còn yêu thương Hoa Vân Phong hơn cả ba mẹ ruột của mình, nhiều lúc cậu bé chỉ dám đứng xa xa nhìn ba hoặc mẹ mà thôi. Hơn nữa, ông nội của Hoa Vân Phong vô cùng khó khăn, tuy rằng ông yêu thương cậu, nhưng bởi vì chuyện của ba cậu đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng ông, thế nên ông đã rất nghiêm khắc với cậu. Hàng ngày, tuy tuổi đã cao, đi đứng khó khăn, nhưng ông vẫn kiên trì ngồi xe tiếng đồng hồ để đến nhà cậu dạy này dạy nọ cho cậu. Cậu cũng không hiểu vì sao ông lại phải vất vả như vậy, chẳng phải chỉ cần ông dọn về ở chung nhà với cậu là đỡ tốn thời gian hơn sao. Ông hối thúc cậu tập võ, ông ngồi nhìn chằm chằm quá trình học tập và làm bài tập của cậu. Thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi ông thường kể cho cậu nghe về mối thù qua hai đời của nhà họ Hoa và nhà họ Lý. Ông kể từ thời của ông và vợ mình, rồi đến chuyện của Hoa Lập Nhân với Lý Thu Nguỵệt. Mỗi ngày ông đều gieo vào đầu óc non nót của một cậu bé ý định trả thù, bảo cậu phải nung nấu ý chí, nhất định phải mang Thịnh Á đoạt về… những điều này ngày nào cậu cũng được nghe, đến nỗi có thể thuộc làu làu ấy chứ. Đối với một đứa bé, cho nghe mấy chuyện phức tạp như vậy quả thật vô vị, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe bởi vì trong số những người thân ruột thịt, chỉ có ông nội là người chịu nói chuyện nhiều với cậu như thế.
Kể từ khi Hoa Vân Phong được tuổi, Hoa Lập Nhân đã được công ty đưa ra tỉnh ngoài làm giám đốc chi nhánh. Người ngoài không biết nhưng người trong cuộc thì hiểu rất rõ, chính anh nộp đơn xin được điều về chi nhánh để khỏi phải lẩn quẩn ở nhà nhiều lúc phải chạm mặt người vợ trên danh nghĩa kia. Từ đấy cả sáu, bảy tháng trời anh mới ghé qua thăm nhà, hay nói đúng hơn là về thăm ba mình mà thôi.
Đến hai năm sau, khi ba của anh qua đời, vào giây phút hấp hối cuối cùng ông đã nói một câu làm cho Hoa Lập Nhân tỉnh ngộ:
- Chuyện tình cảm của con… con hận ba hay Tiêu Tĩnh đều không sao. Chỉ có điều Vân Phong nó vô tội, nó hoàn toàn chẳng biết gì cả… vả lại nó quá giống con… con không phát hiện ra sao? Tuổi thơ của nó đã thiếu thốn tình thương của ba mẹ… cũng may có ba hằng ngày an ủi nó… nay ba sắp đi rồi… bỏ lại mình nó…đau lòng lắm Nhân à! Suy nghĩ kỹ lại đi con… nó là con trai của con mà…
Khi ấy Hoa Lập Nhân có dịp được ngắm kỹ đứa con trai mà anh chưa bao giờ muốn thừa nhận, anh mới bừng tỉnh cơn mê muội… đứa nhỏ giống anh quá, rốt cuộc anh đã bỏ qua rất nhiều thứ quý giá của cuộc đời?
Rồi ngày tháng cũng như thoi đưa, cậu bé Hoa Vân Phong ngày một lớn lên một chút, năm nay cậu tuổi ngày càng giống hệt như ba mình, cho nên Hoa Lập Nhân có cái nhìn khác về cậu. Anh không còn cay nghiệt với cậu nữa, mà cố gắng thực hiện tốt chức trách của một người cha. Thường thì trước kia anh luôn viện cớ để đi công tác, cố ép buộc bản thân thật bận rộn để khỏi phải về ngôi nhà quá chán chường này. Còn bây giờ, anh sắp xếp công việc ổn thỏa hơn, anh vẫn lạnh nhạt nhưng mà thay vào đó là quan tâm đến chuyện học tập, thành tích của con trai hơn.
Những thay đổi này cũng một phần nhờ vào lời khuyên trước khi mất của ba anh, một phần có liên quan đến người yêu Lý Thu Nguyệt của anh. Nhớ đến trước kia, Lý Thu Nguyệt đã từng nói:
- Em thích sinh con trai, nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con y hệt anh luôn!
Hoa Vân Phong giống hệt anh như hai giọt nước, mỗi lần gặp cậu, anh đã bớt đi một phần căm ghét mà thay vào đó là gợi nhớ lại những kỹ niệm thật đẹp của anh và người yêu, một phần nữa là do lý trí mách bảo cho anh rằng, con trai không có tội, bổn phận anh đã bỏ quên bao nhiêu năm bây giờ phải bù đắp lại mới được. Tuy vậy, thái độ của Hoa Lập Nhân đối với người vợ ép hôn Tiêu Tĩnh thì không có cải thiện gì cả.
Từ ấy Hoa Vân Phong sống vui vẻ hơn trước. Cậu chẳng những có ba quan tâm, ngay cả mẹ của cậu cũng vui vẻ với cậu hơn. Bởi vì một lý do hết sức đơn giản, cậu chính là nguyên nhân để Hoa Lập Nhân về nhà thường xuyên hơn, mặc dù mỗi tháng chỉ có lần anh trở về, nhưng mà vẫn đều đặn là thế, làm cho Tiêu Tĩnh có cơ hội để gặp chồng mình, cô đã đối xử với Hoa Vân Phong tốt hơn nhiều mỗi lần chồng về, cố gắng tỏ ra là một hiền thê lương mẫu.
Hoa Vân Phong vô tội trở thành công cụ lợi dụng của mẹ mà chẳng hề hay biết. Đối với một đứa bé, có niềm vui nào hơn được ba mẹ yêu thương và đối với cậu, đó là quá đủ, đó là tất cả những gì cậu đã hằng mơ ước, đến trong lúc ngủ cũng nằm mộng thấy cảnh hòa thuận yên ấm của gia đình mình.
Tiêu Tĩnh thường xuyên dụ dỗ con trai bằng cách:
- Vân Phong, con xem có thích cái này không?
Món đồ Tiêu Tĩnh đưa là một tập tranh hoạt hình với rất nhiều hình ảnh thật sinh động và đẹp mắt. Chính người làm mẹ như cô mà có lương tâm một chút nếu biết mình chẳng hiểu gì về sở thích và nhu cầu của con trai như thế thì chắc hẳn có cảm giác thật thất bại, ngược lại điều đó không xảy ra vì cô chẳng phải quan tâm Hoa Vân Phong có cần thiết đến chúng hay không, mà cần là lấy lòng nó, nó sẽ làm theo lời cô…
Đương nhiên cậu bé không bao giờ biểu hiện thái độ không thích cái gì mà mẹ đưa cho. Tất cả đều là những thứ quý báu nhất mà cậu nhận được. So với mấy thứ đắt tiền mà người ta tặng trong buổi tiệc sinh nhật mấy năm qua còn đáng giá hơn nhiều.
Cậu vui vẻ nhận lấy, ôm chằm vào trong ngực:
- Cảm ơn mẹ, con thích lắm! Con đi về phòng tô màu…
Tiêu Tĩnh kéo cậu lại, động tác hơi thô bạo làm cậu đau đớn nhăn mặt. Tiêu Tĩnh điều chỉnh lại thái độ một chút, mới nói:
- Con trai, trò chuyện với mẹ chút đi, vội gì chứ?
Hoa Vân Phong vui mừng khôn xiết, cậu quả thật không ngờ mẹ lại chịu nói nhiều với cậu. Cậu gật đầu ngoan ngoãn ngồi lên giường kế bên mẹ. Sau đó cẩn trọng từng chút một nép nhẹ vào lòng mẹ, tận hưởng cảm giác ấm áp của mẹ từ khi lọt lòng đến nay chưa bao giờ có được.
Tiêu Tĩnh vì đạt được mục đích cũng không đẩy cậu bé ra, cô giả vờ đặt tay lên xoa xoa đầu cậu, nói:
- Con trai, có phải từ trước đến giờ con buồn ba mẹ lắm phải không?
Nói lời lẽ ngọt ngào để từ từ hướng đến mục đích, đó là “tuyệt chiêu” trong ứng xử của người phụ nữ sắc sảo này.
Hoa Vân Phong chớp mắt suy nghĩ rồi trả lời:
- Dạ không đâu, con không trách ba mẹ gì hết. Con biết ba mẹ nghiêm khắc là muốn con nên người thôi.
Hiếm thấy một đứa trẻ lới tuổi lại có thể nói ra một câu mà có rất nhiều những đứa to xác lớn tuổi khác vẫn không ngẫm ra được đấy.
Tiêu Tĩnh gật đầu:
- Đương nhiên rồi, ba mẹ chỉ là muốn tốt cho con. Nhưng mà…
Cậu bé ngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ, hỏi:
- Mẹ ơi, nhưng mà cái gì?
Lòng hiếu kỳ của trẻ con luôn luôn rất nhiều, Tiêu Tĩnh phải dẫn dụ được nó hỏi đến vấn đề mấu chốt cô muốn nói. Cô khẽ mấp máy đôi môi xinh đẹp:
- Mẹ… mẹ xin lỗi con rất nhiều. Mẹ biết con là đứa nhỏ ngoan cho nên dù cho ba mẹ có lạnh nhạt với con, con vẫn kính trọng ba mẹ. Nhưng thật sự không phải trong lòng ba mẹ không thương con… chỉ có điều, ba và mẹ không có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Ba con luôn hướng trái tim về người phụ nữ khác, bỏ mẹ phải một mình cô đơn ở nhà… Con có phát hiện là mỗi khi ba con về, mẹ rất vui vẻ không? Mỗi lúc đó mẹ ước gì ba con có thể ở nhà lâu hơn một chút, dù ba không thèm nói chuyện với mẹ, nhưng được gặp anh ấy, là mẹ cảm thấy mãn nguyện lắm rồi…
Tiêu Tĩnh lại rưng rưng chảy dài hai hàng lệ nhỏ. Ánh mắt xinh đẹp bây giờ ngân ngấn và lung linh những giọt nước trong veo. Nhìn cảnh tượng này của một người phụ nữ, ai có thể kiềm lòng trước sự yếu mềm cần được chở che an ủi này chứ?
Hoa Vân Phong tuy còn nhỏ tuổi, nhưng những lời mẹ nói cậu đều hiểu. Cậu thương mẹ lắm, có lẽ vì ba mẹ không hạnh phúc, họ đều cất chúa nỗi đau của riêng mình cho nên khi đối mặt với cậu, họ không thể nào cười nổi, thế nên mới mặt lạnh với cậu thôi. Cậu hiểu mà!
Hoa Vân Phong dang đôi tay nhỏ nhắn ngắn ngủn của mình ôm chằm lấy bờ vai đang rung lên bần bật của Tiêu Tĩnh, rồi khi tiếng thút thít không thành lời của mẹ đã tạm hòa hoãn, cậu đỡ mặt mẹ lên và đưa bàn tay non mềm của mình lau đi nước mắt cho mẹ. Cậu bé ngây thơ nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa. Ba dạo này đã về nhà thường xuyên hơn rồi, mẹ cũng được gặp ba nhiều hơn, mẹ nên vui lên mới phải.
Tiêu Tĩnh hít hít cái mũi, làm ra vẻ như cố nén đi dòng lệ chực chờ sắp rơi xuống. Nghẹn ngào nói:
- Mẹ biết mình không nên tham lam, nhưng mà thật sự mẹ rất thương ba con, mẹ muốn ba con là của mẹ con mình, chỉ có gia đình này trong tim mà thôi. Cho nên… mẹ… muốn con hãy phối hợp với mẹ tìm cách gọi ba con về nhiều hơn nữa có được không?
Hoa Vân Phong nghiêm túc suy nghĩ, lát sau cậu nói:
- Mẹ ơi, con nghĩ với tính cách của ba nhất định không thích bị lừa gạt như vậy. Lần trước mẹ đã kêu con diện cớ bộ sách mới ở đây không có bán, bảo ba phải chính mình mang về cho con… bây giờ lại…
Tiêu Tĩnh đã hết sức nhẫn nại rồi, cô hất đứa nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình ra, kém chút nữa cậu bé đã rơi xuống giường, giọng gầm gừ dữ tợn:
- Đồ vô dụng, kêu mày làm chút chuyện mày sợ này sợ nọ. Mày không đáng gọi tao là mẹ! Hừ…
Nói xong cô lạnh lùng nắm áo con trai, nửa tha nửa kéo lôi đứa nhỏ “vứt” ở ngoài cửa phòng. Sau tiếng “sầm” đóng lại của cánh cửa, Hoa Vân Phong vẫn còn nhìn chằm chằm về phía ấy, cậu không biết mình nói sai cái gì, ở gần mẹ thật sự như ở gần hổ vậy, mỗi lần lỡ lời một chút thì mẹ lại lớn tiếng với cậu, rồi muốn cậu nhanh chóng biến mất cho khuất mắt của mẹ. Cậu bé tội nghiệp thở dài một cái mới quay mặt trở về phòng mình, rồi lại luyến tiếc quay nhìn cửa phòng mẹ mình một cái, mẹ đuổi cậu ra nhanh quá, cậu chưa kịp lấy tập tranh tô màu mẹ tặng rồi. Hoa Vân Phong chu chu môi, thôi vậy, đợi khi mẹ bớt giận mình vào xin mẹ lại vậy!
Tiêu Tĩnh ngồi ì ra trên giường, cơn giận còn chưa tiêu tán. Trước kia cô vốn là cô gái dịu dàng, nhu thuận, hiểu lòng người và luôn chiếm được cảm tình của người khác nhờ cách ăn nói thông minh, sắc bén. Nhưng khi bước vào cuộc hôn nhân do tranh giành cưỡng ép mới đạt được này, cuộc đời cô cũng hầu như bị một lớp bụi dầy phủ lấp, ngập tràn đau thương. Nỗi lòng thì ai không có, nếu đối với Hoa Lập Nhân oán hận cô vì cô đã phá tan hạnh phúc mà đáng lẽ ra anh được hưởng, thì bản thân cô cũng oán hận vì anh chưa bao giờ đoái hoài đến cô, nhưng tuyệt đối không hối hận vì đã yêu anh. Tiêu Tĩnh xinh đẹp và khôn khéo, nay trở nên sa đọa và trụy lạc lắm. Cô vốn là một hoa khôi của trường sân khấu điện ảnh trước kia, nhưng vì mang thai nên đã không tiếp tục theo đuổi mơ ước nữa. Cô lúc ấy chỉ một ý nghĩ, phải toàn tâm toàn ý vì gia đình mình mà nổ lực, cô muốn làm một người vợ hiền đáng được yêu thương của Hoa Lập Nhân, cô có lòng tin sẽ làm thay đổi cách nhìn của anh về cô.
Nhưng cô đã lầm! Cô từ bỏ cả danh vọng và địa vị, chấp nhận thoái trào ở đỉnh cao của sự hào hoa để đổi lại người cô yêu chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô một cái. Từ đó cô oán hận. Cô bắt đầu với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng ở các phòng trà, cô bắt đầu vung tiền ra để chi trả cho biết bao chàng trai trẻ đẹp khác. Cô bắt đầu qua lại thân mật với những tên đại gia ngưỡng mộ nhan sắc của cô. Những điều cô làm chung quy là muốn Hoa Lập Nhân nhìn thấy, muốn anh cảm thấy tức tối rồi lên tiếng hay có hành động gì đó để ngăn cản cô. Thế mà… tất cả đều chỉ là mơ mộng hảo huyền. Anh chẳng bận tâm! Thử hỏi có đau lòng không chứ?
Tiêu Tĩnh hận chỉ một người mà như hận cả thế giới. Cô thầm nhủ phải sống thật tốt, phải làm cho người kia hối hận! Cô chìm trong những cơn say với men rượu cay nồng. Cô bắt đầu biết sành điệu với phong cách trên môi lúc nào cũng phì phà khói thuốc. Nhưng điều đó trong mắt người khác chẳng thể nào làm vơi đi vẻ đẹp vốn có của cô, mà thay vào đó là sự quyến rũ đến không ngờ.
Nếu so với Lý Thu Nguyệt có vẻ đẹp toát lên sự an bình thánh thiện, không thích tranh giành với đời nhưng lại vô tình là bức tranh tuyệt hảo mà thượng đế đã tạo ra, cũng vô tình gây ra bao nhiêu sống gió trong cuộc đời. Còn Tiêu Tĩnh đẹp cái đẹp ma mị, quyến rũ và dường như cái đẹp thách thức kiêu ngạo mà chẳng ai dám so sánh, ngược lại phải khiêm nhường.
Tính cách Tiêu Tĩnh cũng ngày một xấu. Vui giận thất thường. Nhiều khi đang nói chuyện rất dịu dàng đấy, vui vẻ đấy, nhưng bỗng chốc lại thay đổi dễ dàng như xoay một cái chong chóng. Hoa Vân Phong thường xuyên nếm trải cảm giác đó, lại chẳng hiểu vì sao một đứa trẻ như cậu lại không sợ mẹ nổi giận, mà đợi tới khi mẹ nguôi giận cậu lại quấn lấy mẹ mình, thậm chí có khi Tiêu Tĩnh nổi giận mà cậu vẫn cười “nịn” mẹ mình. Một dứa nhỏ như thế mà lại bị đối xử lạnh nhạt, quả không công bằng.
Sáng sớm hôm sau là ngày chủ nhật, Hoa Vân Phong không cần đến trường. Nhưng cậu vẫn giữ thói quen hàng ngày thức dậy luyện võ. Vô tình cậu đi ngang qua khu hồ bơi phía trong nhà kính. Cậu thật bất ngờ khi thấy mẹ mình đang bơi trong hồ, chẳng phải mẹ rất ít khi ở nhà mà lại thức dậy sớm vào buổi sáng lắm hay sao. Thường thì mẹ đi mua vui vào ban đêm, sáng sớm nhất định dậy không nổi, phải ngủ “nướng” ít nhất tới thời gian cậu tan học vào buổi trưa mới mang vẻ mặt mệt mỏi lười nhácd đi ra khỏi phòng.
Cậu bé thích thú đứng ngắm mẹ bơi trong nước, động tác thật nhẹ nhàng mà vẫn có thể làm thân mình tiến về trước, như một chú cá nhỏ nhanh nhẹn vậy.
Dáng người Tiêu Tĩnh thật đẹp, phiêu du trong làn nước trong xanh như ẩn như hiện lại càng tôn thêm nét quyến rũ của cô. Tiêu Tĩnh đến đây không phải do sở thích mà vì cả đêm qua cô không tài nào chợp mắt được, sáng nay đầu óc cứ như nặng trĩu, tình cờ thức sớm đi dạo quanh nhà, nhìn thoáng qua mặt hồ yên ắng này và sinh ra sự thích thú ngẫu nhiên.
Vào thời gian này thời tiết khá lạnh, chỉ cần nghĩ rằng sẽ ngâm mình trong hồ nước như thế vào một buổi sớm quả thật cũng đủ để người ta nổi da gà, nhưng điều quan trọng là cô cần độ lạnh của dòng nước này để làm tỉnh táo bản thân, cô muốn xua tan đi mệt mỏi, sự ngột ngạt bức bối hiện tại trong lòng.
Tiêu Tĩnh ngoi đầu khỏi mặt nước, bỗng thấy Hoa Vân Phong, cậu bé cũng vừa thấy cô. Cậu rụt cổ lại dự định bỏ chạy. Cậu không biết mẹ đã nguôi giận chưa, tốt nhất là sáng sớm không nên chọc mẹ phiền lòng nữa. Cậu thông cảm với nỗi lòng của mẹ, do mẹ quá yêu thương và nhớ nhung ba của cậu thôi mà.
Thế nhưng Tiêu Tĩnh gọi cậu lại:
- Vân Phong, đến đây!
Hoa Vân Phong mừng rỡ chạy ào đến đứng phía trên bờ lên tiếng chào:
- Mẹ, chào buổi sáng!
Tiêu Tĩnh bước lên bờ, lấy khăn tắm trắng muốt choàng quanh người rồi ngồi vào chiếc ghế dài êm ái, bắt chéo chân và nói:
- Chuyện hồi tối con suy nghĩ kỹ chưa?
Hoa Vân Phong hiểu mẹ muốn nói gì, cậu nói:
- Con đã nghĩ kỹ… con không làm…
Tiêu Tĩnh nhăn lại đôi mày đẹp, hai hàm răng như nghiến lại với nhau quá chặt tạo thành tiếng kêu ken két. Cô nhắm mắt lại một lúc lâu rồi mở mạnh ra như vừa mới quyết định xong một chuyện gì đó. Cô nói:
- Con chưa biết bơi?
Hoa Vân Phong gật đầu khoe:
- Dạ, ba nói khi nào ba có thời gian rảnh nhiều nhiều thì sẽ tập bơi cho con đó mẹ.
Tiêu Tĩnh cười:
- Được, vậy hôm nay mẹ dạy con trước một chút, tới khi ba về sẽ dạy kỹ hơn. Thế nào?
Cậu bé thích thú còn gì bằng, nhảy cẩn liên tục:
- Dạ được, con rất thích!
Têu Tĩnh ung dung ngồi dậy, cô nắm tay con trai thân thiện dẫn cậu đến bên bể bơi. Đến gần, Hoa Vân Phong thắc mắc hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, ba có nói không cho con vào khu nhà kính này mà không có người lớn, rồi ba còn nói không được đến đầu này của hồ, bởi vì nó rất sâu, tới m lận đó mẹ.
Tiêu Tĩnh nhíu mày, thằng nhóc này quá nhiều chuyện rồi. Cô cười cười:
- Có mẹ ở đây, đừng sợ!
Nói rồi Tiêu Tĩnh lại bổ sung:
- Con ngoan ngoãn đứng đây đợi mẹ một chút, mẹ đi lấy vài món đồ, mẹ trở lại ngay.
Cậu bé gật đầu, đứng im tại chỗ không dám động đậy. Tiêu Tĩnh lùi bước chân lại nhưng chẳng rời đi mà đứng nép sau cây cột nhà to đùng có thể che cả cơ thể của cô để lẩn trốn. Chốc lát sau, cô bước chân đến phía sau lưng của con trai một cách chậm chạp và cố gắng không tạo ra tiếng động. Nhưng cũng chỉ trong khoảng khắc gang tấc mà thôi, một đứa bé không có tâm đề phòng sẽ không dễ phát hiện phía sau mình có người tiếp cận. Thật không ngờ, người mẹ mà cậu kính trọng lại nhẫn tâm làm chuyện như vậy… cô đã đẩy nhẹ bả vai của con trai…
Cậu bé đột ngột bị đẩy, mất thăng bằng, lập tức ngã nhào xuống hồ nước. Hồ nước lạnh như nước đá vậy, cậu bé cố sức vùng vẫy, đầu óc non nót chẳng còn chỗ trống để hồi tưởng đến vụ việc vừa xảy ra, cũng hoảng loạn đến không phân biệt được là có người đẩy mình xuống hay là mất thăng bằng tự ngã nữa.
Hoa Vân Phong cứ cố sức “chiến đấu” với mực nước cao hơn mình rất nhiều, lúc này cậu tuy rằng đã rất cao so với lũ bạn đồng lứa nhưng đối mặt với độ sâu của lòng hồ này thì quả thật rất nguy hiểm.
Tiêu Tĩnh đứng ung dung nhìn con giẫy giụa mà chẳng có ý định cứu giúp. Cô vốn dĩ không muốn giết chết đứa nhỏ, ý đồ của cô là làm cho nó bị nhiễm lạnh một chút mà thôi, để mọi chuyện cô sắp làm không giống như là diễn trò nữa!
Nào ngờ, chẳng những đứa nhỏ bé tẹo giữa một lòng hồ rộng lớn không bị chìm nghỉm hoặc đuối sức, mà nó dần dần biết cách làm nổi bản thân, rồi hai chân hai tay từ loạn xạ vùng vẫy trở nên có quy luật, nó biết ngoi đầu lên trên mặt nước để lấy hơi. Tiêu Tĩnh cười lạnh một cái, thầm nghĩ: Xem ra cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Lúc này Tiêu Tĩnh mới làm như vừa mới đi xa trở lại, thấy con trai rơi xuống nước thì “hốt hoảng”, vừa hô to vừa nhảy xuống cứu đứa nhỏ. Cô vốn dĩ là một diễn viên rất có triển vọng, hôm nay có cơ hội để diễn, quả thật chẳng ai có thể nghi ngờ.
Kết quả thật sự như Tiêu Tĩnh tính toán, tối đêm ấy, Hoa Vân Phong sốt cao không ngừng. Bà Hai và ông tài xế rất sốt ruột định đưa đứa nhỏ đi bệnh viện, nhưng Tiêu Tĩnh giả vờ ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, khóc rống lên như chưa bao giờ được khóc, làm cho chẳng có ai chạm vào đứa nhỏ được cả. Còn Hoa Vân Phong thì hầu như mê mê tỉnh tỉnh, mà mê nhiều hơn tỉnh, thật sự nhiệt độ quá cao làm cậu bé dường như ngất lịm, không chút phản ứng nào với hiện tại nữa.
Bà Hai đau lòng cho đứa nhỏ, bà lấy điện thoại gọi cho Hoa Lập Nhân xin ý kiến:
- Dạ, cậu chủ đang rất nóng, bà chủ lại không chịu đưa cậu đi bệnh viện mà ngồi ôm chặt lấy, không cho ai đụng vào, chúng tôi không thể lau nước hạ sốt cho cậu chủ được nữa.
Hoa Lập Nhân đang thức đêm để xử lý công việc, cái đầu đau muốn nổ tung ra rồi, lại còn mắc phải chuyện này nữa, thật phiền. Anh ra lệnh:
- Đưa điện thoại cho Tiêu Tĩnh!
Hai vợ chồng nhà này mỗi lần mở miệng nói chuyện rất hiếm khi sử dụng câu có chủ ngữ hoàn chỉnh để gọi nhau, có đi chăng nữa cũng chỉ là hô thẳng cái tên lẫn cái họ.
Tiêu Tĩnh nhận điện thoại, tiếng khóc của cô vang đến bên tai của Hoa Lập Nhân càng làm cho anh nhức cả óc. Anh nói:
- Đưa con đến bệnh viện, tôi sẽ về ngay!
Tiêu Tĩnh làm bộ giả ngu:
- Không cần anh về ngay đâu, đêm khuya lái xe không an toàn, có em lo cho con được rồi.
Giọng nói thật êm ái và ma mị, nhưng không làm Hoa Lập Nhân bị lung lạc. Anh nói:
- Cô diễn trò cho ai xem? Đứa nhỏ là con của cô vậy mà cô cũng có thể xuống tay được. Tiêu Tĩnh, hôm nay Hoa Lập Nhân tôi phải nói hai tiếng “nể cô”!
Tiêu Tĩnh cười nhẹ:
- Nếu anh biết vậy thì từ nay trở đi đừng ép buộc tôi nữa, nếu không…
Hoa Lập Nhân bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Cô không phải là người!
Tiêu Tĩnh cười ha ha vào điện thoại:
- Đương nhiên, anh đang nói chuyện với một “ai” đó không được gọi là người như em sẵn sàng làm những chuyện mà con người không dám làm lắm. Không tin anh cứ thử…. Thôi đi, đứa nhỏ dường như khó chịu lắm rồi, em đưa nó đi bệnh viện…À quên, tối nay không cần về, chỉ cần ngày mai anh xuất hiện trước mặt em là được rồi. Chào anh!
Tiêu Tĩnh nhìn điện thoại đã tắt màn hình mà cười dài ngả ngớn. Cô không phải là người ư? Nếu không phải là người thì cô đã không vì người ấy mà đánh mất đi nhân tính rồi. Cô cũng không cần phải đã sai một lần thì trọn đời cũng phải tiếp tục sai nữa rồi.Và cũng không lợi dụng con của mình chỉ để muốn người ấy trở về thăm nhà thường xuyên hơn. Thật sự cô hết cách rồi. Từ khuyên lơn nhẹ nhàng, khóc lóc van xin. Đến lạnh lùng, quậy phá, làm những chuyện buông thả để gây sự chú ý. Rồi gây gổ, cãi nhau, dùng biện pháp mạnh, đòi tự vẫn chẳng hạn… Tất cả đều vô dụng. Đến giờ, cô mới nắm được con át chủ bài mới, cô nhận ra được Hoa Lập Nhân bắt đầu quan tâm con trai hơn. Nhất định phải thử một lần. Cô làm cho Hoa Vân Phong bị bệnh thế này để uy hiếp chính ba của nó phải thỏa thuận điều kiện về thăm nhà thường xuyên hơn. Đây là lưa chọn cuối cùng của cô rồi. Mặc dù từ khi đưa nhỏ được sinh ra cô chưa bao giờ cho nó tình thương, nhưng nếu gia đình cô được vuông tròn hạnh phúc thì đứa con này sẽ là duy nhất để cô trông cậy khi về già. Có lẽ nào cô lại muốn nó tổn hại chứ? Tình thế ép buộc, đều là bị ép buộc mà thôi!
Hoa Vân Phong được mang đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê rồi. Đến nơi, cậu bé được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu. Sau thời gian rất lâu, cho đến trời đã sáng hẳn, cậu bé được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, các bác sĩ trách móc người nhà sao quá thất trách, nếu đưa đứa nhỏ đến chậm một chút thì tính mạng khó bảo toàn rồi. Nếu sốt li bì kèm theo co giật, có thể dẫn đến viêm màng não gây ra những di chứng hết sức nguy hại ảnh hưởng đến cả đời đứa nhỏ. Thật may mắn, cậu bé đã thoát thất trách khi tuổi còn rất nhỏ. Đúng là một kỳ tích!
Hoa Lập Nhân trong đêm ấy cũng đã kịp thời đuổi đến bệnh viện. Sau khi nghe bác sĩ nói xong, anh tựa như điên lên, tiến đến siết chặt cổ của Tiêu Tĩnh mà dùng sức bóp mạnh, dồn cô vào vách tường tức giận đến thở hồng hộc. Mọi người cố sức ngăn cản nhưng phải rất phí sức mới tách được cánh tay lực lưỡng của Hoa Lập Nhân ra khỏi cái cổ mảnh khảnh của Tiêu Tĩnh. Nơi đó hồng lên dấu ngấn thật rõ ràng, Tiêu Tĩnh ngồi bệt dưới sàn mà thở dốc, dường như cái cổ muốn đứt lìa ra vậy đến thở còn khó huống gì là mở miệng nói chuyện.
Hoa Lập Nhân lạnh lùng nói:
- Cô liệu hồn, sau này đừng có hèn hạ như vậy nữa. Vân Phong mà có chuyện, cô chuẩn bị chết đi!
Tiêu Tĩnh thở gấp khó khăn vẫn mở miệng cố nói:
- Hoa… Lập… Nhân… em có chết, cũng… lôi anh chết cùng! Ha… ha… ha…
Hoa Lập Nhân chẳng thèm liếc nhìn cô lần nào nữa, anh quay mặt bước đi mặc cho tiếng cười dai dẳng như điên cuồng cứ vọng đến từ phía sau lưng.
Từ ấy, Hoa Lập Nhân đích thân ở lại bệnh viện chăm con, không cho người phụ nữ ác độc đó tiếp cận Hoa Vân Phong nữa. Về âm mưu đen tối của Tiêu Tĩnh chỉ có Hoa Lập Nhân hiểu rõ, đứa nhỏ không hề biết cho nên khi tỉnh lại là cứ nằng nặc đòi mẹ:
- Ba ơi, sao mẹ không đến thăm con?
Hoa Lập Nhân không rời mắt khỏi sấp tài liệu đang xem, anh bận phải giải quyết chuyện của công ty vả lại anh chẳng muốn nhớ đến con người máu lạnh đó. Anh chỉ nói:
- Có lẽ do bận rộn!
Hoa Vân Phong nhu thuận gật đầu rồi không hỏi nữa, sợ làm ảnh hưởng công việc của ba. Thế nhưng ngày nào cậu bé cũng trông ra cửa, mong rằng như thế khi mẹ đến cậu sẽ nhìn thấy sớm nhất.
Ba ngày qua đi, mẹ vẫn chưa đến thăm cậu, cậu bé tự an ủi mình rằng có lẽ là do ba mang cậu từ bệnh viện tỉnh đến biện viện thành phố cho tiện chăm nom, do đó khoảng cách từ nhà đến thành phố lớn quá xa, mẹ cậu không đến được. Còn ba thì bận công việc nên cũng giao cậu lại cho các bác sĩ và bà Hai vú nuôi trông chừng vào buổi sáng, buổi tối ba lại tranh thủ chạy từ công ty ghé qua thăm cậu một chút. Chú bác sĩ nói cậu cần ở lại bệnh viện để quan sát thêm vài ngày, có lẽ trong vòng một tuần lễ chưa được về nhà đâu.
Mỗi buổi tối, Hoa Lập Nhân đều đến bệnh viện, vừa ăn vội bữa tối mua sẵn, vừa giải quyết nốt phần công việc chưa hoàn thành cho đến khi nào Hoa Vân Phong ngủ rồi thì anh mới rời đi. Trước khi đi, anh cẩn thận đắp chăn cho con. Tính tình thằng nhóc này quá giống anh lúc còn nhỏ, khi ngủ lúc nào cũng đạp chăn văng ra khỏi giường. Anh mỉm cười vuốt tóc con, rồi khẽ hôn lên trán nó một cái, sau đó lưu luyến nhìn con thêm chút nữa trước khi đóng cánh cửa lại và rời đi. Không biết vì sao đêm nay Hoa Lập Nhân lại có cảm giác nao nao trong dạ, cũng chẳng biết vì sao anh lại muốn thể hiện tình cảm với con trai trực tiếp như vậy trong khi trước kia chưa bao giờ làm cả. Và ngay đến chính anh cũng không thể nào ngờ được rằng, tối đêm ấy là giây phút cuối cùng hai cha con họ gặp nhau…
Khuya đêm ấy, Hoa Vân Phong đang ngủ say sưa thì bỗng nhiên có cuộc điện thoại gọi đến. Chiếc điện thoại nhỏ xíu đáng yêu này là món quà ba mới tặng cho cậu, ba nói khi nào có việc gì cần cứ trực tiếp gọi cho ba, không cần phải thông qua mẹ của cậu nữa. Cậu bé nhấn phím nghe diện thoại trong trạng thái còn ngáp ngủ.
Bên kia tiếng gió gào thét rên rỉ như rít qua tai, nghe rùng rợn mà lại thê lương. Hồi lâu chỉ nghe được hòa lẫn trong gió có âm thanh nho nhỏ hổn hển như tiếng người đang thở. Một cậu bé nhỏ xíu cầm điện thoại nghe âm thanh như thế thì có phần sợ hãi, cậu định tắt điện thoại thì bên kia mới nói, âm thanh nghe như thể người kia nói chuyện khó khăn lắm:
- Là ba… con… trai… ba sắp không chịu nổi…
Tiếng nói ngắt từng quãng dài chen giữa là hơi thở dồn dập. Hoa Vân Phong lập tức tỉnh ngủ, cậu hỏi dồn:
- Ba? Ba đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì vậy ba?
Hoa Lập Nhân cố trấn tĩnh tinh thần một chút, anh hít thở một hơi lấy lại sức lực, nói thều thào:
- Ba nói ngắn gọn… con phải nhớ. Nếu có ai hỏi, cũng không được nói là nhận được điện thoại của ba… Sau khi ba chết, con không cần cho mẹ con biết điều gì hết. Sẽ có luật sư ba ủy thác đến gặp con… Làm theo những gì chú ấy nói, biết không?
Bên kia là tiếng Hoa Vân Phong cuống quýt la lớn:
- Ba, ba đừng có chết… Con không muốn…
Bên này, người bị thương nặng đã sắp chống đỡ hết nổi, anh cắt đứt lời con trai:
- Ngoan… nghe ba. Sau này lớn lên đủ năng lực… thì mới được báo thù cho ba… người đó… tên là… Lý…Tuấn… Sinh… ực…
Nói chưa dứt câu thì dòng máu nóng đã trào ra đầy khóe miệng, làm câu nói vốn định rất dài cứ như thế mà dừng lại. Anh không nói gì được nữa, chỉ còn sức run rẫy mở nắp điện thoại, rút thẻ sim rồi vứt xuống chân cầu nước đang chảy xiết. Lúc sinh tử cận kề mà anh vẫn có thể minh mẫn làm những chuyện như thế quả thực đáng nể phục. Thà làm như không ai biết chuyện này có kẻ chủ mưu, cho người ta đinh ninh rằng là một vụ tai nạn thảm khốc cũng chẳng sao, chủ yếu để bảo vệ con anh có thể trưởng thành trong an bình là được. Thế rồi sinh mệnh cũng đánh dấu chấm hết, ngọn đèn cũng tắt hẳn trong đêm đen tối mịt.
Ở bệnh viện, ngồi ngơ ngác trên giường cô đơn lạnh lẽo, cậu bé Hoa Vân Phong quả thật không tin những gì mình đã nghe được. Cậu trừng trừng nhìn cái điện thoại đã mất đi tín hiệu mà nhấn gọi lại cũng không được. Thực sự ba cậu đã chết hay sao? Chẳng phải mới vừa rồi ba còn ngồi đây với cậu hay sao? Một đứa nhỏ phải nên có phản ứng gì khi một người thân qua đời, tuổi còn quá nhỏ đâu biết cái gì là mất mát đau thương? Nhưng cậu biết! Ban đầu cảm giác mất đi ông nội cũng chẳng có gì đau đớn, nó cứ như một vết trầy xước trên da thịt, lúc ấy thấy mọi người khóc ầm lên, cậu chẳng hề cảm xúc gì nhiều, cậu vẫn thấy ông nội nằm yên trên giường như chìm vào giấc ngủ mà thôi, chết là cái gì, chẳng biết! Thế rồi sau đó một thời gian nỗi đau ấy như mới thấm thía, dây dưa, thẩm thấu vào trong huyết nhục. Thì ra cảm giác mất đi người thân của một đứa trẻ là như thế!
Đến bây giờ khi cậu vừa nhận được tình thương của ba, mới đó thôi đã qua nhanh vậy sao? Cậu còn muốn tham lam nhận thêm nữa. Ba thật sự đã rời xa cậu rồi. Bây giờ Hoa Vân Phong mới biết rõ cảm giác mất mát trong lòng lại tăng thêm một bậc làm cho cậu vô cùng khó chịu. Nhưng mà với lời dặn dò của ba, cậu phải giả vờ như chẳng biết chuyện gì cả thì đó là một điều quá khó khăn đối với một đứa trẻ chưa đầy tuổi. Tuy vậy, Hoa Vân Phong vẫn cố ngậm nước mắt lại, cậu là con trai của nhà họ Hoa kiên cường, cậu cũng không thể phụ lòng mong mỏi của ông nội và ba được, cậu phải cứng rắn.
Tối đêm ấy, Hoa Vân Phong làm sao có thể ngủ được. Cậu chôn đầu trong chăn khóc nức nở nhưng cố nén tiếng động, để sáng ngày mai lại giả vờ như một đứa trẻ vô tư không biết chuyện gì xảy ra cả.
Sáng hôm sau Hoa Vân Phong đợi mãi mà không thấy bà Hai vào với mình, đến giữa trưa mới thấy bà đến, cậu hỏi:
- Bà Hai sao giờ này mới tới?
Bà Hai nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe ôm lấy cậu, nói:
- Cậu chủ ơi, ông chủ đã xảy ra chuyện không may rồi.
Hoa Vân Phong trong lòng lột bộp một cái. Vốn dĩ cậu vẫn mong rằng những điều cậu nghe trong điện thoại tối qua chỉ là chuyện trong mộng mị của cậu mà thôi. Ai ngờ lại chính là thật!
Thế rồi đám tang của Hoa Lập Nhân được tổ chức. Tiêu Tĩnh ngồi trơ ra như tượng đá. Kể cả khung cảnh và tâm trạng tiễn đưa lúc này hoàn toàn không thích hợp với cách trang điểm quá lòe loẹt của Tiêu Tĩnh. Mặc dù làm trái với thường lệ nhưng vẻ đẹp lộng lẫy của cô vẫn không làm người khác phản cảm. Cho nên có một số người đã nói rằng: “Có lẽ cô ấy muốn tiễn chồng đi bằng dung nhan xinh đẹp nhất!”. Còn Tiêu Tĩnh thì lại nghĩ khác. Cô vui vì dù lúc sống hay chết đi đến cuối đời của Hoa Lập Nhân đều thuộc về cô, mọi người vẫn luôn miệng gọi cô là bà Hoa đấy thôi… ha ha! Cô phải ăn diện thật đẹp như là để chọc tức người phụ nữ kia, cô ta lúc sống cũng không có được anh, khi anh chết vẫn không thể đến gặp mặt lần cuối, hai người bọn họ kể từ đây âm dương cách biệt, đố ai có thể tranh giành Hoa Lập Nhân với cô? Cô vui, vui lắm, vui đến nổi vì cái chết của anh đã khóc thầm bao đêm rồi…
Tâm lý Tiêu Tĩnh dường như hoàn toàn bị vặn vẹo và biến thái. Cô có những ý nghĩ thật sự quá điên rồ. Điều đó cũng chẳng trách vì cái chết quá mức đột ngột của Hoa Lập Nhân làm cho cô bị sốc nặng. Cô điên cuồng mà chiếm đoạt. Cô khư khư giữ lấy. Cô vẫn chưa nhận được sự ấm áp nào của người chồng mà mình khắc cốt ghi tâm yêu thảm, thế mà anh đã ra đi, đến phút cuối cùng anh cũng chẳng hề nói yêu cô. Cô thật sự vừa hận vừa yêu người đàn ông ấy.
Sau ngày tang lễ, đúng tuần sau đó Hoa Vân Phong phải trở lại bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Trong lúc ông tài xế theo bác sĩ nhận kết quả kiểm tra. Hoa Vân Phong chẳng chịu ngồi yên trên ghế đợi. Cậu thấy đằng xa xa hễ một lát lại có cô y tá hướng về cái phòng cuối dãy mà đi. Hiếu kỳ, cậu lót tót đi theo sau một cô y tá. Cũng không hiểu vì sao cậu lại đi theo cô ta, nhưng mà mục đích đến lại như một dịp tình cờ mà định mệnh đã an bày…
Cô y tá không chú ý có đứa nhỏ đi theo sau, cô mở cửa bước vào, cậu bé thân hình nhanh nhẹn cũng lẻn theo vào trong. Cánh cửa đóng lại, cậu nép mình sau bức mành dài che tới mặt đất, phủ kín cả chân nên mới không bị phát hiện. Cô y tá làm xong công việc thì mở cửa đi ra ngoài. Lúc này cậu bé mới từ sau bức rèm ló đầu ra. Cậu chứng kiến trong phòng có rất nhiều thiết bị, rất nhiều những sợi dây dài loằng ngoằng, kỳ quái lắm.
Ồ, có lẽ kỳ lạ nhất chính là cái lồng bằng thủy tinh kia kìa, hình như bên trong đó có vật gì đó… đến gần mới nhận ra đó là một đứa bé đang nằm ngủ. Xem thì như là ngủ vì hai mắt nó nhắm lại, nhưng cũng chẳng giống là bởi vì khuôn mặt nó xanh tái, nhăn nhó có vẻ khó chịu lắm. Cậu bé suy nghĩ, có phải nó bị nhốt trong cái lồng này nên mới không được thoải mái không? Nhưng theo như những gì cậu đọc được trên sách thì đứa bé này có thể mới sinh bị bệnh nặng hay thiếu tháng gì đó cho nên mới bị đưa vào cái lồng ấp này đấy. Cậu không dám làm loạn chỉ đưa cánh tay của mình vào cái lỗ tròn trên lồng để chạm vào em bé. Trên mình bé gắn thật nhiều ống nhựa, kể cả cái mũi cũng có sợi dây nữa, thật đáng thương.
Khi Hoa Vân Phong chạm vào nó, đứa bé dường như cảm nhận được điều đó cho nên nó quay sang phía của cậu, cái đầu nhỏ lắc lắc vài cái chậm chạp tìm kiếm, cái miệng chẹp chẹp như là khát sữa vậy. Thấy thế, cậu đưa ngón tay của mình nhét vào miệng bé, nó nút nút làm cậu nhột chết đi được. Thích thú, cậu cười khúc khích không ngừng. Kỳ lạ thay, một đứa bé mới sinh thiếu tháng da vẻ còn chưa căng mịn, nhăn nheo xấu xí như con chuột nhỏ bị ngấm nước mưa lại có thể làm cậu bé sinh ra hảo cảm trong lòng. Đột nhiên cậu thấy nó đáng yêu vô cùng. Mấy ngày nay gia đình liên tiếp xảy ra chuyện không vui, cậu cũng bị ảnh hưởng tâm lý, nay thấy đứa bé này, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến hết, đúng là một thiên thần nhỏ!