Lát sau, chiếc điện thoại trên đầu giường vang lên, anh đưa tay tìm kiếm, cầm lên nghe, bên kia là giọng nói của Phùng Kiến Quân: “Phong ca, hai tên ôn thần hẹn anh ra ngoài, khoảng nửa tiếng em qua đi cùng anh!”
Anh Phong lên tiếng đáp ứng, đặt lại điện thoại trở lại vị trí cũ. Tiếp tục bình tĩnh cầm trong tay chiếc khăn trắng.
Nửa tiếng rất nhanh đã đến. Tiếng chuông cửa vang lên. Hà Thúy Bình đến mở cửa, ngoài cửa ngoại từ Phùng Kiến Quân mới vừa rời đi hơn tiếng trước, còn có hai chàng trai khác, một là Bạch Thiệu Đông, hai là Mộc Thư Lê đều là huynh đệ thân thiết của con trai bà.
Không nói cũng biết, chúng nó biết tin Vân Phong về nên đến rủ đi ra ngoài đây. Lúc nào cũng là đứa con trai đi với nhau, bà thật phiền lòng. Dù gì cũng là những chàng trai khí độ phi phàm, tuấn tú lịch sự, là niềm mơ ước của các cô gái, nhưng lại chưa thấy chúng nó dẫn theo một đứa con gái nào.
Cả ba cùng chào hỏi Hà Thúy Bình. Đúng lúc, anh Phong từ trong phòng đi ra, anh đã sớm nghe động tĩnh bên ngoài.
Bạch Thiệu Đông tươi cười hớn hở, vẻ mặt ngả ngớn có thể nói là ‘vô lại’ vốn có của anh lại bày ra, ôm lấy Hà Thúy Bình dùng giọng mê hoặc nói: “Hà mĩ nhân, chúng con đến ‘mượn’ Vân Phong một chút, dì không ngại chớ?”
Hà Thúy Bình đã quá quen thuộc với tính cách của từng người, Bạch Thiệu Đông là một bác sĩ nhưng anh chưa bao giờ nghiêm túc, tính tình phóng khoáng, lời nói thì giễu cợt, chuyên dùng ánh mắt hút hồn và đôi môi mỏng khiêu gợi của mình để làm mềm lòng các cô gái. Những lời anh nói ra đều là lời các cô gái thích nghe, và anh cũng chính là người có lịch sử tình trường đa dạng nhất trong chàng trai. Là một ‘hoa hoa công tử’ chính hiệu, nhưng chỉ dừng ở mức độ trêu chọc phái đẹp, chưa bao giờ thấy anh giao du qua bạn gái quá tuần.
Bạch Thiệu Đông nói xong còn nâng lên tay của Hà Thúy Bình hôn lên mu bàn tay của bà, tỏ vẻ âu yếm. Trời ạ! Hà Thúy Bình cảm than, bà đã già rồi, nếu không chắc cũng xiêu lòng với chàng trai này quá.
Dùng tay vỗ nhẹ lên lưng của Bạch Thiệu Đông, Hà Thúy Bình trừng mắt: “Mượn gì chứ, mới về đến, chuyện gì không nói sau được à? Mà nếu cần thiết, ở nhà ăn cơm rồi từ từ nói cũng được, đi ra ngoài làm gì, cẳng hiểu tuổi trẻ các con nghĩ cái gì?”
Phùng Kiến Quân vội chen vào: “Mẹ nuôi, chúng con đi đến ‘Tương Phùng’ thôi, chỗ quen mà, mẹ đừng lo lắng!”
Mệt tranh cãi với đám thanh niên này rồi, Hà Thúy Bình đành chịu, quay đầu sang bảo con trai: “Vân Phong, đi sớm về sớm!” con trai của bà lúc nào bà cũng yêu thương, dù anh chỉ cách tuổi có năm nữa thôi, vẫn là con trai nhỏ bé trong lòng của bà.
Anh Phong, gật đầu chào mẹ: “Dạ! Con biết rồi mẹ. Mẹ ăn cơm trước không cần đợi con.” .Vừa nói, vừa sờ soạng tủ giày, mang giày vào, cùng với cây gậy dò đường bước ra phía cửa.
Phùng Kiến Quân tiến lên trước đỡ lấy anh. Cười hì hì, nói tạm biệt mẹ nuôi.
Bạch Thiệu Đông buông ra Hà Thúy Bình, cười mê hoặc rồi cho bà nụ hôn gió, cũng xoay người rời đi. Đúng thiệt là, phải chi chia sẻ cho con trai bà một chút cá tính của nó thì bà đâu phải lo, con trai bà lúc nào tiếp xúc với người lạ cũng bày ra bộ dạng ‘cự người ngàn dặm, muốn sống chớ gần’. Tuy được rất nhiều cô gái si mê gương mặt xinh đẹp đó, nhưng một lời ngọt ngào cũng không chịu nói, khi nào bà mới có con dâu đây? Hà Thúy Bình thở dài. Trong lòng bà, con trai là hoàn mĩ nhất.
Người từ lúc đến đây đến giờ không chịu mở miệng nói chuyện là Mộc Thư Lê. Lúc nào cũng như người gỗ di động, một năm mười thuở nói được một lần. Từ nhỏ Mộc Thư Lê cũng có quá khứ đau khổ, tuổi còn nhỏ chịu đả kích lớn nên sinh ra chứng tự kỷ nhẹ. Bình thường không thích cùng ai thân cận hoặc nói chuyện, chỉ đi cùng người anh em này thì anh mới có cảm giác an toàn.
Phùng Kiến Quân được giao nhiệm vụ lái xe, xe chạy vững vàng trên đường thành phố C nhộn nhịp lúc về chiều. Thời gian này là lúc mọi người đi làm về, đường phố rất dễ kẹt xe.
Thành phố C khác hẳn với thành phố D, ở nơi đây tràn ngập không khí rộn rã, lúc nào cũng ngựa xe như nước, con người tấp nập bận rộn với bao lo toan của cuộc sống, hòa cùng nhịp điệu công nghiệp như một guồng máy lớn hoạt động theo quy luật. Lúc về đêm cũng có vô kể những ánh đèn sáng rực rỡ, nhưng không tìm được nét yên bình thơ mộng, không khí trong lành, làm lòng người thanh thản như ở thành phố D.
Xe dần dần tiến đến vị trí quán Bar “Tương Phùng”. Mọi người xuống xe. Trách nhiệm đi bên cạnh anh Phong là của Phùng Kiếm Quân, ngày thường cậu ta luôn bám theo anh Phong, vì bà nội cậu thường lãi nhãi vào tai cậu như tụng kinh: “Phải cố gắng học theo Vân Phong mới nên người được nghe không?”
Anh Phong một tay nắm cây gậy, một tay đặt lên vai của Phùng Kiến Quân di chuyển sẽ dễ dàng hơn. Nơi này là quán bar, dù gì cũng là một nơi đông đúc, anh biết mình không nên hành động một mình sẽ rất dễ mất phương hướng.
Bốn chàng trai không đi theo cửa chính mà đi theo lối đặc biệt dẫn thẳng lên phòng VIP hay nói đúng hơn là phòng riêng của Phùng Kiến Quân. Trên đường đi vẫn có quản lý đứng tại cửa đợi sẵn, khi gặp Phùng Kiến Quân bước đến, cung kính chào một tiếng: “Ông chủ!”
Phùng Kiến Quân mặc dù không thích bị gọi ông chủ, nghe quá già so với tuổi của anh, nhưng không còn cách nào khác, chịu đựng!
Khung cảnh xa hoa với thiết kế Tây phương bắt mắt. Những chiếc đèn loại to treo ngược, chạm trổ hoa văn độc đáo, dàn nhạc cùng với sàn nhảy cực lớn ở giữa tạo nên vẻ đẹp hoành tráng nơi đây. Đó là tầng trệt của quán.
Lên tầng , mọi vật dường như thay đổi bởi nó được trang hoàn theo một phong cách khác. Giống như những quán café hoài cổ, mọi thứ đều được làm bằng gỗ. Được chia thành hai khu riêng biệt, một bên từ kiến trúc sàn nhà, trần nhà, đến bàn tròn thấp và đệm ngồi đều mang phong thái tao nhã, đậm chất trà đạo thanh cao, ánh sáng nhạt màu xanh lá, có âm nhạc quê hương không lời nhẹ nhàng.
Một bên dành cho những người say mê nghệ thuật, với những bức tranh treo trên tường theo trường phái khác nhau: trừu tượng, lập thể, tân cổ điển… ghế salon hình vòm, lót đệm màu trắng, trên mỗi chiếc bàn đều đặt một ngọn nến và một đóa hoa hồng thích hợp là nơi hẹn hò lãng mạn. Phía trên đài thêm chiếc đàn dương cầm trong suốt như thủy tinh trang nhã lịch sự, quý khách có thể tự mình trình bày những giai điệu yêu thích.
Tầng là khu vực VIP chỉ dành cho những khách quý, muốn có không gian riêng. Với thiết kế hoàn toàn bất đồng, mỗi phòng đại diện cho một mùa trong năm, màu sắc biểu hiện sắc thái khác nhau theo nhu cầu của từng loại khách.
Phùng Kiến Quân thích căn phòng mùa hạ, nó hợp với tính cách của anh: dễ nổi nóng nhưng rất nhiệt tình.