Có một động lực nào đó thôi thúc Diệp Tri Thu, cô đã đến ngồi gần bên cô giáo, cho cô mượn bờ vai của mình và thực sự cô giáo cần nó. Bởi vì cô giáo đã không đợi thêm một giây nào mà òa khóc như một đứa trẻ.
Sự an ủi lúc này dễ làm con người ta bày ra mặt yếu đuối nhất của bản thân. Cô giáo nói trong tiếng nấc: “Sau khi nghe vợ anh nói, ngay cả dũng khí giáp mặt anh để hỏi tôi cũng không có, vội vã chạy ra ngoài. Khi về đến nhà, tôi hỏi ba, ba thừa nhận. Em có biết lúc đó tôi thực sự muốn chết đi cho xong. Ba tôi nỡ lòng chia cắt tình yêu của con gái mình, đây là hành động ông cho là yêu thương tôi sao! Một thời gian không thể nào câu thông được với ba, tôi âm thầm xin chuyển công tác về đây, thành phố D yên tĩnh này khiến tôi bình thản hơn. Giống như một ni cô, tôi thanh tâm quả dục đến tận bây giờ. Em nghĩ sao về tôi?”
Diệp Tri Thu vẫn đang lắng nghe, cô giáo hỏi, cô không biết mình suy nghĩ gì nữa, lắc đầu, cô tỏ vẻ không có ý kiến.
Cô giáo cười to: “Chứ không phải các em đều mắng tôi là bà phù thủy vừa mập vừa lùn, xấu xa kinh tởm sao?”
A, thì ra cô giáo đều biết những biệt danh ‘đáng yêu’ mà các bạn sinh viên tặng cho mình, ha..ha…Diệp Tri Thu muốn cười, nhưng không có cách nào cười được, ít nhất lúc này không thích hợp.
Cô giáo đẩy ra Diệp Tri Thu, nhìn cô và nói: “Em có cho là tôi ghét em không? Thực ra tôi ganh tị với nét tươi trẻ của em, hồn nhiên trong sang có nhiều người theo đuổi, tôi như thấy bóng dáng một thời của mình trong đó. ”
Haiz…Lại một tràng thở dài, cô giáo lắc đầu chán nản, thời xuân sắc của cô không còn nữa cũng không quay về được nữa.
Cô giáo quay sang Diệp Tri Thu, nhìn nhìn cô rồi chỉ về phía trên bàn: “Tôi muốn kể chuyện này cho em biết, tuổi xuân không đợi một ai cả…trong tập thơ em có bài “Chờ mãi ngàn năm” tôi đọc thấy xót lắm. Không được, nhất định không được!”
Diệp Tri Thu đương nhiên biết cô nói điều gì, cô cười khẽ, rồi nắm lấy tay cô giáo, mới đây còn sợ hãi, bây giờ như thân thiết lắm vậy, hỏi ngược lại: “Vậy cô có từng hối hận không? Về mối tình đã qua.”
- “Chưa bao giờ, nghĩ kĩ lại thì tôi chỉ tiếc tôi phí hoài tuổi xuân. Còn chuyện tình yêu tôi chưa hề hối hận. Dù không thành đôi, nhưng vẫn hơn rất nhiều người vì đã từng biết yêu là gì. Đúng không?” – Cô giáo thành thật nói.
Diệp Tri Thu, không phản bác, nhưng hơi u sầu: “Cô nói vậy là em thuộc trong số những người bất hạnh nhất rồi. Em thậm chí chỉ biết yêu, mà chưa được yêu!” mặt hoa nhăn lại nhưng vẫn xinh đẹp lung linh.
- “Tôi không bảo em không tranh thủ, em có quyền truy đuổi tình yêu. Đừng như tôi, nếu thời gian quay trở lại, khi anh ấy nói chia tay, tôi hỏi anh ấy ‘vì sao’ có thể không cần phải chia lìa! Haiz…bây giờ già rồi, không có hơi sức bận tâm chuyện tình cảm nữa. Mất đi tình yêu là mất tất cả đối với tôi rồi.” – Cô giáo vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mặt mình, tỏ vẻ mặt mình đã bị thời gian làm lão hóa đi rất nhiều rồi.
Diệp Tri Thu vội khoát tay: “Cô ơi, tình yêu không mất đi, nó chỉ biến từ dạng này sang dạng khác thôi” lời nói quả quyết như đinh đóng cột: “Cô à, cô chưa già, cô mới tuổi thôi. Tuổi này vẫn còn trẻ lắm mà!”
Cô giáo ngạc nhiên: “Ha…ha…Đây là triết lí gì vậy? Mà sao em biết tuổi của tôi?”
Chỉ vào bảng tên của cô giáo đang đeo “Hỏi đến cô giáo khó nhất khoa Mác – Triết là biết ngay.” Diệp Tri Thu tinh nghịch ghẹo cô giáo Chu.
- “Nhưng nhiều lúc nhìn mình trong gương, tôi tự thấy mình già quá rồi!” – Chu Lệ nghẹn ngào.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tri Thu đứng dậy, hỏi cô Chu một câu không nhập chủ đề: “Chiều nay cô có tiết dạy không ạ?”
Chu Lệ không hiểu nhưng vẫn trả lời: “Không có. Chi vậy?”
Diệp Tri Thu đắc chí cười: “Em sẽ làm cho cô trẻ lại ít nhất tuổi, em vỗ ngực đảm bảo đó.”
Chu Lệ chưa hiểu lắm ý của Diệp Tri Thu, nhưng không từ chối. Thế là họ hẹn nhau chiều nay giờ gặp nhau cùng đi ‘tìm lại tuổi trẻ’.
----------------
Chiều như hẹn, hai cô trò gặp nhau. Diệp Tri Thu lôi kéo cô đến cửa hàng mua sắm.
Bước vào cửa hàng, các nhân viên phục vụ làm việc thật chuyên nghiệp, họ lễ phép chào mừng khách hàng, rồi hướng dẫn họ đến các khu vực cần thiết.
Chu Lệ đi vào khu bán veston áo tay dài, quần dài, bông hoa chói mắt lật qua lật lại xem.
Diệp Tri Thu cũng đang lựa chọn, nhìn sang thấy cô giáo đứng xem mấy bộ đồ đó, cô không khỏi thở dài. Muốn trẻ trung mà vẫn không thay đổi cách ăn mặc là coi như không xong.
Cô cầm theo bộ quần áo mình chọn, đến chỗ cô Chu Lệ, nói với cô vào mặc thử xem.
Chu Lệ cầm lên mẫu mà Diệp Tri Thu lựa chọn, hoàn toàn khác với kiểu cô đã từng măc từ trước đến nay. Ổn hay không? Do dự, đưa ánh mắt nhìn về cô nhân viên bán hàng, cô nhân viên hiểu ý, vội lên giải thích: “Tiểu thư này rất biết chọn đồ, kiểu dáng này phù hợp với dáng người cô nhất, yên tâm thử xem! Xin mời xào đây.”
Cô nhân viên nói xong, kéo Chu Lệ vào phòng thử đồ. Sau một chút thời gian, Chu Lệ bước ra, thực sự khác biệt lắm: Cô giáo Chu lúc này mặc chiếc áo sơ mi dài ngang qua phần hông đi cùng chiếc quần Skinny giấu đi dáng người không được thanh mảnh của cô.
Diệp Tri Thu hài lòng với mắt thẩm mĩ của mình, kéo Chu Lệ đến trước gương. Chu Lệ nhìn thấy chính mình, không khỏi ngạc nhiên, đã bao lâu cô chưa thấy mình trong dáng vẻ tươi tắn này, quả thật trông cô không mập lắm đâu! Chu Lệ bắt đầu lấy lại lòng tin với vóc dáng của mình. Mỉm cười với Diệp Tri Thu.
Chu Lệ quyết định hào phóng mua thật nhiều kiểu quần áo đẹp theo tư vấn của cô trò nhỏ. Sung sướng như sống lại những tháng năm tuổi trẻ, cô mua thêm hai đôi giày hợp thời trang, phụ kiện kèm theo với cả cặp xách đồng loạt thay đổi.
Trước khi ra cửa hàng, Diệp Tri Thu nhìn một lượt lại thành quả của mình, chuyện tiếp theo phải thay đổi cái này đã. Tiến lên nhẹ nhàng gỡ xuống cặp mắt kính to kiểu cũ của cô giáo, đến quầy hàng chọn mấy kiểu kính đẹp thời trang hơn. Nhưng phát hiện một bí mật: cô giáo Chu Lệ không cận thị.
- “Cô ơi! Không cận cô đeo kính làm gì cho mệt? ” – Diệp Tri Thu không hiểu.
Chu Lệ nói giọng thản nhiên, đó là cô muốn thế: “Đeo kính để dễ quan sát đối phương và để chứng tỏ con người chững chạc hơn. Sẽ không ai dám lừa tình cảm của cô.”
Diệp Tri Thu không biết nói gì hơn, chỉ lắc nhẹ đầu, miệng lẩm bẩm: “Hèn gì không ai dám thích cô.”
Chu Lệ bị nói xấu, quay sang gõ nhẹ vào đầu Diệp Tri Thu một cái. Đi thẳng, lúc đi ngang thùng rác, sẵn tay ném cái mắt kính xấu xí kia vào đó. Cải tổ phải hoàn toàn mới có hiệu quả cao.
Sau đó đến việc sửa sang lại kiểu tóc của cô Chu. Mẫu tóc được chọn là kiểu tóc mái chải xéo một bên, uốn lại phần đuôi, nhuộm màu vàng nâu. Xem! Quá tốt rồi, cô Chu Lệ như trở thành một người thời trang thanh lịch.
Khi làm xong tất cả, Chu Lệ rất tự tin, cô quay sang cảm ơn Diệp Tri Thu và nói: “Tiểu Thu, em đã xác định đợi chờ tình yêu đó, tôi ủng hộ em. Từ nay trở đi, ai mặt dày dám làm phiền em, chỉ cần một tiếng, tôi xử hết cho. Bọn con trai bây giờ ghê lắm, em phải cẩn thận nghe chưa?” Sau khi mở lòng cùng với một buổi đi chung, Chu Lệ đã xem Diệp Tri Thu như tri kỷ, nhiệt tình tự nguyện làm ‘bảo kê’ cho Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu đương nhiên rất vui, tình yêu của cô không nói được với người thân, không thể tâm sự với bạn bè. Nay tìm được tri âm, đương nhiên có nguồn động lực, làm cô tin tưởng có tình sẽ thành quyến thuộc.
Không che giấu niềm vui, nụ cười với hai má lúm đồng tiền lại trở về trên đôi môi của Diệp Tri Thu: “Cảm ơn cô giáo!”
Hai người xong buổi mua sắm mệt mỏi, trên đường trở về đầy ấp tiếng cười, ai cũng được cởi bỏ gút mắc trong lòng, thần thanh khí sảng. Về nhà thôi, ngủ một giấc thật ngon và ngày mới bắt đầu cùng những điều tốt đẹp đang đón chào!