Edit: Er
Beta: TH
Thực sự kế hoạch kia không xoay chuyển được tình thế.
Cuối cùng Triệu Cải Cách nói với ba mẹ mình rằng có việc, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói gặp cha mẹ nhà gái thích hợp và tôn trọng hơn.
Tuy ông bà Triệu có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu cho anh.
Triệu Cải Cách cũng nói với bọn họ, “Nhà mình ở ngay đây, con sẽ xem thời gian cuối tuần đưa cô ấy về.
” Nhà Hạ Tiểu Mãn ở nơi khác, cuối tuần về nhà hẵng, ngày mồng một tháng năm mới sang nhà cô.
Sau khi bàn bạc xong, Hạ Tiểu Mãn gọi điện thoại cho mẹ cô, nên nói chuyện này sớm một chút, nhưng cô nghĩ bà Phương có thể sẽ không nhận điện thoại của cô.
Quả nhiên, không nhận thật.
Hạ Tiểu Mãn lại run rẩy gọi điện thoại cho ba, tiếng chuông vang lên chừng mười giây rồi bị cúp.
Lúc Hạ Tiểu Mãn khóc không ra nước mắt, ba cô gửi tin nhắn WeChat cho cô, ngay cả giọng cũng không dám gửi mà gửi văn bản.
Cha: [ Mẹ con hạ lệnh, không cho phép nhận điện thoại của con! Con gái à, lần này tự con cầu phúc đi 【 ôm ôm 】]
Vẻ mặt Hạ Tiểu Mãn đau khổ, tìm khung trò chuyện WeChat của cô và mẹ, chuyển nhập văn bản: [ Mẹ… Ngày mồng một tháng năm con sẽ đưa bạn trai về… Buổi chiều về đến nhà… ]
Ngay cả khoe khoang cũng không dám.
Cũng không hy vọng xa xôi có thể làm lành.
Gửi tin nhắn xong cô để điện thoại xuống, sầu não lập tức ngã xuống giường.
Lợn lành thành lợn què, không biết mẹ cô có thấy cô biết sai mà sửa trước, hôm ngày mồng một tháng năm về nhà có thể cho cô ít thể diện nào không.
Đêm hôm trước ngày mồng một tháng năm, Triệu Cải Cách trực đêm.
Sau khi tan làm, không ngủ bù đã lập tức lái xe đưa Hạ Tiểu Mãn về thị xã D.
Thị xã D cách thành phố S không xa, tàu cao tốc đi hơn hai giờ, lái xe thì hơn bốn tiếng.
Hạ Tiểu Mãn không biết lái xe, sợ anh trực đêm nghỉ ngơi không tốt lại phải đi đường xã xa xôi sẽ rất vất vả.
Ban đầu cô đề nghị ngồi tàu cao tốc về, nhưng anh lại kiên quyết muốn lái xe.
Hạ Tiểu Mãn không hiểu, anh lại cười nói: “Muốn tạo ấn tượng tốt với ba mẹ em, tự lái xe đến khá ổn.
”
Tuy anh nói không rõ nhưng Hạ Tiểu Mãn hiểu.
Người nọ là nghĩ muốn họ thấy anh chẳng những có nhan sắc, còn có nhà, có xe.
Hạ Tiểu Mãn che mặt, anh lắm chiêu trò thật.
Anh kiên trì như vậy, Hạ Tiểu Mãn không còn cách nào đành tùy anh, tự nhủ trên đường nói chuyện với anh nhiều một chút, không thể để anh mệt mỏi lái xe.
Đến khi nhìn thấy xe anh, Hạ Tiểu Mãn lại kinh ngạc lần nữa.
“Anh lại đổi xe sao?”
Trước đi xe Porsche màu lam, sau khi thay đổi thành xe màu đen cô không nhận ra thương hiệu xe, lần này chính là xe Audi màu đen.
Triệu Cải Cách gật đầu, nhận chiếc vali nhỏ trên tay cô bỏ vào cốp xe, nói: “Ừm, mới mua ở cửa hàng S, nghe nói thương hiệu xe này rất nổi.
”
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Cô quỳ.
Thật sự là cái gì anh cũng nghĩ tới.
Đừng nói, mấy chú dì hàng xóm đúng là biết hãng xe Audi hơn các hãng khác.
Hạ Tiểu Mãn không hiểu sao có cảm giác dở khóc dở cười.
Triệu Cải Cách bỏ quà gặp mặt đã chuẩn bị vào cốp xe, sau đó đẩy vai cô đến ghế phụ, vui vẻ nói: “Đi, đi “bái kiến” cha mẹ vợ nào.
” Giúp cô mở cửa, để cô ngồi xuống ghế phụ rồi đóng cửa lại.
Anh còn rất sung sướng ngân nga bài hát từ ngoài xe đến ghế lái, không có chút lo lắng nào.
Ngược lại với cô, trái tim nhỏ vẫn treo ngược, hình như biến thành là cô đi gặp phụ huynh chứ không phải anh.
Hạ Tiểu Mãn cắn khăn tay, chuyện gì thế này.
Đợi đến khi anh khởi động xe, Hạ Tiểu Mãn giội cho anh gáo nước lạnh, nói: “Anh đừng vui quá, mẹ em vẫn đang nổi nóng, cơm tối không nhất định sẽ chiêu đãi anh đâu.
”
Vốn bọn họ có thể trở lại vào buổi sáng nhưng Hạ Tiểu Mãn sợ mẹ cô sẽ không chuẩn bị bữa trưa nên mới nói buổi chiều mới về, tính toán trên đường đi sẽ ăn cơm trưa.
Buổi chiều về sớm một chút, ít nhất có thời gian tranh thủ nấu cơm tối, dù gì cô cũng đã mua thức ăn làm cơm cho ba mẹ!
Vì sao anh gặp ba mẹ mà người khổ lại là cô?
Sai lầm sai lầm, lúc trước sao lại quên trong nhà có bà Phương chứ?
Hạ Tiểu Mãn hối hận không nguôi.
Thực ra Triệu Cải Cách cũng lo, nhưng nhìn bộ dáng khổ sở của cô nên mới cười.
Vỗ vỗ đầu cô, cười nói: “Không sao, mẹ em nhìn anh với vẻ mặt gì anh cũng chịu, vốn cũng tại anh suy nghĩ không chu đáo, nên đi thăm hỏi trước.
”
Hạ Tiểu Mãn biết chuyện này không thể trách anh, anh chưa hẳn không nghĩ tới việc đi gặp ba mẹ cô trước, chỉ là cô vẫn cảm thấy quá nhanh, thậm chí còn không nói với mẹ cô chuyện mình có bạn trai.
Với lại, cô còn rất phụ tấm lòng của anh.
Hạ Tiểu Mãn càng ủ rũ, có cảm giác sâu sắc như mình mới là người đến nhà gặp ba mẹ vậy, cúi gằm mặt không nhìn anh.
Hoàn toàn quên trước việc đồng ý gặp ba mẹ họ Triệu kia cũng là tên này dụ ép đi, cũng không ngờ lần này dẫn anh về nhà thật ra càng đúng ý anh.
Một đường bị dắt mũi hoàn toàn triệt để.
Triệu Cải Cách vui vẻ, cảm thấy anh thực sự đã nhặt được bảo bối, bạn gái vô cùng đáng yêu.
Mặc dù cảm thấy bạn gái như vậy rất dễ thương nhưng rốt cuộc vẫn không chịu được nhìn cô ảo não như thế.
Triệu Cải Cách nắm tay cô, an ủi nói: “Đừng lo, cô muốn đánh muốn mắng sẽ có anh chặn phía trước, đến lúc đó em hãy trốn ra sau lưng anh.
”
Hạ Tiểu Mãn uể oải lắc đầu, nói: “Trách mắng mới không phải tác phong của mẹ, châm ngôn sống của bà Phương là: Tôi rất nhã nhặn!”
Triệu Cải Cách nghe không hiểu, “Tôi rất nhã nhặn” là tác phong gì?
“Đợi anh thấy được sẽ biết.
” Hạ Tiểu Mãn vẫn uể oải như trước, ngoài ra bổ sung: “Đương nhiên, em thật sự hi vọng anh sẽ không hiểu được.
”
Tâm trạng Triệu Cải Cách vốn đang tốt, nhưng lại bị cô nói mấy câu đó nên bắt đầu thấy hồi hộp.
Chưa từng được giác ngộ bao giờ!
Mặc dù không hiểu, nhưng mẹ vợ tương lai hình như rất khó ứng phó…
Hạ Tiểu Mãn dựa đầu vào cửa sổ xe, mẹ của cô tự xưng là người nhã nhặn, từ trước đến nay người đối đãi với cô khi phạm lỗi không đánh không mắng, chỉ dùng bạo lực!
Cho dù nói chuyện với cô cũng là vừa cười vừa nói lời châm chọc khiêu khích!
Một chữ thô tục cũng không có đã khiến đầu cô không dám ngẩng lên!
Ai đã từng thấy thì biết!
Thấy Hạ Tiểu Mãn kêu rên, Triệu Cải Cách lại căng dây thần kinh.
Gặp khó ư? Không đâu.
Lái xe gần bốn tiếng đồng hồ mới từ từ vào thị trấn.
Đến thị trấn, Hạ Tiểu Mãn bảo Triệu Cải Cách dừng xe, dẫn anh đi ăn chút gì đó gần đây, tiện nghỉ ngơi một chút.
Có thể thấy hẳn là anh chưa bao giờ tới nông thôn, tự lái xe vào, mắt lập tức dáo dác nhìn quanh, tìm tòi với vẻ mới lạ.
Hạ Tiểu Mãn dẫn anh đi vào một quán mỳ tương đối sạch sẽ, sau khi hai người ngồi xuống, Hạ Tiểu Mãn nói với anh: “Lần đầu anh đến nông thôn đúng không? Chưa từng thấy thị trấn lạc hậu như thế sao?”
Kỳ thực thị trấn này rất bình thường, không lạc hậu lắm, chỉ là so với thành phố lớn nơi nơi đều là cao ốc, ở đây bình thường thì chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc nhà hai ba tầng, trông thoáng qua không đồ sộ to lớn như vậy mà thôi.
Triệu Cải Cách bị cô trêu chọc mà không biết, anh còn trêu lại, nói: “Đương nhiên đã nhìn thấy rồi, ở đây đâu tính là thị trấn lạc hậu, anh còn đang xem nơi em sinh ra mà.
”
Hạ Tiểu Mãn bật cười vì độ dẻo miệng của anh, cô không tin anh đã đến nông thôn.
Triệu Cải Cách làm như biết cô nghĩ gì, nói: “Haizz, em còn không tin, có thời gian sẽ đưa em đi xem một chút.
”
Hạ Tiểu Mãn lắc đầu, từ chối: “Em không đi, đã ăn thức ăn nông thôn nhiều năm rồi, không thể so với mấy người hay ăn đồ tươi, thích về nông thôn được.
” Cô đây là đang cười anh đi nông thôn là vì thức ăn ở đó.
“Khụ… Coi thường ai đó…”
Ăn xong bữa trưa đơn giản, hai người lại lên xe xuất phát.
Thực ra nhà cô cách thị trấn khoảng km, lái xe một lúc là tới nơi.
Vì không có bảng chỉ đường nên Hạ Tiểu Mãn chỉ đường cho anh, vừa chỉ đường vừa hồi hộp, có cảm giác bỏ trốn cùng người tình rồi bị bắt lại, thấp thỏm và bồn chồn.
Vì hoảng hốt nên quên đường, Triệu Cải Cách lái xe đến chỗ rẽ không biết nên rẽ hướng nào, gọi cô một chút, “Nghĩ gì thế?”
Hạ Tiểu Mãn thốt ra, “Sợ bị ngâm lồng heo.
” Sau khi dứt lời mới phản ứng được mình vừa nói gì.
Vừa rồi cô nghĩ đến tội bỏ trốn rồi bị bắt trở lại thời xưa, có lẽ sẽ phải bị ngâm lồng heo.
Cho nên lúc Triệu Cải Cách hỏi cô nghĩ gì, cô đã vô thức bật thốt thành lời.
Triệu Cải Cách nghe được thì sửng sốt, sau đó thì cười thành tiếng, vô cùng vui vẻ.
Hạ Tiểu Mãn lúng túng đến nỗi suýt nữa chui xuống sau xe.
Mắc cỡ muốn chết.
Triệu Cải Cách nắm tay cô, nói: “Có anh ở đây, sợ cái gì?”
Hạ Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn nhìn anh, cười.
Trong lòng nghĩ, giống điều mình muốn nói.
HẾT CHƯƠNG .