Edit: Er
Beta: TH + Sun
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Hạ Tiểu Mãn sửa lại hồ sơ lý lịch một lần nữa, bắt đầu tìm việc làm.
Đã tới hai công ty phỏng vấn nhưng kết quả lại không như mong muốn, tiền lương của các công ty đều giống nhau, có thông qua phỏng vấn nhưng Hạ Tiểu Mãn lại không đi.
Do Tình hẹn cô ăn cơm, tiện thể hỏi thăm vài câu, đột nhiên đề nghị: “Lúc trước không phải cậu có viết tiểu thuyết ở trên mạng sao? Không thì đừng tìm nữa, giành toàn bộ thời gian để viết tiểu thuyết đi.”
Hạ Tiểu Mãn lắc đầu: “Cậu không phải không biết, loại tép riu như tớ thì không thể kiếm được tiền.
Bây giờ mà giành hết thời gian để viết tiểu thuyết thì chắc năm sau tớ sẽ về nhà và gặm nhấm tuổi già mất.”
“Thật muốn dùng cái búa đập chết cậu, ăn Tết cũng phải cách đây hai tháng nữa.
Nếu bây giờ chưa tìm được công việc tốt thì cậu cứ thử viết tiểu thuyết xem sao, nhỡ đâu lại thành công? Cho dù không thành công thì hai tháng nữa mà cậu chưa tìm được việc cũng sẽ không bị đói đến chết, hơn nữa còn có chị em chúng tớ giúp cậu mà.”
Hạ Tiểu Mãn cúi đầu chọc chọc hạt cơm trong bát, không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút rục rịch.
Cô tương đối thích ở nhà, không muốn đi làm, còn rất thích viết truyện.
Nhưng cô viết lại rất bình thường, không kiếm được tiền.
Nếu cứ viết tiểu thuyết thì sẽ không thể trả được tiền thuê nhà năm sau.
Nhưng một năm nay cô đúng là có hơi mệt mỏi, rất muốn buông thả mà cho mình nghỉ dài hạn một thời gian.
Sau khi tạm biệt Do Tình, cô ngồi xe buýt về nhà.
Bây giờ đang là buổi chiều nên xe buýt không đông người, vẫn còn chỗ ngồi, cô chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Mở điện thoại ra, nhấn mở WeChat, thanh trên cùng là cửa sổ trò chuyện của cô và Triệu Cải Cách.
Sau hôm đó cô với anh không liên hệ với nhau nữa.
Thật ra cô rất muốn hẹn anh, nhưng từ trước đến nay cô luôn ở thế bị động, hẹn người khác luôn nghĩ rằng mình sẽ gây phiền toái cho họ.
Mỗi lần như vậy đều rất rối rắm, sau đó luôn không giải quyết được gì.
Cô ước tính lần chủ động đưa ra ý kiến trong bệnh viện hôm đó, sợ là đã dùng hết dũng khí mà hơn hai mươi năm cô tích cóp rồi.
Huống gì Triệu Cải Cách cũng không hề chủ động hẹn cô.
Cô không nén nổi suy nghĩ, lẽ nào anh ấy không có ý gì với mình? Có lẽ hôm đó do ngại nên mới không từ chối cô?
Nhưng lúc đó vẫn đi xem phim mà, còn là anh ấy đề nghị, ít nhiều gì thì cũng phải có ý đó chứ?
Vậy vì sao lại không chủ động hẹn cô, quá bận sao?
Hay là đã tiếp xúc qua rồi nên cảm thấy hai người không thích hợp?
Nghĩ đến loại khả năng cuối cùng, trái tim cô lạnh ngắt.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, bất cứ khả năng nào đều trở thành cái cớ để cô không dám chủ động liên hệ.
Xét cho cùng thì chính là lúng túng.
Cứ như thế suốt đoạn đường, không biết xe buýt đã đến trạm dừng từ lúc nào, cô lại đi mua đồ ăn, dự định về nhà sẽ tiếp tục lười biếng.
Lúc Triệu Cải Cách gọi điện thoại tới thì cô đang ngủ trưa.
Cô thuê phòng có ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào, phơi nắng cực kì thoải mái, ngủ đến mơ mơ màng màng mà nhận điện thoại khi còn chưa tỉnh ngủ.
“Alo…” Cô ngồi dậy, xoa xoa mắt.
Lại không biết rằng âm thanh của cô lúc vừa mới tỉnh ngủ rất giống một con mèo mềm mại, giọng đầy mê hoặc.
Đầu bên kia điện thoại ngừng hai giây, sau đó kiềm chế hỏi: “Vừa tỉnh ngủ sao?”
Cô “ừm” một tiếng, lấy cái gối đầu ôm nằm úp sấp ở trên giường, hơi híp mắt, “Chưa tỉnh ngủ lắm.”
Dường như lúc nói chuyện còn làm nũng, Triệu Cải Cách bị rùng mình, lông tơ dựng hết lên, cả người tê dại.
Đầu lưỡi lướt hàm trên, bên môi hiện lên ý cười mà chính anh cũng không phát hiện, “Vậy đợi một chút rồi ngủ tiếp.
Tôi muốn hỏi một chút, buổi tối có muốn ăn cơm cùng nhau không?”
Muốn chứ.
Hạ Tiểu Mãn mở mắt ra, đôi mắt lim dim buồn ngủ xuất hiện một tia ý cười, “Anh có thời gian sao?”
Hỏi câu này, sao lại có thâm ý như vậy?
Triệu Cải Cách nhướng mày, quyết định đánh đòn phủ đầu, “Sao tôi lại cảm thấy đây mới là lời thoại của tôi nhỉ?”
Mấy ngày nay cô không hề liên lạc gì với anh, ngay cả tin tức cũng không có.
Mỗi ngày anh đều nhìn điện thoại rất nhiều lần nhưng đều thất vọng cất đi.
Anh không dám chủ động liên hệ cô, sợ mình nhiệt tình quá mức sẽ dọa cô sợ mà chạy mất.
Kết quả đến cuối cùng anh vẫn không thể trụ nổi.
Anh đang đợi cô liên hệ với anh sao?
Nhận ra điều này khiến trong lòng Hạ Tiểu Mãn như được ăn mật ngọt vậy: “Tôi có rất nhiều thời gian, mấy giờ vậy? Gặp nhau ở đâu thế?”
“Tôi đi đón cô nhé?”
“Không cần đâu, không phải anh còn đi làm sao?” Hạ Tiểu Mãn cầm một lọn tóc của mình, quấn quấn mấy vòng trên đầu ngón tay, “Cho tôi địa điểm và thời gian, tôi sẽ tự mình tới đó.”
Nói xong, cô lại nghi ngờ có phải mình rất không dè dặt không.
Đầu điện thoại bên kia cười nói: “Được.”
Sau khi nói địa điểm và thời gian cho cô, Triệu Cải Cách dùng âm thanh trầm thấp và mê hoặc nói một câu: “Tối nay gặp.”
Lỗ tai của Hạ Tiểu Mãn đặt sát điện thoại hồng lên.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại một lát, cô hoàn toàn không thấy buồn ngủ nữa, trong lòng ngọt vô cùng.
Khóe miệng vẫn luôn cong lên, muốn kéo thẳng lại cũng không được.
Nhìn đồng hồ thấy đã gần bốn giờ rồi, tính nhẩm thời gian, cô quyết định không ngủ nữa, bật dậy từ trên giường đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Tắm rửa rồi sấy tóc, sau đó lại trang điểm một chút, gần như khớp với thời gian dự kiến.
Tắm rửa, trang điểm, thay quần áo, lăn lộn gần hai tiếng, Hạ Tiểu Mãn mới vừa lòng nhìn mình trong gương.
Mụn nước quanh miệng đã khỏi, lần này gặp mặt, cô phải đặt ấn tượng lên trên đầu.
Hôm nay là ngày đẹp, Hạ Tiểu Mãn không muốn chen chúc trên xe buýt, tuy đủ thời gian nhưng cô vẫn không muốn.
Chính là muốn đến sớm một chút, chờ anh cũng không sao.
Khẽ cắn môi, giơ tay bắt taxi, đi tới địa điểm ăn cơm.
Hẹn giờ, mà rưỡi cô đã đến rồi.
Là tại một nhà hàng Nhật.
Lúc trước Triệu Cải Cách nói trong điện thoại rằng anh đã đặt bàn rồi nhưng Hạ Tiểu Mãn nghĩ chắc anh chưa tới, lại hơi ngại khi hỏi anh đặt bàn số mấy.
Sợ anh biết cô tới sớm như vậy sẽ nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô.
Dù sao là con gái thì vẫn nên dè dặt một chút…
Cô nghĩ.
Nghĩ thế, cô xuống trung tâm mua sắm ở tầng dưới, đi loanh quanh.
Đến giờ phút, cô mới đi lên, gửi WeChat hỏi anh đã tới chưa.
Cải Cách: Tới rồi, ở bên trong, bàn số .
Hạ Tiểu Mãn cất điện thoại, đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ nhiệt tình chỉ đường cho cô.
Không biết có phải do khuôn mặt và khí chất hơn người của anh không, mà đi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Hạ Tiểu Mãn mới tới khúc rẽ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị trí anh đang ngồi.
Anh mặc một bộ quần áo đơn giản, lười biếng ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại.
Hình như đang đợi tin tức của cô.
Hạ Tiểu Mãn cười thầm một cái.
Có lẽ cảm thấy có người nhìn mình, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt không hề thay đổi nhìn cô.
Thấy anh hơi nhíu mày, Hạ Tiểu Mãn không được tự nhiên mà sờ sờ khuyên tai đeo trên vành tai, lại phát hiện lỗ tai đã nóng lên.
Không biết hôm nay cô trang điểm thế nào mà ánh mắt anh lại dừng trên người cô lâu hơn một chút.
Nhân viên phục vụ dẫn cô tới, định kéo ghế ra cho cô nhưng lại bị Triệu Cải Cách ngăn lại, anh đứng dậy, tự mình kéo ghế ra, mời cô ngồi xuống.
Dưới ánh mắt đầy chế nhạo của nhân viên phục vụ, Hạ Tiểu Mãn cố gắng bình tĩnh ngồi xuống.
“Anh đến lâu rồi sao?”
Trước lúc ăn cơm, cô thuận miệng hỏi một câu.
Nào ngờ Triệu Cải Cách lại nói: “Bệnh viện cách nơi này cũng gần, nên hơn giờ tôi đã tới rồi.”
Hạ Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn anh.
Sau đó Triệu Cải Cách lại thấy tia ảo não trong mắt của cô.
Anh lại hiểu sai ý, cười nói: “Đừng để ý, chỉ vì tôi làm việc gần đây thôi.”
Anh nào biết rằng, thực ra Hạ Tiểu Mãn hối hận vì trước đi không đi vào sớm.
Làm lãng phí hơn hai mươi phút.
Nhà hàng này làm đồ ăn cực kì nhanh, hai người gần như không cần chờ đợi, từng món từng món được bưng lên.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Gần đây anh rất bận sao?” Cô nhìn thấy dưới mắt anh có quầng thâm.
“Có một chút.” Triệu Cải Cách trả lời, “Có hai ca phẫu thuật, mấy ngày nay ăn cơm không ngon lắm.”
Anh trị bệnh tim, nói đến làm phẫu thuật, không cần nghĩ cũng biết yêu cầu cao và vất vả cỡ nào.
Hạ Tiểu Mãn nghe một câu này thôi cũng thấy đau lòng, mở to mắt nhìn anh: “Lần sau nếu vội thì cũng nên ăn cơm thật ngon nhé, tim của người ta cũng không phải làm bằng sắt.”
Triệu Cải Cách nhìn cô, thấy vẻ quan tâm không hề che giấu dưới đáy mắt của cô, cong cong khóe môi, nửa đùa nửa thật đáp: “Đây không phải là đang tìm cô tới để ăn cơm sao.”
Hạ Tiểu Mãn liếc anh một cái, cũng không biết câu nói này của anh có ý gì.
Một bữa cơm ăn gần hai tiếng, đến lúc tính tiền, Hạ Tiểu Mãn mở ví tiền ra, cười nói: “Để tôi trả cho, lần trước anh mời tôi, lần này đến lượt tôi mời anh.”
Hạ Tiểu Mãn thật sự nghĩ như vậy, cảm thấy kết giao giữa người với người phải có qua có lại mới đúng, không thể chiếm hời của người ta suốt được.
Nhưng cô vừa dứt lời thì thấy ánh mắt Triệu Cải Cách nhìn cô có chút không đúng.
Cô hơi sửng sốt, động tác hơi dừng lại.
Triệu Cải Cách nhìn cô một lát, thấy vẻ mặt vô tội của cô, sau đó lại lộ ra điểm thấp thỏm và bất an, mới cười nói, “Làm gì vậy? Tính muốn phân rõ giới hạn với tôi sao?”
Hạ Tiểu Mãn ngơ ngác, sao lại nói như vậy?
Triệu Cải Cách lấy tiền trong túi ra, vừa trả tiền vừa nói: “Vậy thì đừng tính toán rạch ròi với tôi, tôi sẽ nhận nhầm thành tín hiệu, cho rằng cô không có hứng thú với tôi.”
“Hả?” Hạ Tiểu Mãn không ngờ anh lại nói như vậy, nhận được ánh mắt tò mò và chế nhạo của chị gái phục vụ, mặt cô lập tức đỏ lên.
Không thể ngờ được anh lại trực tiếp như vậy.
Triệu Cải Cách nhìn mặt cô đỏ giống như quả táo, hận không thể chôn cả người xuống dưới cái bàn, kìm lòng không đặng bật cười.
Tuổi cũng không nhỏ lắm mà lại rụt rè và trẻ con như vậy.
Chết tiệt, thật đáng yêu.
Anh nhịn xuống, không ra tay với người ta nữa, chỉ nhắc nhở nói: “Đi thôi.”
Hạ Tiểu Mãn đỏ mặt ôm áo khoác lông vũ vào lòng, xách túi lên đi theo anh.
Quá nóng, bây giờ cô không thể mặc áo khoác lông vũ được nữa.
Hai người đi đến cửa thang máy, vì rất nhiều người, có lẽ anh sợ cô bị chen lấn nên duỗi tay ôm eo cô, nhích người cô lại gần mình.
Ngay từ đầu Hạ Tiểu Mãn cũng không hề cảm thấy có gì sai, thẳng đến khi thang máy bắt đầu đi xuống, bàn tay đặt ở eo cô vẫn không buông ra, hơn nữa —
Cô còn cảm giác, ngón tay anh giống như đang sờ sờ vòng eo của cô.
Hạ Tiểu Mãn hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào.
Trong lúc nhất thời cô có hơi bối rối, chuyện này có tính là đã vượt qua giới hạn rồi không?
Nhìn sắc mặt không biến đổi tí nào của người đàn ông, anh không nhìn cô, giống như chỉ có một mình cô cảm thấy không nên.
Chẳng lẽ do cô quá khẩn trương sao? Là hiểu lầm thôi sao?
Cũng may chỉ có tầng, thang máy nhanh chóng đi xuống tầng , mọi người ra khỏi thang máy.
Triệu Cải Cách cũng rất tự nhiên buông tay xuống.
Hạ Tiểu Mãn nhẹ nhàng thở ra.
Cô nghĩ, quả nhiên chỉ là ảo giác của cô, thiếu chút nữa thì hiểu lầm người ta rồi.
Cô lại không biết, người đàn ông đi bên cạnh đang xoa xoa lòng bàn tay của mình, cảm giác vừa rồi đặt tay trên eo cô vẫn còn sót lại.
Thật mềm mại.
Triệu Cải Cách nghĩ bụng.
Trong lòng không biết xấu hổ mà vui đùa lưu manh, nhưng ngoài mặt lại cực kì ga lăng nhắc nhở cô: “Cô cứ mặc áo vào rồi đứng đây chờ, tôi đi lấy xe.”
Hạ Tiểu Mãn tươi cười thỏa mãn nhìn anh, ngoan ngoãn trả lời, “Ừm, được.”
Triệu Cải Cách đi lấy xe, lúc xoay người thì bên môi hiện lên ý cười, nghĩ cô gái này thật đáng yêu.
Chiếc xe Porsche màu lam lại đỗ dưới lầu nhà hàng.
Hiện giờ một người không sốt ruột mở cửa xe, một người do dự tháo dây an toàn, cũng không quá vội vàng.
Dường như hai người đều có một chút không nỡ rời xa như vậy.
Cuối cùng, Triệu Cải Cách cười nhẹ, chủ động hẹn cô: “Đêm Giáng sinh có kế hoạch gì không?”
Hạ Tiểu Mãn đỏ mặt, tháo dây an toàn xuống, “Không.”
“Ồ.” Anh lên tiếng, cười: “Được, tôi đã biết.”
Hả?
Hạ Tiểu Mãn nhìn anh, đã biết, sau đó thì sao?
Triệu Cải Cách đưa cho cô chiếc túi đặt ở ghế sau.
“Sau khi về nhớ nghỉ sớm một chút.”
“À.” Hạ Tiểu Mãn cầm lấy túi xách, đôi mắt vẫn bồn chồn khi mở cửa xe.
Đã biết rồi sao nữa, thật sự không có sau đó hả?
Khi cô chần chừ bước ra khỏi xe và nói tạm biệt với anh, Triệu Cải Cách mới gian tà cúi người nhìn cô rồi nói, “Đêm Giáng sinh không có kế hoạch gì cả.
Tôi nhớ kĩ rồi, cô đừng thay đổi gì nhé.”
Lúc này, cuối cùng Hạ Tiểu Mãn cũng hiểu được chuyển gì đang xảy ra.
Muốn trừng mắt với anh một cái, nhưng lại không nhịn được cười.
Cô nói “ngủ ngon” rồi xoay người đi về, rụt cổ vào trong áo lông vũ, trên đường đi còn cười vô cùng ngọt ngào.
HẾT CHƯƠNG .