Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Shin
Sinh nhật Tiết Đồng Hải đến, Kiều Ngôn Hi tặng quà cô tự tay mua cho cậu. Thật ra cô cũng có chút ngượng ngùng, đưa một món quà vô dụng như vậy, không biết Tiết Đồng Hải có thích hay không.
Sự thật chứng minh lo lắng của cô là dư thừa, Tiết Đồng Hải cực kỳ thích quà của cô. Ngày đó, trong ấn tượng của Kiều Ngôn Hi lưu lại hình ảnh lúm đồng tiền nhỏ trên mặt Tiết Đồng Hải chưa từng biến mất bên khóe môi cậu.
Kiều Ngôn Hi đưa quà sinh nhật cho cậu, khiến cho Tiết Đồng Hải rất kinh hỉ. Cậu nắm trong tay cái bật lửa, vuốt ve hết lần này đến lần khác. Thật tốt quá, thật sự Hi Hi đã tặng cậu, cả đời này cậu nhất định xem nó như báu vật riêng mình!
Thoáng cái đã đến kỳ nghỉ đông, Kiều Ngôn Hi mặc áo lông thật dày bước vào ngục giam một lần nữa. Cô ở trong phòng thăm tù kể cho cha nghe về trường học, thầy giáo, bạn học và thành tích của mình.
Cô kiên nhẫn không ngừng kể cho cha nghe, dường như muốn đem tất cả những gì trong cuộc sống những năm qua mà cha bỏ lỡ trở về.
Tiếu Linh vui mừng nhìn chồng và con gái hòa thuận, bỗng nhiên cảm thấy những năm gần bà chịu khổ cực cũng đáng giá. Tuy rằng Kiều Văn Trung không mang đến cho bà cuộc sống giàu sang sung túc, yên ổn nhàn hạ, nhưng mà ông luôn đối xử với bà hết lòng.
Khi bà mang thai, bị nghén nghiêm trọng, hôm nay muốn ăn cái này, ngày mai muốn ăn cái kia, Kiều Văn Trung chưa từng mất kiên nhẫn, mặc kệ bà muốn ăn cái gì đều mua cho bà, tới khi bà không vô mới thôi, khi đó ông sẽ nhìn bà, mỉm cười dạt dào hạnh phúc.
Bọn họ ở nông thôn, lúc nấu cơm đa phần phải dùng than, cho nên việc nhóm lửa khá rắc rối. Đàn ông nhà người ta bình thường đều áp dụng nguyên tắc "Quân tử xa nhà bếp", nhưng chỉ cần Kiều Văn Trung ở nhà, mỗi bữa cơm đều có sự giúp đỡ tận tình của ông.
Lễ mừng năm mới, đều phải giết gà giết vịt, Kiều Văn Trung biết bà không thích giết gà, liền tự mình học cách nhổ lông gà, làm sạch nội tạng gà, cho đến khi gà đã sạch sẽ mới đưa cho bà xào xào nấu nấu. Một người đàn ông cao một thước tám, ngồi trước căn bếp nhỏ hẹp nhổ lông gà, vậy mà ông chưa từng cảm thấy mất mặt.
Sau khi Kiều Văn Trung gặp chuyện không may, chị em trong nhà khuyên bà nhanh chóng ly hôn, thừa dịp tuổi trẻ còn có thể tìm tấm chồng tốt hơn, lúc này bà đương nhiên tức giận, ông đối xử tốt với bà như vậy, cho dù ông có làm trăm ngàn chuyện không phải, nhưng xưa nay chưa từng đánh chửi bà dù chỉ một lần, bình thường cũng không nỡ nặng lời, khi ông gặp chuyện không may làm sao bà có thể bỏ mặc mà đi.
Tuy rằng bà chỉ là một người phụ nữ, nhưng mà cũng thay ông chống đỡ căn nhà này! Chờ đến khi ông trở về. Bà sẽ đem những chuyện này giao lại cho ông, đến lúc đó, ông sẽ lại vì bà mà che mưa chắn gió!
Kiều Văn Trung nhìn con gái đã sắp thành thiếu nữ, trong lòng vừa hạnh phúc vừa chua xót. Ông phải sớm nhận ra rằng, ông có một vợ hiền và một đứa con gái ngoan, làm sao ông có thể làm liên lụy đến họ như thế!
Vợ vì cái nhà này suốt ngày mệt nhọc, mà con gái ông, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng sao lại hiểu chuyện như người lớn, đây đều là do một tay ông tạo thành! Ông sẽ không bao giờ sa đọa như thế lần nào nữa, ông nhất định phải cố gắng giảm án tù, phải được thả ra ngoài sớm một chút, để được đoàn tụ với vợ! Mang lại những tháng ngày yên bình chẳng còn mệt nhọc!
"Mẹ, môn vật lý con học luôn luôn yếu." trên đường về nhà Kiều Ngôn Hi oán giận với Tiếu Linh. "Con luôn cố gắng học, nhưng dù cố thế nào cũng vô dụng."
"Không sao cả bảo bối, con đã rất giỏi rồi mà." Tiếu Linh sờ sờ đầu Kiều Ngôn Hi nói.
"Nhưng chuyện này liên lụy đến thành tích của con đó, con còn muốn thi vào trường tốt nhất!".
"Lấy thành tích hiện tại của con là có thể thi vào trường tốt nhất rồi, đừng lo lắng." Tiếu Linh an ủi cô.
"Từ nhỏ đến lớn mẹ không hề quan tâm đến thành tích của con! Có phải mẹ không thương con hay không!" Kiều Ngôn Hi tức giận, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng kiểm tra phiếu điểm của cô, đều do cô chủ động đưa cho mẹ xem, làm sao mẹ có thể vô tâm như thế.
"Con ngốc quá, là do mẹ yên tâm với con gái mình đó, bảo bối của mẹ lúc nào cũng biết mình muốn gì và nên làm gì, căn bản mẹ không cần quan tâm." Tiếu Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nói, trải qua một năm này, quan hệ giữa bà và con gái đã ngày càng tốt hơn, hai người giống như trở thành bạn thân, thật sự bà rất hạnh phúc.
Kiều Ngôn Hi nghe được câu trả lời của mẹ liền đắc chí: "Thật sao? Con có thể làm tốt như thế sao?"
Tiếu Linh hôn lên khuôn mặt Kiều Ngôn Hi: "Ừ, bảo bối của mẹ làm gì cũng tốt."
Kiều Ngôn Hi hôn lại bà một cái, mẹ con hoà thuận vui vẻ. Thật tốt quá, Kiều Ngôn Hi nghĩ, mọi chuyện đều tốt đẹp, chờ khi nào cô thi vào trường tốt nhất, chờ khi nào ba ra tù, chờ khi nào mẹ về nhà, chờ khi nào...
Tìm kiếm với từ khoá:
thành viên đã gởi lời cảm ơn Shin-sama về bài viết trên: Candy, paru, san san
Share
.., :
Shin-sama
Simple, Weird Guy
Ngày tham gia: .., :
Tuổi:
Bài viết:
Được thanks: lần
Điểm: .
Tài sản riêng:
Re: [Hiện đại] Ngôn Hi Thành Ngọc - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu - Điểm:
Chương .:
Edit: Shin
"Bà nội, sao bà lại thức sớm như thế chứ, mùa đông thế này thời tiết đâu dễ chịu gì, tại sao bà không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút." Buổi sáng, Kiều Ngôn Hi vừa thức dậy liền phát hiện bà nội đã nấu xong bữa sáng.
"Người già rồi, tự nhiên sẽ dậy sớm thôi, Hi Hi đừng lo lắng, bà nội không mệt mỏi." Bà nội nhìn cháu gái ngoan cười ha ha nói.
"Mẹ, con đã nói lúc con về nhà sẽ nấu cơm mà, sao mẹ lại nấu cơm chứ." Tiếu Linh nghĩ đến chuyện bà lớn tuổi như vậy còn dậy sớm nấu cơm cho cả nhà liền khó chịu.
"Mẹ nhàn rỗi không có việc gì làm, vài ngày nữa con phải đi rồi, thừa dịp mấy ngày rãnh rỗi này cứ tranh thủ nghỉ ngơi, nhanh, mau tới đây ăn cơm, hai đứa đừng có đứng ngây ra đó, nguội hết bây giờ." Kiều bà nội đưa cho Tiếu Linh hai chiếc đũa.
"Hi Hi, mẹ mới nhớ ra chuyện này, mẹ hỏi con tại sao đầu tháng ba năm nay con lại không đi chúc tết, chạy tới nhà dì hai làm gì?" Tiếu Linh vừa ăn vừa nói.
"Con đi thăm chị." Kiều Ngôn Hi không ngẩng đầu nói.
"Ai chẳng biết con đi thăm chị, mấu chốt là tại sao lại đi vào đầu tháng ba, hàng năm vào tháng tư mới đi cơ mà, đầu tháng ba con lại không có mặt ở nhà bác cả để chúc tết, sao con có thể đi tùy tiện như thế, ngày hôm đó bối bối tìm con suốt đấy." Tiếu Linh nhìn con gái có chút tức giận.
bối bối: ý chỉ xưng hô thân mật
Kiều Ngôn Hi đặt chiếc đũa thật mạnh lên bàn: "Tìm con? Tìm con làm gì? Châm chọc khiêu khích chắc?"
"Con bé này sao con có thể nói như thế, nó cũng đâu phải kẻ thù của con." Tiếu Linh buồn bực, con gái bà sao lại đột nhiên không hiểu chuyện như thế.
Bối bối là con gái của dì cả Kiều Ngôn Hi, tên thật là Lưu Thần Vũ, nghe có vẻ nam tính nhưng thật ra đó là một đứa con gái. Từ nhỏ đã lớn lên ở thành thị, tính tình có phần kiêu căng, trước mặt người lớn là dáng vẻ khác, trước mặt chị em họ hàng lại là một bộ mặt khác nữa. Luôn mồm nói Kiều Ngôn Hi trông rất quê mùa, muốn cùng Kiều Ngôn Hi so sánh này so sánh kia, Kiều Ngôn Hi thật sự không muốn thấy cậu ta.
"Làm sao mẹ hiểu được cậu ấy chứ, mẹ chỉ biết nói con, nếu như cậu ấy tốt bụng, thì con đã không muốn tránh mặt cậu ta rồi." Kiều Ngôn Hi ủy khuất, sao mẹ có thể không phân biệt tốt xấu mà trách cô chứ.
"Vậy con nói cho mẹ nghe về con bé xem, cho mẹ biết lý do vì sao con không muốn gặp bối bối." Tiếu Linh biết con gái mình là đứa rất hiểu chuyện, khi không sẽ chẳng làm chuyện vô lễ này, khẳng định là có nguyên nhân khác.
"Mỗi lần chúng con gặp nhau cậu ta sẽ nói cha không tốt thế này không tốt thế kia, chúng con đẹp hơn thế nào xấu hơn thế nào, quần áo của con như thế nào như thế nào, nói chung là linh ta linh tinh các thứ, làm con phiền gần chết."
Nghe thấy con gái nói như vậy, Tiếu Linh trong lòng khó chịu bực bội, đúng vậy, sao bà có thể quên, con gái đã sắp trưởng thành rồi, đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong tuổi trẻ, nhưng bà lại chưa từng chú ý đến điểm này, cũng chưa hề mua cho con gái bà quần áo mới. Mà hiện tại, để cho con gái bị người khác cười nhạo mới nhận ra điều này, bà đúng là không xứng làm mẹ.
"Chờ đến khai giảng, mẹ sẽ mua cho con mấy bộ quần áo, bây giờ mấy cửa tiệm trên đường cũng không mở cửa. Tuy rằng chúng ta không có nhiều tiền, nhưng cũng không nên để người khác xem thường được." Tiếu Linh buông chiếc đũa nói với con gái.
"Con bé đó, bình thường mẹ đã không thích rồi, có một lần nó đến đây, còn không chịu uống nước nhà chúng ta, nói là nước giếng bẩn, tự mình đem theo hai chai nước suối uống, mới tí tuổi đã bị mẹ chiều chuộng đến nỗi bệnh tật như thế, Hi Hi, mẹ mua cho con mấy bộ quần áo đẹp, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt."
Bà nội vừa nghe bảo bối nhà mình bị người ta bắt nạt liền nổi giận, hơn nữa còn cực kỳ tức giận. Cái gì mà cháu nội cháu ngoại, đều dẹp sang một bên đi, cháu gái lớn của bà mới là nhất, cháu chắt gần xa đều chẳng bằng một góc của Kiều Ngôn Hi, thật đúng là không đáng tin cậy. Thiện cảm trong lòng của bà nội với Lưu Vũ Thần lại giảm đi một chút.
"Mẹ, bà nội, không cần đâu, mua quần áo mới cho cháu làm gì, ở trường học đều là mặc đồng phục cả, chờ hai năm nữa rồi tính sau." Kiều Ngôn Hi nhìn mẹ và bà nội hết lòng bao che, vừa dở khóc dở cười đồng thời lại có chút cảm động.
"Đúng rồi, chờ thêm vài năm, mẹ sẽ điểm trang cho con xinh đẹp như tiên nữ, xem ai còn dám nói con gái mẹ xấu xí!" Tiếu Linh hạ quyết tâm, bà chỉ có một đứa con gái, về sau phải chú ý, không thể để con gái chịu khổ.
Kiều Ngôn Hi nhìn mẹ đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn còn dí dỏm như thế, cảm thấy trước kia mình thật sự thực không biết điều, sao lại có thể để cho mẹ khổ sở trong lòng như thế. Trước kia cô và mẹ luôn được cha yêu thương hết mực, mặc kệ việc nặng cũng chưa từng động tay. Mỗi ngày chỉ dạy học và đọc sách.
Khi ba gặp chuyện không may mẹ đã bất lực cỡ nào, vậy mà cô lại thêm dầu vào lửa. Về sau cô sẽ không bao giờ như vậy nữa, cô muốn cho mẹ một cuộc sống tốt, để cho bà chỉ có thể đọc sách, ngủ thảnh thơi, một cuộc sống nhàn hạ an lành. Nhất định sẽ không để bà chịu khổ.
Cô muốn mẹ vẫn mãi giữ được tính cách lạc quan yêu đời như lúc này! Nhiều năm về sau, mỗi khi Tiếu Linh và Kiều Ngôn Hi thủ thỉ tâm sự không ngừng những chuyện trong nhà ngoài ngõ, Kiều Ngôn Hi vô cùng hối hận rằng tại sao trước kia không bắt mẹ sửa đổi tính cách này.