"Nói đi, rốt cuộc hai cậu thế nào?" Sau khi tan học, Kiều Ngôn Hi ngồi sau xe Tiết Đồng Hải, quay sang hỏi Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên ngây ngô chẳng biết gì. Hơn nữa còn thêm một câu: "Nhất định phải nói thật!"
Nói xong đẩy Tiết Đồng Hải một cái, Tiết Đồng Hải ngầm hiểu, vội phụ họa với Kiều Ngôn Hi: "Đúng, đúng, Lý Minh Xuyên, cậu khai mau, có chuyện gì hả?"
Lý Minh Xuyên bị họ hỏi không hiểu ra sao, nhìn người này nhìn người kia, ngơ ngác hỏi: "Nói gì?"
Kiều Ngôn Hi nhìn Doãn Manh Manh, cô nhóc đang cúi đầu đạp xe, xem ra vẫn phải tự mình hỏi, vì vậy cô hắng giọng, giả bộ trịnh trọng: "Khụ khụ, kết quả thi lần này của Manh Manh kém rất nhiều, bị thầy phê bình, tớ hỏi nguyên nhân mà thành tích cậu ấy đi xuống thì cậu ấy chỉ nói tên cậu, chẳng lẽ cậu không nên giải thích chút sao?"
Lý Minh Xuyên nhìn Doãn Manh Manh không nói một tiếng đằng trước, sờ đầu tiếp tục kiểu cười ngây ngô, "Chẳng có chuyện gì cả, cái đó... bọn tớ tốt lắm!"
"Cái gì?" Kiều Ngôn Hi giật mình, bắt đầu từ khi nào? Hàng ngày các cô đi cùng nhau mà không biết chút nào?
"Tiết Đồng Hải, cậu biết không?" Kiều Ngôn Hi hỏi Tiết Đồng Hải đang đạp xe.
Tiết Đồng Hải vội lắc đầu phủ nhận: "Không biết, không biết, tớ biết thì sao có thể không nói cho cậu biết!"
"Manh Manh!! Cậu đạp chậm lại đã! Tớ hỏi cậu chút chuyện!" Kiều Ngôn Hi hô lên với Doãn Manh Manh đang đi phía trước.
Doãn Manh Manh thả chậm tốc độ, đạp bên cạnh Tiết Đồng Hải, mặt đỏ nhìn sang Kiều Ngôn Hi.
"Bắt đầu từ khi nào?" Kiều Ngôn Hi hỏi.
"Lúc nghỉ đông." Doãn Manh Manh Doãn Manh Manh nhỏ giọng đáp lại.
Kiều Ngôn Hi không phản đối, cô không biết nên nói gì, phải nói gì? Cái cần nói đã nói trước học kỳ, hơn nữa, Doãn Manh Manh cũng có suy nghĩ của cậu ấy, cậu ấy nên biết lấy cái gì làm trọng. Với tư cách là bạn tốt của cậu ấy, ý kiến của mình đã nói, cậu ấy không nhận thì mình cũng không có biện pháp.
Trước mắt điều duy nhất mình có thể làm là chúc phúc cho cậu ấy, đồng thời cố gắng đốc thúc, đừng phân tán tinh lực quá nhiều.
Không khí lập tức trầm xuống, ngay cả Lý Minh Xuyên thích làm loạn cũng im lặng. Doãn Manh Manh có hơi bất an nhìn Kiều Ngôn Hi, những năm gần đây, người cô bội phục nhất chính là Tiểu Khê, cho dù gia đình xảy ra chuyện, không có tiền, cũng không thể làm cậu ấy ngã gục, cậu ấy kiên cường, thông minh, nỗ lực... Cô rất nghe lời Tiểu Khê, trong nhận thức của cô, mọi lời của Tiểu Khê đều đúng.
Nhưng lần này, cô lại làm trái ngược, đã nghe Tiểu Khê khuyên bảo cô không nên nói chuyện yêu đương mà lại qua lại với Lý Minh Xuyên sau lưng Tiểu Khê, Tiểu Khê có tức giận hay không? Có còn để ý đến mình nữa không? Có cảm thấy vì có một người bạn yêu sớm mà mất mặt hay không? Cô thật sự rất sợ.
"Hi Hi?" Tiết Đồng Hải gọi Kiều Ngôn Hi một tiếng, Kiều Ngôn Hi ngồi đằng sau, cậu không thấy được nét mặt cô, không biết cô nghĩ thế nào. Với cá nhân cậu thì cảm thấy yêu đương không có gì lớn, nằm mơ cậu cũng muốn tốt với Hi Hi, nhưng Hi Hi không giống Manh Manh, trong lòng cô, việc học vĩnh viễn đứng đầu. Cô sẽ làm thế nào?
"Các cậu nhìn tớ làm gì? Muốn yêu đương thì cứ làm, chỉ cần đừng kéo việc học xuống là được." Kiều Ngôn Hi thấy Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên đều nhìn cô, có hơi buồn cười đồng thời xúc động, bọn họ thật sự coi mình là người thân cận nhất.
Chuyện của họ, cô không can thiệp, chỉ cần đừng lộ ra trước mặt thầy cô, không ảnh hưởng đến học tập là được.
"Tiểu Khê, cậu thật tốt!" Cuối cùng Doãn Manh Manh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Kiều Ngôn Hi cố ý hừ một tiếng, "Giờ cậu mới biết à!"
Doãn Manh Manh vội vàng lắc đầu, "Không có, không có, Tiểu Khê vẫn luôn tốt, là tốt nhất!"
Không khí giữa bốn người lại sôi nổi, cười cười nói nói về nhà. Nhiều năm sau, trên tiệc cưới của Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên, người đầu tiên cô dâu chú rể kính chính là Kiều Ngôn Hi, nếu không phải có sự giúp đỡ của cô, lời khuyên từ cô, họ không thể đi đến tận bây giờ, tất nhiên, đó là những chuyện sau này.
Rất nhanh đã đến -, ngày Quốc Tế Lao Động được nghỉ bảy ngày. Học sinh hò reo nhảy nhót, cuối cùng đã được nghỉ ngơi thoải mái rồi. Kiều Ngôn Hi cũng rất vui, cô có bảy ngày không cần làm phiền bọn Tiết Đồng Hải nữa. Qua ngày -, chân cô đã tốt hơn nhiều, không chừng còn có thể đi đường!
Thầy chủ nhiệm bước lên bục giảng trong sự hưng phấn của các học sinh, phía sau còn có các thầy cô khác, mấu chốt là, trong tay mỗi giáo viên đều cầm một tập bài thi! Ánh mắt ai oán của cả lớp đều chĩa vào những đại diện giúp thầy cô giao bài thi.
Thầy chủ nhiệm lại bắt đầu giáo dục tư tưởng: "Các em, tôi biết các em muốn nghỉ ngơi vui chơi, nhưng các em sắp lên lớp rồi, cố nhịn thêm một năm nữa thôi, sau năm tới các em sẽ phải ra chiến trường, đau còn nhiều thời gian vui chơi nữa!"
Học sinh nhìn nhau, im lặng, đúng thế, năm sau nữa là họ sẽ thi lên cấp, ai mà không muốn thi lên cấp ba để làm bố mẹ vui vẻ. Họ đều là tinh anh trong khóa, bình thường đều rất cố gắng vươn lên, làm sao có thể lơ là vào lúc này! Không được, về nhà nhất định phải hoàn thành bài tập, ngoài ra cũng làm thêm một số bài thi!
Không thể không nói, thầy chủ nhiệm lớp Kiều Ngôn Hi rất biết động viên nhiệt huyết của học trò, nhìn từng người hận không thể giành ngay lấy bài thi trong tay thầy cô để làm.
Kiều Ngôn Hi ngẫm lại, cảm thấy thời gian trôi qua thật vui, từ khi ba xảy ra chuyện đã bốn năm, cô đã không còn oán hờn, bây giờ cô chỉ hi vọng ba sớm được ra tù, vậy thì mẹ và bà nội cũng không cần khổ cực, những hàng xóm lắm điều kia cũng sẽ không nói bóng nói gió nữa.
Đợi, Kiều Ngôn Hi nắm tay, đợi sang năm tôi thi vào trường cấp ba trọng điểm để mấy người xem, xem còn ai dám coi thường nhà chúng tôi! Còn ai dám nói xấu nhà chúng tôi!
Chiều tan trường, Khương Thành Ngọc đeo cặp sách chậm rãi về nhà, cậu không phải người không biết sắp xếp cuộc sống, trên thực tế cậu rất quý trọng thời gian, nhưng cậu thật sự không muốn bước vào căn nhà kia, căn nhà không có tình yêu thương là nơi đáng sợ nhất với Khương Thành Ngọc.
Không phải không muốn về, mà là không muốn làm bản thân tổn thương. Nhưng trường không có chỗ nghỉ, Khương Thành Ngọc không thể làm gì khác hơn là về nhà.
Cuối tháng tư, thời tiết không còn lạnh, cho dù là ở đô thị phương bắc. Nhưng Khương Thành Ngọc vẫn cảm thấy rét buốc, đầu cậu co rụt lại trong cổ áo khoác, đi từng bước về phía trước.
Hôm nay, đường về nhà dường như cực kỳ dài dằng dặc, giống như đi mãi không đến cuối. Khương Thành Ngọc lấy hết dũng khí, rốt cuộc bước vào khu vực cũ nát mình đã sống mười mấy năm. Đẩy cửa ra, Khương Thành Ngọc cảm thấy không bình thường, bố mẹ đều không ở nhà! Trước kia cho dù họ cãi nhau ầm ĩ thì cũng không bỏ nhà, bây giờ họ đi đâu?
Khương Thành Ngọc thấy bất an như có con rắn độc bò từ trên đầu xuống dưới chân, từng chút quấn chặt lấy cậu. Khí lực cả người như bị hút hết, Khương Thành Ngọc ngã quỵ xuống nền nhà.
Hôm nay cậu mới biết mình yếu đuối đến cỡ nào, khát vọng hơi ấm đến cỡ nào, cho dù cậu thể hiện ra mình chẳng quan tâm. Vì sao? Vì sao phải bỏ cậu lại?
Ba mẹ, hai người đã đi đâu? Ba mẹ, hai người không cần con nữa sao? Ba mẹ, hai người trở về đi. Khương Thành Ngọc thà rằng họ luôn cãi lộn trước mặt mình cũng không muốn cảm giác bị bỏ rơi tràn ngập toàn thân.
"Ba... Mẹ..." Cậu bé trước giờ luôn duy trì vẻ lạnh lùng bây giờ cuối cùng đã xé toang lớp mặt nạ, biến thành một đứa trẻ đáng thương yếu ớt, cần được ai đó an ủi.
Nhưng không ai nghe được tiếng gào thét của cậu, cậu co lại trên sàn nhà, hai tay che mặt, khóc trong tuyệt vọng.
Ngày - đó, Tiêu Linh quay về, trông thấy chân con gái bị thương rất đau lòng, Kiều Ngôn Hi đành phải an ủi bà, người không biết còn tưởng người bị thương là Tiêu Linh mà không phải Kiều Ngôn Hi.
Sau đó Tiêu Linh mang đến một tin tốt: Bởi vì Kiều Văn Trung có ý thức tốt trong tù, tích cực lao động, có thể ra tù sớm một năm!
Đây đúng là một tin tốt! Cả nhà sôi trào, bà nội Kiều xúc động nước mắt tuôn rơi đầy gương mặt, Kiều Ngôn Hi cũng ôm mẹ khóc. Cuộc sống cuối cùng có h ivongj, thời gian ra tù của người đàn ông trong nhà rút ngắn đi, đó là trụ cột của cà nhà! Cả nhà vui mừng làm sủi cảo ăn mừng, rất vui vẻ.
Thật là một nhà vui một nhà buồn. Kỳ nghỉ bảy ngày, vết thương ở chân Kiều Ngôn Hi đã gần như hồi phục, trừ việc không thể chạy không thể nhảy ả, đi đường bình thường đã không còn là vấn đề, rốt cục cô có thể tự đạp xe đi học rồi!
Còn trong bảy ngày này Khương Thành Ngọc đợi được chỉ là tin tức ly dị của ba mẹ, đồng thời không ai muốn nuôi cậu. Ba mẹ cậu đi rồi, nếu họ thật sự không mang theo cậu đi, cậu chỉ còn lại có một mình. Khương Thành Ngọc thấy thật mỉa mai, không phải người ta nói tất cả cha mẹ trên thế giới này đều yêu thương con mình hay sao? Vì sao ba mẹ cậu chỉ coi cậu là gánh nặng?
Nước mắt của mình chảy ra thật chẳng đáng. Vậy cũng tốt, sau này cậu không cần phải bận lòng nữa, trừ Kiều A Miêu, cậu sẽ không quan tâm ai nữa. Ba mẹ cậu không còn, gia đình mất rồi, những thứ này cậu cũng không cần!
Cậu tự an ủi bản thân, cố gắng nghĩ ra những điểm tốt khi chỉ có một mình, nhưng trong lòng đau đớn từng cơn và nước mắt không ngừng tuôn ra lại tiết lộ cảm xúc của chính cậu.
Mặc dù người khác nói cậu không giống một đứa trẻ, nhưng dẫu sao cậu mới mười bốn tuổi, bố mẹ lại chỉ lạnh lùng đưa giấy ly hôn cho cậu xem, rồi nói cho cậu biết căn nhà để cho cậu, lại cho cậu một cái thẻ, sau này sẽ gửi phí sinh hoạt mỗi tháng vào đó để bồi thường cậu, tiền sẽ được chu cấp liên tục cho đến khi cậu hai mươi tuổi.
Châm chọc cỡ nào, đền bù cho cậu? Thật nực cười! Hai mươi tuổi, cậu mới lên đại học, sao họ nhẫn tâm như thế? Khương Thành Ngọc rất muốn bẻ gãy cái thẻ ra thành hai mảnh ném vào mặt ba mẹ, lớn tiếng nói cho họ biết, cậu không cần thứ tiền dơ bẩn của họ.
Nhưng cậu không thể, cậu cần tiền, sau này còn phải sống, cậu chưa thể kiếm tiền, cậu mới là học sinh cấp hai! Khương Thành Ngọc biết, từ nay về sau, bản thân chỉ có thể dựa vào chính mình. Cậu đã thật sự bị chính cha mẹ ruột vứt bỏ.
Tháng năm năm nay Khương Thành Ngọc bỗng cảm thấy lạnh lẽo khắp người, cậu khóa cửa phòng, co người trên chiếc giường nhỏ, ôm gối thật chặt, miệng lẩm bẩm: A Miêu, A Miêu. Giống như đang cảm nhận một chút hơi ấm cuối cùng...