Kiều Ngôn Hi dứt khoát chia tay Khương Thành Ngọc, cô giả vờ như không để tâm nhưng trong lòng đau đớn như tê liệt, cô không dám quay đầu lại, cô sợ chỉ cần mình quay lại sẽ mềm lòng lao vào lòng cậu. Hai người đã gắn bó nhiều năm mà nay tách biệt giống như cắt bỏ một miếng thịt trên người cô.
Tình yêu mà cô muốn là sự tin tưởng tuyệt đối chứ không phải nghi kỵ, nói cô quá lý tưởng cũng được, bới lông tìm vết cũng được. Cô chính là người như vậy. Cô là người không có cảm giác an toàn, cô cần có một người có thể hoàn toàn tin tưởng cô.
Cô ngồi trong lớp nhưng trái tim không biết đã đặt ở đâu. Cậu đã về lớp chưa? Cậu đau lòng hay thấy được giải thoát? Quan hệ của cậu và Lý Thanh là thế nào? Có phải hai người đó sẽ không còn trở ngại gì nữa không? Cô cầm sách mà đọc không vào, mọi suy nghĩ đều là quá khứ giữa bọn họ.
Không còn ai giống cô, không còn sự quan tâm của cậu, không còn sự cổ vũ của cậu, sau này cô sẽ chỉ còn một mình, trái tim cô đau nhức, A Ngọc, tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?
Cô gục xuống bàn, từ bỏ mọi lớp ngụy trang, từng giọt nước mắt như viên chân trâu lớn rơi xuống, A Ngọc, tớ đã hạ quyết tâm chia tay cậu mà sao lại đau thế này, cứ nghĩ về cậu thế này?
Cơn đau như kim châm này chính là sự trừng phạt khi tớ nói chia tay sao? Nhưng A Ngọc à, tớ rất thích cậu, yêu đến mức không thể chấp nhận dù chỉ là một chút nghi ngờ của cậu, A Ngọc, có phải tớ sai rồi không?
Kiều Ngôn Hi cho rằng tình yêu chính là hai người hạnh phúc ngọt ngào, cho đến khi trời đất cùng già đi. Nhưng không ngờ, tình yêu thật ra chính là cơn đau chết đi sống lại nhưng phải cố nhẫn nhục chịu đựng.
Khương Thành Ngọc không biết Kiều Ngôn Hi đã rời đi bao lâu, cũng không biết mình đã đứng bao lâu. Cậu đau đến chết lặng. Cô không còn cười với cậu, không còn quan tâm đến cậu nữa rồi. Thế giới của cậu sụp đổ trong nháy mắt. Tình cảm giữa họ đã tan biến như bọt xà phòng.
Kiều A Miêu, tớ phải làm sao mới có thể quên thời gian ở bên cậu? Nếu cậu chưa bao giờ ở bên tớ, vậy thì tớ có thể sống với những hồi ức mà cậu dành cho tớ, nhưng tớ đã được nếm thử tư vị được ở cùng cậu, phải làm sao tớ mới có thể vứt bỏ hạnh phúc đó?
Tớ đã làm sai một chuyện, nhưng dù là ai cũng có lúc phạm sai lầm cơ mà? Vì sao ngay cả một cơ hội cũng không cho tớ? Tớ sống còn có ý nghĩa gì nữa? Kiều A Miêu, chi cần cậu trở về bên cạnh tớ, chỉ cần cậu yêu tớ một lần nữa, cho dù có chết thì tớ cũng sẽ cười.
Tớ tưởng rằng chúng ta sẽ bên nhau cả đời, cậu lại dùng hành động của cậu nói cho tớ biết cậu chưa từng lưu luyến tớ. Nếu cậu có thể ghi nhớ những lời lạnh nhạt trong lúc tớ tức giận nhất thời thì sao không thể nhớ đến sự dịu dàng ngày qua ngày tớ dành cho cậu trong suốt một năm qua?
Khương Thành Ngọc cố gắng mở to hai mắt, cậu tự nói với mình, chỉ là thất tình thôi, nếu cô có thể thoải mái bỏ đi như thế thì tại sao mình không thể. Nhưng đáp lại cậu chỉ là nước mắt.
Đêm tháng tư, thời tiết rất lạnh, gió bắc giật mạnh, bầu trời màu xám tro mang theo vẻ ảm đạm, một bóng dáng cô độc đứng một mình ở sân sau vườn hoa Trường số . Bao nhiêu lần cơn gió gào thét thổi qua cậu, bóng dáng gầy yếu lung lay giống như sắp không chịu nổi mà ngã xuống.
Bầu trời từ xám biến thành đen, cuối cùng là một màu đen như mực, Khương Thành Ngọc vẫn không động đậy, dường như hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi đi. Người khác thấy đó là một chàng trai suy sụp tinh thần, chỉ có cậu biết, cậu đang đợi người cậu yêu nhất kiếp này, cho dù cô không cần cậu nữa.
"Khương Thành Ngọc đâu rồi?" Chủ nhiệm lớp quét một vòng quanh lớp hỏi. Điều này thật khó tin, từ chiều đã không thấy bóng dáng cậu, đến giờ tự học buổi tối cũng chưa thấy về. Học sinh giỏi thế nào, học sinh giỏi có thể không cần kiêng nể ai hả? Anh ta cũng có hơi ngờ vực, Khương Thành Ngọc học rất giỏi, lại cực kỳ chịu khó, sao có thể vô duyên vô cớ bỏ học.
Mọi người trong lớp lắc đầu, Khương Thành Ngọc là đại thần lớp họ, là người chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể tiếp cận, khí thế của cậu làm bọn họ chùn bước. Người duy nhất biết chuyện trong lớp là Tiết Đồng Hải nhưng không biết nên nói thế nào. Cậu cũng không thể nói Khương Thành Ngọc thất tình nên cứ đứng ở sau vườn hoa không chịu về.
"Không ai thấy Khương Thành Ngọc sao?" Chủ nhiệm lớp có chút nóng vội, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng trong trường thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Phía dưới vẫn lắc đầu, chủ nhiệm lớp cuối cùng ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
"Hỏng rồi, không biết chừng Khương Thành Ngọc đã xảy ra chuyện, trước tiên báo cảnh sát đã!" Anh ta vội vàng xuống bục giảng muốn ra ngoài gọi điện.
"Thưa thầy, Khương Thành Ngọc ở sau vườn hoa." Tiết Đồng Hải nghe thấy thầy định báo cảnh sát liền nóng nảy. Không thể báo cảnh sát được, bằng không sự việc sẽ dính đến Hi Hi.
Chủ nhiệm lớp lập tức dừng bước, "Cái gì? Ở sau vườn hoa, trò ấy đến đó làm gì? Còn nữa, tôi hỏi nhiều lần sao bây giờ trò mới nói?" Chủ nhiệm lớp thật muốn đánh chết cái thằng xúi quẩy này, biết mà không nói sớm, hại anh ta lo lắng vô ích, thiếu chút nữa là báo cảnh sát rồi.
"Em... em cũng không chắc, em chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy có hơi giống cậu ấy." Tiết Đồng Hải ấp úng, trong lòng hét xui xẻo, cậu không thấy, cậu còn phải giúp cậu ta nói dối, đây là tình địch đấy! Tình địch đấy! Cậu còn lâu mới giúp cậu ta!
May là chủ nhiệm lớp đang lo lắng chuyện về Khương Thành Ngọc nên cũng không truy cứu, anh ta chỉ mấy nam sinh, "Mấy trò đi với thầy xem Khương Thành Ngọc rốt cuộc đang làm gì?" Chẳng lẽ đang làm thí nghiệm vật lý? Nhưng thí nghiệm gì mà phải ở đó lâu như vậy? Không được, anh ta phải đi xem, chỉ sợ có nguy hiểm.
Mấy nam sinh đều đứng lên theo sau chủ nhiệm lớp định tới sau vườn hoa. Lý Thanh đột nhiên đứng dậy, "Thầy, em cũng đi!" Cả buổi chiều với buổi tối đều không thấy Khương Thành Ngọc, cô ta thật sự lo lắng, bây giờ biết tin của cậu thì sao cô ta có thể không đi.
Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt, "Em là nữ sinh thì đi làm gì? Khương Thành Ngọc có thể đang làm thín ghiệm, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì làm sao, ở trong lớp đi!"
"Thầy, để em đi đi, em cũng tham gia thi đấu với cậu ấy!" Lý Thanh bám riết không tha.
Chủ nhiệm lớp thực ra rất quý Lý Thanh, nữ sinh Khoa Tự nhiên vốn ít, mà có thể học giỏi lại càng ít, Lý Thanh chính là người đạt đủ yếu tốt. Bình thường anh ta cũng rất quan tâm cô nhóc, nhưng bây giờ anh ta đang bị chuyện của Khương Thành Ngọc làm cho rối loạn, Lý Thanh còn cứ dây dưa nên anh ta rất bực mình.
"Ngồi xuống! Đừng tưởng có thành tích tốt thì có thể làm theo ý mình, con gái con đứa tích cực với chuyện của con trai thế để làm gì." Chủ nhiệm lớp nổi giận, nói xong dẫn mấy nam sinh kia ra ngoài.
Lý Thanh bị chủ nhiệm lớp mắng, thậm chí cô ta còn nghe được tiếng cười trộm của bạn học, cô ta biết, cô ta luôn quấn lấy Khương Thành Ngọc đã để rất nhiều người nhìn thấu tình cảm của cô ta, nhưng cô ta không sợ, đã quyết định nhất định phải đi theo Khương Thành Ngọc thì cô ta còn gì mà xấu hổ.
Nhưng bây giờ chủ nhiệm lớp lại không cho cô ta chút mặt mũi, cô ta thở hổn hển ngồi xuống, hừ, không đi thì không đi, dù sao lát nữa Khương Thành Ngọc cũng sẽ về. Còn những kẻ cười trộm kia, không sợ thì cười đến chết luôn đi, chờ đến lúc cô ta có được Khương Thành Ngọc, xem còn ai dám cười nhạo cô ta!
Chủ nhiệm lớp trông thấy Khương Thành Ngọc đứng ở đó từ xa, vóc dáng cao ráo của cậu cộng thêm khí chất trong người thì dù ở đâu cũng rất dễ làm người ta chú ý. Chủ nhiệm lớp tức giận, đó không phải đang làm thí nghiệm gì cả mà rõ ràng là trốn học trắng trợn!
"Khương Thành Ngọc, em đang làm gì ở đây hả? Tại sao không về lớp?" Chủ nhiệm lớp nghiêm khắc nói với cậu.
Khương Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn người tới, con mắt vừa sáng lên lại nhanh chóng ảm đạm, không phải cô ấy, không phải Kiều A Miêu, cô ấy thật sự đã vứt bỏ cậu rồi. Họ đã nói sau này sẽ cùng đi bên nhau, mà giờ cô ấy bỏ lại cậu một mình phía sau.
"Khương Thành Ngọc, mau theo tôi về!" Chủ nhiệm lớp vừa nói vừa túm lấy cậu, anh ta không nhìn ra sự bất thường của Khương Thành Ngọc, bởi vì trời rất tối, dù có đèn nhưng cậu cúi đầu, không ai thấy được vẻ mặt cậu, hơn nữa bình thường cậu cũng chẳng nói năng gì cả.
Khương Thành Ngọc mặc thầy ấy kéo nhưng không nhúc nhích, cậu không thể đi, cậu phải đợi cô, chỉ cần cô không đến thì cậu sẽ đi.
"Em ở đây làm gì? Có chuyện gì sao?" Chủ nhiệm lớp không kéo nổi cậu đành ngừng lại. Anh ta thấy nếu Khương Thành Ngọc không có chuyện gì sẽ không như vậy, chẳng lẽ gia đình xảy ra chuyện gì đó?
Khương Thành Ngọc vẫn cứ im lặng, nói gì bây giờ? Trong đầu cậu trừ cô ra thì chính là cô, nhưng sau này cậu thật sự chỉ có thể trông thấy cô trong hồi ức thôi sao? Cậu đã mất đi cảm giác, trừ cô ra, cậu không thấy được ai khác.
"Mấy em, qua đây xem trò ấy làm sao." Chủ nhiệm lớp hết cách, hỏi cũng không đáp, anh ta lại không biết cậu bị làm sao, đành phải gọi mấy học sinh đến xem, dù sao bình thường họ cũng có tiếp xúc.
Mấy nam sinh nhìn nhau, lần lượt nói chuyện với Khương Thành Ngọc nhưng vẫn không hỏi được gì. Họ xám xịt trốn sau chủ nhiệm lớp mà toát mồ hôi, đại thần chính là đại thần, ngay đến khí thế lúc chán chường cũng vẫn mạnh mẽ như thế, người thường bọn họ vẫn nên trốn thật xa.
"Khương Thành Ngọc, em không biết nói sao? Rốt cuộc có chuyện gì, em vẫn là học sinh, mau về lớp!" Chủ nhiệm lớp cũng tức giận, anh ta đã dạy học nhiều năm mà chưa thấy học sinh nào có cá tính thế này, thật ra học sinh có cá tính cũng chẳng sao, mấu chốt đây là học sinh lớp , anh ta nói nặng cũng không được mà nói nhẹ cũng chẳng xong.
"Em phải ở đây đợi cô ấy." Ngay khi chủ nhiệm lớp không nhịn được muốn gọi người khiêng cậu về thì Khương Thành Ngọc lên tiếng, nhưng câu nói lại lập lờ.
"Chờ ai? Anh ta là ai? Người nhà em?" Chủ nhiệm lớp tiếp tục hỏi, dẫu thế nào anh ta cũng phải hỏi ra người này là ai mới có thể giải quyết giúp cậu.
"Thầy và các bạn cứ về trước đi, lát nữa cô ấy nhất định sẽ đến, em sẽ lập tức về lớp." Khương Thành Ngọc hốt hoảng nói. Cậu ép mình tin tưởng Kiều Ngôn Hi nhất định sẽ đến, nếu ngay cả sự tin tưởng đó cũng không có thì bây giờ cậu đã suy sụp rồi.
Chủ nhiệm lớp không còn cách nào, đành phải vỗ vai cậu rồi đi. Đối với học sinh này, cảm giác của anh ta rất phức tạp. Anh ta hoàn toàn coi cậu như người cháu trong nhà, tuy trò ấy lạnh lùng nhưng gì cũng hiểu, chẳng qua cậu không nói mà thôi. Cậu thông minh đến đáng sợ, hoàn toàn không giống như một học sinh cấp ba. Anh ta biết cậu không phải vật trong ao, dù ở đâu cũng sẽ không thể chôn vùi tài hoa của cậu. Anh ta không biết cậu làm sao, nhưng anh ta thấy cậu sẽ giải quyết được vấn đề của mình.