"A Ngọc... A Ngọc, anh đừng giận mà." Kiều Ngôn Hi thở hổn hển. Cô bị Khương Thành Ngọc kéo, gần như chạy mới theo kịp bước chân anh, cũng không dám giật tay mình lại.
Khương Thành Ngọc không nói một câu, tiếp tục đi tới ký túc xá Kiều Ngôn Hi.
"A Ngọc, em xin lỗi." Kiều Ngôn Hi ôm lấy anh từ phía sau, áp má lên lưng Khương Thành Ngọc, "A Ngọc, đừng giận, không phải em cố ý giấu anh đâu."
Lời nói mềm mại của cô khiến anh dừng lại, nhưng vẫn không nói câu nào.
"A Ngọc, là em sai, em xin lỗi, xin lỗi." Sau lưng là cảm giác ấm áp mà anh không cách nào dứt bỏ. Kiều Ngôn Hi à, em vẫn chưa tin anh sao? Vì chuyện xảy ra năm lớp ? Kiều Ngôn Hi, nếu có thể, anh thật sự muốn lấy trái tim mình ra dâng đến trước mặt em.
"Vì sao?" Vì sao không nói cho anh? Vì sao không tin anh? Vì sao không thể để anh yên tâm?
"Cậu ta nói chỉ làm bạn chứ không có ý khác, em không định cho cậu ta số điện thoại nhưng không biết từ chối thế nào." Kiều Ngôn Hi thút thít: "Em đã kéo số cậu ta vào sổ đen rồi."
Khương Thành Ngọc quay lại, đôi mắt lạnh lùng nay đỏ lên vì đau đớn và bi ai. Anh ôm lấy Kiều Ngôn Hi, "Không phải anh giận vì có người tỏ tình với em, chỉ là vì sao không nói với anh." Anh vuốt ve mái tóc đen của cô, cảm xúc đau đớn dường như giảm bớt không ít.
"Sau này sẽ không có chuyện đó nữa, thật đấy, A Ngọc." Kiều Ngôn Hi vùi vào ngực anh, vòng tay qua eo anh, yếu ớt trả lời.
"Chúng ta kết hôn đi! Tốt nghiệp xong thì kết hôn!" Câu nói của Khương Thành Ngọc khiến Kiều Ngôn Hi giật mình ngẩng đầu lên.
"Kiều A Miêu, tốt nghiệp xong thì chúng ta kết hôn!" Anh nói như đinh chém sắt. nghiêm túc nhìn cô chăm chú.
"A Ngọc, anh... anh bình tĩnh lại đã." Gò má nóng lên, Kiều Ngôn Hi túm lấy chéo áo Khương Thành Ngọc nói nhỏ.
"Anh rất bình tĩnh." Khương Thành Ngọc đột ngột lên giọng, có vẻ thấy mình hơi luống cuống, giọng anh nhỏ lại, "Kiều A Miêu, tốt nghiệp rồi lấy anh nhé?" Anh không chịu được cảm giác lo được lo mất như vậy, nhất định phải để Kiều A Miêu hoàn toàn thuộc về anh! Anh không còn đợi được nữa.
"Em... Nhanh quá, A Ngọc, huống hồ..." Cô còn chưa nói hết đã bị Khương Thành Ngọc cắt ngang, "Càng nhanh càng tốt! Kiều A Miêu, tốt nghiệp xong kết hôn!" Đâu có nhanh, anh chỉ mong bây giờ sẽ tốt nghiệp!
Kiều Ngôn Hi dở khóc dở cười nhìn Khương Thành Ngọc, anh chàng này lại đi đến cực đoan rồi, nhưng vì sao cảm giác vui sướng ngày càng lan tỏa, gần như sắp bao trùm lấy cô. Đây có thể xem như lời cầu hôn không? Không có hoa tươi, không có vật đính ước, thậm chí người cầu hôn còn vô cùng ngang ngược, nhưng cô chỉ thấy hạnh phúc, chỉ có người ấy mới mang đến niềm hạnh phúc cho cô.
"Được." Không ngập ngừng, không căng thẳng, cứ vậy mà đồng ý. Dù sao cô đã nhận định người đó là anh.
Câu trả lời của cô hiển nhiên khiến anh không kịp phản ứng, một người bình thường lạnh lùng ngang ngược nay ngơ ngác nhìn cô, dường như là không thể tin.
Tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn!" Cô lặp lại lời của anh, dù sẽ đỏ mặt, sẽ xấu hổ, nhưng chỉ cần có thể khiến anh an tâm.
Khương Thành Ngọc có cảm giác bây giờ bay bổng như dẫm trên bông, trong đầu không thể suy nghĩ gì nữa. Cô đồng ý rồi! Thật sự đồng ý rồi! Sau này cô sẽ chỉ là của một mình anh thôi!
Anh ôm lấy cô, chúi đầu vào cổ cô hít thật sâu, trong mũi đều là mùi hương của cô, thật tốt. Cậu như con chó nhỏ ngọ nguậy ở cái cổ duyên dáng của cô, niềm vui sướng và kích động mà cả đời này anh chưa bao giờ biết đến.
Bất chợt nghĩ đến điều gì, anh ngẩng lên nhìn chăm chú vào mắt cô, "Sau này không được giấu giếm anh."
"Biết rồi." Cô ngoan ngoãn trả lời, tiếp đó xấu hổ cúi đầu, "Vậy, vậy bên ký túc xá..."
"Giao cho anh." Môi anh mím lại thành một đường thẳng, tia sáng sắc bén lập lòe trong mắt, anh thật muốn xem là hạng người gì mà muốn rình mò vợ anh.
Lúc này Dương Tân Ninh đang dẫn theo một nhóm người ở Đại học X cầm hoa hồng đứng dưới lầu ký túc xá Kiều Ngôn Hi, một hàng nam sinh cao ráo mặc quân trang đặc biệt thu hút sự chú ý, rất nhiều người vây xem, muốn được thấy nữ chính trong sự kiện tỏ tình này rốt cuộc là ai, còn có người lấy điện thoại ra chụp hình. Dương Tân Ninh bàng quan nhìn mọi người, chỉ chờ người trong lòng anh ta. Thật không ngờ, người đó đã đến, nhưng là bị một nam sinh khác dắt đến.
Người vây xem nhìn theo ánh mắt Dương Tân Ninh, một nam sinh tuấn tú cao lớn dắt theo một nữ sinh dáng người thon thả ngũ quan tinh xảo chầm chậm bước tới. Chẳng lẽ người được tỏ tình là nữ sinh này? Mặc dù là mỹ nữ, nhưng rõ ràng người ta đã có bạn trai rồi!
Khương Thành Ngọc buông tay Kiều Ngôn Hi ra, đến trước mặt Dương Tân Ninh, hai tay để trong túi quần, ánh mắt rét lạnh, "Là cậu tỏ tình với Kiều A Miêu?"
Người đến có khí thế mạnh mẽ, tướng mạo đẹp trai, là uy hiếp, uy hiếp cực lớn! Trong đầu Dương Tân Ninh thoáng hiện suy nghĩ này, tiếp đó ưỡn thẳng lưng, chỉ vào Khương Thành Ngọc, "Phải, cậu là bạn trai cô ấy?"
Khương Thành Ngọc nhướng mày, xem ra tên này không ngốc, biết Kiều A Miêu đã có bạn trai, chẳng qua cũng không khôn khéo, đã biết còn tới tỏ tình, chẳng lẽ ngay từ đầu đã có ý định đào góc tường mình? Vừa nghĩ như thế, dòng khí lạnh lẽo trên người Khương Thành Ngọc càng tăng lên, khiến người vây xem đồng thời lùi một bước, khí thế thật lớn! Xem ra bạn trai nhà người ta không phải kẻ dễ trêu, họ chỉ tới xem náo nhiệt, tới xem náo nhiệt thôi!
"Cậu nói xem?" Khương Thành Ngọc hỏi ngược lại, ánh mắt càng thâm trầm, khiến Dương Tân Ninh sởn tóc gáy.
"Tôi cũng thích cô ấy, chúng ta cạnh tranh công bằng!" Nhận thấy mình bị khí thế của Khương Thành Ngọc áp đảo, Dương Tân Ninh cảm thấy nhục nhã, bản thân học ở trường quân sự, sau này sẽ trở thành quân nhân, sao có thể kém một người bình thường. Anh ta bình tĩnh lại, kiên định nói với Khương Thành Ngọc.
"Ồ? Cậu đã biết rõ tôi là bạn trai cô ấy mà vẫn muốn theo đuổi, chẳng lẽ niềm vui của cậu là làm kẻ thứ ba?" Khương Thành Ngọc không chút khách khí nói.
Người vây xem cười vang.
Dương Tân Ninh nổi đóa, niềm vui của cậu mới là làm kẻ thứ ba! Niềm vui của cả nhà cậu đều là làm kẻ thứ ba! "Cậu là bạn trai cô ấy thì sao, chẳng lẽ không cho người khác thích cô ấy?"
Khương Thành Ngọc xòe tay, làm ra vẻ mặt vô tội, "Tôi không nói là không cho, nhưng Kiều A Miêu ngay đến điện thoại của cậu cũng không nhận thì nó chứng minh cái gì chắc cậu hiểu chứ?" Anh nói xong dừng lại một chút rồi trào phúng nói, "Chẳng lẽ không chỉ thích làm kẻ thứ ba, còn thích dán mặt vào cái mông lạnh của người ta?"
Người vây xem che miệng cố nén cười, không nhịn được đồng tình với Dương Tân Ninh, người trong lòng có bạn trai đã đủ xui xẻo, mấu chốt là bạn trai người ta còn mạnh mẽ như thế, vậy thì càng xui xẻo.
Nam sinh ngay thẳng như Dương Tân Ninh đâu phải đối thủ của Khương Thành Ngọc, gương mặt ngăm đen đỏ bừng không thể tìm ra một câu để chuyển bại thành thắng. Bạn học anh ta ở bên cạnh không nhịn được kéo tay áo Dương Tân Ninh nhỏ giọng nói: "Lớp trưởng, chúng ta đi thôi." Cả cái mặt này đã vứt lại Đại học F, sau này anh ta sao còn có thể đến Đại học F tìm bạn gái nữa!
Dương Tân Ninh hất tay bạn học, đi thẳng đến trước mặt Kiều Ngôn Hi, nhìn khuôn mặt khiến anh tim đập liên hồi, cay đắng mở miệng: "Chính là cậu ta?"
Kiều Ngôn Hi không chút do dự gật đầu. Trong lòng Dương Tân Ninh đau xót, thái độ của cô cho anh ta biết mình chẳng có chút hy vọng nào cả.
"Sau này nếu có chuyện gì thì đến Đại học X tìm tôi, đừng từ chối điện thoại của tôi nữa." Người ta quả thật không thể tiếp nhận anh ta, anh ta cũng tuyệt đối không dây dưa, là đàn ông thì không thể làm cái chuyện ti tiện đó!
"Được." Kiều Ngôn Hi nhỏ giọng đáp lại, lén nhìn phản ứng của Khương Thành Ngọc. Nét mặt không thay đổi, chắc là có thể đồng ý.
Dương Tân Ninh thấy rõ phản ứng của cô, trong lòng càng chua xót, thôi, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, lấy lên được thì bỏ xuống được, anh ta không nên quấy rầy cuộc sống của cô.
"Đi thôi!" Anh ta quay lại gọi đám anh em của mình, chỉ là có lỗi với họ, khiến họ đi theo mình bị mất mặt.
Nhân vật chính đi rồi, quần chúng vây xung cũng dần tản đi. Mới nãy còn náo nhiệt giờ chỉ còn lại Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc.
"Ngày mai đi đổi số điện thoại!" Khương Thành Ngọc dắt tay Kiều Ngôn Hi, vô cùng ngang ngược nói.
Kiều Ngôn Hi không biết làm sao, biết ngày anh chàng chẳng độ lượng như vậy. "Đổi số khác rất phiền phức, em cam đoan không liên hệ với cậu ta được không?" Kiều Ngôn Hi cố gắng tranh thủ quyền lợi của mình.
"Không được, tên đó vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành! Ngày mai đi đổi!" Khương Thành Ngọc không nhúc nhích chút nào.
Em xin anh, người ta vừa nhìn đã biết là người hào phóng ngay thẳng, sao lại biến thành loại người không tốt lành gì kia! Kiều Ngôn Hi bất đắc dĩ nhưng không dám phản bác, đành phải gật đầu đáp ứng Khương Thành Ngọc.
Thấy cô đồng ý, trong mắt Khương Thành Ngọc cuối cùng có chút vui vẻ, xoa mặt cô, "Thế mới ngoan."
Có phải anh coi em là thú cưng không hả? Kiều Ngôn Hi muốn hỏi lắm nhưng không dám, lắc lắc tay áo anh lôi kéo sự chú ý, "Vậy em lên đây, anh cũng về đi."
"Đi anh cơm cùng anh! Ban nãy còn chưa ăn xong."
Kiều Ngôn Hi đành phải im lặng đi theo anh, ôi, anh chàng này ngày càng ngang ngược, ham muốn chiếm hữu cũng ngày càng mạnh, nhưng cô không ghét, thậm chí còn thấy ngọt ngào. Cứ vậy đi, tiếp tục nắm tay anh đi tới. Mặc cho bên ngoài gió táp mưa sa thì thế giới của cô luôn bình yên theo năm tháng.