Thương Đằng cuối cùng cũng mặc áo len vào.
Anh bước ra khỏi phòng.
Đây là loại màu hồng khá nhạt, Sầm Diên đã rất cân nhắc khi mua len, nếu màu quá sáng sợ Thương Đằng sẽ không mặc.
Dường như đây là lần đầu tiên anh mặc như thế này.
Sự trầm ổn nội liễm trước đây ít đi một chút, nhiều hơn là sức sống tươi trẻ mà tuổi này nên có. Ngoại trừ Sầm Diên, dường như tất cả mọi người đều quên rằng anh chỉ mới tuổi.
Có quá nhiều trách nhiệm đè lên đôi vai anh.
Không phải không có hỉ nộ ái ố, mà là không xứng để có được.
Dì Hà đã chăm sóc anh nhiều năm, có thể nói, bà là người tận mắt chứng kiến sự thay đổi của anh. Tuy có hơi tàn khốc nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn. Sinh ra trong một gia đình như vậy, anh phải gánh vác sự nghiệp của cả gia tộc.
Vì vậy, dì Hà vẫn rất tiếc nuối và không nỡ vì sự rời đi của Sầm Diên.
Cô là người thích hợp nhất với Thương Đằng.
Cũng là người hiểu anh nhất.
Cho dù bề ngoài Thương Đằng tỏ ra lạnh nhạt thế nào đi nữa, nhưng hơn hai năm chung sống, sao có thể không sót lại một chút tình cảm nào được.
Dù cho chỉ là thú cưng nuôi năm bỏ đi mất thì cũng sẽ có chút gì đó tiếc nuối.
Càng tỏ ra thờ ơ thì lại càng bất bình thường.
Nhưng tất cả những điều này, dì Hà không đủ tư cách để nói.
Thương Đằng không phải là loại người thích bị người khác thăm dò suy nghĩ. Hơn nữa, ở một số khía cạnh, anh thường nhận thức được muộn hơn người khác. Điều này liên quan đến hoàn cảnh mà anh lớn lên.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều dạy anh cách làm sao lợi dụng người khác, làm sao trở thành người được hưởng lợi nhiều nhất, làm sao thực hiện quyền của kẻ bề trên.
Nhưng không ai dạy cho anh biết thế nào là tình yêu và làm sao để yêu người khác. Không phải ai cũng biết tình yêu là gì.
Điều này cần phải mưa dầm thấm đất ngay từ khi còn nhỏ. Nhưng Thương Đằng chưa từng trải qua.
Những người xung quanh anh dường như đều là người không có cảm xúc. Bởi vì sự kết hợp của họ không phải vì tình yêu, mà chỉ là vì lợi ích. Nên cho dù có lúc vô tình lộ ra tình cảm thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Người tính kế ta, ta tính kế lại người.
Giống như một cái xác thối rữa được khoác lên mình một bộ áo lộng lẫy, nhưng lại không ngừng tỏa ra mùi hôi thối.
Dì Hà vui mừng nói: “Khi dệt nó, Sầm Diên còn lo lắng không biết kích thước có quá lớn hay không. May mà vừa phải. Nếu cô ấy nhìn thấy có lẽ sẽ rất vui.”
Động tác của Thương Đằng ngưng lại một lúc sau khi nghe những lời này.
Anh cũng không biết tại sao khi nghe đến cái tên Sầm Diên, bản thân lại có cảm giác rất dị thường. Anh vốn không phải là người biết chùn bước.
Khoảng thời gian khó khăn nhất của công ty là khi anh mới tiếp quản. Có kẽ hở ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng bị thâm hụt.
Sự nghiêm khắc của Thương Quân Chi hoàn toàn được thể hiện rõ trên người của con trai ông ta. Nhưng ông ta lại rất khoan dung với bản thân. Vì biết mình kém cỏi, cộng với đống lộn xộn để lại, lại lười giải quyết nên ông ta đã gọi con trai mình từ nước ngoài trở về.
Những ngày khó khăn nhất với Thương Đằng, thời gian nghỉ ngơi trong tuần có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.
Thậm chí, vừa họp vừa truyền dịch. Ngay cả đến bệnh viện cũng không có thời gian.
Anh khác với cha mình.
Khi gặp phải vấn đề nào đó, anh không bao giờ trốn tránh.
Nhưng bây giờ, trước những cảm xúc kỳ lạ cứ trào dâng trong lồng ngực, lần đầu tiên anh chọn cách phớt lờ.
Anh không hiểu đó là gì.
Bởi vì không biết, nên mới sợ hãi.
Trong tiềm thức, anh không dám đối mặt trực tiếp với những cảm xúc đó.
Linh cảm nói cho anh biết rằng những cảm xúc đó không phải là thứ anh có thể thừa nhận.
Nếu đã không thể vậy thì dứt khoát bỏ qua.
Đây là lần đầu tiên anh chọn cách trốn tránh.
– —
Năm mới phải mặc quần áo mới, dì Hà và Trần Điềm Điềm cũng mặc quần áo mới.
Cô bé mặc chiếc váy nhỏ màu đỏ. Ngay cả chiếc băng đô dùng để thắt bím cũng có màu đỏ. Sầm Diên đã mua nó cho cô bé một tháng trước.
Hầu như tất cả quần áo của Trần Điềm Điềm đều do Sầm Diên mua.
Trẻ con lớn nhanh, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. Có hơi giống với Thương Đằng.
Dì Hà cười nói: “Nghe nói thời gian bên nhau càng lâu thì sẽ ngày càng giống nhau. Nhìn mũi và miệng của Điềm Điềm thật giống cậu quá.”
Trên môi Thương Đằng nở một nụ cười nhàn nhạt, anh từ từ cúi xuống quàng chiếc khăn quanh cổ cho cô bé.
Khi nhìn thấy gương mặt trước mắt, Thương Đằng hạ mi, ngập ngừng hỏi: “Điềm Điềm có muốn gặp ba không?”
Trần Điềm Điềm ôm cổ anh: “Ngày nào con cũng gặp mà.”
Giọng sữa vang lên như đang làm nũng.
Thương Đằng sững sờ một chút, sau đó cụp mắt cười nhẹ, một tay bế cô bé lên. Cũng không tiếp tục nói quá nhiều về chuyện này.
“Đi đắp người tuyết thôi.”
Cuối cùng cũng có thể đắp người tuyết, Trần Điềm Điềm ngoan ngoãn nằm trên vai anh, rất là thích thú.
Ngoài trời tuyết rơi vừa nhiều vừa dày.
Cô bé giẫm lên, một nửa chân bị lún vào. Gần như bị chôn vùi trong tuyết.
Sau đó, Thương Đằng nhấc cô bé ra khỏi đó.
Trần Điềm Điềm đắp ba người tuyết.
Hai lớn và một nhỏ.
Cô bé chỉ vào hai cái lớn và nói: “Đây là ba và mẹ”.
Thương Đằng hơi cụp mi, im lặng hồi lâu.
Trần Điềm Điềm nói, “Bà Hà nói mẹ đã bỏ đi, khi nào ba sẽ đi tìm mẹ?”
Thương Đằng bế cô bé lên: “Bên ngoài hơi gió, chúng ta vào nhà đi.”
Trần Điềm Điềm mím môi buồn bã, sau đó im lặng.
– —
Sầm Diên đến vào buổi trưa.
Mọi người trong nhà đều ở đó, Giang Kỳ Cảnh và Giang Yểu đang miễn cưỡng ngồi trong phòng khách xem TV, có lẽ là bị ép ra khỏi phòng.
Lưu Nhân đang bận nói chuyện điện thoại với mấy chị em của bà ta.
Giang Cự Hùng là người đầu tiên nhìn thấy Sầm Diên, vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt ông giảm bớt: “Vào đi.”
Sầm Diên gật đầu, đưa áo khoác cho người giúp việc, lễ phép cảm ơn.
Hai người đang ngồi quay lưng ra cửa nghe thấy tiếng động liền quay lại. Giang Yểu đảo mắt, không thèm để ý tới cô, tiếp tục xem TV. Giang Kỳ Cảnh nhìn chằm chằm vào mái tóc ướt của cô mà trầm tư, có lẽ là tuyết rơi trên đó và tan chảy.
“Có muốn đi tắm rửa thay quần áo trước không?”
Sầm Diên cười đi vào: “Không cần.”
Giang Yểu bóc quả hồ đào còn cố ý phát ra tiếng: “Bị cảm cũng không phải càng tốt sao, còn có thể tiếp tục ra vẻ đáng thương.”
Giang Kỳ Cảnh chẳng hề khách sáo mà cảnh cáo cô ta: “Ký sinh trùng sống trong nhà người khác nên tự ý thức một chút.”
Toàn thân Giang Yểu run lên vì tức giận, nhưng không dám cãi lời Giang Kỳ Cảnh.
Gia đình muốn có con trai thì hoặc là cực nghèo, hoặc là cực giàu. Tầng lớp trung lưu không quá để ý tới điều này. Ở nhà họ Giang, Giang Kỳ Cảnh từ nhỏ đã được nuôi nấng như báu vật.
Giang Yểu biết rõ mình không phải con ruột, làm sao dám tranh cãi với cậu. Khi đó, chỉ có bản thân cô ta chịu khổ mà thôi.
Giang Cự Hùng bình tĩnh chuyển chủ đề, và nhờ người phụ bếp rót một tách trà gừng cho Sầm Diên để làm ấm.
Mặc dù ngầm cho phép Lưu Nhân gả Sầm Diên cho Thương Đằng vì công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng trong thâm tâm, ông vẫn yêu thương con gái của mình.
Ngay cả khi không nói ra. Lần này Sầm Diên và Thương Đằng chia tay, ông cũng ngầm đồng ý.
Ban đầu còn lo rằng nếu không có Sầm Diên, Thương Đằng sẽ rút tất cả các khoản đầu tư.
Nhưng anh đã không làm vậy.
–
Sầm Diên cảm ơn và ngồi xuống ghế sofa.
Trên TV đang chiếu một bộ phim cũ. Sầm Diên đã xem khi cô còn rất nhỏ, nhưng cô không thể nhớ rõ tình tiết.
Tiếng cười của Lưu Nhân thỉnh thoảng từ bên cạnh truyền đến: “Đúng vậy đúng vậy, Hàng Hàng nhà bà vốn rất ngoan. Lần trước trong đám cưới của Diên Diên và Thương Đằng, tôi đã gặp một lần, trông vừa hiểu chuyện lại lễ phép.”
Hàng Hàng trong miệng bà ta có lẽ là Sở Hàng.
Vì trong đám cưới của Sầm Diên và Thương Đằng, chỉ có Sở Hàng là người bạn duy nhất của anh.
Lý do khiến Sầm Diên có ấn tượng là vì anh ta luôn nở một nụ cười hiền lành cho dù là với ai đi chăng nữa.
Không hề thiếu sót trong phép lịch sự và khí độ mà một thế gia công tử nên có.
Lưu Nhân cúp điện thoại, nhìn Giang Kỳ Cảnh nói: “Tối nay trong tiệc đính hôn của nhà họ Sở, con và Sầm Diên cùng nhau đến.”
Để có được cơ hội này, bà ta đã bắt đầu lấy lòng mợ của Sở Hàng từ hai tháng trước.
Nào là gửi túi xách, nào là tặng đồ trang sức.
Cuộc điện thoại vừa rồi cũng là cho mợ của Sở Hàng. Bà ta không có tư cách liên lạc với mẹ của Sở Hàng.
Bây giờ không thể dựa vào Thương Đằng, bà ta chỉ có thể dựa vào con trai mình. Thay con trai lôi kéo một ít quan hệ chắc chắn không thừa.
Giang Kỳ Cảnh có tính kiêu ngạo của người làm nghệ thuật, không hứng thú với kiểu xu nịnh này.
Ngược lại, Giang Cự Hùng luôn im lặng lại hiếm khi đồng ý với những lời của Lưu Nhân.
“Đều là bạn bè cùng trang lứa, ăn bữa cơm mà thôi.”
Tình thương của ông dành cho Giang Kỳ Cảnh vẫn khá dung.
Cậu muốn học nghệ thuật, Giang Cự Hùng đã cho cậu đến trường nghệ thuật tốt nhất từ khi còn nhỏ, cũng đồng ý cho cậu đăng ký học chuyên ngành hiện tại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cho phép cậu tự quyết định tất cả.
Sau khi tốt nghiệp, cậu vẫn phải thành thật về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Lần này, lời mời dự tiệc đính hôn của Sở Hàng chỉ là số ít. Những người có thể nhận được nó chỉ là một số rất nhỏ những người tầng lớp trên. Tùy tiện quen được một vài người thì cũng có lợi cho sau này.
Lưu Nhân lại đưa mắt nhìn Sầm Diên: “Cô đi cùng Kỳ Cảnh, để ý tới nó, nếu uống nhiều thì còn có người chăm sóc.”
Sầm Diên không muốn tham dự bữa tiệc kiểu này. Cô biết Giang Kỳ Cảnh cũng sẽ không đi.
Nhưng trước khi cô kịp mở miệng, Giang Yểu cũng đã nghe thấy điều này và đòi đi.
Cô ta cũng rồi.
Mấy ngày trước, trong nhà cũng đã sắp xếp cho cô ta đi xem mắt, nhưng đều là gia đình buôn bán nhỏ, cô ta cũng không thèm nhìn đến.
Lần này là một cơ hội tốt.
Bạn bè của Sở Hàng đều là những người mà ngày thường cô ta có cố gắng cũng không thể gặp được. Nếu có thể cùng đi lần này, cho dù chỉ là tùy tiện dây dưa thì cũng đủ sống cả đời.
Giọng Lưu Nhân lãnh đạm: “Cô đi làm gì, dắt díu nhau đi để người ta chê cười à?”
Ngay khi Giang Yểu nghe thấy lời này, nụ cười trên khóe miệng cứng lại. Không cam tâm, nhưng cũng không thể phản bác. Suy cho cùng, cô ta cũng không phải con ruột.
Cho dù thường ngày Lưu Nhân mắng mỏ Sầm Diên gay gắt, nhưng so với đứa con gái nuôi này thì đương nhiên bà ta vẫn sủng ái Sầm Diên vô điều kiện.
Giang Yểu ném cái gối trong tay trở lại sô pha, đứng dậy trở về phòng. Thậm chí còn không ra ngoài để ăn cơm giao thừa. Người giúp việc đi gọi nhưng bị mắng quay về, không còn ai đoái hoài đến cô ta nữa.
Sau khi ăn xong, Sầm Diên nhận được một cuộc gọi lạ. Cô đến một nơi yên tĩnh để nghe.
Giọng nói không quá quen thuộc, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Chị dâu.”
Sầm Diên sửng sốt một chút: “Anh là?”
Có tiếng nhả khói bên cạnh: “Là tôi, Sở Hàng.”
Cái tên mà Lưu Nhân vừa nói tới còn văng vẳng bên tai cô. Sầm Diên gật đầu, tự hỏi tại sao anh ta lại gọi cho mình.
Sở Hàng nói: “Vốn dĩ muốn tự đưa thư mời cho chị, nhưng bởi vì có việc không thể rời đi cho nên mới gọi điện thoại.”
Thực ra, Sầm Diên cũng không hiểu tại sao anh ta lại mời mình.
Nếu là vì Thương Đằng.
Sầm Diên nhẹ nhàng nói với anh ta, “Thương Đằng và tôi đã chia tay rồi.”
“Tôi biết.”
Trong lời nói của Sở Hàng vẫn mang theo ý cười, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, “Cứ coi như là phép lịch sự đi. Tôi dự đám cưới của chị dâu, mong chị dâu cũng có thể đến dự tiệc đính hôn của tôi. “
Xưng hô dường như đã là thói quen, không thể sửa ngay được. Mặc dù biết cô đã chia tay với Thương Đằng, nhưng vẫn quen gọi là chị dâu.