Câu chuyện thuộc về họ đã kết thúc từ lâu, Sầm Diên là người làm việc gì cũng dứt khoát. Cô không nghĩ cứ tiếp tục sợi dây liên kết này sẽ đem lại bất kì lợi ích nào cho họ. Thứ chuyện trăm hại không lợi này không cần thiết phải làm.
Không phải máu lạnh, chỉ có thể nói cô là người rõ ràng.
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn như vậy.
Chỉ là nỗi nhớ và tình yêu dành cho Kỷ Thừa đã tạm thời làm cô mờ mắt, khiến cô cam tâm tình nguyện có một giấc mơ to lớn mà hoang đường.
Bây giờ mộng tỉnh, cô trở lại là một Sầm Diên lý trí.
Cuối cùng cô vẫn trả đồ lại.
“Nếu như là đồ mẹ anh cho con dâu thì không nên đưa nó cho em.”
Thương Đằng hơi cụp mi, nhìn chiếc hộp nằm yên lặng trong lòng bàn tay.
Sầm Diên nói không sai.
Đây là thứ mà mẹ anh tặng cho con dâu.
Trước đây không lấy nó ra vì luôn tin rằng tình cảm giữa hai người sẽ không thể tiến thêm được nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tại sao bây giờ lại muốn đưa cho cô, ngay cả chính Thương Đằng cũng không biết.
Có lẽ là toàn bộ rượu uống đều đổ vào não mất rồi.
Thương Đằng đứng dựa vào tường, nhìn Sầm Diên rời đi.
Trong hành lang hẹp dài, cô quấn chặt áo khoác quanh người, dáng người vẫn mảnh mai gầy gò, không khác gì trong kí ức của anh.
Cảm xúc xa lạ lại dâng lên, Thương Đằng vội vàng chạm vào hộp thuốc lá, tay cầm bật lửa không khỏi run lên, điếu thuốc và bật lửa cùng rơi xuống đất.
Anh không biết mình bị làm sao, nhưng anh ghét cảm giác bị cảm xúc chi phối này. Thực sự đáng ghét.
– ———–
Uống thuốc xong, Sầm Diên quay lại, bữa tiệc đã gần kết thúc.
Nhân vật chính buộc phải tiễn đưa khách, những người khác cũng chuẩn bị về nhà.
Đều đến bằng ô tô, cạnh bến tàu, các tài xế đang đợi ven đường.
Sầm Diên cũng gọi xe đến đây vì uống rượu là không thể tránh khỏi trong những dịp như vậy.
Nơi này không dễ bắt taxi, sau khi xuống du thuyền, Sầm Diên gọi tài xế trên ứng dụng đặt xe. Thời gian đợi khoảng mười phút.
Gần đó có ghế để nghỉ ngơi và ngắm cảnh, Sầm Diên ngồi đó đợi một lúc.
Gió đêm thổi mạnh, cô quấn chặt áo khoác. Cúi đầu trả lời tin nhắn của Đồ Huyền Nguyên. Hôm nay có vài vị khách tới cửa, ngày mai cần gặp Sầm Diên để trực tiếp thảo luận chi tiết.
Sầm Diên từng nghĩ, khi nào cô kiếm đủ tiền, cô sẽ trở về quê. Mở một tiệm may trong thị trấn, sau đó ở bên cạnh làm bạn với mẹ Châu. Cô không có ước mơ gì lớn lao, cô chỉ muốn được ở bên người mình yêu thương.
Thời tiết hôm nay không ổn định lắm, tuyết rơi một trận lại ngừng. Vừa ngừng không lâu, lại bắt đầu rơi.
Sầm Diên không mặc nhiều, lại sợ lạnh nên mùa đông tay chân cô sẽ dễ bị nhiễm lạnh. Lúc trước khi ở cùng Thương Đằng, trong những đêm lạnh lẽo như vậy, cô sẽ luôn ở gần anh.
Vì ở gần anh sẽ rất ấm áp.
Anh vẫn chưa từng cho Sầm Diên đủ cảm giác an toàn, vì anh là Thương Đằng, không phải Kỷ Thừa.
Dự báo thời tiết cho biết nhiệt độ giảm mạnh vào những đêm gần Tết, nhắc nhở mọi người nhớ giữ ấm.
Sầm Diên phả ra một hơi và nhìn điện thoại xem có tài xế gọi tới không. Thời gian đợi đã thay đổi từ phút thành phút.
Là đêm giao thừa, lại có tuyết rơi, ở một nơi hẻo lánh như vậy, hoàn toàn đủ ba yếu tố để không gọi được taxi.
Ngay khi Sầm Diên đang do dự có nên gọi điện thoại này cho Giang Kỳ Cảnh hay không, một chiếc Porsche màu đen đã dừng lại trước mặt cô, cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, đường nét lạnh lùng của người đàn ông dường như được chiếu sáng bởi ánh đèn ven đường, trở nên ôn hòa hơn bình thường một chút.
Cửa xe được mở ra, anh xoa xoa thái dương đau đớn sau cơn say: “Lên xe, tôi đưa em về.”
Giọng nói không cố ý hạ thấp, nhưng vẫn khàn khàn.
Sầm Diên do dự một lúc, không đứng dậy ngay lập tức.
Thương Đằng dường như đã đoán trước rằng cô sẽ phản ứng như vậy, cũng biết cô đang lo lắng về điều gì.
Anh nhẹ nhàng giải thích: “Tôi không phải kẻ rình mò bám lấy không buông, chỉ thuận đường đi ngang qua thôi.”
Anh lúc nào cũng như hiểu rõ mọi thứ, diễn giải bốn chữ “bày mưu tính kế” rõ ràng đến cực điểm.
Anh có thể nhìn thấu nội tâm của người khác trong nháy mắt.
Sầm Diên biết rằng những gì anh vừa nói nửa thật nửa giả.
Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.
Thương Đằng đúng là không phải kẻ rình mò, không nói đến sự kiêu căng ngạo mạn, bản thân anh vốn cũng không đặt bất kì ai vào trong mắt.
Không hẳn là ưu điểm, cũng không coi là khuyết điểm, chỉ là bản tính mà thôi.
Sầm Diên cuối cùng cũng lên xe, dù sao cũng có vẻ là lựa chọn tốt hơn ngồi đây hứng gió lạnh.
Cô không thể bị ốm. Cơ thể của cô vốn đã yếu, nếu vì bệnh tật mà vào viện lần nữa thì sẽ rất lâu mới có thể hồi phục.
Sự nghiệp của cô chỉ mới ở giai đoạn bắt đầu, cô không thể buông lỏng.
Cần phải kiếm tiền quay về trấn nhỏ.
– ——–
Lên xe xong, trong xe ngửi thấy toàn mùi rượu nồng nặc.
Mùi trên người Thương Đằng. Anh không biết mình đã uống bao nhiêu, ý say trong mắt anh đậm hơn mọi lần Sầm Diên từng thấy.
Ghế dành cho hai người, một trái và một phải, tay vịn ở giữa hạ xuống, giống như một đường kẻ ngăn cách giữa họ.
Xe chạy lên cầu, ánh đèn bên đường thỉnh thoảng chiếu vào. Thương Đằng kéo tấm rèm che xuống, ánh đèn biến mất, trong xe lại chìm vào bóng tối buồn tẻ.
Cả hai đều không lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi âm thanh của tin nhắn. Đó là tin nhắn giọng nói mà Lâm Tư Niên gửi cho cô. Ban đầu cô muốn chuyển nó thành tin nhắn văn bản, nhưng lại vô tình bấm trực tiếp vào.
Giọng nói rõ ràng, sạch sẽ, mang theo ý cười, có lẽ cậu ta đang ở bên ngoài, xung quanh có tiếng ồn.
“Chúc chị năm mới vui vẻ, chúc chị sang năm mới nhiều sức khỏe và bình an.”
Thời gian trên màn hình điện thoại hiển thị chính xác lúc giờ. Cậu ta đã đặc biệt canh giờ gửi tin nhắn này cho Sầm Diên.
Cô mỉm cười đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng: “Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Trong đêm đen, Thương Đằng yên lặng mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên mặt cô.
Ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt của điện thoại chiếu sáng nửa khuôn mặt cô, nụ cười trên môi lúc này có chút chói mắt đối với anh.
Cô cười với anh vì anh là thế thân của người cô yêu. Vậy cô cười với người khác cũng vì cậu ta là thế thân? Hay là, cô chỉ coi anh là thế thân duy nhất.
Thương Đằng cảm thấy anh chỉ là không cam tâm mà thôi. Không cam tâm là một kẻ thay thế, vì vậy mới có cảm giác kỳ lạ này.
Anh càng ngày càng không tự chủ được, giống như dã thú mất kiểm soát, trong cơ thể có thứ gì đó đang gào thét điên cuồng, muốn phá toang cơ thể mà chui ra ngoài. Bàn tay đặt trên đùi anh siết chặt theo tiềm thức, lớp vải của chiếc quần Tây bị nắm chặt trong tay anh.
Tuyệt vọng muốn chuyển hướng sự chú ý, anh lại mở tấm rèm che. Không biết đã đi xuống khỏi cầu từ lúc nào, cảnh thành phố về đêm hiện ra trong mắt anh.
Bên kia bãi biển, pháo hoa bắt đầu bắn.
Phát nổ trên bầu trời và rồi lại tan biến.
Mặc dù thành phố đã cấm đốt pháo, nhưng tập tục này dường như vẫn còn sót lại.
Người ta gọi pháo hoa là vẻ đẹp phù du. Nhưng Thương Đằng không cho rằng trong đó có vẻ đẹp gì, ngoại trừ gây ô nhiễm môi trường, nó chẳng có tác dụng gì hết.
Sầm Diên dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt rơi xuống ngoài cửa sổ, nhẹ giọng cảm thán, “Thật đẹp.”
Thương Đằng hơi nhướng mi nhìn cô.
Sầm Diên không để ý, bởi vì sự chú ý của cô đều nằm ngoài cửa kính xe.
Hằng năm vào đêm giao thừa, Tầm Thành sẽ bắn pháo hoa, nhưng mấy lần trước cô đều không thấy. Nơi họ ở cách xa nơi đây, một nam một bắc, chỉ lái xe đến đây cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.
Sầm Diên rất muốn đến, nhưng cô biết Thương Đằng không thích những thứ hư vô và viển vông như thế này, cho nên sau khi kết hôn cô đều không đến.
Khi đó, sự nhu mì của cô mù quáng, như thể cô đã coi mình như một đồ trang sức, phụ kiện đính kèm của Thương Đằng.
Chỉ cần anh ở đó, ánh mắt của cô sẽ đổ dồn về anh.
Nhưng bây giờ, cô cuối cùng đã nhìn thấy pháo hoa mà cô thích.
– ——-
Sầm Diên không nói cho Thương Đằng biết địa chỉ nhà mới của cô, anh cũng không hỏi.
Tài xế dừng xe bên ngoài khu nhà của cô.
Tuyết càng ngày càng lớn, độ dày đã có thể phủ kín đế giày.
Sầm Diên cảm ơn, mở cửa đi ra ngoài, đi được vài bước, tài xế chạy tới, đưa chiếc ô trên tay cho cô: “Cô Sầm, cầm lấy cái này đi ạ.”
Sầm Diên mỉm cười từ chối: “Không cần, chỉ còn cách vài bước nữa thôi.”
Tài xế tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ngài cứ nên cầm lấy đi ạ, nếu không tôi sẽ không giải thích được.”
Nghe những lời này của anh ta, Sầm Diên đã nhận ra là Thương Đằng yêu cầu anh ta mang ô tới.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng cầm ô, cụp mắt xuống, dịu dàng nói: “Thay tôi nói lời cảm ơn với anh ấy.”
Sau đó mở ô ra, mặt ô đen kịt, chẳng mấy chốc một lớp tuyết mỏng đã rơi xuống.
Mãi cho đến khi cô quẹt thẻ vào tòa nhà, ánh đèn phía sau mới biến mất. Cô quay lại, chiếc Porsche màu đen đã biến mất trong màn đêm.
Tất cả những gì có thể thấy chỉ còn là màn đêm lạnh giá.
– ——–
Hôm nay Sầm Diên không uống một giọt rượu nào.
Mặc dù họ biết rằng cô đã chia tay với Thương Đằng, nhưng tiềm thức của họ dường như vẫn coi cô là vợ của Thương Đằng.
Thương Đằng không bao giờ đưa Sầm Diên đến các bữa tiệc xã giao và tiệc tối giải trí như vậy. Số ít lần đưa cô đi là những lần tụ tập bạn bè.
Thỉnh thoảng có người nâng ly kính rượu với cô, nhưng cuối cùng tất cả đều bị ánh mắt im lặng của Thương Đằng chặn lại.
Đó là ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Lâu dần, mọi người đều ngầm hiểu, nếu Thương Đằng ở đó, Sầm Diên không được phép uống rượu.
Nhưng Sầm Diên không biết những điều này.
Trước khi bước vào thang máy, cô cất ô và rũ bỏ tuyết.
Chỉ là một bữa ăn thôi mà chạy cả chục cây số, mệt mỏi không thể tả.
Sau khi Sầm Diên vào phòng, cô ngã trên sô pha, không muốn động đậy.
Thật buồn ngủ và mệt mỏi.
Điện thoại trên bàn không ngừng đổ chuông, đều là lời chúc mừng năm mới của người khác gửi cho cô. Sầm Diên trả lời từng người một.
Triệu Yên Nhiên: [Chúc mừng năm mới, chúc bạn yêu sớm tìm được bạn trai m+, múi, giàu có và đẹp trai trong năm mới!!! ]
Sầm Diên cười bất lực, gõ vào màn hình: [Cảm ơn, cũng chúc cậu một năm mới hạnh phúc ~]
Giang Kỳ Cảnh: [Chúc mừng năm mới.]
Qua màn hình, cô có thể hình dung được cậu đã dùng biểu cảm gì để gõ câu này. Đôi khi Sầm Diên nhìn thấy Giang Kỳ Cảnh, cô sẽ cảm thấy cuộc sống không quá tệ đối với cô.
Cô là một người rất dễ hài lòng, có người quan tâm cô, có người yêu cô, vậy là đủ. Cô không quan tâm số lượng bao nhiêu, chỉ cần có là đủ.
Sầm Diên: [Chúc mừng năm mới.]
Dì Hà đã gửi vài tin nhắn bằng giọng nói, nhưng sau khi nhấp vào, đó là giọng của Trần Điềm Điềm.
“Mẹ ơi, chúc mừng năm mới, mẹ đã ăn sủi cảo chưa?”
Giọng của cô bé nhỏ nhẹ và mềm mại, rất dễ thương.
Sầm Diên mỉm cười nhấn nút thoại: “Ăn rồi, Điềm Điềm cũng phải vui vẻ, gần đây có ngoan không?”
“Ngoan ạ, con rất nghe lời mà. Hôm nay con còn giúp bà Hà làm việc nữa.”
Dì Hà một bên phàn nàn, “Con thế mà là giúp hả? Rõ là giúp bà bận hơn thì có.”