Thương Đằng không biết mình đang mong đợi điều gì. Bây giờ trạng thái của anh quá không bình thường.
Anh cúi đầu, lặng lẽ nhìn chiếc chăn mỏng trên tay. Trên đó vẫn còn vương một chút hương hoa nhè nhẹ. Đó là mùi trên người Sầm Diên.
Chiếc chăn rất sạch sẽ, nhưng nhận từ tay cô nên có lẽ đã nhiễm một chút mùi hương.
Thương Đằng chưa từng nói, anh thích ngửi mùi trên người cô.
Nó có thể khiến trái tim bồn chồn lo lắng trở nên bình yên đến khó hiểu.
Vậy thì tại vì sao, ban đầu tại sao lại cứ phải chọn cô? Người có thể kết hôn nhiều như vậy, tại sao cứ phải là cô?
Thương Đằng chán ghét mình của hiện tại.
Anh đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, nhưng bây giờ anh thậm chí không khống chế nổi bản thân mình.
Khi anh chuẩn bị rời đi, Triệu Tân Khải cùng một cô gái nóng bỏng bước xuống từ chiếc Maserati màu đỏ rực rỡ của cậu ta.
Triệu Tân Khải một giây trước còn đang ôm ấp người đẹp, nhìn thấy Thương Đằng thì lập tức buông tay, ngoan ngoãn đi đến mà gọi: “Anh.”
Em gái xinh đẹp bỗng dưng bị bỏ lại, có chút khó chịu, vừa chuẩn bị mở miệng mắng cậu ta thì ánh mắt lại rơi vào người Thương Đằng, cô ta lập tức im lặng ngậm miệng.
Cô ta khẽ mím môi, đi lại gần, cố kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình và hỏi Triệu Tân Khải: “Đây là anh trai của anh à?”
Triệu Tân Khải sợ hãi, lo lắng Thương Đằng cảm thấy cậu ta không đứng đắn, chỉ biết chơi bời phụ nữ ở bên ngoài.
Chỉ trả lời một cách hàm hồ: “Ừm”.
Em gái nóng bỏng đánh giá Thương Đằng từ đầu đến chân.
Là kiểu người khác hoàn toàn với Triệu Tân Khải, toàn thân cao quý lại có chút lạnh nhạt. Khi nhìn người khác trong mắt không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào.
Thực sự là kiểu người rất hấp dẫn.
Đương nhiên đó là nếu không nói đến chiếc chăn hoa không phù hợp đang ở trên tay anh.
Triệu Tân Khải khá vui vẻ: “Anh, anh đặc biệt đến thăm em sao?”
Thương Đằng mặt không cảm xúc, nhìn cậu ta mấy giây nhưng không lên tiếng.
Triệu Tân Khải tự cho rằng, đây là anh ngầm thừa nhận.
Cậu ta ném chìa khóa cho em gái kia và để cô ta tự lái xe về. Cậu ta còn có việc.
Cô gái kia không vui: “Em không thể đi lên cùng sao?”
Triệu Tân Khải thấy ánh mắt cô ta như có như không liếc nhìn Thương Đằng thì không vui mà đứng chắn trước mặt anh: “Đừng có nhìn loạn, đây là anh trai của tôi.”
Tính chiếm hữu có chút trẻ con.
Cô gái kia nhìn cậu ta: “Xí.”
Cuối cùng vẫn cầm lấy chìa khóa và lái xe đi.
Thương Đằng rất ít khi chủ động đến tìm cậu ta, gần như là chưa bao giờ.
Khi học cấp , Triệu Tân Khải không thích học, thường xuyên trốn học. Mẹ cậu ta cũng hết cách nên đưa cậu ta ra nước ngoài sống cùng Thương Đằng.
Triệu Tân Khải ở bên đó với Thương Đằng một năm.
Sau đó, bởi vì rào cản ngôn ngữ nên Triệu Tân Khải vừa khóc vừa hét đòi về nhà.
Trong một năm đó đều là Thương Đằng quan tâm đến cậu ta.
Cũng không thể nói là quan tâm, trong nhà có bảo mẫu, cũng có đầu bếp, ăn mặc đi lại đều sẽ có người giải quyết.
Nhưng bởi vì có Thương Đằng ở đó, Triệu Tân Khải không dám đi sớm về muộn. Mỗi ngày đều về lúc giờ.
Thương Đằng dường như trời sinh đã có loại ma lực có thể khiến người khác thần phục.
Triệu Tân Khải ngang ngược, không sợ trời, không sợ đất, chỉ nghe lời mỗi mình anh.
“Để hôm nay em trổ tài cho anh xem. Hôm qua em vừa mới học được cách làm món bít tết Wellington với đầu bếp ở nhà.”
Cậu ta cực kỳ hưng phấn đứng đợi thang máy.
Thương Đằng không động đậy, liếc nhìn căn phòng còn sáng đèn ở một tầng nào đó. Hoa văn trên rèm cửa cũng giống y như hoa văn của chiếc chăn trên tay anh.
Thang máy đi xuống, Triệu Tân Khải lại nhìn Thương Đằng. Anh thu hồi ánh mắt, siết chặt chiếc chăn trong tay rồi đi qua.
Nhà của Triệu Tân Khải chất đồ bừa bộn. Cho dù dì giúp việc tới dọn dẹp hai ngày một lần, cậu ta vẫn có khả năng biến phòng khách thành chuồng lợn.
Hộp bìa cát tông vứt bừa bãi khắp nơi, cả các mảnh Gundam (ガンダム Gandamu là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ (mecha) với tên gọi “Gundam”)
Còn cả quần áo vứt lung tung, không có chỗ nào để đặt chân.
Thương Đằng liếc nhìn cậu ta một cái, rõ ràng là anh không nói gì nhưng Triệu Tân Khải có thể cảm thấy một áp lực vô hình từ ánh mắt đó.
Cậu ta vội vàng thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa giải thích: “Bình thường em rất ít khi ở đây, cho nên cũng không dọn dẹp gì nhiều.”
Khó khăn lắm mới dọn được chỗ đủ để chứa được hai người.
Thương Đằng ngồi xuống ghế sofa, sau lưng có vật gì cộm lên.
Anh đứng dậy, tháo chiếc gối ra, phía sau có một cuốn tạp chí toàn là chữ tiếng Nhật. Trang bìa là một cô gái có thân hình đầy đặn nóng bỏng, đang dùng hai tay che ngực, nửa kín nửa hở, đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay của ai đó, đôi mắt mơ màng.
Thương Đằng đập mạnh quyển tạp chí về phía Triệu Tân Khải. Cậu ta sợ tới mức không dám kêu một tiếng, rúc vào góc tường, muốn xé bỏ bìa của cuốn tạp chí. Nhưng lại thấy nội dung bên trong càng gai mắt hơn.
“Anh, anh có khát không? Em đi lấy nước cho anh?”
“Không cần.”
Ánh mắt Thương Đằng lạnh lùng, giọng điệu lại càng lạnh hơn.
“Đi trước đây.”
Rất rõ ràng, anh không muốn mất quá thiếu thời gian ở cái chỗ thậm chí còn không bằng chuồng lợn này.
Triệu Tân Khải có chút bực bội, nếu biết hôm nay anh tới đây thì cậu ta đã gọi dì giúp việc tới dọn dẹp trước rồi.
Cậu ta đứng lên, đi theo phía sau, nói muốn tiễn anh ra ngoài.
Ở cửa thang máy có một con mèo màu cam, cũng khá là dễ thương. Triệu Tân Khải ngồi xổm xuống, ôm nó vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ bộ lông trên lưng nó: “Sao lại chạy ra ngoài được? Chủ nhân của mày đâu?”
Thương Đằng nghe thấy tiếng mèo kêu, anh liếc nhìn một cái, lông trên lưng con mèo đột nhiên dựng đứng lên, trực tiếp cào anh một cái.
Trên mu bàn tay anh có thêm vài vết máu. Anh khẽ cau mày, Triệu Tân Khải như đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức ôm mèo cách xa Thương Đằng mấy bước.
“Suýt nữa thì em quên mất…”
Nửa câu sau của cậu ta bị cắt ngang bởi tiếng gọi của một người phụ nữ. Âm thanh truyền tới từ trên cầu thang, vọng lại vài lần, có phần trong trẻo.
“Bánh quy! Con chạy đi đâu rồi?”
Giọng nói quen thuộc khiến Triệu Tân Khải và con mèo trong lòng cậu ta đều có phản ứng.
Sầm Diên đi theo tiếng mèo kêu, xuống lầu thì thấy Triệu Tân Khải đang ôm con mèo. Cô thở phào nhẹ nhõm, đi qua: “Rất xin lỗi. Mèo con hay chạy lung tung, không gây phiền phức cho cậu chứ?”
Triệu Tân Khải trả lại con mèo cho cô: “Không làm phiền em, chỉ là…”
Cậu ta do dự nhìn Thương Đằng. Sầm Diên nhìn theo tầm mắt của cậu ta thì thấy bàn tay trái đang buông thõng bên hông của Thương Đằng có vài vết xước.
Vì thế cô vội vàng xin lỗi và không quên hỏi: “Có đau không?”
Đau hay không?
Trước đây, khi anh tông xe, trên trán có một vết thương, khi đó cô cũng hỏi anh câu tương tự. Nhưng giọng điệu và ánh mắt hoàn toàn khác so với bây giờ.
Khi đó Sầm Diên đau lòng, rất đau lòng.
Còn anh lúc đó lại tránh khỏi bàn tay đang muốn chạm vào vết thương của cô, đáp lại sự quan tâm của cô một cách thờ ơ.
Nhưng lần này, Thương Đằng nghe thấy mình trả lời bằng chất giọng khàn khàn: “Có một chút.”
Sầm Diên vẫn đang xin lỗi, vẻ mặt có chút tự trách: “Nó rất ngoan, bình thường cũng không cào người, cũng không biết hôm nay bị làm sao nữa?”
Triệu Tân Khải an ủi: “Chị dâu, chị đừng quá tự trách. Anh em từ nhỏ đến lớn đã không được động vật nhỏ yêu thích. Người ta nói chuột chạy qua đường, người người kêu nhau đánh; còn anh ấy là kiểu mà chuột nhìn thấy cũng cắn một phát.”
Nói ra cũng kỳ lạ, Thương Đằng được cả nam nữ yêu thích, nhất là trong mấy năm du học ở nước ngoài.
Bên đó quan niệm tình dục rất thoáng, người theo đuổi anh có cả nam và nữ.
Triệu Tân Khải thậm chí còn từng tận mắt chứng kiến, có người đàn ông cắm nến ở dưới tầng biệt thự nhà họ để tỏ tình với anh.
Ngày hôm sau, tên đó liền nhập viện vì gãy xương, mặt mũi tái xanh và sưng tấy lên. Nghe nói là trên đường về nhà bị một nhóm đàn ông cao to, lực lưỡng ra tay đánh đập.
Còn về kẻ chủ mưu phía sau, Triệu Tân Khải có thể đoán ra đại khái.
Nhưng người được cả nam lẫn nữ yêu thích như Thương Đằng, từ nhỏ đã không được trẻ con và động vật yêu thích.
Sầm Diên nghe được lời của Triệu Tân Khải, cho rằng cậu ta đang nói đùa để làm cô vui. Quả thật cô cũng bật cười.
“Giờ này bệnh viện cũng đã đóng cửa. Vậy đi, ngày mai mấy giờ anh có thời gian, em đưa anh tới đó, em sẽ chịu phí thanh toán tiền thuốc.”
Đều là người một nhà, lại còn phân chia rạch ròi như vậy.
Ngay khi Triệu Tân Khải định thay Thương Đằng từ chối, thì giọng nói yếu ớt của người đàn ông vang lên trong hành lang yên tĩnh.
“Lúc nào cũng có thời gian.”
Sầm Diên hỏi anh: “ giờ có được không?”
Thương Đằng gật đầu: “Được.”
Bánh quy vẫn còn đang nghe răng, nhìn Thương Đằng một cách hung dữ.
Sầm Diên che mắt nó lại: “Có thể là phản ứng do sợ hãi. Em có pha trà ở trên nhà, có muốn lên ngồi không?”
Chỉ là một lời mời lịch sự, cũng không phải thật lòng muốn mượn cơ hội này để xin lỗi. Vậy mà thấy Thương Đằng gật đầu, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Diện tích căn phòng của Sầm Diên nhỏ hơn của Triệu Tân Khải, nhưng đồ đạc được bày biện rất gọn gàng và ấm cúng, tạo cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.
Trên bàn có một bình pha lê trong suốt, hoa trong đó là do cô tự cắm. Khăn trải bàn cũng là hình những bông hoa nhỏ.
Sầm Diên đưa con mèo trở về ổ, cô rửa hai chiếc ly sạch, rót trà bưng ra ngoài.
Trà hoa nhài, có mùi thơm nhẹ của hoa nhài.
Sầm Diên đưa tách trà cho Thương Đằng. Anh không nhận, bởi vì ánh mắt của anh rơi vào trên khung ảnh trên giá.
Hai khung ảnh bằng gỗ được đặt ở cạnh nhau. Một tấm là ảnh chụp chung của cô với một người phụ nữ, có lẽ là mẹ của cô ở quê. Tấm còn lại là tấm hình mà anh đã từng thấy trước đây.
Kỷ Thừa.
Dường như khi gọi ra cái tên này, anh đột nhiên lại nghĩ tới câu mà mình đã hỏi trước đây.
Anh ta rất quan trọng với em sao?
Khi đó tại sao lại hỏi như vậy? Rõ ràng là anh đã biết đáp án từ lâu.
Có thể là vì muốn xác nhận lại một lần cuối cùng, cũng là để bản thân hết hi vọng.
Anh không thích loại người bám lấy không buông. Nhưng lần này, hướng đi của câu chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Cho dù biết trong lòng cô đã có người khác, nhưng anh vẫn muốn thử lần nữa, không muốn cứ thế mà từ bỏ.
Không phải không cam tâm, mà là cảm thấy nếu cứ thế buông tay, có thể anh sẽ rất đau khổ.
Gần đây chỉ cần nhớ tới Sầm Diên thì lồng ngực anh sẽ cảm thấy đau nhói lên.
Trước đây chưa từng xảy ra tình trạng như vậy.
Uống trà xong, thời gian cũng không còn sớm, Thương Đằng cũng không ở lại lâu.
Sầm Diên tiễn anh xuống lầu. Đi đến cửa lớn, anh liếc nhìn đôi môi trắng bạch của cô, nói: “Không cần tiễn nữa, xe của tôi đậu ngay phía trước, rất gần.”
Sầm Diên gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Anh gật đầu rồi quay người rời đi.
Màn đêm đen như mực, mà anh lại là lớp tro bị mực nhuốm màu.
Bởi vì bệnh viện tiêm vắc xin gần cửa hàng của Sầm Diên, đi bộ qua cũng chỉ mất phút, nên sau khi đến cửa hàng, cô đã gửi tin nhắn cho Thương Đằng để bảo anh tới đó.
Rất nhanh, anh đã trả lời lại.
Một câu trả lời cực kỳ ngắn gọn: “Được.”
Khoảng nửa tiếng sau, Thương Đằng lái xe tới. Trên tay anh còn xách một chiếc hộp nhỏ.
Trên đường đi tới đây, anh đã thuận tiện mua nó.
Cũng không hẳn là thuận đường, lúc lái xe anh vẫn luôn để ý xem có cửa hàng bánh nào quanh đó không. Anh nhớ tối hôm qua Sầm Diên mặc gió lạnh xuống lầu, chỉ để mua bánh kem dâu tây.
Vì vậy hôm nay anh cũng đặc biệt mua một phần cho cô.
Đồ Huyên Huyên vừa giúp sư phụ tạo mẫu xong, trên tay đã dính đầy bụi phấn, chuẩn bị đi ra ngoài rửa tay, vừa hay nhìn thấy có người bước vào.
Mấy ngày nay cô ấy học hỏi được rất nhiều từ Sầm Diên, cũng coi như là có hiểu biết nhất định về các thương hiệu trang phục.
Trang phục trên người của người đàn ông này vừa nhìn đã biết là không hề rẻ. Dạo gần đây, cô ấy cũng đã đo kích thước cơ thể của không ít khách hàng nam. Nhưng chỉ cần nhìn bằng mắt thường, cũng có thể thấy anh không hề kém so với những người mẫu nam trên sàn diễn.
Vai thì rộng, eo thì hẹp. Dù không để lộ chút mắt cá chân nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác cấm dục, khiến trái tim nhộn nhạo, muốn tự tay cởi từng chiếc cúc áo trên người anh.
Đồ Huyên Huyên thừa nhận bản thân là một người ham sắc. Nhưng đối mặt với người đàn ông này, cho dù là người khác cũng sẽ có suy nghĩ như cô ấy mà thôi.
Dường như để xác nhận lại suy nghĩ của mình, cô ấy chuyển tầm mắt sang người con gái duy nhất còn lại ở đây là Sầm Diên.
Sầm Diên cười lịch sự với anh: “Anh ngồi lát đi. Em lập tức sẽ xong ngay.”
Người đàn ông gật đầu, đi lại gần, đưa cho cô chiếc hộp tinh xảo trong tay: “Trên đường tới đây thuận tiện mua.”
Bên ngoài có một lớp bọc trong suốt, có thể nhìn thấy cả quả dâu tây bên trong.
Sầm Diên mỉm cười: “Cảm ơn.”
Thương Đằng lắc đầu, không đáp.
Đồ Huyên Huyên cắn móng tay, ngưỡng mộ đến mức sắp bật khóc. Thực sự là có thể khiến người khác tức chết mà, chị Sầm Diên không chỉ xinh đẹp, tài hoa, mà những người khác giới xung quanh còn đều là những anh chàng đẹp trai hàng đầu.
Sầm Diên kêu cô ấy rót cho khách một ly trà. Cô ấy vội vàng đáp lại rồi xoay người đi vào phòng trà.
Trong nhà Lâm Tư Niên có chút việc. Cậu ta xin nghỉ vài ngày, vốn nghĩ rằng hôm nay cũng sẽ không tới, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn tới. Còn làm bánh ngọt cho Sầm Diên, đặc biệt dành thời gian học theo đầu bếp ở nhà.
Lần trước tổ chức tiệc liên hoan, món tráng miệng là bánh ngọt, những thứ khác cô đều không động tới, chỉ có phần bánh dâu tây là ăn hết. Vì thế Lâm Tư Niên đoán có lẽ là cô thích ăn bánh dâu tây.
Khi cậu ta đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là một chiếc bánh dâu tây trên bàn. Logo trên hộp bánh là của một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng. Sau đó là nhìn thấy Thương Đằng đang ngồi bên trong. Không cần nghĩ cũng biết bánh là do ai mua.
Vẻ mặt cậu ta dần dần ảm đạm, cố rặn ra nụ cười, vô thức giấu chiếc bánh trong tay ra sau lưng.
Ánh mắt Đồ Huyên Huyên rất sắc bén, vừa nhìn là đã thấy. Cô ấy đi qua: “Không phải xin nghỉ sao? Sao còn mang cả quà tới?”
Cô ấy đưa tay ra nhận đồ, đôi mắt mở to: “Hôm nay bánh dâu tây giảm giá hả? Sao đều tặng thứ này vậy?”