Thương Đằng trong ký ức của Sầm Diên dường như luôn bình tĩnh và trầm ổn.
Cảm xúc của anh hiếm khi bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, hoặc có thể có nhưng anh không bộc lộ ra.
Sầm Diên cảm thấy trong những năm sớm chiều bên nhau, cô đã hiểu khá rõ về anh.
Nhưng bây giờ, anh dường như đang hành động ngược lại so với Thương Đằng trong ấn tượng của cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Sầm Diên bị chảy máu khớp, mặc dù rất hoảng loạn nhưng cô vẫn cố gắng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau khi Thương Đằng lái xe tới, anh mở cửa ghế phụ cho cô vào.
Anh cau mày, nhìn cánh tay sưng tấy của cô: “Sao càng ngày càng sưng vậy.”
Thương Đằng không phải là một người quá nhiệt tình, anh bẩm sinh dường như đã khuyết thiếu sự quan tâm đến người khác.
Sầm Diên không biết liệu cô có nên cảm thấy may mắn, khi anh hỏi han cô bằng giọng điệu quan tâm như thế hay không.
Nhưng cô thật sự không còn sức mà nói đùa. Thật sự quá đau, dù đã trải qua nhiều lần nhưng cô vẫn không thích ứng được.
Bàn tay vẫn giữ nguyên trạng, cử động nhẹ cũng thấy đau.
Cô không biết phải giải thích với anh như thế nào. Quá phức tạp, thực sự lúc này cô không còn sức lực nữa.
Vì vậy, cô đã chọn im lặng.
Ánh mắt Thương Đằng hơi tối lại, nhưng không tiếp tục hỏi.
– —
Từ đây đến bệnh viện, quãng đường lái xe không xa lắm, nhưng giữa đường có rất nhiều đèn giao thông.
Cơn đau càng ngày càng dữ dội, hô hấp đau đớn của Sầm Diên bắt đầu gấp gáp. Ngoài cơn đau còn có thêm nỗi sợ hãi.
Nỗi đau làm tâm trí hoang mang, cuối cùng trở thành nỗi sợ.
Rất nhiều người mắc bệnh này sẽ tàn phế do chảy máu khớp.
Cô cảm thấy mình không thể gánh chịu hậu quả ấy. Cô run lên liên hồi, mặc dù trong xe đã bật máy sưởi, nhưng cảm giác ớn lạnh vẫn từ trong cơ thể toát ra.
Thương Đằng cởi áo khoác, khoác lên vai cô, chỉnh nhiệt độ ở mức tối đa.
Đã quên ai từng nói, nếu muốn biết tính cách của một người, hãy đi nhờ xe của người đó một lần.
Tính cách của một người dường như được thể hiện ở nhiều mặt khác nhau. Người có tính khí bộp chộp, khi lái xe sẽ hấp ta hấp tấp.
Sầm Diên cảm thấy câu này không phải hoàn toàn vô căn cứ.
Cô đã lên xe Thương Đằng lái mấy lần. Quả nhiên cách anh lái xe cũng giống như con người anh, rất trầm ổn.
Anh sẽ không phanh gấp, cũng sẽ không tức giận nếu chiếc xe phía trước tự dưng chuyển làn. Tính cách lạnh nhạt đến mức không biết anh đang để ý đến điều gì, hoặc không quan tâm đến điều gì.
Không rõ vì lý do gì, chiếc BMW -series phía trước đột nhiên dừng lại, không di chuyển. Thương Đằng bấm còi điên cuồng.
BMW -series là dòng sản phẩm “Compact Luxury”, được sản xuất bởi hãng xe hạng sang BMW từ năm . Dòng -series là dòng bán chạy nhất của BMW, kể từ khi ra mắt thị trường đã có hơn triệu chiếc đến tay người tiêu dùng.
Anh đập tay lái, thấp giọng nói một câu tiếng Pháp.
Sầm Diên không hiểu anh nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt anh lúc này, đó hẳn không phải là một lời tốt đẹp.
Trước đây anh chưa bao giờ nổi cơn thịnh nộ trên đường.
Vì vậy, Sầm Diên cảm thấy Thương Đằng của hiện tại không phải là người mà cô quen thuộc.
Nhưng cơn đau ở cánh tay khiến cô không còn sức lực để phân tích, tại sao tính cách con người đột nhiên nhanh chóng thay đổi trong một sớm một chiều như vậy.
Thật sự rất đau. Cánh tay còn sưng hơn trước, đặc biệt là so với tay phải, hình như còn sưng gấp ba lần.
May thay đã đến bệnh viện kịp thời.
Cô y tá tiêm thuốc cho cô.
Do cánh tay quá sưng tấy, không thể cởi ống tay ra, nên y tá chỉ có thể dùng kéo cắt bỏ.
Sầm Diên nhìn nửa ống tay bị ném vào thùng rác.
Thật tiếc, chiếc váy mới này mới mua.
Cô không nhìn thấy Thương Đằng, vì vậy ngăn y tá lại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, người vừa rồi đi cùng tôi ở đâu ạ?”
“Anh ấy đã bị trưởng khoa gọi đi rồi,” y tá nói.
Trưởng khoa chính là bác sĩ chủ trị của Sầm Diên.
Sầm Diên im lặng một lúc, cảm ơn cô ấy.
Cũng không tiếp tục hỏi tại sao trưởng khoa lại muốn gọi anh đi.
Dù đã tiêm thuốc nhưng cơn đau vẫn còn tồn tại.
Cô ở cùng phòng với một người phụ nữ hơn , đôi mắt đã mờ đục vì tuổi già nhưng vẫn mang nét trong sáng, chất phác.
Rõ ràng là cách miêu tả này rất mâu thuẫn, nhưng lại không cảm thấy có gì không hòa hợp.
Cầm điều khiển từ xa trên tay, bà cười hỏi Sầm Diên, “Chị gái có thích xem phim hoạt hình không?”
Sầm Diên nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười: “Thích ạ.”
Bà ấy lập tức vỗ tay vui vẻ: “Tôi cũng thích xem! Chúng ta cùng xem nào!”
Sầm Diên nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Cô nằm trên giường bệnh, cánh tay vẫn giữ nguyên động tác, đè lên chăn bông màu trắng.
TV đang phát bài hát mở đầu của phim hoạt hình, một đàn cừu lần lượt trượt xuống từ đồng cỏ.
Sầm Diên đã xem xong toàn bộ tập phim trước khi Thương Đằng bước vào. Anh đang cầm một hộp đồ ăn trên tay, nhìn vào LOGO thì đó là quán mà Sầm Diên thường ăn nhất.
Sầm Diên ngồi dậy từ trên giường: “Anh còn chưa đi về sao?”
“Ừ.” Anh bước tới, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc bát rất tinh xảo, Sầm Diên không phân biệt được là vật liệu gì, cháo rất đặc.
“Không biết em có thể ăn được gì, vì vậy, tôi đã mua chút cháo.”
Sầm Diên không muốn anh ở lại đây: “Thương Đằng, anh về trước đi. Em đã gọi điện cho bạn, cô ấy sẽ tới chăm sóc em, anh không cần phải lo lắng.”
“Bạn nào, Triệu Yên Nhiên? Cô ấy từ nước ngoài về rồi? Tính thời gian thì có thể tối mai cô ấy mới tới.”
Anh ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm kia yên lặng nhìn cô, mang theo cảm giác áp chế không thể giải thích, “Hoặc em còn người bạn khác.”
Sầm Diên nhìn đi chỗ khác, không nói nữa.
Đúng vậy, như Thương Đằng đã nói, cô không có bạn bè nào khác.
Nghe có vẻ thê lương, nhưng Sầm Diên không cảm thấy gì.
Để duy trì một mối quan hệ mất quá nhiều sức lực và thời gian. Người nhẫn nại luôn theo tiềm thức mà dành sự ưu tiên cho những người xung quanh.
Cô không biết mình còn dư bao nhiêu thời gian nữa, vì vậy cô không muốn lãng phí thêm nữa.
Có lẽ nhận ra lời nói vừa rồi có chút nặng nề, Thương Đằng nhẹ nhàng hơn: “Ăn cơm trước đi.”
Sầm Diên di chuyển cơ thể, không cẩn thận chạm vào tay trái, cô đau đớn rít lên.
Thương Đằng lập tức lo lắng đứng lên. Không có bất kỳ che chắn nào, toàn bộ cánh tay của cô hoàn toàn lộ ra dưới tầm mắt của anh.
Đôi mắt anh tối lại: “Sao vẫn sưng như vậy.”
Sầm Diên hít sâu một hơi: “Cần thời gian để giảm sưng.”
“Để anh gọi y tá kê một số thuốc giảm đau.”
Sầm Diên lắc đầu: “Không cần, ở mức độ này, em vẫn có thể chịu được.”
Thương Đằng yên lặng nhìn cô một lúc, như muốn phân biệt thật giả trong lời nói của cô.
Cuối cùng, anh ngồi trở lại: “Tay có tiện không? Nếu không tiện, anh đút cho em ăn.”
Sầm Diên nhẹ nhàng từ chối: “Em còn chưa đói.”
“Ừ.” Thương Đằng không ép cô, “Có khát không?
Sầm Diên chưa kịp lên tiếng, bà cụ ở giường bệnh bên cạnh đã vội vàng đưa tay lên: “Anh trai ơi, em khát rồi!”
Bởi vì cách xưng hô này mà người đàn ông hơi nhíu mày.
Thương Đằng liếc nhìn Sầm Diên.
Sầm Diên lắc đầu với anh, như muốn nhắc nhở: “Trạng thái tinh thần của bà ấy không tốt lắm, thái độ của anh tốt hơn chút.”
“Ừm.”
Dễ nói chuyện tới đáng ngạc nhiên.
Thương Đằng đứng dậy rót cho bà ấy một cốc nước nóng.
Bà cụ cảm ơn: “Cảm ơn anh trai.”
Anh lắc đầu: “Không cần cảm ơn.”
Khi một tập phim hoạt hình trên TV kết thúc, sẽ tự động chuyển sang tập tiếp theo.
Sầm Diên lặng lẽ xem, Thương Đằng đắp chăn bông lên chân cho cô: “Nếu đói thì nói cho anh biết.”
“Thương Đằng.”
Cô nhẹ giọng gọi tên anh.
Rất nhanh đã được đáp lại: “Anh đây.”
Sầm Diên luôn muốn tìm thời gian để nói chuyện với anh, anh không nên lãng phí thời gian với cô nữa.
“Hiện tại chúng ta không còn quan hệ gì, anh không có nghĩa vụ phải chăm sóc em.”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng trả lời, sau đó hỏi cô, “Có muốn ăn táo không, anh gọt một quả cho em?”
Sầm Diên: “…”
Cuối cùng anh vẫn gọt táo.
Vỏ không hề bị đứt đoạn, toàn bộ được gọt sạch sẽ.
Nhưng Sầm Diên không ăn, mà bị bà cụ ở giường bên cạnh ăn mất.
Phần lớn thời gian bà ấy vẫn bình thường: “Một quả táo gọt vỏ không bị đứt là một điều may mắn, ăn vào sức khỏe sẽ tốt hơn.”
Sầm Diên cười dịu dàng, đưa quả táo cho bà ấy: “Vậy thì tặng may mắn này cho bà ạ. Bà ăn xong thì phải mau chóng hồi phục nhé.”
Bà cụ nhận lấy quả táo và mỉm cười cảm ơn.
Thương Đằng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh lấy trong túi ra một quả táo khác: “Anh sẽ gọt một quả khác cho em.”
Sầm Diên giữ tay anh: “Vừa rồi anh đưa em đến bệnh viện có vượt đèn đỏ không?”
“Ừm.” Anh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, “Hai lần.”
Sầm Diên thở dài: “Cũng may là hôm nay trên đường ít xe cộ. Anh có biết hậu quả của việc vượt đèn đỏ vào giờ này không, còn liên tiếp hai lần nữa.”
Anh lùi ghế về phía sau một chút, để con dao gọt hoa quả trên tay cách xa Sầm Diên.
Bây giờ gọt táo, anh còn tập trung và cẩn trọng hơn trước.
“Biết, nhưng anh cũng biết hậu quả nếu không vượt đèn đỏ.”
Quả táo được gọt sạch vỏ, lần này cũng không bị đứt đoạn.
“Sau này sẽ không vượt đèn đỏ nữa.” Anh hứa, đứng dậy để con dao gọt hoa quả ra xa Sầm Diên nhất, sau đó đưa quả táo cho cô, “Ăn đi.”
Sầm Diên từ chối: “Em không thích ăn táo.”
“Vậy thì ăn một miếng.”
Anh rất kiên trì, Sầm Diên biết nếu cô không ăn quả táo này, Thương Đằng sẽ mãi như vậy.
Để tránh thêm những vướng víu không cần thiết, cô nghiêng đầu cắn một miếng nhỏ.
Thương Đằng nhìn miếng táo bị cắn đứt, lông mi rũ xuống, như có điều suy nghĩ.
Thấy anh bất động, Sầm Diên hỏi anh đang nghĩ gì.
Anh tỉnh táo trở lại, giọng nói khàn khàn: “Đang nghĩ, nếu em ăn một quả táo không bị đứt vỏ thì có phải sẽ khỏi bệnh hay không.”
Trên đường đi, anh nghĩ rất nhiều, về lý do khiến cánh tay của Sầm Diên bị sưng tấy.
Có thể là trật khớp, hoặc là gãy xương.
Sẽ hơi đau một chút nhưng không có vấn đề gì lớn. Chăm sóc tốt thì sẽ sớm bình phục.
Giống như đang tự thôi miên bản thân.
Anh thông minh như vậy, sao có thể không đoán được, nhưng vẫn không dám nghĩ tới trường hợp đó.
Cho đến khi bị bác sĩ gọi đi, sau khi hỏi về mối quan hệ của anh với Sầm Diên, bác sĩ đã nghiêm mặt và mắng anh về cách làm chồng.
“Vợ mình bị bệnh Hemophilia mà không hề hỏi han. Mỗi lần đến kiểm tra lại có thể yên tâm để mặc cô ấy đến một mình. Dù không có tình cảm thì cũng nên xem xét đặc thù của bệnh nhân. Người mắc bệnh máu khó đông được gọi là người thủy tinh, là bởi vì họ dễ vỡ như thủy tinh vậy.”
Bệnh máu khó đông hay còn gọi là hemophilia là một bệnh chảy máu di truyền gây ra do giảm hoặc bất thường chức năng yếu tố đông máu.
Thương Đằng biết bệnh máu khó đông là gì, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Sầm Diên sẽ mắc căn bệnh này.
Bác sĩ dường như còn nói điều gì đó, nhưng anh không nghe lọt một lời nào.
Cả người như đông cứng ở đó, tay chân lạnh ngắt, như rơi vào động băng.
Giọng anh khàn khàn như bị chà xát: “Đã bao lâu rồi?”
Thái độ của bác sĩ đối với anh không tốt lắm: “Đã hơn nửa năm.”
Hơn nửa năm.
Cô tự mình điều trị bệnh trong âm thầm, không hề nói với ai.
Khi vừa biết mình bị bệnh, không biết cô đã tuyệt vọng tới mức nào.
Rõ ràng là một người yếu ớt đến thế, tại sao lại phải mắc bệnh này.
Một cử động vô ý cũng có thể gây chảy máu khớp, chảy máu cơ. Thậm chí còn có nhiều biến chứng khác nhau như tiêu cơ và hoại tử mô.
Sự hành hạ gấp đôi của nỗi đau và sợ hãi, cô làm sao mà chịu đựng được.