Triệu Tân Khải vốn còn đang lo lắng, đợi Thương Đằng mở miệng.
Cũng hết cách, ông anh họ này quá thông minh. Bất kể nói dối kiểu gì, chỉ cần anh nhìn thoáng qua là đã có thể biết được.
Sự khác biệt duy nhất có lẽ là liệu anh có sẵn sàng vạch trần hay không.
Phần lớn thời gian Thương Đằng cũng lười quản cậu ta. Tính anh vốn lạnh lùng và tách biệt. Trước đây là do mẹ của Triệu Tân Khải ép buộc cậu ta phải tới ở với Thương Đằng ở nước ngoài. Thương Đằng mới ra lệnh cấm, bắt cậu ta phải về nhà trước giờ tối.
Nhưng không ngờ, Thương Đằng vừa mở miệng đã trực tiếp bảo cậu ta chuyển nhà. Triệu Tân Khải sửng sốt hồi lâu, cho rằng Thương Đằng đang tức giận.
Trong lòng có chút phức tạp, một mặt là sợ hãi, mặt khác cũng là bởi vì cuối cùng anh cũng đã sẵn lòng quản cậu ta.
Điều này cho thấy trong lòng anh họ có cậu ta!
“Anh, sau này em sẽ không bao giờ đi nhảy disco nữa, thật đấy, em thề.”
Cậu ta giơ ba ngón tay ra để thề.
Trà trong cốc hơi nguội, Thương Đằng lại đặt lên bàn.
Anh chậm rãi cởi khuy măng-sét: “Buổi chiều công ty chuyển nhà sẽ tới, cậu thu dọn đồ đạc trước đi.”
Nhìn thấy thật sự không còn cách thương lượng, vẻ mặt Triệu Tân Khải đau khổ như sắp khóc: “Em sống ở đây rất tốt, sao đột nhiên lại kêu em chuyển nhà.”
Thương Đằng đứng dậy chuẩn bị rời đi, nghe được lời này của cậu ta, anh đứng lại, cất giọng lạnh nhạt: “Bởi vì tôi muốn chuyển vào.”
Triệu Tân Khải sửng sốt một hồi: “Hả?”
Cậu ta mất phút để tiêu hóa lượng thông tin vừa rồi.
Dù sao lúc bình thường cậu ta cũng rất ít khi về nhà, ở đâu cũng được.
Hơn nữa, đây còn là nhà cậu ta tự thuê. Số tiền tiêu vặt ít ỏi mẹ đưa hàng tháng còn không đủ cho cậu ta và nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) chơi bời.
Bây giờ, Thương Đằng đã trực tiếp mua cho cậu ta một căn hộ, còn tiết kiệm được tiền thuê nhà.
Triệu Tân Khải lập tức về phòng thu dọn đồ đạc.
–
Hình như tầng dưới có ai đang chuyển nhà, công ty chuyển nhà ra ra vào vào.
May thay, hiệu quả cách âm tốt, cũng không nghe thấy nhiều tiếng ồn.
Hiếm khi được nghỉ, có thể thư giãn, Sầm Diên và Bánh quy ở nhà, cùng nhau xem TV.
Trái cây đã cắt ở trên bàn, hoa trong bình cũng đã được giao tới sáng nay, rất tươi và còn đọng sương.
Sầm Diên đã đặt hoa một tháng ở tầng dưới, chúng sẽ được giao đúng giờ vào mỗi buổi sáng.
Có lẽ vì xem TV quá nhàm chán, Bánh quy duỗi người, nhảy khỏi ghế sô pha, trở về phòng và ngủ tiếp.
Sầm Diên mỉm cười, bấm giảm âm lượng.
Hôm nay thời tiết đẹp, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo.
Bữa trưa là canh bí đao nấu tôm khô, trứng xào cà chua.
Đơn giản và thanh đạm.
Có người gõ cửa, cô chưa kịp cởi tạp dề, vội vàng chạy tới mở cửa.
Cho rằng là người của bên quản lý tới.
Đèn trong nhà tắm bị hỏng mấy ngày rồi mà không thấy ai đến sửa.
Cô mở cửa. Nhưng tiếc thay, lần này, vẫn không phải người của bên quản lý.
Phí bất động sản trả hàng tháng cũng không thể khiến họ làm việc nhanh hơn. Có thể trì hoãn cho đến ngày cuối cùng thì tuyệt đối sẽ không bao giờ hoàn thành trước.
Sầm Diên nhìn Thương Đằng đang đứng ngoài cửa, hiếm khi thấy anh không ăn mặc nghiêm trang. Trên người là một chiếc áo len màu hồng, không ngờ lại có cảm giác hài hòa.
Có thể là do dáng người và ngoại hình của anh quá ưu việt, màu sắc nào cũng hợp.
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức trong nhà, Thương Đằng hỏi: “Em nấu cơm chưa?”
Sầm Diên gật đầu: “Vừa xong.”
“Ừm.”
Sau khi nói xong, anh không có ý định rời đi, trên tay cầm một cái hộp giữ nhiệt.
Anh sẽ không làm Sầm Diên khó xử, cũng không ép buộc. Nhưng anh luôn có cách để Sầm Diên cho anh vào, như thể anh đã nắm được chỗ mềm lòng của cô.
Quả nhiên, sau một hồi bế tắc, cuối cùng cô cũng né sang bên cạnh để anh vào.
“Uống gì? Trong nhà chỉ có sữa và nước.”
“Nước, cảm ơn.”
Sau khi Thương Đằng đi vào, anh yên lặng liếc nhìn bàn ăn. Bên trên là bát canh bí đao, đĩa cà chua không quá nhiều trứng.
“Sức khỏe em không tốt, nên ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng.”
Không ngờ cô đã lưu lạc đến mức để người lâu ngày ăn uống thất thường như anh nhắc nhở.
Sầm Diên rót nước ấm, đưa cho anh, cười nhẹ: “Không phải anh cũng thường tập trung làm việc mà quên ăn sao?”
Thương Đằng cầm lấy cốc nước, dừng lại: “Anh khác.”
Cô khẽ nhướng mày: “Ồ?”
Thương Đằng không lên tiếng nữa.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, cuối cùng bị phá vỡ bởi Bánh quy đã thức giấc.
Thương Đằng đến mấy lần, Bánh quy vẫn rất thù địch với anh. Mỗi lần nhìn thấy anh, nó đều cúi người nhe răng rất lâu.
Trước sự uy hiếp của nó, Thương Đằng không quan tâm mà hỏi Sầm Diên: “Em thích mèo?”
Cô đổ cho nó một ít thức ăn cho mèo: “Ừ, thích.”
“Tại sao trước đây không nuôi?”
Một sợi tóc rơi xuống bên tai, cô nhẹ nhàng vén ra sau tai: “Sợ anh không thích.”
Anh như đang trầm tư, áp đầu ngón tay vào thành cốc và xoa nhẹ.
Một lúc sau, anh cất giọng thản nhiên và trầm thấp, “Anh ta thì sao, anh ta thích mèo không?”
Sầm Diên sững sờ một lúc, mới nhận ra anh đang ám chỉ ai.
Ngay cả khi Thương Đằng chưa từng đề cập đến, nhưng từ việc anh không nói ra tên Kỷ Thừa đã cho thấy anh rất để ý, để ý đến sự tồn tại của Kỷ Thừa.
Sầm Diên lắc đầu: “Anh ấy bị dị ứng với lông mèo.”
Đôi mi hơi rũ xuống, lặng lẽ che giấu cảm xúc trong mắt, không phân biệt được vui buồn.
“Vậy em không nuôi mèo, là vì sợ anh không thích, hay là sợ anh ta sẽ không thích?”
Thức ăn cho mèo cầm trên tay không chắc, bị rơi xuống đất. May là cô đã gói kín nên không bị rơi ra ngoài, cô cúi người nhặt.
Không trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Thương Đằng biết câu trả lời, mỉm cười lắc đầu, không nói nữa.
Rèm cửa hoa mở ra một nửa, ánh mặt trời chiếu vào, nắng sớm ngày xuân, nhiệt độ rất thích hợp.
Có lẽ vì cảm thấy sự đe dọa của mình là vô ích, Bánh quy cuối cùng đã bỏ cuộc, nhảy lên chiếc khung leo cho mèo bên cửa sổ và chợp mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Hôm nay Thương Đằng đến đây để mang đồ ăn cho cô.
Dì Hà làm xong, tài xế lái xe mang đồ tới.
“Ăn trước đi, nếu không sẽ bị lạnh.”
Sầm Diên ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, tất cả đều là những thứ cô thích.
Trên giá sách có một ít sách, Thương Đằng ngẫu nhiên chọn một quyển rồi đứng ở nơi đó, lặng lẽ lật xem.
Từ góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy sườn mặt của anh.
Sống mũi cao và đôi lông mày sắc nét. Thực ra dù lạnh lùng và xa cách với người khác, nhưng anh vẫn có nhiều nét giống Kỷ Thừa.
– —
Cơn mưa rào đến không báo trước.
Cũng không kéo dài lâu, vào lúc bầu trời quang đãng, còn có thể nhìn thấy cầu vồng rất nông nhàn nhạt. Truyện Hot
Sầm Diên mới ăn được nửa bát cơm, cô vừa đặt đũa xuống thì lông mi của Thương Đằng khẽ nhướng lên, ánh mắt chuyển từ cuốn sách trên tay trở lại bàn ăn.
Anh gập cuốn sách lại và đặt nó vào vị trí cũ.
“Ăn no rồi?”
Sầm Diên khẽ ậm ừ rồi thu dọn bát đũa: “Sau này không cần phải mang cơm cho em. Dì Hà phải chăm sóc Điềm Điềm và chuyện trong nhà. Đã đủ vất vả rồi.”
Thương Đằng gật đầu: “Được.”
Sau một lúc im lặng, cô nói thêm: “Sau này, anh cũng không cần phải đến đây nữa.”
Lần này Thương Đằng không đáp lại cô, giả vờ như không nghe thấy.
Vì vậy, Sầm Diên lặp lại một lần nữa.
Thương Đằng đổi chủ đề: “Tầng dưới có một nhà hàng mới mở, rất gần đây. Nếu sau này không muốn nấu ăn, em có thể đến đó.”
Mặc dù chủ đề bị đổi một cách cứng nhắc, nhưng Sầm Diên vẫn thuận theo: “Mở khi nào?”
Cô đã sống ở đây lâu như vậy, vậy mà lại không biết điều đó.
“Nửa tháng nữa, anh sẽ cố gắng bảo bọn họ nhanh lên.”
Sầm Diên cau mày nghi ngờ: “Anh… bảo họ nhanh lên?”
Anh trầm giọng đáp: “Sẽ mất một khoảng thời gian để trang trí.”
“Anh mở?”
“Ừm.”
Sầm Diên: “…”
“Thương Đằng, anh không cần phải làm như vậy.”
Bánh quy nhảy lên nhảy xuống khung leo, suýt ngã mấy lần, Thương Đằng lặng lẽ quan sát một lúc.
Cảm thấy nó hơi ồn ào, không biết liệu nó có làm phiền Sầm Diên nghỉ ngơi hay không. Chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, trước đây khi sống chung với nhau, cô thường xuyên bị mất ngủ.
Anh thường làm việc muộn, khi ra khỏi phòng làm việc, phần lớn thời gian anh đều thấy phòng cô sáng đèn.
“Anh là người làm kinh doanh, sẽ không làm bất cứ điều gì không có lợi.”
Anh dường như đang giải thích cho cô tại sao lại làm điều này.
Đó là vì lợi nhuận, không phải vì cô.
Về mảng vụ ăn uống, Thương Đằng cũng đã chen chân vào, nhưng địa điểm đều ở những nơi cao cấp phồn hoa, sang trọng.
Anh không kiếm tiền từ việc này.
Điều quan trọng nhất đối với tư bản, là các mối liên hệ.
Mà những người sống ở đây không giàu có hay quyền lực, nhiều nhất chỉ thuộc tầng lớp trung lưu. Mức độ tiêu dùng cũng ở mức trung bình.
Sầm Diên thực sự không thể nghĩ ra anh có thể đạt được lợi ích gì. Nhưng đây là chuyện riêng của Thương Đằng, cô không có quyền can thiệp.
Sầm Diên không nói thêm nữa.
Trước khi đi, Thương Đằng nói với cô, “Anh đã chuyển đến đây, ở tầng dưới. Sau này nếu có việc gì, có thể đến tìm anh.”
Trước đây hình như là em họ của anh sống ở tầng dưới, Sầm Diên đã gặp cậu ta vài lần.
Lần nào cũng gọi cô là chị dâu. Tuy rằng Sầm Diên đã nhắc nhở vài lần, bảo sau này không nên gọi như vậy nữa. Cậu ta đồng ý rất sảng khoái, nhưng lần sau gặp nhau, cậu ta vẫn chị dâu chị dâu không ngừng.
“Cậu ấy sống ở đây rất tốt mà, sao lại đột ngột chuyển đi?”
Mặt Thương Đằng không chút thay đổi, nói: “Cách trường học quá xa, không tiện học hành.”
Sầm Diên hơi kinh ngạc: “Không ngờ cậu ấy lại thích học.”
“Chắc vậy.”
–
Đồ đạc của Triệu Tân Khải đã được chuyển đi, Thương Đằng vứt hết đồ đạc trước đó và thay lại toàn bộ.
Anh không có yêu cầu gì quá cao, chỉ là không thể chịu được những màu sắc sặc sỡ đó, nhìn lâu đau đầu.
Ngoại trừ một số đĩa anime quên mang đi, chỉ còn lại một số tạp chí.
Không cần đọc, chỉ cần nhìn bìa là biết nội dung.
Thương Đằng cau mày, định vứt đi.
–
Sầm Diên có thói quen ngủ trưa. Sau khi Thương Đằng rời đi, cô trở về phòng ngủ một lát. Chưa được bao lâu đã bị đánh thức bởi cuộc gọi của người chuyển phát nhanh.
Lạp xưởng mà mẹ Châu gửi cho cô đã đến, được đặt ở tầng dưới.
Sầm Diên đứng dậy, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc một chiếc áo ngoài, chiếc váy bên trong dài đến mức gần che hết mắt cá chân.
Mặt trời bên ngoài chưa lặn hẳn, màu vàng trước lúc hoàng hôn thật đẹp.
Sầm Diên nghĩ, khi đi dạo về, vừa hay có thể nhận đồ. Cô vào thang máy, dừng lại ở tầng bảy.
Sau khi cửa thang máy mở ra, đứng bên ngoài là Thương Đằng với vài cuốn sách trên tay.