Trận mưa kia quá lớn, đến mức ngày hôm sau đi lại rất bất tiện, Sầm Diên dứt khoát nghỉ một ngày.
Không biết gần đây bị làm sao, toàn thân cô rất mệt mỏi, không muốn làm bất cứ việc gì, cũng không muốn cử động, chỉ muốn nằm yên một chỗ.
Bánh quy nhảy lên giường, nằm cuộn tròn trên chăn bông.
Sầm Diên hơi ngồi dậy, ôm lấy nó: "Đói bụng chưa?"
Nó kêu vài tiếng, cọ cọ vào cổ cô.
Có hơi ngứa.
Cô xỏ dép lê đi ra khỏi phòng, mở rèm cửa, mưa vẫn chưa dứt, cả thành phố như bị nước mưa gột rửa, giống như đồ vật cũ được tân trang lại, rất sạch sẽ.
Cô vứt những bông hoa cũ trong bình, đổ thức ăn mèo cho Bánh quy.
Chị chủ của cửa hàng hoa nói rằng hôm nay sẽ có cúc cánh chuồn.
So với hoa hồng được săn đón, cô lại thích loài hoa tầm thường, không có gì nổi bật này hơn.
Có một mỹ cảm sinh trưởng rất tùy ý.
Bánh quy ăn no thì lăn ra ngủ.
Sau khi tắm rửa, Sầm Diên nấu cho mình một bát cháo kê và chiên một quả trứng.
Giờ này vẫn đang phát tin tức buổi sáng, ngoài cửa sổ gió lạnh kèm theo nước mưa, trên đường không có người đi lại, bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được cái lạnh.
Cô không thích ra ngoài vào những ngày mưa, cũng ghét trời mưa.
Ăn sáng được nửa chừng, mẹ Châu gọi điện tới.
Bên phía bà ồn ào, thỉnh thoảng xen lẫn với lời mắng mỏ giận dữ của bác Từ.
"Cái thằng phá của này, ba đã bảo mày giữ lưới chặt một chút rồi, con cá này rất thích quẫy!"
Mẹ Châu cười nói: "Hôm nay bác Từ của con và Tiểu Huy đi đánh cá.
Có một nhà hàng trong thành phố đặt hàng vài mẻ.
Gần đây đều khá bận, nên mẹ qua giúp họ nấu cơm."
Sầm Diên uống ngụm cháo cuối cùng, thu dọn chén đũa: "Mẹ, con cúp điện thoại trước, sau đó gọi video cho mẹ, con muốn thấy mẹ một chút."
Mẹ Châu nói: "Được, nhưng tín hiệu bên mẹ có thể không tốt lắm, mạng bên này yếu."
Mẹ Châu không thường sử dụng điện thoại để xem video ngắn hoặc mấy thứ linh tinh khác.
Sim điện thoại là một loại thông thường.
Một tháng không có nhiều lưu lượng truy cập lắm, gọi một cuộc video thì hết rất nhanh.
Bác Từ bên cạnh nghe vậy, lập tức nói tiếp: "Lấy điện thoại của Tiểu Huy gọi đi, điện thoại nó xem phim cũng không bị gì, rất mượt."
Nghe xong, Từ Huy lau khô tay trên bộ áo liền quần chống thấm nước, lấy điện thoại ra: "Thím ơi, con phải add WeChat của chị Sầm Diên trước, như thế mới gọi video được."
"Thật sự phiền con quá."
Mẹ Châu đọc số điện thoại của Sầm Diên, Từ Huy nhập vào cột "Thêm bạn bè", một tài khoản xuất hiện ngay sau đó.
Hình đại diện là một con mèo màu cam, ID cũng rất đơn giản, CY.
Viết tắt của tên Sầm Diên (Cen Yuan).
Cậu ấy nhấn để thêm bạn bè, viết vào tin nhắn xác minh: Tiểu Huy.
Bên kia xác nhận rất nhanh.
Từ Huy sợ mẹ Châu không biết cách nên đã tỉ mỉ bấm gọi video thay bà.
Khi còn nhỏ Từ Huy từng gặp Sầm Diên, nhưng khi đó còn quá nhỏ, cậu ấy cũng không còn nhớ gì nữa.
Dù cùng ở một thị trấn nhỏ nhưng còn chưa học hết lớp thì cậu ấy đã bỏ học và đi học nghề sửa xe.
Mấy năm gần đây, công việc kinh doanh ao cá của gia đình bắt đầu khởi sắc nên mới trở về.
Đương nhiên cũng không nhớ Sầm Diên trông như thế nào.
Vì vậy, khi video được kết nối, nhìn thấy rõ người trên màn hình, cậu ấy sửng sốt hồi lâu.
Mái tóc dài chỉ dùng một vật tương tự như chiếc đũa búi lại, mắt mày dịu dàng, giống như một bức tranh thủy mặc biết động.
Dường như cô cũng sững sờ một lúc, cười nhẹ hỏi: "Em là Tiểu Huy phải không?"
Giọng nói cũng rất hay, nhè nhẹ quấn lấy thần kinh của cậu ấy.
Từ Huy cảm thấy tay chân mình đều tê dại cả lên.
Cho đến khi bác Từ cau mày hô lên: "Ngẩn ngơ cái gì, còn không mau đưa điện thoại cho thím rồi qua đây hỗ trợ!"
Từ Huy tỉnh táo lại, đưa điện thoại cho mẹ Châu, mặt vẫn còn đỏ: "Cái đó...!thím, con đi làm việc trước."
Mẹ Châu mỉm cười, cảm ơn cậu ấy: "Đi đi."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Sầm Diên vừa mới rửa bát xong, trên tay vẫn còn dính nước, cô lấy khăn giấy ra lau khô, cầm điện thoại ra phòng khách ngồi: "Gần đây sức khỏe của mẹ thế nào, có còn khó chịu hay không?"
Hẳn là mẹ Châu đang ngồi bên bờ, sau lưng xếp đầy dụng cụ đánh cá: "Khá hơn nhiều rồi, mấy ngày nay ít nhiều cũng nhờ có bác Từ chăm sóc, nếu không thì mẹ cũng không biết phải làm sao."
Sầm Diên cảm thấy biết ơn bác Từ và tự trách bản thân: "Đều là con không tốt.
Mẹ bị bệnh cũng không thể về chăm sóc."
Mẹ Châu nhẹ giọng an ủi cô: "Cửa hàng của con mới khai trương không lâu, trở về có khi lại khiến mẹ lo lắng."
Trong video WeChat không có camera làm đẹp, Sầm Diên nhìn khí sắc mẹ Châu qua màn hình điện thoại, quả thật tốt hơn rất nhiều, mặt mày cũng hồng hào.
Sau đó cô thở phào nhẹ nhõm: "Lần tới trở về, còn sẽ tìm thời gian để cảm ơn bác Từ."
Mẹ Châu cười nói: "Không cần xa lạ như vậy.
Bác Từ con là một lão quê mùa, nếu con nhiệt tình với ông ấy, ngược lại sẽ khiến ông ấy ngượng ngùng."
Nhìn thấy nụ cười trên đuôi mày khóe mắt của bà, lòng Sầm Diên tràn ngập đủ loại cảm xúc.
Hồi nhỏ, khi cha vừa qua đời, trong nhà luôn có bà mối tới cửa, nói rằng sẽ giới thiệu một người khác cho mẹ Châu.
Bà xinh đẹp, là một người đẹp có tiếng ở làng trên xóm dưới.
Sầm Diên mỗi đêm đều trốn khóc thầm, sợ mẹ Châu sẽ tái hôn và không cần cô nữa.
Suy nghĩ của trẻ con, cho rằng được giấu kỹ, lại không biết đã bị nhận ra từ lâu.
Mẹ Châu ôm cô và không ngừng dỗ dành: "Sao mẹ có thể không cần Diên Diên của chúng ta được, mẹ con ta nương tựa vào nhau, vĩnh viễn không bao giờ xa cách."
Sau đó, bà từ chối tất cả những người mai mối.
Khi lớn hơn, Sầm Diên lại hy vọng mẹ Châu có thể tìm thấy một người có thể cho bà hạnh phúc và cảm giác an toàn.
Bà trước là một người phụ nữ, sau mới là một người mẹ, bà có quyền mưu cầu hạnh phúc.
Nhìn thấy nụ cười của mẹ Châu, trong lòng Sầm Diên như có điều gì đó lặng lẽ đặt xuống.
"Đúng rồi, có phải sắp đến sinh nhật của Kỷ Thừa không?"
Câu hỏi của mẹ Châu khiến Sầm Diên sững sờ một lúc, cô gật đầu, "Sắp rồi ạ."
Mẹ Châu hỏi, "Vậy năm nay con có còn về không?"
Có lẽ Bánh quy đã thức dậy, meo meo hai tiếng rồi nhảy lên đùi Sầm Diên.
Gần đây nó đã tăng cân rất nhiều, Sầm Diên sắp không thể chịu được trọng lượng của nó nữa.
"Phải về ạ," cô nói.
Thực ra, cô cũng biết đốt tiền giấy thì người chết cũng không dùng được.
Nhưng đó cũng coi như là một loại ký thác.
Hoặc là lấy một cách khác để nói với anh, rằng trên đời này vẫn còn người nhớ đến anh.
Cuộc đời của một người có ba lần tử vong, cái chết xác thịt và đám tang, mà lần thứ ba là khi bị cả thế giới lãng quên.
Kỷ Thừa không có công tích vĩ đại như cha anh, không được tất cả mọi người nhớ đến.
Anh chỉ là một học sinh trung học vô danh, ra đi ở độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Diên lại ngồi ngơ ngác một lúc.
Dường như Bánh quy cảm nhận được tâm trạng không tốt của cô nên không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn nhu mì nằm bên cạnh cô, lặng lẽ làm bạn.
-
Trận mưa này đã mưa quá lâu, phạm vi trên diện rộng, bao trùm toàn bộ Tầm Thành, thậm chí cả vùng ngoại ô cũng không may mắn thoát khỏi.
Thương Đằng đứng bên ngoài hút thuốc, hành lang rất dài, nước mưa chảy dọc theo mái ngói rơi xuống.
Anh khẽ nâng cằm lên, yết hầu lăn lộn, có chút bực bội cào tóc mái.
Anh thật sự ghét ngày mưa.
Giọng nói tức giận của người đàn ông phát ra từ phòng làm việc, bởi vì bệnh tật mà có chút hụt hơi.
Khoảng phút sau, cánh cửa mở ra, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú bước ra.
Hắn thong thả bẻ lại cổ áo, má trái sưng tấy, hằn rõ vết tát.
Hắn tươi cười ôn hòa hỏi Thương Đằng, "Đi ăn cơm không?"
Thương Đằng hơi nhíu mày.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Thương Lẫm sờ sờ má trái: "Hơi đau, có thể ăn không tiện lắm, nhưng nhai bên phải là được rồi."
Thương Đằng vòng qua hắn, đi vào phòng khách.
Bóng dáng lạnh nhạt.
Thương Lẫm thở dài, vẫn cười như cũ.
Có vẻ như em trai vẫn còn giận hắn.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Thương Lẫm đã rất lâu không về, bà Kỷ gặp đứa con trai lớn đã nhiều năm không gặp này, có cảm giác vui mừng như mất đi mà tìm lại được, bận rộn phụ bếp chuẩn bị vài món hắn thích.
Thương Đằng mặc áo khoác, chuẩn bị rời đi.
Người giúp việc đi tới hầm rượu lấy một chai rượu đỏ, bà Kỷ vừa nhận lấy, thấy Thương Đằng chuẩn bị rời đi, liền vội vàng đuổi theo: "Anh con hiếm khi trở về một chuyến.
Người một nhà chúng ta đã lâu không cùng ăn cơm với nhau rồi."
"Không cần thiết."
Giọng anh lãnh đạm, lộ ra vài phần bất cận nhân tình.
Thương Lẫm đi tới: "A Đằng, có phải em còn hận anh không?"
Hắn biết trước đây đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em trai.
Thương Đằng là em trai của hắn, hắn đương nhiên có yêu thương anh.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến những cảm xúc khác nảy sinh.
Chẳng hạn như đố kỵ.
Con người một khi bắt đầu đố kỵ, sẽ trở nên ghê tởm.
"Hận thì không đến." Anh hơi cụp mắt xuống, không lạnh cũng không nóng, "Chỉ là có chút ghê tởm."
Ánh mắt Thương Lẫm tối sầm lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa thường ngày, nhưng khóe môi lại khẽ run.
"A Đằng."
Thương Đằng rời đi.
Anh không cảm thấy bây giờ là cảnh một nhà đoàn tụ đầm ấm, gia đình anh giống như khối rễ cây đan vào nhau, xoắn đến mức không nhìn thấy đầu đuôi.
Anh ghét hoàn cảnh này, nhưng anh lại lớn lên trong một gia đình như thế, nên càng khiến anh ghê tởm hơn.
Ngay cả với chính mình, anh cũng cảm thấy ghê tởm.
-
Trần Điềm Điềm đã ngủ, dì Hà đang hầm canh xương, muốn bồi bổ cho Thương Đằng.
Anh bận rộn công việc, còn phải chia thời gian ở bên Sầm Diên, tất cả công việc đều dồn lại, tự nhiên không có đủ thời gian để nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng động, dì Hà từ trong bếp đi ra, nhận chiếc áo khoác thoang thoảng có mùi thuốc lá vừa mới hút trên tay anh.
"Trong nồi có canh, uống một ít đi rồi ngủ."
Thương Đằng ngửi được mùi thơm, trầm tư một lát: "Dì lấy bình giữ nhiệt đổ vào giúp tôi."
Dì Hà sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Thương Đằng không nhắc lại lần thứ hai, anh biết bà nghe thấy.
Anh hút thuốc, nhưng lại ghét mùi khói thuốc trên người, việc đầu tiên anh làm khi về nhà là đi tắm.
Trước khi vào phòng tắm, anh gửi cho Sầm Diên một tin nhắn.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên anh làm là lấy điện thoại.
Màn hình sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Anh lại mở hộp thoại.
Chỉ có câu anh vừa nhắn "Em ngủ chưa?"
Anh rũ mắt xuống, khóa màn hình điện thoại.
Dì Hà đóng gói canh xương xong, múc đưa cho Thương Đằng một bát, để anh uống trước khi đi.
Thương Đằng không uống, giọng điệu nhẹ nhàng: "Dì uống đi, uống xong thì nghỉ ngơi sớm chút."
Sau đó cầm bình giữ nhiệt rời đi.
Phía trước đang sửa đường, dựng biển báo cấm xe qua lại.
Anh hơi nhíu mày, lại vòng một vòng lớn, đi một con đường nhỏ khác.
Đèn đường giữa các dãy nhà đều bật sáng, người ngồi tốp năm tốp ba tụ họp ở cửa và tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, còn có người chơi cờ đến quên cả thời gian.
Thỉnh thoảng có xe chạy qua, người đi bộ sẽ tự giác né tránh.
Ở nơi như này, chiếc Maybach màu đen đặc biệt nổi bật.
Tầm mắt Thương Đằng dừng ở một chỗ nào đó, anh hạ cửa kính xe xuống, ở cửa hàng hoa, người đàn ông đang ôm một bó hoa trên tay, Sầm Diên cười dịu dàng nói gì đó với hắn..