Sầm Diên cuối cùng cũng thỏa hiệp, chuyển một số tiền qua cho anh.
Mười lăm nghìn.
Lần này Thương Đằng không trả lại, mà đã nhận nó.
Phỏng chừng cũng biết nếu anh không nhận, Sầm Diên sẽ luôn tìm cơ hội khác trả lại cho anh.
-
Trước khi trở lại trấn Dung, Sầm Diên đã về nhà một chuyến.
Khi Giang Kỳ Cảnh biết cô muốn về, sợ cô sẽ bị bắt nạt nên đã xin nghỉ học và quay về cùng cô.
Không có con rể vàng Thương Đằng, vị trí của Lưu Nhân trong giới quý phu nhân gần đây tụt dốc không phanh, càng đừng nói đến chuyện ảnh chụp chung cũng bị cắt mất.
Bà ta không xứng đáng có mặt trong bức ảnh nhóm chút nào.
Khi Sầm Diên vừa kết hôn với Thương Đằng, bà ta dựa vào con rể có năng lực để chế giễu người khác khắp nơi.
Dù sau lưng họ đều thầm chửi bà ta, nhưng cũng biết không thể đắc tội thẳng mặt.
Nhưng bây giờ thì khác.
Những người trước đây nịnh nọt, bây giờ bắt đầu chế nhạo bà ta.
Ở bên ngoài bị chọc tức, về nhà cũng không cho Sầm Diên sắc mặt tốt.
Ngược lại, Giang Cự Hùng tuy rằng ít nói cười một chút nhưng vẫn quan tâm đến cô.
"Gần đây thế nào?"
Sầm Diên cầm đũa gật đầu: "Vẫn tốt ạ."
Ông thở phào nhẹ nhõm: "Tốt là được."
Bữa ăn diễn ra khá yên bình, vì giữa chừng Lưu Nhân đã ném đũa rồi trở về phòng.
Vẻ mặt Giang Yểu không được đẹp cho lắm.
Nghĩ đến mấy ngày nay, cô ta bị hành hạ đủ kiểu: "Ba, con gần đây có xem một căn nhà.
Nó gần công ty.
Con muốn dọn ra ngoài ở."
Giang Cự Hùng biết cô ta đang nghĩ gì, không từ chối: "Lát nữa sẽ chuyển tiền cho con."
Giang Yểu thuần thục ôm cánh tay ông làm nũng: "Ba là tốt nhất."
Giang Kỳ Cảnh gắp một miếng thịt chiên giòn vào bát của Sầm Diên: "Lát nữa phải về trường, tiện đường đưa chị về luôn."
Sầm Diên lắc đầu: "Không cần, ăn tối xong chị phải ra sân bay."
Không chỉ có Giang Kỳ Cảnh, Giang Cự Hùng và Giang Yểu đều chuyển tầm mắt.
Giang Cự Hùng hỏi cô, "Muốn đi đâu sao?"
"Con có chút việc, phải về trấn Dung vài ngày."
Giang Cự Hùng gật đầu, không hỏi cô về để làm gì, mà chỉ dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Sầm Diên khẽ ậm ừ: "Vâng."
Giang Kỳ Cảnh có vẻ hơi căng thẳng: "Chị còn quay về đây không?"
Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Sầm Diên muốn cười một tiếng: "Sẽ, xử lý mọi việc xong xuôi thì sẽ quay về."
Nhận thấy cảm xúc vừa rồi của mình quá rõ ràng, cậu mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Đừng hiểu lầm, em chỉ là tò mò thôi."
Nụ cười trên mặt Sầm Diên cũng đủ dịu dàng: "Chị biết."
-
Trước khi ra sân bay, Sầm Diên giao Bánh quy cho Giang Kỳ Cảnh.
Trong mấy ngày cô trở lại trấn Dung, dù sao Bánh quy cũng cần người chăm sóc.
May mà nó không lạ người, với ai cũng nhiệt tình ngoan ngoãn, duy nhất khó chịu hình như chỉ có Thương Đằng.
Ở một khía cạnh nào đó, Thương Đằng cũng có thể được gọi là "ngoại lệ" của nó.
Nghe ra cũng khá lãng mạn.
Tất nhiên, tiền đề là bỏ qua việc một năm anh phải tiêm vắc xin lần.
Trên máy bay, Sầm Diên đeo bịt mắt ngủ một lát.
Từ Huy đến rất sớm và đợi cô bên ngoài sân bay.
Có lẽ sợ nhận nhầm người, trên tay cậu ấy còn cầm một tấm biển.
Từ "Diên"(鸢) viết sai chính tả, viết thành Nguyên(元).
Lần trước đã thấy một lần khi gọi video với mẹ Châu, vì vậy Sầm Diên vẫn có một chút ấn tượng về ngoại hình của cậu ấy.
Cô kéo vali ra và ngập ngừng gọi, "Tiểu Huy?"
Khuôn mặt của người phụ nữ trông đẹp hơn gấp nghìn lần so với ảnh chụp và video.
Sau khi bắt gặp vẻ mặt dịu dàng của cô, khuôn mặt Từ Huy lập tức đỏ bừng, gọi cô: "Sầm Diên...!Chị."
Gió hơi mạnh, Sầm Diên gom lại mái tóc dài sau đầu, tùy ý buộc tóc đuôi ngựa thấp: "Hôm nay làm phiền cậu, trời lạnh như vậy, còn phải lái xe qua đón tôi."
Cậu ấy lắc đầu, cầm lấy vali của Sầm Diên: "Không sao, bình thường thím cũng giúp chúng tôi rất nhiều."
Sau khi lên xe, cậu ấy bật máy sưởi, "Thím vốn định đi cùng, nhưng ba tôi sợ sức khỏe bà ấy không chịu được nên không cho bà ấy đến."
Sầm Diên nghe thấy điều này, cô lập tức trở nên căng thẳng: "Sức khỏe mẹ tôi lại không tốt sao?"
"Không, không, là bởi vì ba tôi sợ hôm nay quá lạnh, thím sẽ bị cảm.
Ở đây không thể so với Tầm Thành, cũng không có máy sưởi."
Bác Từ quả thực rất tốt với mẹ Châu, thương bà, cũng tôn trọng bà.
Nghe vậy, Sầm Diên cũng mỉm cười nhẹ nhõm: "Trấn Dung ở phía nam, nên không có máy sưởi cũng là chuyện bình thường."
Từ Huy đời này còn chưa tới phương Bắc lần nào, cho nên trên đường đi hỏi không ngừng.
"Chắc Tầm Thành lạnh lắm.
Tôi nghe nói chúng ta bên này là ẩm ướt và lạnh, còn mùa đông ở đó khô lạnh."
"Nó khá lạnh."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Năm cô lần đầu tiên đến Tầm Thành, mười đầu ngón tay của Sầm Diên đều bị nứt da, ngứa muốn chết.
Cô lại không dám gãi.
Vào thời điểm đó, cảm thấy cả thế giới đều không liên quan gì đến cô, những người quan tâm đến cô đều ở trấn Dung, không ai đau lòng việc cô bị nứt da mấy ngón tay.
Cô luôn âm thầm khóc một mình.
Về sau lại sợ bị nhận ra, không dám ra ngoài cho đến khi mắt không còn sưng nữa.
Khoảng thời gian đó từng cảm thấy khó khăn như địa ngục, nhưng giờ đây đã trở thành một ký ức ngẫu nhiên sẽ hồi tưởng tới.
Thật kỳ diệu, không phải sao?
-
Mất khoảng tiếng để lái xe từ thành phố về nhà.
Trấn Dung tương đối lạc hậu, đường sá chưa được sửa chữa, nhiều nơi còn là đường đất.
Trời vừa mưa mấy ngày trước, đường lầy lội, bánh xe đè qua, mang theo nước bùn văng khắp nơi.
Từ Huy thở dài: "Không biết bao giờ con đường ở đây mới được sửa chữa."
Sầm Diên không nói.
Cô lặng lẽ nhìn hai bên đường, những kiến trúc rõ ràng quen thuộc nhưng lại bỗng dưng khiến cô cảm thấy xa lạ.
Mỗi năm trở lại, nơi này đều đang thay đổi.
Mẹ Châu chuẩn bị đồ ăn từ sớm và đợi cô ở nhà.
Lâu lâu bà ra ngoài xem xét, cho đến khi chiếc Volkswagen màu trắng xuất hiện ở đầu hẻm, bà mới nở nụ cười đi ra đón.
Xe dừng lại, Từ Huy bước tới cốp xe lấy vali ra.
"Thím à, cháu chuyển đồ của chị Sầm Diên vào trước."
Mẹ Châu cười nói: "Vất vả rồi."
Cậu ấy sờ trán, ngượng ngùng cười: "Không vất vả ạ."
Bác Từ và Tiểu Huy hôm nay cũng ăn cơm ở nhà họ, căn phòng vắng vẻ bỗng chốc có một chút độ ấm.
Mẹ Châu liên tục gắp đồ ăn cho Sầm Diên, nói cô gầy, cần ăn nhiều để bồi bổ.
Bác Từ cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ không phải đều nghĩ gầy là đẹp sao? Mấy ngày trước Tiểu Huy đi xem mắt, con dâu cửa hàng kim khí giới thiệu cho nó, nói là bạn cùng lớp.
Kết quả Tiểu Huy chê người ta béo, cũng không nhìn lại mình như thế nào mà dám ghét bỏ con nhà người ta.
"
Có vẻ như cha con tổn thương lẫn nhau còn nhẫn tâm hơn cả người xa lạ.
Tiểu Huy vội vàng biện hộ: "Đâu phải con kén chọn, cô ấy chỉ cao mét rưỡi mà nặng kg.
Vốn dĩ đã béo rồi."
Mẹ Châu gắp cho Sầm Diên miếng thịt béo nhất phần bụng cá: "Bác Từ của con đó, ngày nào ăn cơm cũng phải đấu võ mồm với Tiểu Huy, không trầm ổn chút nào."
Sầm Diên cười nhẹ: "Thế có nghĩa là bác vẫn còn trẻ."
Dường như bị lời Sầm Diên chọc cười: "Sầm Diên, đứa nhỏ này có cái miệng thật ngọt."
-
Vào buổi tối, Sầm Diên ở trong phòng của mẹ Châu nói chuyện với bà.
Mẹ Châu mấy lần muốn nói lại thôi, thường dừng lại vào thời điểm quan trọng nhất.
Sầm Diên gấp quần áo trong tủ lại: "Có gì không thể nói với con sao."
Mẹ Châu mỉm cười, như đang muốn thăm dò: "Chỉ muốn biết, nếu trong nhà có nhiều thêm vài người, con có để ý không?"
Thực ra ở tuổi của bà, có người bầu bạn hay không cũng không quan trọng.
Bà chỉ sợ là sau này Sầm Diên sẽ thấy bất tiện và không quay về nữa.
Sầm Diên biết bà muốn hỏi gì, cất quần áo đã xếp gọn vào tủ rồi đóng cửa lại.
"Con thấy bác Từ rất tốt, Tiểu Huy cũng tốt.
Sau này con không còn nữa, có họ chăm sóc mẹ, con cũng yên tâm."
Mẹ Châu cau mày: "Nói bậy bạ gì đó, cái gì mà sau này không còn.
Con còn trẻ, cho dù rời đi, cũng nên là mẹ đi trước."
Sầm Diên sửa miệng, cười nhẹ: "Vâng, là con nói sai, con nên bị phạt."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Đèn sợi đốt sáng rực, Sầm Diên lặng lẽ đứng đó, nhìn mẹ Châu thật kỹ.
Bà đã có nếp nhăn nơi khóe mắt, tóc trắng giữa thái dương cũng dài ra.
Khi còn nhỏ, cha qua đời, mạng sống của mẹ Châu như mất đi một nửa.
Sau này vì phải chăm sóc Sầm Diên còn nhỏ, bà mới có thể mạnh mẽ mà chống đỡ nửa cái mạng còn lại.
Sầm Diên không dám rời đi.
Cô sợ, sợ rằng nếu cô lại rời đi, nửa mạng sống của mẹ Châu có thể sẽ không còn nữa.
Vì vậy, cô nghĩ, ngay cả trước khi đi, cô cũng phải tìm cho bà một chốn về yên ổn.
Cô quay lưng lại, kìm lại dòng nước mắt: "Mẹ ơi, hôm nay con muốn ngủ với mẹ".
Giống như khi còn nhỏ, làm nũng trong lòng mẹ.
Mẹ Châu cười bất lực, xoa đầu cô: "Sao mà vẫn như một đứa trẻ vậy?"
-
Vào ngày thứ ba khi Sầm Diên trở lại trấn Dung, cô nhận được cuộc gọi từ Thương Đằng.
Đến nhà cô gõ cửa không có ai, tưởng cô đã trở về nhà họ Giang, lúc sau nhìn thấy Giang Yểu, mới biết cô đã trở về trấn Dung.
"Về khi nào vậy?"
Sầm Diên nói, "Buổi chiều hôm kia."
Ở phía anh rất yên tĩnh, có lẽ là ở trong một không gian tương đối kín, có thể ở nhà hoặc trong văn phòng.
Anh lại không nói, sự im lặng kéo dài rất lâu.
Sầm Diên biết, hẳn anh vẫn còn lời muốn nói.
Thương Đằng quả thực không phải là người giỏi nói năng, nguyên tắc làm việc của anh là nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn.
Người coi trọng thời gian sẽ không muốn lãng phí thời gian vào những điều vô nghĩa.
Nhưng bây giờ Thương Đằng dường như đang mâu thuẫn với chính mình của trước đây.
Sầm Diên liếc nhìn đồng hồ trên tường, như thể đang đếm xem sự im lặng này kéo dài bao lâu.
Cuối cùng, anh cũng mở miệng.
"Còn quay lại không?"
Sầm Diên gật đầu: "Sẽ quay lại."
Trong cổ họng anh khẽ "ừ", không nghe ra vui buồn.
Từ Huy bên cạnh gọi cô: "Chị Sầm Diên, chị có thể giúp em một việc được không?".
Đam Mỹ Hài
Cô đáp lời, nói tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Lưới đánh cá bị đọng nước, muốn vớt lên nhưng cần có người hỗ trợ.
Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa.
Bác Từ mang ủng đi mưa đi vào, cọ rớt bùn đất trên chân vào bồn hoa bên ngoài: "Con đường nát này, một khi trời mưa thì không ra ngoài được."
Sầm Diên rót cho ông một bát trà gừng mới pha: "Uống chút trà gừng cho ấm trước ạ."
Bác Từ cầm lấy cái bát và cảm ơn cô: "Nếu Tiểu Huy nhà ta có thể hiểu chuyện bằng một nửa của con thì ta cũng yên tâm."
Sầm Diên cười và nói: "Mỗi người đều có những đặc điểm và ưu điểm riêng.
Tiểu Huy tuy ăn nói vụng về nhưng tính cách thuần lương, cũng rất hiếm có."
Bác Từ bị hai câu của cô chọc cười: "Trong mắt con chẳng có ai là người xấu."
-
Sầm Diên không có thói quen ngủ trưa, nhưng luôn dễ cảm thấy mệt mỏi vào những ngày mưa.
Cô ngủ trưa dậy, đi ra ngoài, bác Từ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với ai đó.
Nghe nói sắp sửa đường, mấy hôm trước nhận được tin.
"Ông chủ lớn trong thành phố làm từ thiện, tự mình quyên tiền sửa đường cho chúng ta."
Bác Từ hút một điếu thuốc: "Ông chủ lớn nào tốt bụng như vậy, chúng ta ở đây cũng không nghèo đến mức nổi danh.
Chẳng lẽ ông chủ lớn là người trước đây ở trấn Dung?"
"Cũng chưa biết chừng, có lẽ là đã kiếm được một số tiền, nghĩ đến việc báo đáp quê hương."
"Đó là chuyện tốt."
Nghe thấy tiếng động phía sau, bác Từ liếc mắt nhìn lại, vội vàng dập điếu thuốc, hai tay quơ quơ cố xua đi làn khói: "Đánh thức con à?"
Sầm Diên lắc đầu: "Không ạ."
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, cô khoác áo khoác và lấy chìa khóa: "Bác Từ ơi, tối nay con có việc phải làm, phải ra ngoài một chuyến.
Phiền bác nói với mẹ là tối nay không cần phải làm phần cơm của con đâu.
"
"Con đi đường cẩn thận nhé."
"Vâng ạ."
Nói xong, cô rời đi.
Cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện sau lưng mình.
"Đây là con gái của bà Châu sao, nhiều năm không gặp, không ngờ đã lớn như vậy rồi."
"Ừ, vừa mới trở về cách đây vài ngày.
Nghe nói đặc biệt trở về vì ngày giỗ của Kỷ Thừa."
"Kỷ Thừa hả, tôi còn nhớ thằng nhóc đó, thật đáng tiếc, cha nó là một anh hùng."
Bác Từ thở dài: "Là anh hùng của đất nước, nhưng đáng tiếc lại không phải anh hùng của chính con mình."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Đường ở nông thôn không dễ đi, may mà trấn trên là đường bê tông nên không phải lo lớp bùn dày đặc dính vào đế giày.
Sầm Diên mua một ít hương nến và tiền giấy, ngồi ở bên đường dưới tầng nhà Kỷ Thừa, thắp hương và đốt tiền giấy.
Khi quay về, cô đặc biệt đến trường cũ của anh một lần.
Trường thể thao đã bỏ hoang từ lâu, chưa có thời gian khai phá lại, cổng sắt không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
Cô bước vào, "Bức tường vinh quang" được bảo vệ bằng một tấm kính, phía trên là kỷ lục chạy đường dài cao nhất, vẫn là của Kỷ Thừa.
Đây dường như là vật hiếm hoi, có rất ít dấu vết chứng minh anh từng tồn tại.
Cô nhìn bức ảnh trên đó, nhìn rất lâu.
Cuối cùng, đáy mắt Sầm Diên phiếm hồng, cười nhẹ nhõm: "Kỷ Thừa ơi, em không đợi anh nữa."
Thiếu niên trong ảnh mặt mày kiên nghị, nhìn chằm chằm vào máy ảnh, khóe môi nở nụ cười, có chút kiêu ngạo.
Sầm Diên đã từng vì anh mà vô số lần nghĩ đến việc rời bỏ thế giới này.
Trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô cũng sẽ buông tay.
Thực ra, đáng lẽ nên buông từ sớm.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Phòng bảo vệ bên cạnh vẫn có người ở, chính là bảo vệ trước kia, nay đã lớn tuổi, trường học thông cảm ông không có chỗ ở nên để phòng bảo vệ này lại cho ông.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, ông bưng tách trà đi ra, nhìn thấy Sầm Diên, nghi hoặc, sững sờ hồi lâu.
Cảm thấy quen thuộc, nhưng vì thời gian quá lâu rồi nên nhất thời không thể nhớ ra cô là ai.
Nỗ lực tìm kiếm trong trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra, ông cười trêu chọc cô: "Lại thi không tốt hả?"
Cô bé này mỗi lần thi không tốt, đều tới cổng trường ngồi khóc, chờ người đến đón.
Ông có ấn tượng về cậu bé đó, rất thông minh, thuộc top học sinh xuất sắc mà trường học chú trọng đào tạo.
Nhưng quá nghịch ngợm, ba ngày hai lần lại bị mời phụ huynh tới.
Đó là lý do tại sao ông nhớ rõ như vậy.
"Hôm nay cậu bé đó không đến đón cháu hả?"
Sầm Diên xin lỗi ông: "Ngại quá, đã làm phiền việc nghỉ ngơi của chú ạ."
Mưa phùn mù mịt, không khí mát mẻ, Sầm Diên quay người chuẩn bị rời đi.
Trong màn mưa tối tăm, người đàn ông cầm ô đứng đó, như sắp bị màn đêm nuốt chửng.
Lẽ ra phải ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh, nhưng dường như cũng chẳng có gì ngoài ý muốn.
Không có lời hàn huyên dư thừa nào, thậm chí lời chào cũng trực tiếp lược bỏ, Thương Đằng đi tới, che ô qua đỉnh đầu cô.
Nửa người anh đứng trong màn mưa, rất nhanh đã ướt đẫm.
Nhân viên bảo vệ nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười nói: "Xem ra đã đổi người đón rồi.".