Sầm Diên đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc, người không có chút quan hệ huyết thống nào lại lo lắng cô sống không tốt, mà mẹ ruột của cô lại luôn muốn dồn cô vào hố lửa.
Không có ai là không khao khát tình thân.
Sầm Diên mở tủ, lấy ra một chiếc chăn sạch sẽ: "Cái này hôm trước mới phơi khô, rất sạch sẽ.
Nếu anh không muốn ngủ trên chiếc giường em đã ngủ thì có thể thay."
Nói xong cô bước ra cửa, "Có cần em tắt đèn cho anh không?"
Thương Đằng lắc đầu: "Không cần."
Sau một lúc im lặng, anh nói: "Ngủ ngon."
Sầm Diên mỉm cười: "Ngủ ngon."
Sau đó mở cửa và rời đi.
Căn phòng đột nhiên yên lặng, Thương Đằng nhìn cái chăn gấp mà Sầm Diên vừa lấy ra, cuối cùng lại một lần nữa cất vào tủ.
Căn phòng thuộc về Sầm Diên, có những dấu vết về quá trình trưởng thành của cô.
Những tấm poster trên tường, và cả những cuốn sách cũ đã ố vàng trên kệ.
Anh tùy tiện cầm một cuốn sách giáo khoa toán cấp hai, tên cô được viết ở trang đầu tiên.
Sầm Diên.
Từng nét một, được viết rất cẩn thận.
Chỉ qua hai chữ đó, anh có thể tưởng tượng được khi lần đầu tiên nhận được cuốn sách mới, cô đã nghiêm túc và thành kính ghi tên mình vào đó như thế nào.
Thương Đằng cụp mắt cười nhẹ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái tên đó.
Dáng vẻ còn khá ngu ngốc.
Anh đặt cuốn sách lại, một album ảnh ở bên cạnh, anh lấy xuống và mở ra.
Thứ tự của các bức ảnh là dựa theo tuổi của Sầm Diên.
Khi còn bé, vẫn là một gia đình có ba người, nhưng khi lớn hơn, chỉ còn lại cô và mẹ Châu.
Dáng cô nho nhỏ, mặc một bộ váy kém chất lượng của studio, trên trán còn dán chấm đỏ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào máy ảnh.
Có lẽ là do nhiếp ảnh gia sợ biểu cảm của cô quá cứng nhắc nên mới bảo cô mỉm cười.
Ai biết cô cười lên càng cứng đờ.
Cuốn album lật tới mặt sau, cô đã cao hơn rất nhiều, mặc đồng phục tập múa, tập ép chân ở trong phòng tập, thân hình mềm mại gập xuống, trên người không có một chút thịt thừa.
Quá gầy, hẳn nên ăn nhiều hơn chút.
Thương Đằng nghĩ.
Cô lần đầu tiên đoạt giải, được đứng trên sân khấu, trên tay cầm bó hoa, tay cầm cúp và vui vẻ nhìn vào máy quay.
Như là vượt qua tháng năm dài rộng, đối diện với ánh mắt Thương Đằng.
Hóa ra Sầm Diên cũng có một mặt hoạt bát và đáng yêu như vậy.
Lúc đó anh đang làm gì? Đi tới đi lui các thành phố để tham gia các cuộc thi khác nhau, không thích nói chuyện, thích tự nhốt mình trong phòng, cực kỳ quái gở.
Nếu bọn họ có thể gặp nhau vào lúc đó thì tốt biết mấy.
Thương Đằng rút tấm ảnh ra, lặng lẽ bỏ vào túi áo khoác.
Hẹp hòi như anh, chỉ muốn giấu đi vẻ dễ thương của Sầm Diên, để một mình anh có thể nhìn thấy.
-
Ở trấn Dung quá lâu, đã đến lúc phải quay trở lại.
Hôm đó, mẹ Châu nắm tay Sầm Diên và nói rất lâu.
Đều là lời dặn dò, hoàn toàn không nói ra lời lưu luyến cô.
Nhưng từng từ ngữ đều thể hiện sự luyến tiếc.
Sầm Diên ôm mẹ Châu: "Sẽ không quá lâu, đợi con giải quyết xong việc ở Tầm Thành thì sẽ trở về, không bao giờ rời đi nữa."
Mẹ Châu không nói, chỉ tiếp tục thở dài.
-
Sau khi trở về Tầm Thành, Sầm Diên về nhà và cất đồ đạc.
Tất cả đều là thịt xông khói và dưa chua mà mẹ Châu chuẩn bị cho cô, thực ra thì cô không thể ăn hết được.
Nhưng cô cũng biết, đây là những việc mà mẹ Châu cảm thấy mình có thể làm được trong khả năng.
Nếu từ chối, bà nhất định sẽ cảm thấy rất buồn.
Đồ rất nhiều, cô nghĩ để hôm nào đó bảo Thương Đằng mang về một ít.
Về đến nhà không được bao lâu, không biết Giang Kỳ Cảnh nghe tin từ đâu, lập tức từ trường trở về.
Cùng đến còn có Lâm Tư Niên.
Đã nhiều ngày không gặp, dường như cậu ta đã cao hơn một chút.
Sầm Diên pha trà mang ra, cười nói: "Vừa về đến nhà, còn chưa kịp dọn dẹp nên hơi lộn xộn."
Trái cây đã cắt và bánh ngọt được bày trên bàn.
Giang Kỳ Cảnh cầm một miếng dưa Hami, cắn một miếng, thản nhiên hỏi: "Ngày mai chị có rảnh không?"
Sáng nay Đồ Huyên Huyên gọi điện cho cô, mấy ngày nay có rất nhiều đơn đặt hàng của khách, ngày kia hình như cũng có khách hẹn.
Sầm Diên tiếc nuối nói: "Ngày mai hình như không rảnh."
Giang Kỳ Cảnh dừng lại, ném nửa miếng dưa còn thừa vào thùng rác: "Ồ."
Cậu không nói nữa, cầm điều khiển xem TV, thỉnh thoảng Sầm Diên hỏi một câu, cậu đều làm ra vẻ như không nghe thấy.
Lâm Tư Niên cau mày, đụng vai cậu, thấp giọng cảnh cáo, "Con mẹ nó, đừng có quá đáng như vậy."
Giang Kỳ Cảnh dứt khoát đứng dậy, móc ngón tay vào dây cặp, treo nó lên vai: "Đi thôi."
Không thèm nhìn Sầm Diên, lập tức mở cửa và rời đi.
Sầm Diên đứng dậy đi theo, nhưng cậu đi quá nhanh, đợi khi cô đi ra ngoài thì người đã vào thang máy rồi.
Lâm Tư Niên ở bên cạnh, lấy tay gãi mũi xấu hổ, do dự muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng vẫn nói: "Ngày mai là buổi triển lãm đầu tiên các tác phẩm của cậu ấy.
Mấy ngày trước còn lo chị sẽ không quay lại.
Hôm nay Huyên Huyên nói chị đã về Tầm Thành, cậu ấy mừng quá lập tức bắt taxi tới đây.
Vốn muốn đưa vé vào cửa cho chị, kết quả lại..."
Nghe được lời này, Sầm Diên sững sờ hồi lâu, mím môi tự trách: "Là lỗi của tôi."
Lâm Tư Niên lắc đầu: "Không sao, nếu chị có việc, đến lúc đó tôi có thể chụp ảnh gửi cho chị."
Sầm Diên thất thần nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Mặt Lâm Tư Niên đột nhiên đỏ lên: "Không...!Không cần cảm ơn."
Giang Kỳ Cảnh đi rồi, cậu ta cũng ngại tiếp tục quấy rầy cô.
Hôm nay Sầm Diên vừa xuống máy bay, hiện tại chắc hẳn có rất nhiều việc phải giải quyết.
Lâm Tư Niên cũng rất tự giác rời đi, vừa ra khỏi thang máy, cậu ta đã đối mặt với người đàn ông đứng bên ngoài.
Người mặc vest và giày da luôn có khí chất tự nhiên và mạnh mẽ mà sinh viên đang còn đi học không thể sánh với.
Vì vậy, Lâm Tư Niên rất mong có thể nhanh chóng tốt nghiệp, bước vào xã hội.
Nhưng bây giờ, ngay cả khi đối phương không nói lời nào, cậu ta cũng cảm thấy mình bị đè bẹp.
Thương Đằng hờ hững liếc nhìn, sau đó tránh cậu ta, đi vào thang máy.
So với Lâm Tư Niên luôn âm thầm phân cao thấp, Thương Đằng lại chưa bao giờ để cậu ta vào mắt.
Lâm Tư Niên cũng không lập tức rời đi, mà là đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm con số hiển thị trên thang máy, thấy nó dừng ở lầu tám.
Cậu ta khẽ cụp mi, đôi mắt ảm đạm vài phần.
-
Những ngày Thương Đằng rời đi, một đống chuyện lớn của công ty đều chờ anh xử lý.
Ở dưới công ty mới mở một quán trà sữa, thường ngày anh cũng không có hứng thú với mấy thứ này.
Nhưng không biết sao gần đây tan họp, vừa đi ra liền nghe thấy nữ nhân viên của công ty nói chuyện: "Quán trà sữa mới mở ở dưới kia, trà sữa Red Velvet ở đó ngon cực, tôi siêu thích lớp kem bên trên.
"
Sau đó anh cũng đi mua một cốc.
Sợ kem sẽ chảy ra, nên đã trực tiếp lái xe tới.
Anh đặt ly trà sữa lên bàn, liếc nhìn phòng khách bừa bộn, những thùng hàng chuyển phát nhanh chất đống lại, hẳn là vừa về chưa kịp xử lý.
Thương Đằng cởi áo khoác, xắn tay áo lên hai lượt: "Để anh."
Sầm Diên không phải là người thích làm phiền người khác, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ từ chối.
Nhưng bây giờ, cô chỉ đưa cho anh một chiếc tạp dề, nói một cách nhẹ nhàng: "Đừng làm bẩn quần áo của anh."
Thương Đằng trầm mặc nhìn cô, Sầm Diên cười với anh, cầm trong tay ly trà sữa anh đặc biệt mua tới, cắn ống hút uống một ngụm.
Khóe môi không lộ rõ đường cong, Thương Đằng nhẹ giọng hỏi cô: "Có ngon không?"
"Khá ngon."
Cô nhìn logo trên cốc, "Anh mua ở tiệm trà sữa dưới lầu à?"
Thương Đằng sửng sốt: "Dưới lầu cũng có?"
"Đúng thế." Sầm Diên ngập ngừng hỏi anh, "Anh không mua ở dưới đó à?"
"Ừ, anh mua ở dưới nhà."
Anh mất tự nhiên ho khan rồi quay đi chỗ khác.
Dù sao cũng không nói là mua ở nơi khác, sau đó đặc biệt lái xe hơn nửa tiếng để mang tới.
Căn phòng nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, Thương Đằng rửa tay rồi từ trong phòng tắm đi ra: "Vậy anh về trước."
Sầm Diên bảo anh đợi một lát, cô vào bếp mang lạp xưởng và dưa chua đã chuẩn bị trước cho anh: "Anh cầm mấy thứ này về cho dì Hà, Điềm Điềm thích ăn."
Thương Đằng đưa tay ra đón lấy.
Sầm Diên hỏi anh: "Gần đây Điềm Điềm vẫn khỏe chứ?"
Lúc trước có hứa sẽ đưa con bé tới cửa hàng chơi, nhưng vì quá bận, lại đúng lúc quay về trấn Dung nên chuyện này tạm thời hoãn lại.
"Vẫn tốt, gần đây có bà nội chăm con bé."
Sầm Diên đã biết về thân thế của Điềm Điềm.
Nếu là bà nội chăm, vậy thì có nghĩa là: "Ba mẹ anh cuối cùng đã nhận con bé rồi hả?"
Thương Đằng gật đầu: "Có lẽ vậy."
Sầm Diên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Nhận tổ quy tông, về đúng tổ tiên dù sao cũng là điều tốt.
-
Thương Đằng rời đi và về nhà, mang theo lạp xưởng và dưa chua mà Sầm Diên đưa cho anh.
Mấy ngày khi anh đến trấn Dung, ngôi nhà lạnh lẽo trở nên náo nhiệt hơn, người đáng lẽ không nên đến đều đã đến.
Nhìn ba thế hệ trong nhà đều ở phòng khách, mặt Thương Đằng vô cảm nói: "Nhà tôi là trạm thu nhận sao? Loại người nào cũng có thể tới."
Trần Điềm Điềm nghe thấy giọng anh, thoát khỏi vòng tay của bà Kỷ, chạy tới: "Ba ơi!"
Đã quá nhiều ngày không gặp anh, cô bé nhớ anh muốn chết.
"Ba có mang quà cho con không?"
Thương Đằng nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô bé: "Có mang, ở trong xe, lát nữa sẽ lấy cho con."
Trần Điềm Điềm cười thần bí: "Con cũng chuẩn bị quà cho ba."
Thương Lẫm ở một bên, cười ôn hòa nhìn cảnh này.
Con gái của mình gọi một người đàn ông khác là cha, đương nhiên hắn cũng ghen tức, nhưng người đó lại là em trai hắn, vậy lại là chuyện khác.
Nếu Điềm Điềm thân thiết với Thương Đằng, chứng tỏ anh đối xử tốt với con bé.
Tương lai còn dài, tuổi nó còn nhỏ, Thương Lẫm không sợ cô bé không sửa được xưng hô.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thương Quân Chi chuyển tới vào ngày hôm sau khi Thương Đằng đến trấn Dung.
Bà Kỷ nói người một nhà ở riêng mãi không tốt, nên tranh thủ thời gian này để đoàn tụ.
Thương Quân Chi không phải người tốt, tính tình không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Cuộc sống không phải là phim truyền hình, sẽ không đột nhiên bị khung cảnh nào đó cảm hóa.
Thương Quân Chi không hề thay đổi, nhưng người già rồi, sẽ luôn theo bản năng mà khao khát tình thân.
Hơn nữa, ông ta cũng không phải là loại người cha không yêu con mình.
Chỉ là sự tự ti bị kìm nén bấy lâu đã lấn át tình yêu thương.
So sánh qua lại, chỉ còn có áp bức và khát khao chiến thắng.
Bây giờ vì mục tiêu đã đạt được, chút áp chế và mong muốn thắng thua từ lâu đã không còn tồn tại.
Bà Kỷ bảo Thương Đằng ở lại, hôm nay cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
Thương Đằng lại chỉ cảm thấy chướng mắt, vì vậy anh đặt đồ xuống rồi rời đi.
Mỗi lần như vậy, anh đều nhớ về Sầm Diên như muốn phát điên, muốn nhìn thấy cô, toàn bộ giác quan trong cơ thể đều đang gào thét nỗi nhớ.
Nhưng anh không đi, chỉ đứng ở dưới lầu, nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu tám, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thương Quân Chi, anh đột nhiên nhớ tới con người trước đây của mình.
Anh có đối xử tốt với Sầm Diên được là bao?
Mỗi lần nghĩ đến điều này, anh đều thấy khổ sở và tự trách.
Giống như có vô số con kiến nhỏ đang gặm nhấm trái tim anh.
Anh sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, không biết khi đó Sầm Diên đã đau lòng như thế nào.
Thậm chí còn hy vọng rằng Sầm Diên sẽ không tha thứ cho anh nhanh như vậy.
Nỗi đau kiểu đó, nên được nhân lên gấp trăm lần để anh trải nghiệm.
-
Sầm Diên đã gọi điện cho vị khách hàng đã hẹn trước, giải thích lý do và hy vọng ngày hẹn có thể lùi vào mấy ngày sau.
May thay, đối phương cũng dễ nói chuyện, đồng ý rất sảng khoái.
Tấm vé vào cửa được Lâm Tư Niên đưa cho cô: "Dù không thể đi, chị cũng có thể giữ tấm vé làm kỷ niệm.
Dù gì thì đây cũng là triển lãm cá nhân đầu tiên của Giang Kỳ Cảnh".
Địa chỉ triển lãm là ở một nơi có thể coi là thắng cảnh, khu công nghiệp bỏ không, tường trắng loang lổ, cổng sắt rỉ sét, trông có phần nghệ thuật.
Giang Kỳ Cảnh được bao quanh bởi đám đông, đang giải thích nguồn cảm hứng cho tác phẩm điêu khắc bên cạnh mình.
Trên người cậu vốn có sự kiêu ngạo độc lập của người làm nghệ thuật, bởi vì hiện tại tâm trạng không tốt, sắc mặt lại càng không tốt, bắt đầu giải thích cũng có chút không kiên nhẫn.
Nhưng đám đông lại cứ thích phong cách này.
Giang Kỳ Cảnh ngước mắt lên, nhìn qua đám đông trước mặt, và thấy Sầm Diên.
Vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.
Sầm Diên cười bước đến, lắng nghe những lời giảng giải của cậu.
Giang Kỳ Cảnh thu hồi tầm mắt, đứng thẳng lưng, so với bộ dạng tản mạn vừa rồi, rõ ràng bây giờ cậu nghiêm túc hơn rất nhiều.
Kết thúc lời giải thích, Sầm Diên và đám đông cùng vỗ tay, ngoài sự kinh ngạc giống như người khác, trên mặt cô còn có một chút tự hào.
Sau khi rời đi khỏi đám đông, Giang Kỳ Cảnh kéo chiếc cà vạt khiến cậu sắp không thở nổi ra, giọng điệu không mặn không nhạt: "Hôm nay không phải chị không rảnh à, sao lại tới đây?"
Sầm Diên đưa chai nước trong tay cho cậu: "Việc lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng xem triển lãm của em."
"Hừ, có quỷ mới tin."
Cậu cúi đầu vặn chai nước, không kiên nhẫn nói ra lời này.
Nhưng nụ cười không kìm được trên khóe môi đã bị Sầm Diên nhìn thấy.
Ngoài miệng thì nói Sầm Diên phiền phức, chưa xem triển lãm nghệ thuật bao giờ nên chắc chắn không thể hiểu được, cậu phải tự làm khó mình để đưa cô đi xem từ đầu đến cuối.
Sầm Diên cười dịu dàng: "Vậy thì làm phiền thầy Tiểu Giang rồi."
Giang Kỳ Cảnh ngoảnh mặt đi, khuôn mặt hằn lên một vệt hồng nhạt mất tự nhiên: "Cái gì mà thầy Tiểu Giang, đừng...!đừng có nói nhảm."
- ------
Hôm nay Thương Đằng đi xem địa điểm, mảnh đất này đã được anh mua lại, nửa tháng nữa sẽ bắt đầu tháo dỡ, xây thành khách sạn du lịch.
Người phụ trách đưa anh đi tham quan xong: "Phía trước có một triển lãm nghệ thuật.
Nghe nói là họa sĩ trẻ thế hệ mới, rất có danh tiếng.
Anh có muốn xem thử một chút không?"
Thương Đằng không có hứng thú với nghệ thuật, giống như Giang Kỳ Cảnh đã nói, anh là một doanh nhân đầy mùi tiền.
Điều này quả thật không giả.
Người khác có thể nhìn ra công trình kiến trúc nơi đây mang vẻ đẹp nghệ thuật, nhưng anh chỉ nhìn thấy địa thế ở đây được ông trời ưu ái, có thể giúp anh kiếm tiền.
Khi anh chuẩn bị rời đi, có người cầm máy ảnh rời khỏi triển lãm nói: "Giang Kỳ Cảnh thật sự rất đẹp trai, vừa rồi tôi đứng ở hàng đầu tiên, nhìn anh ấy từ khoảng cách gần như vậy, gương mặt kia không hề có khuyết điểm, làn da còn đẹp hơn cả con gái."
"Xem ra hôm nay cậu đến đây căn bản không phải vì triển lãm gì cả, mà là để ngắm Giang Kỳ Cảnh."
"Ở trường không có cơ hội để ngắm.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ lỡ."
Thương Đằng dừng bước, đổi hướng đi: "Đi xem thử."
Người phụ trách đang ân cần kéo cửa xe, sửng sốt một hồi, lập tức đi theo.
-
Sầm Diên không ngờ lại gặp Thương Đằng ở một nơi như vậy, mà Giang Kỳ Cảnh tự nhiên cũng không nghĩ tới.
Vì vậy, khi Sầm Diên hỏi, "Anh cũng thích xem cái này?", Giang Kỳ Cảnh chế nhạo, "Xem có hiểu không?"
Sầm Diên liếc cậu một cái: "Đừng có không lễ phép như vậy."
Giang Kỳ Cảnh khó chịu nhìn đi chỗ khác, không nói nữa.
Sầm Diên tò mò hỏi Giang Kỳ Cảnh, "Nhưng địa điểm triển lãm là em chọn sao?"
Giang Kỳ Cảnh gật đầu: "Một lần tới đây phác thảo, cảm thấy cực kỳ có cảm giác."
Sầm Diên đồng ý: "Là rất có cảm giác."
"Chỉ là tháng sau sẽ bị phá bỏ rồi." Cậu cau mày, mắng:"Đồ gian thương chết tiệt, muốn phá nơi này để xây thành khách sạn du lịch".
Tên gian thương chết tiệt lúc này đang đứng bên cạnh, không nói một lời..