Sầm Diên xin lỗi anh: "Không cho anh đủ cảm giác an toàn, là em không đúng."
Trước kia cô luôn cảm thấy, những người xung quanh Thương Đằng chỉ nhớ rõ anh mạnh mẽ, lại quên mất rằng anh cũng là một người bình thường, sẽ đau, cũng sẽ khó chịu.
Nhưng không phải cô cũng như vậy sao? Bởi vì Thương Đằng không nói, liền cho rằng không có.
Nhưng anh vẫn sẽ luôn có chuyện phiền lòng.
Đều là người có thất tình lục dục, sao có thể thoát khỏi những điều tẻ nhạt này.
Thương Đằng chưa bao giờ oán giận trước mặt cô, rằng anh đã mệt mỏi và vất vả như thế nào.
Anh có thể đối phó với mưa mưa gió gió bên ngoài, lại không muốn Sầm Diên nhìn thấy một chút cảm xúc tiêu cực nào.
Nửa đời trước của cô đã đủ khổ rồi, quãng đời còn lại, Thương Đằng hy vọng cô luôn vui vẻ.
Sầm Diên thắt lại cà vạt cho anh, vuốt phẳng nếp nhăn trên vai áo: "Bên ngoài lạnh lắm, đừng để cảm lạnh, lên xe trước đi."
Không nghe thấy câu trả lời mình muốn, Thương Đằng im lặng một lúc, chỉ cụp mắt cười, không nói nữa.
Anh lái xe trở về Tây Thành, trong nhà mới vừa gọi người đến dọn dẹp, rất sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Nhưng cách phối màu của căn phòng quá buồn tẻ và lạnh lẽo.
Thương Đằng bật đèn, đi vào phòng bếp đun một ấm nước: "Ngày mai anh sẽ tìm người thay ghế sô pha và rèm cửa.
Em thích kiểu gì, loại có hoa nhỏ?"
Sầm Diên cười nói: "Không cần đổi, như vậy khá tốt rồi."
Cô cởi áo khoác, treo cùng với áo của Thương Đằng.
Tây trang màu đen và áo khoác len màu trắng gạo, kích cỡ đối lập quá rõ ràng.
Thương Đằng vóc dáng cao, gần m, quần áo của Sầm Diên đặt chung với anh thì trông có chút nhỏ bé.
Thương Đằng yên lặng quan sát một hồi, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.
Anh không tham lam, đồ vật anh muốn cũng không nhiều lắm.
Loại chuyện này có thể là bình thường với người khác, nhưng với anh thì lại cực kì thỏa mãn.
Tủ lạnh đầy ắp, Thương Đằng biết Sầm Diên không thích ăn đồ ăn bên ngoài, cô luôn thích tự nấu.
Cho nên anh đã kêu người đi chợ bán thức ăn gần đó, mua chút rau, thịt, và một ít hải sản.
Sầm Diên mở tủ lạnh, nhìn trên dưới, hỏi ý kiến của Thương Đằng: "Chiều nay ăn cơm ở nhà nhé?"
Thương Đằng gật đầu, nói: "Được."
Sầm Diên đóng cửa tủ lạnh và đến hỏi anh: "Anh muốn ăn gì?"
Thương Đằng tùy tiện báo tên mấy món ăn, tất cả đều là sở trường của Sầm Diên.
Sầm Diên lại nói muốn tự nấu canh cho anh: "Hôm nay lái xe vất vả rồi, thưởng cho anh một chút."
Thương Đằng đột nhiên rất muốn hôn cô, nhưng anh vẫn nhịn xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có cần anh cũng chiêu đãi em không?"
Sầm Diên nhướng mày cực nhẹ: "Chiêu đãi em như thế nào?"
Thương Đằng đứng lên, cởi khuy măng sét, chúng được làm bằng bạc và trông rất đắt tiền, bị anh tiện tay ném lên chiếc bàn vuông.
Anh xắn tay áo lên hai đoạn: "Hôm nay anh nấu cơm."
Sầm Diên cũng không từ chối, ngược lại cười hỏi: "Có cần em giúp không?"
"Không cần, em ở bên ngoài ngồi chờ là được." Anh buộc tạp dề và nói thêm, "Nhớ nấu canh cho anh."
Sầm Diên cười anh ấu trĩ.
Thương Đằng cũng không phản bác: "Không phải nói thưởng cho anh sao."
Sầm Diên dịu ngoan gật đầu: "Được."
Thương Đằng nhìn cô, cô cũng nhìn Thương Đằng.
Không có gì không thỏa mãn, hiện tại người ở bên cô chính là anh, không phải sao?
Người cùng cô vượt qua quãng đời còn lại, cũng sẽ là anh.
Thương Đằng thả lỏng, tự thuyết phục chính mình phải thoải mái lên.
ngôn tình hoàn
-
Khi anh nấu cơm, Sầm Diên cũng ở trong phòng bếp, Thương Đằng không cho cô chạm vào những dụng cụ cắt gọt, rau đều là anh cắt.
Sầm Diên hầm cho anh món canh sườn củ sen.
"Trước kia hình như chưa từng làm cho anh, không biết anh có thích hay không?"
Đây là món sở trường nhất của mẹ Châu, khi còn nhỏ Sầm Diên rất thích.
Nhưng cô rất ít khi nấu.
Sợ Thương Đằng không thích ăn củ sen, cô hỏi trước một câu, cho đến khi Thương Đằng nói anh không kén ăn, Sầm Diên mới nhếch môi cười khẽ.
Thương Đằng ngước mắt, dừng động tác trong tay: "Cười anh?"
Sầm Diên lắc đầu, lại gật đầu: "Anh mà còn không kén ăn, rõ ràng rất nhiều thứ đều không ăn."
Đây là lời nói thật.
Lúc trước đầu bếp trong nhà từ chức, có người giúp việc mới đến, không rõ khẩu vị của Thương Đằng, cũng không biết những điều kiêng kỵ của anh.
Gần một nửa số món ăn làm ra, đều là món mà Thương Đằng không thích ăn.
Anh không nói lời nào, cũng không chỉ trích, chỉ là mấy ngày liền đều không ở nhà ăn cơm.
Anh chính là một người như vậy, nhìn qua có vẻ là người dễ nói chuyện.
Nhưng thực ra, tính cách lại tệ đến mức không muốn nói thêm một câu dư thừa nào.
Coi như là tính cách có chút vặn vẹo, người như vậy rất khó thổ lộ tình cảm cùng người khác, cũng rất khó phó thác thiệt tình.
Sau khi Thương Đằng cắt xương sườn và củ sen xong, cho vào hai cái bát đưa tới cho Sầm Diên: "Hành lá, gừng tỏi cũng cắt một chút?"
Sầm Diên nói: "Cắt một ít cà rốt đi."
Thương Đằng có vẻ hơi kinh ngạc: "Cà rốt?"
"Ừ, nấu chung hết."
"Không phải em không thích ăn sao?"
Sầm Diên không phải là người đặc biệt kén ăn, so với Thương Đằng thì không đáng nhắc tới, chỉ là không quá thích ăn cà rốt mà thôi.
Nhưng cô luôn cảm thấy, cứ kén ăn thì không tốt lắm, vẫn nên tập ăn dần.
"Nếu cho vào hầm canh, chắc sẽ không có vị lạ đâu nhỉ?"
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không có tự tin, đối với những gì mình nói ra cũng không có tự tin.
Thương Đằng cười có vài phần sủng nịch: "Ừ."
Anh lại cắt cho cô một ít cà rốt.
Sầm Diên liền đứng ở một bên nhìn, cách hơi xa một chút.
Không phải cô muốn đứng xa như vậy, mà là Thương Đằng sợ cô bị thương.
Sầm Diên nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy Thương Đằng hiện tại cũng không lạnh lùng, ngược lại còn có chút hiền huệ, đặc biệt là sau khi đeo tạp dề.
Vừa có thể chủ ngoại, vừa có thể chủ nội.
Trước kia dáng vẻ anh thường như thế nào, Sầm Diên dường như không nhớ rõ lắm.
Dù sao thì cũng hơi khiến người ta ghét.
Thương Đằng cắt cà rốt và hỏi cô có cần gì nữa không.
Sầm Diên lắc lắc đầu, cầm lấy bát: "Anh bận của anh, em bận của em, chúng ta đừng quấy rầy lẫn nhau."
Sầm Diên nói lời này không có ý gì khác, thuần túy là bởi vì cô cảm thấy mình nên tập trung vào việc nấu ăn, nếu không sẽ dễ dàng nấu linh tinh.
Thương Đằng nhìn Sầm Diên cách xa mình, đột nhiên cảm thấy trong nhà bố trí không tốt lắm, tại sao phòng bếp lại lớn như vậy.
-
Đồ ăn của anh nấu xong, canh của Sầm Diên còn hầm ở trong nồi.
Hai người liền ngồi đợi một hồi.
Sầm Diên nói canh uống sau cũng được, cũng không vội, nhưng Thương Đằng một hai phải đợi.
Anh nói khó lắm mới được thưởng một lần, dù sao cũng phải để anh được trải nghiệm.
Sầm Diên có đôi khi cũng sẽ cảm thấy kỳ diệu, không ngờ cũng có ngày cô cười Thương Đằng ngây thơ.
Xem ra trong sách nói không sai, sau khi yêu, hành vi cử chỉ của con người đều sẽ trở nên khác thường.
Thương Đằng bây giờ không phải là khác thường sao?
Nếu để mấy đối thủ kinh doanh trước đây thấy dáng vẻ này của anh, phỏng chừng kinh ngạc tới rớt cằm.
Bọn họ ngồi ở trên sô pha xem TV, gần đây nhiệt độ cao, đồ ăn không dễ bị lạnh, đợi mười phút cũng không sao.
Tùy tiện mở một kênh, là một bộ phim hình sự.
Tuy nhiên tình tiết lại có chút giống phim kinh dị.
Xem tới đoạn đáng sợ, Sầm Diên siết chặt cổ tay áo, muốn xem, lại không dám xem.
Thương Đằng đi tới, ôm cô vào lòng, lấy tay che mắt cô: "Xem nữa không?"
Sầm Diên do dự một lúc, nhỏ giọng nói: "Để lại một khe hở."
Thương Đằng mím môi cười thầm, khẽ mở ngón tay, để lại một khe hở.
Sầm Diên cứ như vậy xem xong đoạn đó.
Canh nấu xong, cô múc hai bát mang ra, để Thương Đằng nếm thử tay nghề của mình.
Thương Đằng uống một ngụm, Sầm Diên hỏi anh: "Thế nào?"
Anh gật đầu: "Rất ngon."
Sau đó Sầm Diên liền cười, cười rất thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, Thương Đằng rửa bát, Sầm Diên phân loại quần áo trong vali, cất vào tủ.
Ở đây có khá nhiều phòng, nhưng những phòng còn lại vẫn chưa được dọn dẹp, chỉ có phòng ngủ chính đã được dọn dẹp.
Dì dọn dẹp không thể có thiếu sót như vậy được, chỉ có thể là Thương Đằng yêu cầu bà làm như vậy.
Sầm Diên nhìn thấu suy nghĩ của anh, lại cũng không vạch trần.
Tắm rửa xong, Sầm Diên liền chuẩn bị ngủ.
Sau khi ở cùng Thương Đằng, thói quen của cô bắt đầu thay đổi, cũng không bị mất ngủ.
Đèn đã tắt, tấm rèm nặng đều đã được kéo lên, một chút ánh sáng cũng không chiếu vào, trong phòng tối đen như mực.
Thương Đằng nằm ở bên cạnh cô, giọng nói trầm ấm thường ngày, giờ này lại có chút khàn khàn.
Anh hỏi Sầm Diên: "Rất buồn ngủ sao?"
Vẫn ổn, không quá buồn ngủ.
Nhưng Sầm Diên vẫn gật đầu: "Có chút."
Thương Đằng ừ nhẹ một tiếng, lại nằm xuống, trong phòng lại yên tĩnh.
Bọn họ đắp cùng một cái chăn bông, bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, thỉnh thoảng ma sát vào nhau, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Anh luôn ấm áp, khác với Sầm Diên.
Lúc này càng nóng hơn.
Thương Đằng không ngủ được, Sầm Diên cảm nhận được.
Cô bật đèn ngủ, lật người, đối mặt với Thương Đằng, nhẹ giọng hỏi: "Anh không ngủ được à?"
Hai mắt Thương Đằng đỏ hồng, một loại màu đỏ không bình thường.
Không phải bởi vì bệnh, mà là bị cảm xúc nào đó gây ra, bởi vì sắc mặt anh cũng có chút hồng, ửng hồng.
"Ừ, không ngủ được."
Anh nhích lại gần Sầm Diên, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ.
Sầm Diên giật mình, đùi không cẩn thận đụng phải gì đó.
Cô cũng không phải trẻ con chưa trải sự đời, tự nhiên cũng biết là cái gì.
Cũng hiểu nguyên nhân bất thường của Thương Đằng.
Sầm Diên lại tắt đèn, trong đêm duỗi tay không thấy năm ngón, cô không nói chuyện, nhưng cũng không tránh đi.
Thương Đằng biết là cô ngầm đồng ý.
Được một tấc lại muốn tiến một thước, anh nắm chặt tay cô, đặt vào nơi nào đó: "Diên Diên, thử một lần, nhé?"
Sầm Diên nghĩ, anh thật đúng là không lãng phí gương mặt mê hoặc thế gian này, hiện tại đã bắt đầu dụ dỗ cô.
Đây là lần đầu tiên cô dùng cách này, chỉ là hơi tê tay.
Phòng quá tối, cô không nhìn rõ được biểu cảm của Thương Đằng, anh rất yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Giống khó chịu, lại giống thoải mái.
Cho đến mãi sau, từ tay biến thành người.
Màn đêm đặc như mực, giọng nói đứt quãng của Sầm Diên kề sát bên tai anh: "Thương Đằng."
Anh lặng lẽ lắng nghe cô nói.
Sầm Diên nói: "Em yêu anh."
Ngay lập tức, tước vũ khí đầu hàng.
Thương Đằng bình thường lâu ơi là lâu, bởi vì một câu nói của Sầm Diên mà kết thúc sớm.
Một lúc lâu sau, Thương Đằng cũng không có phản ứng.
Trong phòng không bật đèn, Sầm Diên cũng không thể thông qua vẻ mặt để phán đoán tâm tình lúc này của anh.
Vì thế liền đợi một hồi.
Thương Đằng cúi xuống ôm lấy cô: "Lời trên giường của phụ nữ không thể tin được."
Sầm Diên cười bất lực: "Vậy thì làm sao anh mới tin?"
"Sáng mai thức dậy, em lại nói với anh một lần nữa."
Sầm Diên gật đầu: "Được.".