Công việc của Thương Đằng rất bận, nhưng dù bận đến đâu, anh cũng sẽ luôn dành thời gian để bầu bạn với Sầm Diên.
Cô nói muốn trở lại nhà họ Giang để gặp ba, Thương Đằng đặc biệt nhờ người mua một ít thuốc bổ để cùng cô trở về.
Thương Đằng từ trước đã rất ít tới đây, thậm chí không cần giơ tay đếm, tổng cộng mới có một hai lần.
Sức khỏe Giang Cự Hùng không còn tốt như trước, phải khám sức khỏe định kỳ hàng tháng, đi lại cũng không được vững vàng. Ông có ý định về hưu, nhưng hiện tại Giang Kỳ Cảnh rõ ràng là không có hứng thú với việc kinh doanh.
Cho nên ông vẫn đang cố sức chống đỡ.
Giang Kỳ Cảnh mấy ngày này đều ở bên ngoài, bận rộn với công việc. Là một người mới, nhưng cậu vẫn có chút danh tiếng, các bức tranh được bán đấu giá đến sáu con số.
Người ngoài đều nói cậu có thiên phú, được ông trời ban sẵn bát cơm.
Điều quan trọng nhất trong nghệ thuật chính là thiên phú.
Giang Cự Hùng ủng hộ cậu, ông cũng hy vọng Giang Kỳ Cảnh có thể theo đuổi con đường đam mê một cách lâu dài.
Ông bảo dì trong nhà pha hai tách trà, lấy thân phận trưởng bối dò hỏi Thương Đằng: "Cha mẹ cậu vẫn khỏe chứ?"
Lần trước anh tới đây, hình như Giang Cự Hùng cũng hỏi câu tương tự, thái độ của hai người lúc đó cũng khác.
Mặc dù Giang Cự Hùng là trưởng bối, nhưng ông không chắc liệu Thương Đằng có coi mình là trưởng bối hay không. Thương Đằng là người có năng lực nhất, cũng là người được xem trọng nhất trong thế hệ trẻ. Người có thể tạo nên nghiệp lớn, tính tình dường như ít nhiều có chút kiêu ngạo.
Sự ngạo mạn của Thương Đằng ẩn trong sự lễ phép xa cách.
Giáo dưỡng tốt khiến anh trở nên lịch thiệp, nhưng bản tính trước sau đều là xa cách lạnh nhạt, không quan tâm đến ai.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ông là cha của người anh yêu, cần được tôn trọng, chứ không chỉ là vẻ lịch sự bề ngoài.
Thương Đằng nhận lấy trà Giang Cự Hùng đưa cho anh bằng cả hai tay: "Ba cháu đang hồi phục khá tốt, không có gì đáng lo."
Giang Cự Hùng gật gật đầu: "Không sao thì tốt."
Ông lại nhìn về phía Sầm Diên: "Còn con, gần đây có còn cảm thấy khó chịu không?"
Ngay cả khi đã biết được sự thật, trong lòng Giang Cự Hùng, Sầm Diên vẫn là con gái của ông.
Nuôi con từ năm tuổi tới bây giờ, tình thân nhiều năm như vậy, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ.
Trong mắt ông, Sầm Diên, Giang Yểu, đều giống như Giang Kỳ Cảnh.
Đều là con của ông.
Sầm Diên cười lắc đầu: "Khá hơn nhiều ạ, gần đây có chú ý hơn."
Thương Đằng bảo vệ cô rất tốt, thậm chí không cho cô lấy vật nặng, ngay cả các góc bàn trong nhà đều phải dùng đồ bọc hết lại, vì sợ làm cô bị thương.
Cẩn thận quá mức.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.
Giang Cự Hùng không có gì để nói, chỉ hy vọng Thương Đằng có thể đối xử với Sầm Diên tốt hơn.
"Đứa nhỏ kia bản tính tốt, có cái gì bất bình đều sẽ âm thầm chịu đựng, tôi không yêu cầu cậu phải quá tốt với nó, chỉ mong cậu đừng để nó bị tủi thân. Đây là tâm nguyện lớn nhất của một người cha. Cũng coi như tôi lấy danh nghĩa trưởng bối cầu xin cậu."
Nghe những lời này, Thương Đằng ngẫm nghĩ một hồi, những việc anh đã làm khi xưa và cả thái độ lạnh lùng của anh quả thật không đáng để Giang Cự Hùng yên tâm giao con gái cho anh.
Để ông an tâm, Thương Đằng đồng ý, hơn nữa còn hứa hẹn, đời này đều sẽ không để Sầm Diên chịu ấm ức.
Giang Cự Hùng hiểu biết tính cách của Thương Đằng, anh đã nói thì sẽ làm được.
Chủ đề giữa hai người về Sầm Diên dường như đến đây là kết thúc. Giang Cự Hùng và anh không còn gì để nói. Uống một hớp trà xong, ông bảo Thương Đằng đi xuống với Sầm Diên, ông còn phải xử lý chút chuyện.
Thương Đằng nhìn đống giấy tờ hợp đồng trên bàn, biết gần đây Giang Cự Hùng rất lo lắng cho công ty.
"Nếu ngài tin cháu, có thể giao những chuyện này cho cháu, cháu sẽ giải quyết."
Nghe thấy lời anh nói, Giang Cự Hùng im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Tin hay không lại là chuyện khác, với cái xí nghiệp nhỏ của ông, dù có tặng không, Thương Đằng cũng chưa chắc nhìn trúng.
Không từ chối, vậy chính là đồng ý.
Thương Đằng đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Vậy cháu sẽ không quấy rầy ngài nữa."
Anh phải tới bên Sầm Diên.