Triệu Tân Khải cảm thấy thật oan uổng, vốn dĩ chỉ là ra ngoài ăn cơm với bạn cùng lớp, kết quả đúng lúc bắt gặp anh trai và chị dâu ân ái, vô duyên vô cớ ăn cơm chó không nói, bây giờ có khi còn bị hiểu nhầm là cố ý ở góc tường nghe lén.
Đương nhiên cậu ta có thể cảm nhận được sắc mặt Thương Đằng khó coi, vì thế cố gắng giải thích: "Anh, anh đừng hiểu lầm, em không có cố ý nghe lén, em cũng ở gần đây ăn cơm......"
Nhưng giọng điệu nói ra không có chút thuyết phục, bởi vì quá mức chột dạ.
Cậu ta ở bên ngoài hoành hành một đám, nhưng không dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt Thương Đằng.
Vừa nhìn thấy anh đã sợ, thuộc phạm trù vừa yêu vừa sợ.
Sầm Diên thương Triệu Tân Khải như em trai, có thể là bởi vì cậu ta bằng tuổi Giang Kỳ Cảnh. Cô không lạnh nhạt giống Thương Đằng, luôn dịu dàng và bao dung với cậu ta: "Cậu cũng ăn ở đây à?"
Triệu Tân Khải đỏ mặt, sờ sờ sau đầu: "Đúng vậy, chơi bóng rổ xong thì cùng bạn bè tới đây ăn khuya."
"Bạn?" Sầm Diên ngước mắt lên, liếc về phía sau, có một vài nam sinh trạc tuổi cậu ta ngồi ở bàn phía sau, lúc này tất cả đều đang ngửa cổ tò mò nhìn qua đây.
Có lẽ là nhìn thấy phản ứng của Triệu Tân Khải, biết là người cậu ta quen, một đám người càng tò mò.
Người đàn ông ngồi quay lưng về phía họ, không thể nhìn thấy mặt, nhưng khuôn mặt của người phụ nữ lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trông giống như thiên tiên, tại quán ăn khuya hỗn độn này càng nổi bật hơn, da phát sáng lên, chỉ nhìn khí chất đã biết không thuộc về nơi này.
Ai lại không thích ngắm người đẹp, một đám người ồn ào đi lại, hỏi Triệu Tân Khải sao còn không đi qua, có phải thấy mỹ nữ là không động nổi chân.
Triệu Tân Khải điên cuồng nháy mắt ra hiệu, một đám ngốc nghếch không nhìn rõ tình hình, không thấy còn có người sao, nếu chọc anh họ tức giận, cậu ta sẽ không tha cho bọn họ.
"Các cậu mẹ nó đừng nói bậy, đây là anh họ và chị dâu của tôi."
Nghe thấy đó là anh trai và chị dâu, một đám người lập tức ngoan ngoãn.
Đứng đó từng người chào một: "Chào anh trai, chào chị dâu."
Thương Đằng không phản ứng, thờ ơ, cúi đầu bóc tôm cho Sầm Diên.
Vị cay rát, Sầm Diên đã lâu không ăn món này, có hơi thèm. Hiện tại tuy không phải mùa ăn Tôm càng cay, nhưng nơi này làm cũng không tệ.
So với Thương Đằng, Sầm Diên trông dịu dàng hơn rất nhiều, cô nhẹ giọng hỏi Triệu Tân Khải: "Đây đều là bạn học của cậu sao?"
Triệu Tân Khải gật đầu, lần lượt giới thiệu: "Đúng vậy, đây là Lão Tam, bởi vì cậu ta sinh vào giờ chiều ngày /, còn có đứa cao cao này, gọi là Nhị Hồi, đứa còn lại là Lý Ngang."
Sầm Diên tươi cười chào hỏi qua: "Xin chào, chị là Sầm Diên, Sầm(岑) là Sơn(山)Kim (今) Sầm, Diên là Diên trong hoa diên vĩ."
Chị đẹp cười rộ lên càng đẹp mắt, đám em trai nhỏ tuổi không chịu nổi, một đám cùng ăn ý đỏ mặt.
Lão Tam là đứa đại quê mùa, cả về tính cách lẫn ngoại hình, nhưng ở trước mặt Sầm Diên lại giống như một cô con dâu nhỏ: "Chị... Buổi tối tốt lành."
Giọng nói cũng nhỏ như ruồi, nào còn có cái giọng thét to gọi Triệu Tân Khải như hồi nãy.
Sầm Diên rót cho bọn họ cốc nước: "Mấy đứa cũng ngồi xuống cùng ăn đi."
Triệu Tân Khải đương nhiên bằng lòng, vừa muốn vui mừng đồng ý, liền nhận thấy ánh mắt lạnh đến muốn giết người của Thương Đằng.
Cậu ta cười, xua tay từ chối: "Không được không được, em sẽ không làm phiền thế giới riêng của hai người đâu."
Sầm Diên cười nói: "Không quấy rầy, nhiều người cũng náo nhiệt hơn một chút."
Cô nhìn về phía Thương Đằng, hỏi ý kiến của anh: "Có thể chứ?"
Thương Đằng cười nhẹ, đặt tôm mới bóc vào bát trước mặt cô: "Đương nhiên có thể."
Thật giống một người chồng hiền huệ, như thể người vừa rồi dùng ánh mắt uy hiếp Triệu Tân Khải cút nhanh đi không phải là anh. Triệu Tân Khải càng bội phục anh họ, không hổ là người đàn ông có thể làm nên chuyện lớn, kiểu lật mặt này không hề lộ ra chút sơ hở nào.
Sầm Diên đã chủ động mời, bọn họ tất nhiên vui vẻ đồng ý, ai mà chẳng muốn ăn tối với tiên nữ.
Mới vừa ngồi xuống, Triệu Tân Khải hỏi Lão Tam còn muốn rượu không, Lão Tam đương nhiên muốn, cậu ta nhìn mắt Thương Đằng, lại nói: "Hai thùng bia, một chai rượu trắng."
Sầm Diên nghe xong, nhẹ nhàng khuyên bọn họ: "Uống rượu không tốt cho sức khỏe. Các cậu còn nhỏ nên uống ít thôi."
Nói xong, cô rót cho mỗi người một ly Coca Gừng: "Uống cái này đi, ấm dạ dày, sẽ thoải mái hơn."
Triệu Tân Khải nhìn chằm chằm cái ly Coca đen, trong lòng vẫn rất muốn uống rượu, nhưng có Thương Đằng ở đây, cậu ta không dám phản bác lại lời nói của Sầm Diên.
Cơ thể của Giang Cự Hùng chính là do thời trẻ xã giao uống rượu mà hỏng, Sầm Diên chỉ cảm thấy đám người Triệu Tân Khải tuổi còn nhỏ, nên chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà tiêu xài quá độ.
Nhưng bọn trẻ tụ tập muốn uống rượu cũng là bình thường, Sầm Diên cười cười, nói: "Mấy lời vừa rồi hình như có chút mất hứng, mấy đứa muốn uống thì cứ gọi đi."
Thương Đằng đặt đũa xuống, khẽ ho một tiếng.
Triệu Tân Khải nhận được cảnh cáo trong tiếng ho.
"Chớ chọc vợ anh đây buồn."
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh, Triệu Tân Khải dù muốn uống rượu, cũng không thể uống được nữa.
Ngoan ngoãn cười nói: "Bọn em đều vẫn là sinh viên, uống rượu gì chứ!"
Nói xong liền vỗ vỗ vai Lão Tam: "Đúng không?"
Lão Tam bị vỗ ngốc, cũng bị câu nói kia làm cho choáng váng, từ khi nào Triệu Tân Khải lại thật sự coi mình là sinh viên, trốn tiết đi nhảy Disco, hẹn hò các em gái, hình như cậu ta không thiếu cái nào.
Nhưng hình như cũng nhận ra một chút thống khổ từ trong ánh mắt của Triệu Tân Khải, cậu ta cũng phối hợp, gật đầu thừa nhận: "Đúng! Học sinh ngoan không uống rượu!"
Thế là một nhóm học sinh ngoan ngoãn uống coca gừng trong nụ cười hài lòng của Sầm Diên.
Sầm Diên mà hài lòng, Thương Đằng cũng sẽ hài lòng.
Trong lúc bóc tôm, anh còn không quên dặn dò cô: "Dạ dày của em không tốt, bớt ăn cay đi".
Sầm Diên gật đầu: "Biết mà."
Triệu Tân Khải trước đây nhìn thấy dáng vẻ này của Thương Đằng còn có chút ngạc nhiên, nhưng hiện tại thấy nhiều thành quen.
Chỉ là có một chút ghen tị.
Anh họ thật sự là trọng sắc khinh em, đối xử với cậu ta còn không kiên nhẫn bằng / cách đối xử với chị dâu. Không nói /, mà là chả có chút kiên nhẫn nào với cậu ta.
Triệu Tân Khải thậm chí hoài nghi, dù cậu ta chết ở bên ngoài Thương Đằng cũng sẽ không quản, nhiều lắm là sẽ tìm người giúp cậu ta nhặt xác.
- --
Lúc trước Sầm Diên gọi tất cả món cô thích, cô đặc biệt tìm bà chủ lấy thực đơn, đưa cho bọn họ, để họ có thể gọi món tùy thích.
"Hôm nay có người thanh toán hóa đơn." Nói xong, cô nhìn Thương Đằng cười ranh mãnh.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, cô đang chậm rãi thay đổi, không hề bao dung vô điều kiện, với ai cũng dịu dàng như trước.
Lúc trước cô quá hiền lành, thậm chí còn dùng sự dịu dàng để ngụy trang cho bản thân.
Nhưng bây giờ thì khác, cô cũng bắt đầu có những thay đổi khác về cảm xúc.
Bởi vì Thương Đằng.
Cho nên Thương Đằng rất vui, anh thích nhìn thấy những thay đổi này ở cô. Đó là một điều tốt, cho thấy Sầm Diên đã bắt đầu nhiệt tình yêu thương thế giới này một lần nữa.
Bọn họ cũng không khách khí, nghe được có người mời khách, cầm thực đơn gọi một loạt.
Gia đình Triệu Tân Khải có tiền, anh họ chắc chắn cũng không nghèo nổi, nhìn chiếc đồng hồ mà Thương Đằng đeo là biết.
Hiện tại bọn họ khác hẳn ngày thường, văn nhã lại thân sĩ, ngày thường một miếng ăn xong que nướng, bây giờ lại có thể ăn thành ba lần.
Triệu Tân Khải cảm thấy mệt thay bọn họ.
Bọn họ đều là sinh viên đại học Tầm, nhưng không cùng khoa. Bởi vì trước đây cùng trong đội bóng rổ, cho nên ngày thường chơi cũng khá tốt.
Biết được Giang Kỳ Cảnh là em trai của Sầm Diên, một đám người bắt đầu sôi nổi lôi kéo làm quen: "Giang Kỳ Cảnh này, em có quen, ở khoa nghệ thuật bên cạnh, còn từng học cùng lớp môn tự chọn nữa."
Dùng Giang Kỳ Cảnh làm chủ đề dường như luôn thu hút sự chú ý của Sầm Diên nhanh nhất: "Thật sao, vậy có thường nói chuyện không?"
Lý Ngang ngượng ngùng cười: "Tính tình có chút kiêu ngạo, cũng không thường nói chuyện với mọi người lắm, nhưng mà Triệu Tân Khải có vẻ rất quen thuộc với cậu ấy, mỗi lần gặp mặt đều sẽ mắng cậu ấy."
Triệu Tân Khải cau mày, không hiểu sao kẻ ngốc này lại bán đứng mình.
Dù sao thì làm gì có chị gái nào thích nghe tới chủ đề em trai mình thường xuyên bị mắng.
Để không gây ấn tượng xấu trước mặt Sầm Diên, Triệu Tân Khải vội vàng giải thích: "Em làm vậy để làm sôi động bầu không khí. Chị dâu, chị cũng biết đấy, Giang Kỳ Cảnh rất ít nói, nếu em không dẫn dắt vài câu, có lẽ cả đời này cậu ta cũng sẽ không muốn mở cái miệng vàng ngọc ra."
Lý Ngang nhận ra vừa rồi mình đã nói sai, để bù đắp, cậu ta cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu ấy nói quá ít. Lúc trước, khi Lâm Tư Niên ở cùng, cậu ta còn sẽ nói một chút, nhưng không biết gần đây Lâm Tư Niên bị làm sao, cả người thay đổi hoàn toàn, như thể mới bị bồ đá."
Triệu Tân Khải không nói nên lời.
Thằng ngốc này, thật là cái hay không nói, nói toàn cái dở, từ nãy đến giờ không nói được một lời nào hay.
Triệu Tân Khải nghiêng đầu, cắn răng nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Con mẹ cậu, nếu không biết nói thì có thể câm miệng!"
Bà chủ bưng thịt xiên nướng lại đây, còn có món cháo mà Thương Đằng gọi riêng cho Sầm Diên.
Cô vừa ăn quá nhiều tôm, ăn chút cháo có thể bớt ngấy.
Sầm Diên nghe xong lời Lý Ngang thì có chút thất thần, Thương Đằng biết cô đang áy náy, bởi vì Lâm Tư Niên.
Cô luôn ôm hết mọi chuyện lên người, Lâm Tư Niên thích cô là chuyện của cậu ta, cho nên hậu quả cũng nên do cậu ta tự gánh vác.
Thương Đằng hiểu nguyên tắc của sự đồng cảm, nhưng về mặt tình cảm, anh không làm được.
Nếu người hiện tại bị từ chối là anh, anh không thể thờ ơ, càng đừng nói đến chuyện đạo đức. Anh có thể dè dặt chuyện khác, nhưng với chuyện tình cảm, với Sầm Diên, anh đều không cần đạo đức.
Có Sầm Diên, còn cần gì đạo đức.
Nhưng người hiện tại bị từ chối là Lâm Tư Niên, cho nên anh hy vọng Lâm Tư Niên có thể an an tĩnh tĩnh, tốt nhất là đừng làm trò quỷ, cũng đừng xuất hiện trước mặt Sầm Diên.
Anh không muốn cảm xúc của Sầm Diên có nửa điểm dao động vì cậu ta, cho dù là áy náy cũng không được.
Thương Đằng nắm tay Sầm Diên, đặt lên trán anh: "Hình như anh hơi sốt rồi."