.
Tống Lâm Diễn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, sau khi về trường, hắn đã không giữ được vị trí trùm trường.
Trong canteen, có người ngồi xuống chỗ dành riêng cho hắn.
- Cút ra.
Hoá ra người ngồi vào chỗ Tống Lâm Diễn là tuỳ tùng của hắn. Cậu ấy khịt mũi, thái độ cực kì thô lỗ.
- Ha! Mày tưởng mày vẫn là đại ca đấy à?
- Thua dưới tay anh Dục mà vẫn muốn sai khiến bọn tao, ha ha ha ha ha ha ha ha hề hước quá.
Ánh mắt Tống Lâm Diễn trở nên độc địa, hắn đẩy kính, ra hiệu cho những con hầu khác xử lí thằng con trai dám gây hấn với uy quyền của hắn.
Không ngờ mọi người xung quanh chẳng đả động gì, cứ nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích như vậy.
Tống Lâm Diễn hoảng loạn ngay tức khắc. Bạn nam kia thấy rằng mình đã áp chế được đại ca cũ, rất chi là oai phong, sung sướng hẳn lên, ụp đ ĩa thức ăn vào người hắn.
Đám con nhà giàu cười ồ lên.
Tống Lâm Diễn kìm nén cơn tức, thấy tôi và Giang Dục, quay người rời đi trong ê chề.
Cõi lòng tôi nở hoa. Tống Lâm Diễn xứng đáng nhận được tất cả những thứ này.
Bạn nam kia thấy Giang Dục thì đứng lên nhường chỗ ngay, nịnh hót: “Anh Dục, ngồi đi!”
Giang Dục phớt lờ mấy người đó, kéo tôi ngồi xuống bàn phía trước.
- Vai còn đau không?
Anh đang quan tâm tôi, thế là tôi lại giả vờ yếu đuối.
- Úi, đau lắm, không cầm được đũa luôn ý, anh Dục đút cơm cho em thì em mới ăn được.
Giang Dục đút luôn miếng thịt kho vào miệng tôi, chặn mồm tôi lại. Thâm tâm tôi vui sướng, anh bón thịt cho tôi ăn, anh yêu tôi chết đi được.