.
Bởi vì tôi biết những gì Tống Lâm Diễn đã làm ở kiếp trước nên tôi rất ghét hắn.
- Ha! Tôi không có cái loại anh trai như anh! Anh là một thằng chó chết!
- Trần Nhạc Hinh, em tưởng anh không dám đánh em à?
Máy uốn tóc làm bỏng vai tôi, tôi đau tới nỗi run rẩy. Tống Lâm Diễn bịt miệng tôi, nét mặt hắn phấn khích vô cùng, hắn bị nghiện bạo lực.
Aaaaaaaaaaaa!
Đau chết mất đau chết mất đau chết mất!
Thực sự... Đau quá!
- Rầm!
Cửa lớp bị người ta đá văng ra. Giang Dục nhìn thấy cảnh tượng trong lớp, anh đã nổi điên trong tích tắc. Ánh mắt anh giống hệt như cái lúc anh đâm Tống Lâm Diễn ở kiếp trước, tức giận, kiên quyết, không màng hết thảy.
Các bạn nữ sợ hãi lùi ra sau. Giang Dục vô cảm cầm một chiếc ghế lên rồi đập vào người Tống Lâm Diễn. Hắn ngã gục xuống, nôn ra một bụm máu, thử mấy lần cũng không đứng lên được.
Giang Dục tóm cổ áo Tống Lâm Diễn, đấm hết lần này đến lần khác.
- Tao còn không dám chạm vào sợi tóc của em ấy mà sao mày... Dám đối xử với em ấy như thế!!!
Anh thật sự muốn đánh chết Tống Lâm Diễn! Tôi chạy đến, ôm chặt cánh tay anh. Anh thở hổn hển, ánh mắt đỏ như máu, ác ý vẫn chẳng hề phai nhạt.
- Giang Dục, em đau quá.
Đôi mắt chạm nhau, tôi ngơ ngẩn, con tim bỗng thắt lại.
Anh khóc…
Giang Dục mạnh mẽ như vậy lại đang rơi nước mắt.
Anh quăng Tống Lâm Diễn đi như thể đang vứt đống rác, bế tôi lên theo kiểu bế công chúa, sải bước đưa tôi tới bệnh viện.