Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vương miện được đội lên, lại được nhẹ nhàng dịch chuyển một chút, cố định ở trên đầu hắn.
Lâm Tầm nhìn Đông Quân, nháy nháy mắt.
Hắn: “Anh không làm vua Arthur sao?”
Đông Quân cầm lấy ma trượng đặt ở bên cạnh vương miện: “Tôi cảm thấy cậu khá thích hợp.”
Lâm Tầm cười cười: “Được thôi.”
Bọn họ quay người đi đến cửa giáo đường — kiến trúc Gothic khiến cho cả giáo đường vừa quỷ dị lại trang nghiêm, mà lối vào duy nhất lại cực kì yên tĩnh hắc ám.
Đến gần, Lâm Tầm có thể nhìn thấy tình hình bên trong — tranh trên tường, những cây cột và cửa sổ thủy tinh bảy sắc cầu vồng, cực kì tả thực.
Nhưng mà, ngay lúc hắn và Đông Quân tiến vào trong cửa —
Đèn tắt.
Cánh cửa phía sau bỗng nhiên đóng lại.
Cả giáo đường rơi vào trong bóng tối hoàn toàn, đưa tay không thấy được năm ngón, cũng nhìn không thấy người bên cạnh.
“Chân thực như thế sao.” Lâm Tầm nhỏ giọng nói một câu, sau đó hỏi Đông Quân: “Anh đang ở bên cạnh tôi sao?”
“Ở ngay đây.” Bên cạnh vang lên giọng nói của Đông Quân.
Lâm Tầm suy tư: “Không nhìn thấy đường, có lẽ chúng ta phải tìm được bờ tường trước, sau đó men dọc theo nó.”
Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, hắn nghe được Đông Quân nói: “Cần nắm không?”
“A… cũng được.” Lâm Tầm nói.
— Bên trong hoàn cảnh tối tăm này, dựa theo logic bình thường, đương nhiên là phải nắm tay đối phương để tránh lạc nhau.
Nếu như là những người khác, hắn sẽ không có chút chướng ngại tâm lý nào, thậm chí sẽ chủ động yêu cầu.
Tiếng ma sát quần áo nhỏ xíu vang lên, một cái tay cầm lấy cổ tay của hắn.
Cường độ rất nhẹ, sau đó dịch xuống, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay hắn.
Lâm Tầm rũ mắt, duy trì giọng điệu như bình thường: “Đi về bên phải thôi.”
Căn cứ vào ấn tượng lúc đi, cửa giáo đường cách vách tường bên phải tương đối gần.
Lâm Tầm ở bên phải, cho nên là hắn kéo Đông Quân.
Tối đen hoàn toàn sẽ cho người ta một cảm giác rất hư vô, sau khi đi vài bước, Lâm Tầm nói: “Tôi cảm giác chúng ta sắp gặp phải trở ngại.”
“Dừng một chút.” Đông Quân kéo tay hắn một cái.
Lâm Tầm: “Ừm?”
“Nơi này có một cái nút.”
Một giây sau, đỉnh ma trượng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu sáng một khu vực nhỏ xung quanh.
Lâm Tầm cười: “Quả nhiên là ma pháp sư.”
Đông Quân: “Bên này.”
Đi qua hành lang có những cây cột và đại sảnh, cuối cùng trong khu vực được chiếu sáng xuất hiện hai cánh cửa.
Đây là một tòa thành hình mê cung — nói cách khác, sẽ có rất nhiều hành lang, cầu thang và phòng rắc rối phức tạp, có lẽ còn có tình huống ngoài ý muốn xảy ra.
Mà bọn họ phải tìm được một con đường chính xác để đi ra ngoài, tới trung tâm tòa thành.
Đi trong mê cung đối với Lâm Tầm mà nói, chính là một thuật toán, duyệt cây(), hoặc là tìm kiếm.
() Duyệt cây (đã được chú thích): Trong khoa học máy tính, duyệt cây là việc lần lượt viếng thăm các đỉnh của cây theo một thứ tự nào đó.
Mà “Cây” là một cấu trúc dữ liệu được sử dụng rộng rãi gồm một tập hợp các nút được liên kết với nhau theo quan hệ cha-con.
Bước đầu tiên là tùy ý lựa chọn một đường đi.
Đông Quân: “Cậu chọn cái nào?”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ: “Bên phải.”
Đông Quân: “Vậy rẽ phải?”
Lâm Tầm: “Được.”
Bước thứ hai, sau khi chọn được một phương hướng, về sau mỗi một phân nhánh đều lựa chọn theo cùng một hướng, nếu như là ngõ cụt thì trở về theo đường cũ, sau đó lựa chọn một đường đi khác — về sau vẫn kiên trì đi theo một phương hướng đó, nếu ngã ba trước mắt đều đã đi qua, vậy lùi về lối rẽ trước để lựa chọn lần nữa.
Tóm lại, chỉ cần tuân theo quy tắc này, sẽ có thể lấy một loại hiệu suất cực kì cao đi khắp tất cả đường đi trong mê cung, đương nhiên cũng có thể tìm tới mục tiêu — chính xác hơn việc đi lung tung giống con ruồi không đầu nhiều, xác suất thành công cũng cực kì cao.
Rất đơn giản, nhưng đây chính là sức hút của phương pháp cố định — cái gọi là thuật toán, trung tâm của nó chính là tìm kiếm một phương pháp và quá trình cố định, khiến cho nó có thể giải quyết nhiều loại vấn đề hình thức phức tạp.
Bọn họ đi vào con đường bên phải, ánh đèn chiếu sáng lên những bức tranh trên tường, khiến chúng trông rất chân thật.
Trên bờ tường trong căn phòng này có một cái cửa ngầm, dẫn đến một cái cầu thang hẹp, miễn cưỡng có thể để hai người đi qua.
Bầu không khí xung quanh cực kì ngột ngạt và chật chội, cộng thêm bóng tối ở khắp mọi nơi, rõ ràng là một cái mê cung, nhưng lại tạo ra cảm giác nhà ma, có lẽ đây chính là chỗ hấp dẫn của nó? Sau đó bọn họ sẽ có thể tạo ra một mánh lới, dùng nó làm tăng tình cảm của các cặp tình nhân.
Đáng tiếc hai người bọn họ không phải là tình nhân, cũng không nhát gan.
Trong lòng Lâm Tầm rất bình tĩnh, đi lên cầu thang.
Cầu thang bằng gỗ rung động kẽo kẹt, lan can run rẩy, giống như một giây sau sẽ đứt gãy.
Hắn cảm nhận được đường vân thô ráp của lan can bằng gỗ, trong hô hấp có cả hơi ẩm, nói: “Vẫn rất chân thực.”
Đông Quân: “Giả lập hiện thực còn không thể hoàn toàn phục chế lại cảm giác chân thực.”
Lâm Tầm đi bên cạnh anh, nói: “Như thế số lượng cần tính toán quá lớn… Nhưng tôi nhìn thấy rất nhiều lời khen cho Quả Hạch, nói trải nghiệm D cực kì chân thực, Ngân Hà giải quyết như thế nào vậy?”
“Dựng phim.” Đông Quân nói: “Chỉ cần cho ra thông tin mấu chốt, người sử dụng sẽ bổ sung trên tâm lý.”
Đông Quân cũng không sóng vai đi với hắn, mà đi sau hắn một bậc thang.
Lâm Tầm: “Ví dụ như… Chỉ có khu vực xung quanh tôi bây giờ là được xây dựng bằng mô hình tính toán phức tạp, những chỗ còn lại đều có thể làm mờ?”
Đông Quân: “Có thể nói như vậy.”
Lâm Tầm còn muốn nói gì nữa, nhưng lan can cầu thang dưới tay bỗng nhiên lệch một cái, trong phút chốc cả người hắn lảo đảo.
Sau một giây, Đông Quân bắt lấy cánh tay hắn, dùng lực chống đỡ, Lâm Tầm ổn định trọng tâm, không đến mức bị ngã xuống.
Lâm Tầm: “…Cảm ơn.”
Đông Quân không nói gì, Lâm Tầm nhớ lại động tác trong chớp mắt vừa rồi, đột nhiên cảm giác được Đông Quân chọn chỗ đứng này rất vi diệu.
Đứng trên bậc thang dốc xuống như thế này, nếu hắn có xu thế ngã sấp xuống, cho dù ngả về trước hay về sau, ở vị trí của Đông Quân đều có thể kịp thời giữ chặt — mà nếu sóng vai đi, hoặc là Đông Quân đi ở phía trước mình, hoặc là cách xa nhau hai bậc cầu thang mà không phải một bậc, sẽ không có cách nào hoàn thành động tác này.
Hắn cảm thấy Đông Quân rất hiểu, rất thành thạo.
— trước kia thường xuyên làm loại chuyện này sao?
Lâm Tầm cảm thấy mình quá nghi thần nghi quỷ.
Hắn quên đi suy nghĩ này, chăm chú đi trong mê cung — nếu nó là một trò chơi, thật sự vẫn là rất thú vị.
Sau khi đi xuống cầu thang, tầng thứ hai không còn cần ma trượng chiếu sáng nữa, trên vách tường có đốt nến, cùng lúc đó, cũng có người máy đóng vai trò kỵ sĩ đang đi tuần.
Dưới chân bọn chúng có vòng sáng đường kính năm mét, có nghĩa là phạm vi dò xét, nếu như bị phát hiện, người chơi sẽ bị bắt.
Đương nhiên cái này rất dễ thông qua.
Chỉ là tìm ra quy luật đường đi thôi, dễ dàng như uống nước lạnh vậy.
Lâm Tầm cầm tay Đông Quân xuyên thẳng qua giữa những kỵ sĩ đang tuần tra, rất nhanh đã thông qua đoạn hành lang này.
Hắn: “Tôi cảm thấy sẽ không đơn giản như thế, có thể phức tạp một chút nữa, tăng thêm một chuyện đột phá—”
Bốn chữ “một chuyện đột phá” vừa mới ra khỏi miệng, hắn liền thoáng nhìn thấy có một vòng sáng ở góc rẽ đang nhanh chóng xông đến.
Dường như Đông Quân khẽ cười một tiếng.
Kỵ sĩ người máy kia có tốc độ thật nhanh, phạm vi vòng sáng cũng vượt xa đồng bạn của nó, gần như có thể quét đến toàn bộ hành lang.
Lâm Tầm đột nhiên bị Đông Quân đè vào góc tường.
Bọn họ cách rất gần, hơi thở thoang thoảng mùi hương bỗng chốc tới gần.
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn Đông Quân, Đông Quân cao hơn hắn một chút, không thể không có loại cảm giác áp bách.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan của người này cũng không rõ ràng, lại có một lực hấp dẫn tựa như ảo mộng, có lẽ đây chính là dựng phim.
Hắn cảm giác có thứ gì đó lướt trái tim của mình, lực đạo rất nhẹ, nhẹ như lá rụng rơi lên trên mặt nước vậy, gợn sóng lại khuếch tán ra rất xa.
Gợn sóng trong chớp mắt này khiến hắn không dám nhìn vào mắt Đông Quân, mà phải quay sang nhìn người máy kỵ sĩ kia.
Kỵ sĩ đảo vòng sáng qua toàn bộ hành lang, nhưng Đông Quân khống chế khoảng cách cực kì chính xác, tại khúc quanh của hành lang — một góc vuông, đã thành phạm vi góc chết của hình tròn thăm dò đó.
Hắn nhìn vòng sáng kia lướt sát qua chỗ bọn họ đứng, sau đó lúc sắp tiếp xúc lại đột nhiên chuyển sang hướng khác.
Đưa mắt nhìn kỵ sĩ đi xa, hắn thoáng thở ra nhẹ nhàng, sau đó nói với Đông Quân: “…Được rồi.”
Đông Quân chậm rãi buông hắn ra: “Mạo phạm.”
“Không có,” Lâm Tầm mím môi cười, nhìn về phía đầu kia hành lang, “Tầng này hình như có rất nhiều hành lang.”
Có đèn treo tường, bọn họ không cần nắm tay nữa, mà vừa đi vừa tránh né người máy kỵ sĩ, vừa nói chuyện phiếm không bờ bến — đề tài chủ yếu quay xung quanh một thuật toán tìm kiếm vô dụng nhưng rất tinh vi.
Đến tầng ba, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn một chút, đã xuất hiện cạm bẫy và cơ quan, nhưng đều không nguy hiểm, bọn họ dựa theo quy tắc trước sau đi thật lâu — cuối cùng phát hiện đã về tới chỗ xuất phát ở tầng thứ ba, đây là một mạch kín.
Dựa theo nguyên lý thì không thể nào, kết cấu nơi này không phức tạp, hơn nữa bọn họ đã đi qua tất cả con đường.
Hắn và Đông Quân liếc nhau một cái, sau đó tiếp tục chuyển hướng đến ngã ba bên phải.
Sau năm lần chuyển góc, bọn họ đẩy một bức tranh Thánh Mẫu to lớn ra, phía sau bức tranh Thánh Mẫu là một cái cửa ngầm, đi qua đường ngầm sẽ xuất hiện một cái cầu thang xoay tròn ở trước mắt.
Ở cuối cầu thang, ánh đèn rất loá mắt.
Một thanh kiếm cắm ở bên trong ngọc thạch, màu bạc, hoa văn đỏ chuyển động, rõ ràng là kiếm Xích Tiêu Long Tước.
Cùng lúc đó, một người mặc áo giáp kỵ sĩ chậm rãi xoay người lại, ánh mắt xuyên qua khe hở trên mũ nhìn Lâm Tầm.
Lâm Tầm: “…”
Ngự Phong chân nhân: “…”
Ngự Phong chân nhân giả trang thành kỵ sĩ bảo vệ kiếm chống mũi kiếm xuống đất, chậm rãi mở miệng — lời này Lâm Tầm đã nghe qua vô số lần, bên trong nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái” có một tài liệu mang tính chất giải trí, nội dung chính là lời kịch của Ngự Phong chân nhân.
“Người rút được kiếm thánh sẽ trở thành quân vương của đế quốc Anh thần thánh” Giọng nói của kỵ sĩ bảo vệ kiếm tuy già nua nhưng rất chắc chắn, “Trừ khi đánh bại tôi, nếu không cậu sẽ không có tư cách chạm đến chuôi kiếm.”
“Nhưng tôi không có kiếm,” Lâm Tầm có ý đồ ám chỉ Ngự Phong chân nhân nhường mình, “Vì sao không cho tôi rút kiếm thử một chút trước?”
Kỵ sĩ bảo vệ kiếm: “Tôi sẽ không tin tưởng lời nói xảo quyệt của cậu.
Tôi có thể đấu tay không tấc sắt với cậu.”
Chẳng lẽ phải đánh thật sao?
Hắn dùng ánh mắt ám chỉ Ngự Phong chân nhân.
Ngự Phong chân nhân dường như không nhận được ám chỉ.
Đang lúc Lâm Tầm suy nghĩ nên ba hoa chích chòe kiểu gì, hắn nghe thấy Đông Quân bên cạnh nói: “Tôi có thể thay cậu ấy giao đấu cùng ngài.”
Sau một trận trầm mặc, kỵ sĩ nói: “Có tùy tùng trung thành là một trong những điều kiện trở thành quân chủ, tôi đặc biệt cho phép cậu chạm vào kiếm thánh.”
Lâm Tầm cảm thấy Ngự Phong chân nhân vẫn nhận được ám chỉ, đồng thời tùy cơ ứng biến, nhường nhịn kiểu rất tự nhiên.
Nhưng hắn không có khả năng tự mình tiến lên được.
Hắn bắt đầu biểu diễn: “Tôi yêu cầu tiến lên với ma pháp sư của tôi.”
Kỵ sĩ bảo vệ kiếm phối hợp diễn xuất: “Tôi cho phép.”
Lâm Tầm kéo Đông Quân tiến lên.
Ngay trong chớp mắt đi đến bệ đá, một vệt sáng chiếu lên trên người bọn họ, xung quanh vang lên tiếng nhạc trang nghiêm, phía sau bọn họ chiếu ra một đoạn phim nhắn giảng giải về truyền kỳ vua Arthur — có lẽ đây đại diện cho việc thông qua trò chơi, toàn bộ hành trình cũng không cần đụng vào thân kiếm,
Kỵ sĩ bảo vệ kiếm nâng một cái hộp, nói là phần thưởng thông qua trong thời gian quy định.
Lâm Tầm nhìn ông một cái.
Kỵ sĩ bảo vệ kiếm hắng giọng: “Tháng này công viên trò chơi có hoạt động, nếu quả như thật có thể rút được bảo kiếm, sẽ nhận được phần thưởng càng lớn.”
— quả nhiên, Ngự Phong chân nhân làm sao có thể cho phép người tới đây mà không đi rút kiếm chứ.
Hắn nhìn về phía Đông Quân: “Anh rút trước đi.”
Yêu cầu này vô cùng bình thường, cho dù là ai cũng không nghe được ẩn ý ở trong đó.
Dường như Đông Quân bật cười, tay phải chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm.
Ngón tay anh thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, nhìn là biết cũng không phải bàn tay bình thường.
Lâm Tầm nhìn không hề nháy mắt, chỉ thấy Đông Quân gập năm ngón tay lại, giống như đang dùng lực rút kiếm — nhưng năm giây sau, khung cảnh không có bất kì biến hóa nào.
Đông Quân buông chuôi kiếm ra: “Không rút được.”
Lâm Tầm thở phào một cái, trong bỗng chốc tâm trạng có chút phức tạp, tương lai giới tu chân càng thêm nguy hiểm, nhưng đúng là Đông Quân không phải người bên trong giới này.
Đang nghĩ ngợi, hắn đối đầu với ánh mắt của Đông Quân.
Đông Quân thản nhiên nhìn hắn một chút, ánh mắt cười như không cười, vẻ mặt này khiến Lâm Tầm hơi chột dạ, luôn cảm thấy người này đã nhìn thấu mình.
Chỉ nghe Đông Quân nói: “Tới cậu.”
Lâm Tầm không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể cầm kiếm qua loa một phen — trước kia ở núi Thanh Thành, hắn đã thử rút thanh kiếm này rồi, không rút ra được.
Lần này cũng thế, thân kiếm không nhúc nhích tí nào, dường như không có một sức mạnh nào có thể rút nó ra khỏi đá.
Nhưng trong một giây sau, khi tập trung lực chú ý, giao diện mã hiệu phức tạp trên thân kiếm Xích Tiêu Long Tước xuất hiện ở trước mắt Lâm Tầm như lần trước, căn cứ theo cách nói của Vương An Toàn, trên thân Xích Tiêu Long Tước cất giấu một chương trình diệt virut cực mạnh, vượt qua tiêu chuẩn hiện tại.
Điều khác biệt với lần trước chính là, bây giờ đã có thêm một cái nút copy đại diện cho thuật dịch chuyển.
Câu nói trên trang sách bí kíp, Lâm Tầm vẫn còn nhớ rõ.
Thuật dịch chuyển, sử dụng với phe bạn hoặc không phải vật sống.
Không phải vật sống.
Vào lúc này, Lâm Tầm bỗng nhiên biết mình nên làm cái gì..