Màn hình điện thoại sáng lên, trong nháy mắt Lạc Thần đã chiếu bản đồ ga tàu điện ngầm thủ đô lên trần nhà u ám.
Lâm Tầm nhìn vào chỗ tuyến , ngược dòng tìm điểm cuối cùng của nó.
Trạm phía tây thành phố, một chỗ ở biên giới, mà vị trí địa lý của nó là—
Trái tim Lâm Tầm nhảy mạnh lên một cái!
Hắn nhanh chóng nhìn về phía đại trận Tinh Đấu, vị trí hai địa điểm trùng hợp.
Hắn nhớ kỹ chiều sâu của căn phòng dưới đất này, chỉ có khoảng mười mét, mà vị trí sâu hơn — hiển nhiên là chỗ cuối cùng của trạm!
Vị trí khe hở Ma Giới là ở dưới đất.
Nếu như không phải ở tầng hầm này, mà là càng sâu hơn —
Lâm Tầm cầm điện thoại lên: “Lạc, gọi cảnh sát Tào.”
Bắt đầu gọi, bên kia vẫn chưa nghe, Lâm Tầm co cẳng chạy lên trên tầng.
Bản đồ địa hình hiện ra trong đầu hắn, đi vào đại sảnh, rời khỏi cổng, sau khi ra ngoài thì nhảy qua tường, chỉ khoảng hai phút là có thể đến lối ra D của ga tàu điện ngầm, từ nơi đó xuống dưới, lại chạy ngược ba trăm mét sẽ đến ngay dưới tầng hầm này, cũng chính là điểm dưới cùng đại trận Tinh Đấu xác định khe hở!
Trong cảnh hỗn loạn, hắn chỉ nghe thấy Thường Tịch hỏi một câu: “Cậu đi đâu đấy?”
Hắn vội vàng nói: “Khe hở ở ga tàu điện ngầm!” Sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy lên bậc thang.
Lúc đang lên tầng, cảnh sát Tào đã bắt máy, trong ống nghe truyền đến một giọng nói: “Xin chào.”
“Xin chào cảnh sát Tào, tôi là Lâm Tầm.”
“Lâm Tầm à.” Cảnh sát Tào vui vẻ: “Sao thế? Lại có chuyện gì rồi? Lần này là ở đâu? Buôn lậu thuốc phiện hay là giết người?”
Lâm Tầm còn đang chạy, thở rất gấp, thế là một giây sau cảnh sát Tào đã khẩn trương hẳn lên: “Sao vậy? Cậu bị bắt cóc rồi?”
Lâm Tầm: “…”
“Không phải.” Hắn thở dốc một hơi, dùng Khinh Thân Thuật vượt qua rào chắn, đi ra đường cái bên ngoài, cửa ga tàu điện ngầm ở cách đó không xa, “Cảnh sát, có lẽ ga phía tây thành phố có phần tử khủng bố.”
Cảnh sát Tào hơi khựng lại, sau đó là giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều: “Phần tử khủng bố? Xác định sao? Gửi manh mối cho tôi, bao nhiêu người? Có vũ khí tính sát thương không?”
“Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng cực kì nguy hiểm.” Một đoàn tàu điện ngầm đoàn có thể chở nhiều nhất là hai ngàn người, nếu nó đi thẳng vào khe hở Ma Giới — chắc chắn cả trăm năm thủ đô cũng không có nhiều người mất tích như vậy, hắn nói: “Anh có thể nói với bên điều khiển đoàn tàu không? Lát nữa tôi sẽ gửi chứng cứ đến cho anh, lực sát thương của phần tử khủng bố rất lớn, tàu điện ngầm tuyệt đối không thể đi về bên này —” Hắn vừa chạy vừa nói bậy, trong lúc vội vàng vô ý huých cùi chỏ vào người một bà bác, chỉ kịp nói một câu “Xin lỗi cháu đang vội”, đã thấy bà bác kia trợn ngược mắt, chủ động ngã nhoài xuống đất!
Lâm Tầm: “…”
Xin lỗi, bây giờ cháu không có sức ứng phó với màn ăn vạ của bác đâu!
Hắn chạy vào cửa ga tàu điện ngầm.
Cảnh sát Tào nói: “Cậu chú ý an toàn!”
Lâm Tầm nói được, cúp điện thoại, tiếp tục đi vào bên trong.
Đến ga tàu điện ngầm, hắn đột nhiên phát hiện ở giữa đám người chen chúc chờ phía xa có cái gì đó, bọn họ đang đứng nhìn.
Lâm Tầm đến gần, quẹt thẻ vào máy, ga tàu cuối cùng không có nhiều thủ tục lằng nhằng, hắn thuận lợi qua cửa kiểm tra, đi đến khu vực chờ — sau đó liền phát hiện thứ bị mọi người vây xem lại là một đám… nhân sĩ tu chân ăn mặc kì dị.
Lâm Tầm: “…”
Lúc này, Bích Hải tiên tử phát hiện ra hắn: “Toán Nhi, sao cậu lại chạy nhanh như vậy, bọn tôi không thể gọi cậu lại được.”
Lâm Tầm: “…?”
Không nên là hắn tới ga trước, sau đó đám người giới tu chân mới đuổi theo sao?
Hắn hỏi ra nghi ngờ của mình.
Tiêu Dao Tử lại cười thần bí, lấy một cái phù chú ra: “Núi Thanh Thành của ta có nhiều thuật pháp, chỉ cần một phù chú thổ độn là có thể đến ngay đại sảnh ga tàu điện ngầm.”
Xin lỗi.
Là con đánh giá thấp thế giới chủ nghĩa duy tâm của mọi người.
Lâm Tầm cảm thấy khó chịu vì quãng đường chạy thục mạng của chính mình.
Nhưng mà cho dù cách đi lại có ưu điểm khuyết điểm, tất cả mọi người tới là được rồi.
Hắn thở hổn hển mấy cái, ổn định lại trạng thái do vận động mạnh mang tới, bắt đầu kiểm tra khung cảnh trong ga.
Ẩm ướt.
Đây là cảm giác đầu tiên của hắn.
Ẩm ướt như không khí mưa dầm dề vậy, cùng lúc đó, toàn bộ đại sảnh tàu điện ngầm còn có vẻ ảm đạm một cách kì dị, tóm lại là cực kì ngột ngạt.
Đang nghĩ ngợi, một góc đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào, là một người đàn ông gây chuyện, đang bị bảo vệ lôi đi.
Lâm Tầm mở đại trận Tinh Đấu ra, chỉ thấy toàn bộ đại sảnh của ga tàu điện ngầm bị khí đen quấn quanh, còn dày đặc hơn cả tầng hầm kia.
Có vẻ… khe hở sẽ xuất hiện ở chỗ này thật.
Hắn nhìn về phía Tiêu Dao Tử, la bàn trên tay Tiêu Dao Tử điên cuồng chuyển động, bọn họ liếc nhau, ánh mắt Tiêu Dao Tử nghiêm túc, khẽ gật đầu với hắn.
Động tác này nói rõ, rất có thể khe hở Ma Giới sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng nếu như vậy, vì sao tầng hầm lại có ma vật liên tục tấn công bọn họ chứ?
Lâm Tầm nhíu chặt mày, trong lòng hắn bỗng nhiên có dự cảm bất thường.
“Khe hở Ma Giới ở ga phía tây vẫn chưa mở ra hoàn toàn, hoặc có thể nói, nó đang trong quá trình dần dần mở ra, nhưng còn chưa tới trình độ có thể nhìn thấy trong hiện thực?”
Tiêu Dao Tử gật đầu: “Căn cứ theo đại trận Tinh Đấu, ma khí đã cực kì dày đặc, khe hở sẽ mở ra vào buổi chiều hôm nay.”
“Cho nên, nếu như chúng ta vẫn còn đang tìm kiếm ở tầng hầm, đến khi khe hở Ma Giới hoàn toàn mở ra, chẳng phải sẽ…”
Tiêu Dao Tử vuốt râu, thần sắc trong mắt càng thêm nghiêm trọng: “Cậu nói không sai, nếu chúng ta chưa kịp phản ứng khe hở Ma Giới không ở tầng hầm, mà ở ga tàu sâu hơn… Khi đó, khe hở Ma Giới xuất hiện trong hiện thực, bắt đầu khuếch trương — tất cả chúng ta, bởi vì vừa lúc đứng bên trên khe hở, khoảng cách lại rất gần… sẽ bị nuốt chửng lặng lẽ.”
Chỉ nghe lão Hoắc nói: “Cách xa một chút đã.”
Tiêu Dao Tử hiểu ý, Hồ Điệp phu nhân cũng hiểu ý, cô điểm nhẹ tay, từng đàn hồ điệp đột nhiên nhẹ nhàng bay đến trong không trung, tung cánh rắc xuống một ít bột phấn, khi người phàm dính phải bột phấn này, hai mắt sẽ dại ra.
Ngay sau đó, phu nhân thổi sáo, đám người giống như zombie mất đi ý thức, chậm rãi rời khỏi khu vực chờ.
Miêu tả nhiệm vụ đã nói, mọi người đến phía tây thành phố, chắc chắn tâm trạng sẽ trở nên sa sút.
Trở nên sa sút là bởi vì bị ma khí ảnh hưởng, mà “mọi người đến phía tây thành phố” là một cái tên đầy đủ, dưới tình huống gì, phần lớn người đến phía tây thành phố đều sẽ bị ma khí ảnh hưởng?
Ga tàu điện ngầm.
Điểm cuối cùng của ga chính là đầu nguồn ma khí, cũng chính là nơi khe hở sắp xuất hiện.
Lâm Tầm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía màn hình điện tử, chỉ còn ba phút là đến chuyến tàu tiếp theo.
Mà đúng lúc này, đại trận Tinh Đấu biểu hiện nồng độ ma khí đã đạt tới điểm tới hạn khe hở Ma Giới xuất hiện!
Cảnh sát Tào lại gọi điện đến: “Có thể cung cấp ảnh chụp ở hiện trường không?”
Lâm Tầm nhìn lướt qua đám người bị Hồ Điệp phu nhân dùng huyễn thuật khống chế như zombie, trở tay chụp mười mấy tấm ảnh cho cảnh sát Tào, cũng nói: “Hình như không còn bao nhiêu thời gian.”
Cảnh sát Tào: “Chẳng lẽ là vũ khí sinh hóa sao? Hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Lâm Tầm cúp điện thoại, lại trông thấy tất cả các tiền bối đều khẩn trương nhìn về phía điểm cuối đường ray.
Đồng tử của hắn đột nhiên co lại —
Sâu.
Giống như một con sâu màu đen.
Trong không khí, dường như có một cái bình phong vô hình, mà trong hư không này lại có một điểm đen, giống một con sâu đang đục mở bình phong, nhô đầu ra.
Sau đó, sương mù màu đen dày đặc lấy nó làm trung tâm, trong chốc lát đã khuếch tán ra với tốc độ cực nhanh!
Tiêu Dao Tử hét lớn một tiếng: “Bày trận!”
Đám người núi Thanh Thành lập tức bảo vệ bên cạnh Tiêu Dao Tử, các vị tiền bối còn lạ đứng vữngi theo quy tắc trận pháp, tay kết pháp quyết, trong phút chốc, đủ loại ánh sáng toả ra, nhất là mắt trận chỗ Tiêu Dao Tử hiện ra một luồng ánh sáng xanh chói loá.
Một lực đạo vô hình giống một bàn tay bao phủ về phía khe hở!
Lâm Tầm không biết thuật pháp, Thường Tịch mới vào Kim Đan, cũng chưa kịp học được.
Hắn vừa nhìn đại trận Tinh Đấu, vừa chú ý đến tình huống xung quanh — chợt thấy Hồ Điệp phu nhân đang tập trung thổi sáo khống chế đám người đột nhiên bị gián đoạn, ho ra một ngụm máu đỏ tươi.
Lâm Tầm: “Phu nhân?”
Phu nhân bỗng nhiên mở hai mắt ra, khàn giọng nói: “Ma vật đang cướp đoạt thần trí của phàm nhân!” Vừa dứt lời, cô lại cầm lấy ống sáo, thổi lên những giai điệu sắc bén sát phạt.
Sắc mặt của phàm nhân xung quanh biến hóa nhiều lần, giống như đang chịu đựng một trận đánh giằng co kịch liệt.
Thường Tịch gia nhập vào đó, niệm tụng kinh Phật, dường như bên trong kinh Phật có chức năng ổn định tâm trạng con người, sắc mặt tái nhợt của Hồ Điệp phu nhân đã khá hơn không ít.
Nhưng đã có ma chủng xâm lấn cơ thể người, thì ắt sẽ có quỷ ảnh ma vật có thể thoát khỏi cơ thể người hành động riêng — giống như những ma vật liên tục không ngừng ở tầng hầm kia vậy! Quả nhiên một giây sau, bốn phương tám hướng truyền đến vô số tiếng ma vật rít lên, giống như đám châu chấu ngập trời lúc có nạn châu chấu, hơn ngàn bóng đen gào thét nhào lên, một phần lao về phía Lâm Tầm, một phần lao về phía các tiền bối đang kết thành trận pháp ngăn cản khe hở khuếch trương!
Vào lúc này, các tiền bối phải tập trung lập đầy khe hở, Hồ Điệp phu nhân và Thường Tịch phải trợ giúp phàm nhân chống cự ma vật xâm chiếm, còn thừa lại cũng chỉ có Lâm Tầm và mấy người hộ pháp rải rác.
Lâm Tầm lấy bàn phím, vung ra kiếm khí đầy trời, một phần ma vật bị hắn khống chế, một phần khác vẫn đang hung dữ không sợ chết nhào lên!
Hắn né tránh sau máy bán hàng tự động và ghế dài, bất an trong lòng lại càng ngày càng mãnh liệt.
Nếu như mình không kịp phản ứng khe hở ở ga tàu điện ngầm, như vậy nó sẽ thoải mái mở rộng, không kịp ngăn cản, hắn và các tiền bối đã táng thân trong cái khe Ma Giới đang lặng lẽ bao phủ nơi đây rồi — có thể nói cả tất cả chiến lực chủ yếu của giới tu chân sẽ bị diệt.
Mà bên trong tầng hầm có ma vật liên tục không ngừng, chính là để lừa dối bọn họ, để bọn họ cho rằng khe hở ở trong tầng hầm ngầm…
Căn phòng dưới đất giống như cạm bẫy đã được bố trí tỉ mỉ.
Nếu như là cạm bẫy, là ai dẫn bọn họ tới?
Trong chớp mắt, một suy nghĩ bỗng nhiên lướt qua trong đầu Lâm Tầm!
Tại sao đám người tiên đạo lại phát hiện ra địa điểm khả nghi này?
— bởi vì con quỷ nước dưới công ty quản lý của Kỳ Vân.
Vì sao quỷ nước lại bị phát hiện?
— bởi vì Kỳ Vân mất tích, bị Lâm Tầm phát hiện ra.
Vì sao Lâm Tầm lại đặt việc Kỳ Vân mất tích ở trong lòng?
Bởi vì trong bệnh viện tâm thần, cô bé kia nói cho hắn biết, ở cuối tuyến số ga tàu điện ngầm có một cái khe hở cực lớn đang chậm rãi mở ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quá trình suy luận có rất nhiều khâu, nhưng thật ra đều chỉ lướt qua lòng hắn trong chớp mắt.
Lâm Tầm bỗng nhiên nhìn về phía quỹ đạo tàu điện ngầm sau cửa kính, chỉ thấy ở giữa tấm kính lờ mờ có một cái bóng nhỏ bé mặc váy trắng.
Lâm, Khả, Tâm.
Trái tim của hắn nhảy mạnh lên một cái, biến phím thành kiếm, nhanh chóng lao về chỗ kia!
Trong chốc lát, ma bóng đen vật đầy trời từ bỏ trận chiến, bay nhào đến chỗ hắn!
Lúc này, chỉ còn một phút ba mươi giây là tàu điện ngầm đến trạm..