Editor: Jolie Phạm
Beta: Jolie Phạm
Ấn tượng của Lâm Khinh về các đạo diễn lớn bị ảnh hưởng bởi một số bộ phim truyền hình, là hình tượng nghiêm khắc, ít nói, ít cười.
Nhưng tính cách của Thẩm Lực lại khác xa với những gì cô nghĩ.
Chương trình "Thứ Sáu May Mắn" không chỉ có những tràng cười sảng khoái mà còn được chú ý nhờ những điểm nóng.
Đáng giá nhất chính là những phân cảnh ấm áp, được bộc lộ một cách tự nhiên không hề lộ ra vẻ giả tạo.
Tưởng rằng chương trình như vậy đạo diễn không nghiêm khắc ít nói thì cũng nhiều tâm tư.
Kết quả Thẩm Lực không ngừng nói giọng phương Bắc, nói chuyện thoải mái, không hề tự cao, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa ông và Lâm Khinh.
Thẩm Lực giải thích ngắn gọn về những tiết mục có trong chương trình cho Lâm Khinh, nói xong liền vô tình thay đổi chủ đề.
Từ việc quan tâm tới cuộc sống Lâm Khinh rồi cuối cùng quan tâm đến đời sống tình cảm của cô.
"Tiểu Lâm à, chú biết bác sĩ rất bận, nhưng cháu ưu tú như thế, người theo đuổi hẳn là rất nhiều phải không?"
Nghe được câu hỏi này, đầu tiên Lâm Khinh hơi sững người, sau đó liếc mắt nhìn Lạc Dĩ Hành kế bên, có chút xấu hổ ho khan một tiếng: "À, không có, không có ạ, cháu không tốt được như vậy đâu ạ."
Lạc Dĩ Hành ngồi kế bên lại đổ đầy nước vào tách trà của cô.
Anh giống như không nghe thấy lời Thẩm Lực, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như cũ, không nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi nào.
Nhưng Lâm Khinh lại có thể cảm nhận được trên người anh có gì đó không ổn.
Thấy tâm trạng anh hơi rầu rĩ khiến cô rất khó chịu.
Cô nhìn điện thoại, đảo mắt rồi dịch qua, đặt tay lên tay anh trước khi anh kịp nhận ra.
Bàn tay Lạc Dĩ Hành vẫn luôn ấm áp, nhưng lúc này lại hơi mát lạnh.
Đáp lại là ánh mắt ngạc nhiên của anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn hai tay đang áp vào nhau, sau đó lại nhìn về phía cô.
Thẩm Lực nói đúng, Khinh Khinh ưu tú như vậy, cô xứng đáng với những điều tốt nhất.
Cô nên là một chú chim bay lượn tự do tự tại trên bầu trời của riêng mình.
Mà không bị anh giăng lưới.
Nhưng anh, cho dù như thế nào vẫn không thể cam lòng.
"Mình ở đây." Cô không tiếng động dùng khẩu hình nói chuyện với anh: "Không ai tốt bằng cậu."
Lâm Khinh có thể cảm giác được bàn tay dưới tay hơi co rút lại, dường như muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng chỉ ngoan ngoãn đặt ở trên bàn, để cho cô nhẹ nhàng che lại.
Thẩm Lực dù sao cũng là đạo diễn lớn, trên người vẫn có nhiều việc, gọi điện không bao lâu bên kia cũng truyền tới tiếng nói, hình như là gọi ông qua.
Lúc này ông mới chịu từ bỏ, thở dài tiếc hận chào tạm biệt họ, trong giọng nói rõ ràng vừa lưu luyến lại miễn cưỡng.
Cúp điện thoại, Lâm Khinh không khỏi nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Làm mình sợ muốn chết." Cô vỗ vỗ ngực, nhắm mắt lại.
Ngay lập tức có một ly nước đưa tới trước mặt cô, bàn tay đưa ra vừa thon dài vừa xinh đẹp.
Lâm Khinh nhận lấy, lớp bên ngoài còn mang chút hơi ấm, uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải.
Cô nhìn Lạc Dĩ Hành, vẻ mặt không khỏi dịu xuống: "Lạc Dĩ Hành, cậu muốn ôm một cái không?"
Lạc Dĩ Hành không trả lời, chỉ nhìn cô, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.
"Bởi vì nhìn cậu có vẻ lạnh." Cô trả lời, nhìn xung quanh lại nói: "Đúng lúc mình cũng thấy hơi lạnh."
Cách đây không lâu Lâm Khinh đã được anh đắp tấm chăn, hôm nay nhiệt độ khá ổn, cũng không thực sự lạnh.
Anh lẳng lặng nhìn vào tấm chăn, lúc cô có chút xấu hổ, anh đưa tay lên.
Giống như cô ban nãy nhẹ nhàng đặt lên trên.
Đáp lại là bàn tay cô dịu dàng nắm lấy.
Anh nhìn vào đôi mắt cô, trong đó là ánh nắng ấm áp tràn vào từ khung cửa sổ, hôm nay giọng anh có vẻ nhẹ nhàng hơn.
"Như vậy là tốt hơn rồi."
Anh thấp giọng nói.
Lâm Khinh chớp chớp mắt, nhìn anh không lên tiếng, chỉ là khóe môi đang nhếch lên.
Mặt trời như đang đặc biệt chăm sóc cho hai người, ngay cả khi tiến vào cũng lặng yên không một tiếng động.
Gió nhẹ thổi bên ngoài khung cửa, đẩy những đám mây đang chồng lên nhau về phía trước, mà bên trong cửa sổ, hai người đang nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau, truyền cho nhau hơi ấm từ cơ thể.
Thời gian Thẩm Lực sắp xếp cho cô là ngày mốt, ngay sau đó cô lập tức nhận được tài liệu từ Thẩm Lực, trong đó đều là kịch bản chương trình.
Bởi vì theo đuổi tính chân thực nên kịch bản của "May Mắn Thứ Sáu" chỉ viết chung chung, số lượng chữ không nhiều, khi đọc cũng khá nhẹ nhàng.
Ngôn Tình Xuyên Không
Sau khi xem xong, Lâm Khinh liên lạc lại với Hà Thần Kiều, trước khi cô ấy kịp hét lên thì cô đã giải thích cặn kẽ chuyện bên này, như vậy mới tránh được một kiếp cho màng nhĩ.
Hà Thần Kiều nghe xong cũng cảm thấy yên tâm, nằm sõng xoài lên sofa tám chuyện với cô một lúc.
Trước khi cúp điện thoại, Hà Thần Kiều còn không quên bỏ thêm một câu.
"Đừng có đi quá giới hạn với người nào đó trong nhà biết chưa, cẩn thận ~" Mấy chữ cuối rõ ràng mang đến một chút xao động, không đợi Lâm Khinh trả lời, Hà Thần Kiều đã lập tức cúp điện thoại.
Nghe âm thanh bên kia cúp máy, lời định nói đến bên miệng cũng phải nén về.
Cô ấy ám chỉ người nào đó quá rõ ràng, sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Khinh tiếp tục ngồi trên sofa, ánh mắt bất giác bay về phía Lạc Dĩ Hành.
Đôi khi con người rất kỳ lạ, chỉ vì một câu nói mà toàn bộ suy nghĩ bị dẫn dắt theo.
Hơn nữa càng cố gắng không nghĩ đến thì lại càng suy nghĩ nhiều thêm.
Khoảnh khắc cô nhìn về phía Lạc Dĩ Hành, cảnh tượng đêm đó lại hiện lên trong đầu cô...
Hơi thở nóng bỏng, những cái ôm thật chặt và tiếng nỉ non liên tục.
Ban đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng khi cô biết được cái gọi là sự thật, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Không, phải nói là rất xấu hổ.
"Sao vậy?" Lúc này Lạc Dĩ Hành mới chú ý tới ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên, đeo cặp kính kia hỏi.
"Không, không có chuyện gì, cậu cứ làm tiếp đi, không cần để ý đến mình." Lâm Khinh hiếm khi chủ động tránh ánh mắt của anh, cô nhìn điện thoại, chỉ hy vọng mặt cô không đỏ lên.
Chờ anh lại cúi đầu, Lâm Khinh mới quạt quạt cho mình, mong sẽ giảm được nhiệt độ trên khuôn mặt.
Thứ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô lại là cuộc gọi từ Tống Thành.
Lúc nhìn thấy người gọi, cô thu lại biểu hiện của mình, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, bấm chấp nhận.
Cuộc gọi khá đơn giản, chỉ để giải thích với cô về chương trình, anh ta cũng không nói nhiều về chuyện bệnh viện, nhưng Lâm Khinh có thể đoán đại khái được tình hình hiện tại.
Trừ một số người trước kia có quan hệ tốt với cô, những ý kiến khác cũng tương tự như trên mạng, mà cô cũng không quan tâm chút nào.
Nhưng mà cuộc gọi của Tống Thành làm cô ngạc nhiên, thậm chí phút cuối anh ta còn nói vài câu quan tâm cô.
Sau khi Lâm Khinh cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy có chút thần kỳ.
Đã từng là người không thích mình cho lắm nhưng lúc này lại quan tâm cô.
Người hại mình lại là bạn học cao trung.
Khá thú vị.
Lâm Khinh mỉm cười lắc đầu, thở dài cảm khái chuyện trên đời đúng là không thể lường trước được chữ ngờ.
......
Lúc quay phim Lâm Khinh dậy rất sớm, vốn Thẩm Lực muốn sắp xếp người tới đón bọn họ, nhưng bị Lạc Dĩ Hành từ chối, vẫn nhất quyết tự mình đưa cô đến đó.
Về vấn đề này, cô cũng nghiêng theo ý kiến của Lạc Dĩ Hành, một là thuận tiện, hai là có thể tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên lên TV nên không tránh khỏi hồi hộp.
Khi ở trong xe cô còn có tâm trạng cãi nhau với Lạc Dĩ Hành nhưng tới đài truyền hình thì cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể vỗ ngực tự an ủi trái tim đang nảy lên.
Ban đầu Lạc Dĩ Hành muốn đi cùng Lâm Khinh nhưng cuối cùng lại bị cô từ chối.
Dù sao đài truyền hình cũng không phải nơi kín đáo, quá nhiều máy quay, thân phận Lạc Dĩ Hành ở bên cô không tránh khỏi việc bị chụp ảnh, bây giờ cô vẫn đang bị vây trong dư luận, làm như vậy thật sự quá nguy hiểm.
Cô cũng không mong vì cô mà Lạc Dĩ Hành rơi vào khó khăn.
Dù đối với anh cũng chẳng là gì nhưng cô vẫn không muốn.
Cuối cùng Lạc Dĩ Hành chọn đưa cô vào, lúc nhìn thấy người của Thẩm Lực đón cô mới yên tâm xoay người.
Hướng anh đi tới là một cánh cửa khác dẫn đến đài truyền hình.
Lâm Khinh được dẫn vào phòng chờ, sau khi mỉm cười với chị hướng dẫn, cô đẩy cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên có thể thấy được người đàn ông trung niên ngồi ở giữa.
Cô còn tưởng mình đi nhầm phòng, đang muốn lùi ra ngoài lại nhìn thấy người đàn ông đứng lên, nhanh chóng ngăn cô lại, vừa mở miệng đã cảm thấy rất quen.
"Này, bác sĩ Lâm phải không? Chờ đã, tôi là Thẩm Lực, cháu không vào nhầm đâu."
Lâm Khinh lúc này mới nhớ đây chính là đạo diễn đã từng liên hệ với cô.
Cô nhìn người đàn ông cao gầy đối diện, gương mặt Giang Nam nho nhã, giọng nói khá trầm, đột nhiên cảm thấy khá vi diệu.
Nhưng mà cô không biểu hiện ra bên ngoài, Lâm Khinh bước tới, lịch sự cúi đầu nói: "Chào Thẩm tiên sinh, làm phiền chú rồi ạ."
"Phiền cái gì, ôi chao, chú đợi cháu nửa ngày, tiểu Lạc cũng thật chậm chạp."
"Không phải đâu ạ, cậu ấy đã rất nhanh, là do cháu dậy muộn."
"Cháu dậy muộn? Được rồi được rồi, lẽ ra chú không nên mắng nó."
Thẩm Lực bày ra dáng vẻ nhìn thấu cô, mỉm cười đầy ý vị.
"Chú Thẩm..." Lâm Khinh nhìn khuôn mặt nho nhã của ông lộ ra cảm xúc không nho nhã, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bị âm thanh từ ngoài cửa cắt ngang.
Một hồi tiếng gõ cửa vang lên, ban đầu Lâm Khinh còn muốn hỏi là ai thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Đạo diễn Thẩm, chú có ở trong đó không? Cháu có thể vào hỏi một vài chuyện được không ạ?"
Giọng nói quen thuộc, ra vẻ dịu dàng cũng khá dễ nghe, lại khiến Lâm Khinh không thể nào quên tiếng hét của cô ta ngày hôm đó.
Lương Kỳ.
Lâm Khinh thoáng nhìn Thẩm Lực đang ở bên cạnh, chờ ông lên tiếng.
Ngược lại Thẩm Lực lại cho cô một cái nhìn trấn an, dẫn cô ngồi vào sofa, nghiêm túc nói: "Mời vào."
Giọng điệu hoàn toàn khác với lúc nói chuyện cùng Lâm Khinh.
Lâm Khinh nhìn Thẩm Lực rồi đột ngột khôi phục thái độ nghiêm túc, sau đó ngồi thẳng người.
Lương Kỳ cẩn thận đẩy cửa bước vào, cô ta giẫm lên đôi giày cao gót phát ra từng tiếng réo rắt trên mặt đất.
Khi cô ta bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy Lâm Khinh, chỉ nhìn thấy bóng lưng, cô ta còn tưởng là nhân viên công tác.
"Chào chú Thẩm ạ, cháu là Lương Kỳ, xin lỗi vì đã làm phiền chú, cháu..."
Những lời sau đó như bị mắc kẹt trong cổ họng không thốt lên nổi.
Khuôn mặt kia cả đời này cô ta cũng không thể quên.
Khuôn mặt đã sớm khắc sâu vào xương tuỷ của cô ta từ rất lâu, cho dù đã nhiều năm không gặp nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua thì cô ta đã có thể nhận ra.
Cô ta không thở nổi, Lương Kỳ trợn to hai mắt, rốt cuộc không nói nên lời.
"Sao lại không nói gì?"
Tác giả nói:
Đến đây! Cảm ơn các bảo bối đã nguyện ý chờ tôi.