Chương Cầu tình
Bạch Nhược Hy từ vườn phía Nam
đi ra, trực tiếp chạy qua vườn phía Bắc.
Mặc dù Kiều Huyền Thạc đã đồng ý
cứu mẹ cô nhưng cô cũng không
thể rảnh rỗi ngôi một chỗ mà chờ
đợi. Cô không có thứ nhẫn nại đó.
Quản gia ở vườn phía Bắc nói với
cô, hai người làm đã nghỉ việc rồi.
Lấy số điện thoại và địa chỉ nhà của
người làm, Bạch Nhược Hy liền
nhanh chóng rời khỏi nhà họ Kiều.
Vừa ra khỏi cánh cửa sắt của vườn
hoa biệt thự, cô đã đụng trúng một
cặp vợ chồng trung niên. Bạch
Nhược Hy dừng lại, trong lòng cảm
xúc phức tạp nhìn đôi vợ chồng
quen thuộc kia – cha cô và mẹ kế.
Hai người sắc mặt nặng nề, trong
mắt nhìn ra được một chút tức giận.
Sau khi tiến lại gần, Bạch Nhược Hy
trước tiên mở miệng: “Cha, mẹ, hai
người đến tìm mẹ con sao?”
Hai người cũng không trả lời cô.
Bạch Liễu Hoa một lời không nói,
Lưu Nguyệt liền nói thẳng vào
chuyện chính: “Cảnh sát thông báo
cho tụi tao rồi, nói San San không
có hút cần. Tao không hiểu được
cảnh sát tại sao muốn tạm giam
con bé bốn mươi lăm ngày. Nghe
nói anh ba mày chức vụ rất cao.
Mày đi nói với anh ba mày để nó thả
San San ra ngoài.”
Cái giọng điệu ra lệnh người khác
này, đến xin cô giúp đỡ mà còn giả
đò làm dáng. Bạch Nhược Hy không
khỏi mím môi, cười khổ một tiếng.
Tạm giam bốn mươi lăm ngày? Nếu
như cô không đoán sai, chắc là tội
bán dâm rồi. Bốn mươi lăm ngày đã
là rất nhẹ nhàng, còn không biết đủ?
Không chờ Bạch Nhược Hy mở
miệng, Lưu Nguyệt đã không nhẫn
nại giơ tay đẩy vai cô một cái: “Này,
mày có nghe thấy lời tao nói không?”
Bạch Nhược Hy bị đẩy đến lùi một
bước, thiếu chút nữa ngã nhào. Cô
nhăn mày nhìn Lưu Nguyệt, lạnh
nhạt nói: “Làm sai rồi thì nên chịu
phạt. Bốn mươi lăm ngày cũng
không lâu, để nó ở trong đó tự
ngẫm lại lỗi lâm của mình. Để người
trong đó dạy dỗ, với nó mà nói
không phải là chuyện xấu.”
Lưu Nguyệt bị chọc tức tới mức lửa
giận phừng phừng, móng tay đỏ
tươi chỉ vào trán Bạch Nhược Hy,
nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mày
là cái đồ vong ân phụ nghĩa, San
San tốt xấu gì cũng là em chung
dòng máu với mày. Cái chuyện nhỏ
như vậy cũng không giúp được, mày
có còn là người không? Rõ ràng
mày chính là…
Bạch Nhược Hy gạt ngón tay của bà
ta ra, lùi về phía sau một bước, hít
thở sâu một hơi, lãnh đạm trả lời lại:
“Việc mà người không làm Bạch
San San cũng đã làm rồi, nó…”
Bạch Nhược Hy nói được nửa
chừng lại ngừng.
Nếu như nói Bạch San San bán thân
cầu danh, chắc rằng đôi vợ chồng
chiêu con như mạng kia cũng
không tin.
Bạch Liễu Hoa tức giận mở miệng:
“Có lẽ người khác không biết đại
tướng Kiều Huyền Thạc tiếng tăm
lừng lẫy của Tịch Quốc là con cháu
của nhà họ Kiều. Nhưng tao biết
Kiều Huyền Thạc là anh ba trên
danh nghĩa của mày. Bây giờ bảo
mày mở miệng khó như vậy sao?
Đó là em mày. Nó giờ chịu khổ
trong tù, lương tâm mày bị chó tha
rồi sao?”
Bị cha mẹ nói còn không bằng heo
bằng chó, làm chị mà đến cả em gái
của mình đều ích kỷ không cứu,
Bạch Nhược Hy cảm thấy rất tức Cười.
Lưu Nguyệt tức giận mắng: “San
San rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi
với mày mà mày lòng dạ sắt đá với
nó như vậy?”
Bạch Liễu Hoa cũng không nén
được giận: “Nếu mày có chút
chuyện nhỏ này mà cũng giúp
không được, vậy thì tình nghĩa cha
con của chúng ta kết thúc tại đây.”
Bạch Nhược Hy sững sờ, nhìn về
phía Bạch Liễu Hoa.
Từ nhỏ đã không nhận được một
chút quan tâm nào của cha, hiện tại
bởi vì Bạch San San mà muốn dùng
tình nghĩa cha con uy hiếp cô?
Nực cười là hai người này quá coi
trọng Bạch Nhược Hy cô rồi. Trong
lòng của Kiều Huyền Thạc, ngay cả
một hạt bụi cô cũng không bằng, lại
còn có thể giúp cô vô điều kiện sao?
Đúng lúc này, cửa lớn từ từ mở ra,
một chiếc xe quân đội chạy ra ngoài.
Lưu Nguyệt lập tức phản ứng lại,
nắm lấy cánh tay của Bạch Nhược
Hy, kéo cô đi ngăn xe lại.
Lưu Nguyệt vẫy tay cúi đầu chào
người trên xe, thái độ khiêm tốn.
A Lương quay đầu, nhìn Kiều Huyền
Thạc ngồi phía sau nói: “Cậu ba, cô
Nhược Hy và hai người vợ chồng
trung niên chặn đường chúng ta rồi.
Kiều Huyên Thạc khẽ nhíu mày, lúc
nhìn về phía trước, cửa xe đã bị ai
đó gõ rồi.
Anh hạ cửa xe xuống, bên ngoài
xuất hiện một khuôn mặt bôi son
trét phấn, dáng vẻ tươi cười già nua
và thô tục.
“Cậu ba, chào cậu. Tôi là mẹ kế của
Bạch Nhược Hy. Tính ra chúng ta
cũng là thân thích rồi. Hôm nay
thành thật xin lỗi đã làm phiền cậu,
em gái của nó không hiểu sao bị
người ta bắt đi rồi, còn bị giam bốn
mươi lăm ngày. Nhược Hy nhà
chúng tôi rất thương em nó, nó
muốn cầu xin cậu giúp đỡ…”
Lưu Nguyệt nói những lời đao to
búa lớn, trèo cao nhận thân.
Bạch Nhược Hy bị ép đứng bên
cạnh. Cô lằng lặng nhìn người đàn
ông lạnh lùng đang ngôi trong xe kia.
Ông trời thật không công bằng, cho
người đàn ông này khuôn mặt hoàn
mỹ đẹp đẽ như vậy, tại sao lại
không cho anh một trái tim ấm áp.
Chỉ cần có anh tồn tại, cảm giác cả
thế giới này đều tiến vào thời kỳ
băng hà trước kia.
Lưu Nguyệt vẫn đang lải nhải không
ngừng: “…Nhược Hy là em gái trên
danh nghĩa của cậu, San San là em
của Nhược Hy. Theo đạo lý này, San
San cũng tính là em gái cậu rồi.
Mong cậu ba nể tình Nhược Hy mà
giúp chúng tôi chút chuyện nhỏ. Với
cậu mà nói, chuyện này căn bản
không tính là gì.”
Nước miếng đều cạn rồi, Kiều
Huyền Thạc lại giống như băng sơn
ngàn năm, hoàn toàn không thay
đổi chút nào. Ánh mắt lạnh nhạt
nhìn về phía trước nhưng lại không
có ý bảo tài xế lái xe đi.
Lưu Nguyệt bất tri bất giác đoán
được người đàn ông này đang chờ
Bạch Nhược Hy mở miệng. Bà ta
gấp gáp mới lén nhéo mạnh cánh
tay Bạch Nhược Hy một cái, nhỏ
giọng nói: “Mau nói giúp San San.”
Lông mày Bạch Nhược Hy nhăn lại,
đau đến mức rụt tay về, cắn cắn
môi trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt,
trong lòng có một ngọn lửa đang
thiêu đốt.
Nhưng cô lại có thể làm gì được?
Không lẽ lại nhéo ngược lại?
Lúc vừa trở về nhà họ Bạch, có một
lần tranh mồm tranh miệng với bà
ta thôi mà đã bị cha đánh thừa
sống thiếu chết trong nhà. Cảm
giác đau đớn đó cho đến bây giờ cô
cũng không thể quên.
Mặc dù không tình nguyện giúp
Bạch San San nhưng cô vẫn mở
miệng nói: “Anh ba, xin anh giúp
Bạch San San.”
Lưu Nguyệt lập tức gật đầu: “Đúng
đúng, giúp San San nhà chúng tôi với.”
Kiều Huyền Thạc nghiêng đầu. Đôi
mắt sắc bén như chim ưng nhìn qua
Bạch Nhược Hy. Dưới ánh mắt chờ
đợi vạn lần của Lưu Nguyệt, sắc
mặt anh lãnh đạm, lạnh lùng ra
lệnh: “A Lương, thông báo cho bên
kia một chút, điều tra lại xem Bạch
San San còn tội gì không? Bốn mươi
lãm ngày quá nhẹ rồi, cần phải theo
tội mà định.”
Sắc mặt Lưu Nguyệt trong nháy mắt
thay đổi. Thậm chí Bạch Liễu Hoa
đứng cách xa cả thước cũng vô
cùng sửng sốt. Không đoán trước
được lại phản tác dụng thế này, họ
nhất thời không cách nào tiếp nhận
được tin này.
Hai người đều sững sờ đến đờ đẫn.
“Rõ.” A Lương lập tức cầm lấy điện
thoại gọi điện.
Bạch Nhược Hy đã sớm biết người
đàn ông này sẽ không giúp đỡ, thế
nhưng không ngờ còn tệ hơn cả
trong tưởng tượng của cô.
Nhìn đôi mắt mê hoặc lòng người
của Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược
Hy cảm thấy như rơi vào hầm băng,
hàn khí bức người, sâu không thấy đáy.
Cô mãi mãi không thể đoán ra được
người đàn ông này rốt cuộc đang
nghĩ gì, ghét cô đến mức nào?
Kiều Huyên Thạc lạnh nhạt hỏi:
“Còn có chuyện gì câu xin tôi không?”
Vấn đề này hoàn toàn là lời trào
phúng. Bạch Nhược Hy cô còn dám
cầu xin anh cái gì?
Cô dám sao?
Cầu anh cứu mẹ thì hãm cô vào
ngục sâu không tên.
Bây giờ chỉ là một chút chuyện nhỏ
cũng có thể biến thành to. Cô lộ ra
một tia cười khổ, buông mắt xuống
không nhìn ánh mắt cao thâm khó
lường của anh nữa.
“Không có.” Cô nhỏ giọng đáp lại
một câu.
Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.