Chương Thật là muốn phát điên rồi
Nói xong, cô xoay người đi múc mì.
Mặc dù một nồi rất to, cô cũng
không dám múc nhiều, sợ chọc anh
không vui. Chỉ múc hơn chén nhỏ
một chút, cầm lấy đũa ngồi xuống
đối diện với Kiều Huyền Thạc, cúi
đầu ăn mì.
Quả nhiên hương vị rất thơm ngon,
tay nghề vô cùng tốt.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Cô ăn rồi lại ăn, đôi mắt đều ẩm
ướt.
Càng ăn càng cảm thấy nghẹn
ngào. Mắt ngập đầy nước. Cô muốn
khóc là bởi vì Kiều Huyền Thạc của
mười năm trước là một đứa con trai
cưng của trời, một ngón tay đều
không dính nước.
Thời gian ở trong quân đội nhất
định rất cực, rất mệt, rất nguy hiểm.
Cô hít sâu một hơi, cúi thấp đầu,
dùng tóc che mặt, lén lau nước mắt.
Lúc ngẩng mặt lên mới phát hiện
Kiều Huyên Thạc đã buông đũa. Mì
trong chén hầu như đều chưa động,
chỉ có trứng gà cắn qua một nửa.
Cô nhìn vào mắt Kiều Huyền Thạc.
Anh im lặng ngồi đó, cũng đang
nhìn cô.
Điểm này khiến cô rất bất an, đằng
hắng một cái, giọng nói vẫn có chút
vô lực: “Anh ba, sao anh không ăn
thế”
Kiều Huyền Thạc nhìn ánh mắt cô
có chút kỳ quái, sắc mặt bất thiện,
giọng nói cố nén sự giận dữ: “Giảm
béo.”
Bạch Nhược Hy thiếu chút nữa bị
dọa đến mắc nghẹn. Đây là chuyện
cười sao? Anh toàn thân trên dưới
trừ cơ bắp còn có chỗ nào mỡ vượt
quá tiêu chuẩn sao?
Mặc dù chưa nhìn thấy nhưng cô
quả thật hiếu kỳ.
“Nếu đã giảm béo, tại sao còn nấu
đồ ăn khuya?”
“Đói.”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc kéo ghế,
xoay người rời khỏi nhà bếp.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, lòng
Bạch Nhược Hy liền rối loạn. Hồ
nước đã cạn khô mười năm dường
như bị ném vào viên đá nhỏ, trong
nháy mắt dập dờn từng cơn sóng
lãng.
Cô chầm chậm nhìn qua thớt gỗ.
Hành đã cắt rồi đều không bỏ vào.
Là đúng lúc quên hay là vẫn còn
nhớ cô không ăn hành?
Cô đó giờ không cho rằng chỉ số IQ
của bản thân có thể đọc hiểu được
anh.
Nhưng hành động của Kiều Huyền
Thạc rõ ràng như vậy, cô có thể
không nhận ra sao?
Cô chỉ là không hiểu người đàn ông
này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Buổi sáng tỉnh dậy, mắt Bạch
Nhược Hy đen như gấu trúc. Bởi vì
tối qua ăn quá no, cả đêm đều ngủ
không ngon.
Không có cách nào khác, cô hôm
nay còn muốn tiếp tục theo dõi
Đường Lập Đức.
Sau khi súc miệng, Bạch Nhược Hy
mặc một cái áo khoác ngắn màu
xám tro và cái quân màu đen. Bởi vì
mắt thâm quầng nên cô mới buộc
tóc đuôi ngựa, cố ý trang điểm thật
xinh đẹp.
Nhìn vào vẻ mặt hồng hào của bản
thân trong gương, còn ngâầu giống
như nữ đặc công trong phim, rất
phù hợp đuổi trộm, cô vô cùng vừa
lòng mang túi ra ngoài.
Người làm đều bận rộn ở phòng
khách. Những người khác còn chưa
tỉnh dậy.
Cô vừa xuống lầu, dì Thu quản gia
cười tươi như hoa hỏi: “Cô Nhược
Hy muốn dùng bữa sáng không?”
“Không cần đâu.” Cô muốn trước
khi Đường Lập Đức rời khỏi cửa đi
đến cổng khu nhà anh.
Dì Thu tâm sự trùng trùng: “Không
ăn sáng hại bao tử. Đừng xem tuổi
còn trẻ không có việc gì, già rồi con
mới…”
“Con ăn con ăn… Bạch Nhược Hy
có lỗi với bất kỳ ai đối xử chân
thành với cô. Nếu là thật lòng cô
đều vui vẻ tiếp nhận.
Cô cười xòa bất lực đi về phía bàn
ăn, đúng lúc nhìn thấy một miếng
điểm tâm tinh xảo trên bàn, bánh
bao, cháo dinh dưỡng và bánh
ngọt…
Cô cầm lấy cái bánh bao cho vào
miệng, một tay khác lại câm một
cái. Xoay người nhìn dì Thu phía
sau, lộ ra nụ cười dễ thương.
Dì Thu cười đầy cưng chiều, thở dài
nói: “Tiểu thư của tôi ơi, hình tượng
của cô cao quý như vậy. Vừa ăn
bánh bao vừa đi như thế… quá…
“Không sao, ăn no là được rồi. Ai sẽ
chú ý hình tượng của một người qua
đường chứ?” Bạch Nhược Hy trước
mặt dì Thu rất tùy ý, câm lấy bánh
bao nói xong liền đi.
Bởi vì thời gian của cô thật sự rất eo
hẹp.
Ở nhà họ Kiều, cô đầu chú ý đến
hình tượng của mình hơn bất cứ ai.
Bởi vì ở đây có người cô yêu thầm.
Cô không biết người khác lúc yêu
thâm một người là như thế nào. Dù
sao cô đi tới đâu đều mong chờ
Kiêu Huyền Thạc một giây sau sẽ
đột nhiên xuất hiện. Chỉ muốn nhớ
tới anh, thậm chí ở cái nơi tuyệt đối
không thể vào như nhà vệ sinh nữ
cũng hy vọng nhìn thấy hình bóng
của anh. Nhưng một ngày nào đó
thật sự nhìn thấy anh rồi, lại căng
thẳng sợ hãi không biết làm thế
nào. Các loại cảm tình không hợp lẽ
thường.
Cầm lấy bánh bao vừa ra cửa lớn.
Cái bánh bao trong tay còn lại vẫn
chưa ăn xong, người mà cô không
muốn đụng mặt nhất lúc này lại từ
xa tiến lại.
Cô sững sờ đờ người.
Muốn chạy, nhưng đôi mắt sắc bén
như chim ưng của đối phương đã
khóa chặt lấy cô.
“Anh… anh ba.” Miệng của Bạch
Nhược Hy còn ngậm bánh bao chưa
buông xuống, tay khác còn có một
cái bánh hoàn chỉnh. Tình cảnh
quấn bách ngại ngùng như thế thật
muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Trời rất mát, Bạch Nhược Hy còn
khoác áo ngoài. Mà anh vừa đi tập
luyện về, cả người nóng nực, thân
thể cường tráng chỉ mặc một cái áo
chữ T ngắn tay và cái quân đùi.
Đứng ở bãi đất trống trước cửa,
lông mày Kiều Huyền Thạc nhíu
chặt. Khí lạnh như thường lệ bắt
đầu tập kích về phía Bạch Nhược
Hy.
Cảm nhận được rồi, còn lạnh hơn cả
không khí.
Đã cùng anh chào hỏi rồi, chỉ là anh
không ừ hử mà thôi. Bạch Nhược
Hy yên lòng bước sang một bên.
“Đi đầu?”
Kiều Huyền Thạc lạnh giọng nói,
nghiêm túc mà uy nghiêm.
“Có chuyện ra ngoài.” Bạch Nhược
Hy nói thầm, căng thẳng từ bên
người anh lách qua.
Lúc cô bước qua bên người anh,
người đàn ông này trực tiếp bước
qua một bước. Trong phút chốc cô
dừng lại, đã phát sinh chuyện ngoài
ý muốn.
Không ngờ được Kiều Huyền Thạc
vậy mà dùng thân thể ngáng đường
CÓ:
Lúc này, khoảng cách giữa hai
người gân như bằng không.
Lần đầu điên xuất hiện loại khoảng
cách này, cả người cô đều đờ ra.
Đỉnh đầu cô nằm dưới cằm của anh,
trán mũi môi đều dán vào lồng
ngực của người nào đó.
Tiếp xúc thân mật ở khoảng cách
gần như vậy…
Bạch Nhược Hy cảm thấy muốn
điên rồi. Hơi thở hỗn loạn. Toàn
thân cứng ngắc không thể chuyển
động. Thứ duy nhất có thể động chỉ
có tâm can, giống như thỏ con điên
cuồng, hoảng sợ tới mức nhảy cẵng
lên.
Cô hít sâu, trong khoang mũi tràn
đầy hơi thở nam tính của anh. Là
hooc môn mê hoặc người phạm tội,
vô cùng dễ ngửi.
Cô cũng không muốn mê trai lúc
này, thế nhưng không di chuyển
được thì làm thế nào bây giờ?
Đột nhiên, đỉnh đầu truyền tới giọng
nói trầm thấp cấm dục của anh,
khàn khàn từ tính nhưng lạnh lùng:
“Hôm nay lại đuổi theo ai?”
Bạch Nhược Hy cả kinh, ngẩng phắt
đầu.
Cô không đoán được người đàn ông
này cũng đang cúi đầu. Một cúi một
ngẩng, thiếu chút nữa là hôn nhau.
Khoảng cách giữa hai môi không
đến năm centimet.
Hai người thở hổn hển, ánh mắt lưu
chuyển. Lần đầu tiên cô từ trong đôi
mắt trắng đen rõ ràng của người
đàn ông này nhìn thấy chính mình.
Hóa ra ánh mắt của anh lại trong
suốt rõ ràng như vậy.
Cô căng thẳng đến động mạch tay
nảy lên đến phát đau. Ngón tay nhè
nhẹ run rẩy. Sợ anh phát hiện bản
thân theo dõi Đường Lập Đức. Sợ
khoảng cách với anh quá gần mà
không thể khống chế được chính
mình.
Giọng nói của cô run rẩy trước nay
chưa từng có: “Em… em không có…
không có đuổi theo ai hết. Thật đó,
anh ba.”
Hôm nay không thể ra ngoài theo
dõi Đường Lập Đức rồi. Anh đã hoài
nghi.
Trong lòng Bạch Nhược Hy thâm
quyết định. Người đàn ông này đột
nhiên dùng lưỡi liếm môi. Yết hầu
gợi cảm chuyển động lên xuống vài
lần. Động tác trêu ghẹo nhẹ nhàng
nhưng hoàn toàn lộ rõ sự hấp dẫn
mê người.
Trong nháy mắt, khuôn mặt cô nóng
bừng lên. Từ tai xuống cổ đều nóng
lên như sốt.
Bạch Nhược Hy cảm thấy thật sự
muốn phát điên rồi. Thẹn thùng lại
lúng túng hoang mang lùi lại, chạy
vào trong phòng với tốc độ km/
giờ.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu
của dì Thu: “Cô Nhược Hy, xảy ra
chuyện gì vậy?”
Âm thanh lộc cộc chạy lên lầu so
với mô tô còn nhanh hơn.
Mà lúc này, Kiều Huyên Thạc vẫn
giữ nguyên tư thế không động đậy
như lúc nấy. Nắm chặt tay, hai mắt
nhắm lại, dùng lực khống chế cực
mạnh áp chế cơn xúc động trong
lòng.
Không phải anh không muốn di
chuyển mà là còn chưa thở ra.
Người con gái này lại không đi, anh
thật sự khống chế không được mà
muốn hôn cô rồi.
Đồ phụ nữ đáng chết, rốt cuộc dùng
nước hoa hiệu gì. Lực khống chế
kinh người của anh không ngờ lại vì
cô ta Bạch Nhược Hy mà bị xé rách
rồi.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn
xuống quần áo trước ngực. Trên
tấm vải trắng dính một dấu son môi
màu nhạt.
Anh từ từ đưa tay sờ, khoảng cách
một centimet, cả người run nhẹ.
Anh nắm chặt tay, ánh mắt trở nên
trâm mặc.