Chương Trêu chọc anh Ba trong xe
Chú Lư căng thẳng gật đầu, thấp
giọng nói: “Ông à, cậu Ba tự dưng
nói trước mặt ông là muốn ông rối
loạn, để mặt hồ yên tĩnh nổi sóng,
cậu ấy có thể đục nước béo cò, tìm
hiểu tận gốc, ông đừng để bị lừa.”
“Nó đã hoài nghi A Trung rồi.” Ông
cụ sầu não day hai đầu lông mày, cơ
thể mỏi mệt, giọng cũng trở nên bất
lực: “Xem ra không bảo vệ được A
Trung rồi.”
“Thưa ông, tôi không lo lắng cho A
Trung, tôi lo cậu Ba sẽ phát hiện ra
bí mật kia hơn…”
Cơ thể ông cụ hơi cứng đờ, bỗng
nhiên không nhúc nhích, sắc mặt
biến đổi.
“Nó vừa mới hỏi dục vọng của tôi là
cái gì.” Ông cụ thì thầm một câu,
nghiến răng nói một mình: “Một lão
già tám mươi tuổi sắp xuống mô,
nhất định nó có thể đoán được dục
vọng là gì.”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Chú
Lư căng thẳng nói.
Ông cụ cắn răng, trầm tư một lát,
lạnh lùng nói: “Mau chóng tìm được
dây chuyền Vĩnh Hằng.”
“Thưa ông, trên đời này không có
thuốc sống lâu trăm tuổi không thể
chết.”
“A Lư, lão già uống thuốc của người
đó năm nay đã chết chưa?”
“Vẫn chưa chết.”
“Bao tuổi rồi?”
“Một trăm mười tuổi rồi.”
Ông cụ lẩm bẩm: “Tôi không cần
bất tử, nhưng có thể cho tôi cơ hội
sống thêm ba mươi năm, tại sao tôi
phải buông tha? Tôi không thiếu gì
cả, chỉ thiếu tuổi thọ, đừng quên tôi
đã từng uống thuốc của người đó,
đã hai mươi năm rồi ung thu không
tái phát nữa.’
Chú Lư: “Nhưng tôi cảm thấy người
đó tìm ba bảo vật vô giá Vĩnh Hằng,
Vĩnh Phật và Vĩnh Sinh không phải
để luyện thuốc, mà vì có âm mưu
càng khủng bố hơn…”
“Vậy cũng không liên quan gì tới tôi.
“Trước khi Huyền Thạc chưa tìm
được chứng cứ, bảo A Trung từ
chức sĩ quan phụ tá, mau chóng rời
đi đi”
“Vâng.
“Còn có một chuyện quan trọng
nhất, bảo Nhất Hoắc mau chóng xử
lý người phụ nữ đó đi, giữ lại không
lường được hậu họa…’
“…” Chú Lư do dự, vẻ mặt ưu phiền,
xoa xoa bàn tay, lo lắng nói: “Hai
mươi mấy năm qua không nỡ ra tay,
có lẽ lân này ông ấy cũng sẽ không
đồng ý xử lý người phụ nữ đó.”
Bàn tay gây gò hơi run của ông cụ
đập mạnh lên bàn đánh râm một
tiếng, tức sùi bọt mép nói: “Hồng
nhan họa thủy, đúng là đồ vô dụng.”
Phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch
Nhược Hy vội buông tay đặt trên
bụng ra, ngước mắt nhìn về phía
người đàn ông đi tới.
Cô ngượng ngùng cười khẽ, ánh
mắt dịu dàng ngoan ngoãn, chậm
rãi đứng dậy.
Kiêu Huyền Thạc đi đến trước mặt,
đột nhiên cúi người bế ngang cô
lên.
“Anh Ba, anh… anh thả em xuống đi,
em không sao.” Bạch Nhược Hy đẩy
bả vai anh muốn né tránh.
Kiêu Huyền Thạc ôm cô lên dễ như
trở bàn tay, cô giật mình lập tức ôm
lấy cổ anh, dựa vào lồng ngực rắn
chắc của anh, tim đập nhanh loạn
nhịp.
Kiều Huyền Thạc sải bước nhanh
chân đi đến cửa, ra đến đường lớn
vườn hoa biệt thự, đưa cô đến trước
cửa bên ghế lái phụ, mở cửa ra để
cô vào.
Bạch Nhược Hy vừa vào lập tức kéo
dây an toàn.
Kiêu Huyền Thạc lên xe, đóng cửa
lại, hỏi: “Là anh Hai đưa em qua đây
à?
Chương Trêu chọc anh Ba trong xe
Bạch Nhược Hy nghiêng đầu nhìn
sườn mặt khôi ngô, góc cạnh rõ
ràng, cương nghị cứng cỏi của anh,
trên người anh thấp thoáng vẻ tức
giận.
Nhìn như dịu dàng, nhưng anh tức
giận.
“Anh Hai dẫn em tới, anh ấy nói ông
nội muốn gặp em.”
Kiều Huyền Thạc im lặng, nổ máy
rời khỏi nhà họ Kiều.
Xe lăn bánh trên con đường dày đặc
xe cộ, qua mấy bận đi rồi lại dừng,
xe chạy về hướng bệnh viện.
Bạch Nhược Hy nhìn đường, phát
hiện điểm không hợp lý, nghiêng
đầu nhìn Kiêu Huyền Thạc: “Anh Ba,
anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
“Bệnh viện.”
“Em không sao, không cần đi bệnh
viện.
“Chúng ta về nhà đi, em thật sự
không sao mà.”
Kiều Huyên Thạc đảo tay lái, dừng
lại ven đường.
Bạch Nhược Hy ngẩn ra nhìn anh,
anh cởi dây an toàn ra, quay sang
bên Bạch Nhược Hy, ấn ghế cô ngả
ra.
Bạch Nhược Hy nghi hoặc nhìn hai
bên ghế, lại nhìn Kiều Huyền Thạc:
“Anh Ba, anh muốn làm gì?”
Ghế bị ngả ra một trăm ba mươi độ,
Kiêu Huyền Thạc đưa tay vén áo cô
lên.
“Anh Ba… Khuôn mặt Bạch Nhược
Hy nháy mắt ửng đỏ, nắm chặt cổ
tay anh, đôi mắt ngượng ngùng nhìn
anh chăm chú.
“Cho anh nhìn chỗ em bị thương.”
Một tay anh đẩy hai tay Bạch Nhược
Hy ra, tiếp tục vén lên.
“..” Bạch Nhược Hy lại không muốn
cho anh nhìn thấy vết thương, bèn
đẩy ra.
Kiêu Huyền Thạc nheo đôi mắt
thâm sâu, nhíu mày nhìn khuôn mặt
ửng đỏ của Bạch Nhược Hy, ôn hòa
nói: “Anh nhìn thấy mọi chỗ trên
người em rồi, có gì phải thẹn
thùng?”
Câu này khiến khuôn mặt Bạch
Nhược Hy đỏ bừng trong nháy mắt,
cô vốn không quá ngại, song những
cảnh tượng ngượng ngùng buổi tối
hôm qua lại lần lượt hiện lên trong
đầu, lúng túng cụp mắt xuống
không dám nhìn anh.
Kiêu Huyền Thạc kéo áo cô lên, trên
vùng bụng phải trắng nõn trơn mêm
bổi bần bật một mảng tím bầm, còn
bị tụ máu, vô cùng chói mắt với Kiều
Huyền Thạc.
Anh không kìm được nắm chặt tay,
bỏ áo cô xuống che kín, đè nén
phẫn nộ, nhẹ giọng nói: “Nghe anh,
đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Bạch Nhược Hy không hi vọng anh
quá lo lắng, bèn đồng ý.
Cô chậm rãi xoay người, nằm trên
ghế nhìn Kiều Huyên Thạc.
Anh thắt dây an toàn, nổ máy xe lần
nữa.
Khoang xe trở nên yên ắng, khí thế
nghiêm túc mà lạnh lẽo của Kiều
Huyền Thạc bao phủ khoang xe.
Bạch Nhược Hy lẳng lặng nhìn anh.
Bầu không khí vẫn ở trạng thái u
ám.
Tính cách anh vốn như thế, con
người lạnh lùng nhạt nhẽo, bình
Chương Trêu chọc anh Ba trong xe
thường Bạch Nhược Hy cũng rất
điềm đạm, không phải người phụ nữ
thích nói chuyện.
Cô muốn phá vỡ cách ở bên nhau
này giữa hai người, đưa tay đặt lên
đùi Kiều Huyền Thạc.
Hành động này không quá đáng,
không tạo nên phản ứng quá lớn
của người đàn ông, cô ngắm nhìn
sườn mặt anh, cười nhẹ nhàng.
Tay cô đột nhiên không quy củ nữa.
Sống lưng Kiều Huyền Thạc lập tức
thẳng đứng, chau mày, cụp mắt
nhìn bàn tay nhỏ của cô, lại nhìn về
phía khuôn mặt Bạch Nhược Hy.
Khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt ngượng
ngùng, rõ ràng đã thẹn không để
đâu cho hết còn dám giở trò xấu?
Bạch Nhược Hy bỗng cười quyến rũ.
Suy nghĩ của Kiều Huyền Thạc bay
xa, miệng đắng lưỡi khô nuốt nước
bọt, ra lệnh bằng giọng mang vẻ uy
nghiêm: “Buông tay ra.’
“Anh nghiêm túc quá, thả lỏng chút
được không?” Bạch Nhược Hy thấp
giọng nói.
Hơi thở của người đàn ông rối loạn,
bàn tay hơi siết tay lái, cơ thể căng
lên, cố gắng tập trung tinh thần,
giọng nặng hơn: “Đừng chơi với lửa,
muốn bận tâm tới an toàn của
người khác và mình thì buông tay
ra.”
Bạch Nhược Hy lập tức rụt tay, trong
lòng càng thêm kính nể người đàn
ông này.
Mặc dù giọng anh rất nghiêm túc,
nhưng cô không giận, ngược lại còn
cảm thấy anh Ba như này mới đúng
là đàn ông đích thực.
Cô cũng không dám giở trò trong
lúc anh lái xe nữa.
Bạch Nhược Hy vừa mới rút tay về,
giọng nói trâm thấp khàn khàn đây
sức hút của Kiều Huyền Thạc chậm
rãi truyền đến: “Cố nhịn đi, khám
bác sĩ xong, về nhà anh sẽ thỏa
mãn em, cho em sờ đã.
“… Bạch Nhược Hy lập tức vô cùng
ngượng ngùng, xấu hổ không biết
để mặt vào đâu.
Gì mà cố nhịn chứ?
Cô đâu nghĩ đến chuyện đó.
Chỉ là thấy anh quá nghiêm túc nên
muốn trêu chọc anh thôi, anh nói
như thể cô là người phụ nữ thèm
thuồng khao khát lắm vậy.
Xem thêm truyện hay nhé
. Cha của cục cưng là một tổng tài . Chàng rể cực phẩm . Bác sĩ thiên tài giang bắc minh . Yêu phải tổng tài tàn phế . Con dâu của nhà giàu . Tổng tài phu nhân có thai rồi . Y võ song toàn . Sủng vợ lên trời . Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh . Cô vợ xấu xí hà tịch nghiên . Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ trọc .ngọn sóng tình yêu