Ngọn Sóng Tình Yêu

chương 143

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Người đàn ông biết nấu cơm càng đẹp trai hơi

Kiều Huyên Thạc mặc quần áo tử tế,

quay người đè hai tay xuống

giường, ló đầu hôn nhẹ lên khuôn

mặt ửng đỏ của Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy nhắm mắt lại

hưởng thụ cảm giác đường mật rót

đầy tâm hồn.

Rất rất ngọt.

Ngọt đến nỗi cô không sao kiềm

được nụ cười, mím môi cười khẽ.

Nghe tiếng bước chân của người

đàn ông rời đi, cửa bị đóng lại, giờ

phút này, cô như cô gái thẹn thùng,

ôm chăn quấn cơ thể, lăn trên

giường hai vòng, cuối cùng vùi đầu

vào gối cười ngây ngô.

Cả căn phòng, trong ổ chăn đều

tràn ngập hơi thở đàn ông của Kiều

Huyền Thạc.

Trên giường còn vương độ ấm của

anh, nhưng anh vừa rời đị, trái tim

hơi trống rỗng.

Bạch Nhược Hy lập tức ngôi dậy,

kéo chăn rời giường, đi đến tủ quần

áo lấy một bộ đồ ở nhà rồi đi vào

phòng vệ sinh.

Mười lăm phút sau.

Trong phòng bếp toàn mùi trứng gà,

có tiếng nước sôi ùng ục truyền

đến.

Bóng lưng cao lớn của Kiêu Huyền

Thạc đứng trước bếp, anh đang

nghiêm túc khuấy đều cháo.

Bạch Nhược Hy đứng một phút ở

cửa, si mê nhìn người đàn ông trong

phòng bếp.

Thì ra, không chỉ người đàn ông giỏi

văn giỏi võ mới đẹp trai, mà đàn

ông biết nấu cơm cũng vô cùng

đẹp.

Chỉ mỗi bóng lưng đã khiến trái tim

cô dập dờn.

Cô nhẹ nhàng đi vào phòng bếp,

bước chân vô cùng nhẹ, khi tới gân

lưng anh, hai tay chậm rãi luôn qua

eo anh ôm lấy vòng eo rắn rỏi của

anh.

Kiều Huyên Thạc khẽ giật mình,

sống lưng cứng lại, tay cũng chợt

dừng lại theo, cảm nhận tấm lưng

được cơ thể mềm mại ôm lấy, trái

tim bỗng tan chảy.

Bạch Nhược Hy dán mặt vào lưng

anh, nhắm mắt lại thì thâm: “Anh Ba,

hôm nay anh không cần đi làm

sao?”

Kiều Huyền Thạc lấy lại tinh thần,

một tay dịu dàng vuốt ve mu bàn

tay cô, một tay khác tiếp tục quấy

cháo, giọng nhẹ nhàng đầy sức hút:

“Hôm nay không muốn ra ngoài.”

“Vì sao?”

“Muốn bồi dưỡng tình cảm với vợ

anh.”

Bạch Nhược Hy mím môi cười, vì

câu nói này của anh mà hạnh phúc

như sắp bay lên trời.

Kiều Huyên Thạc đóng nắp nồi, cất

thìa, tiếp tục đun cháo.

Anh kéo tay Bạch Nhược Hy ra, nhẹ

nhàng quay người cúi đầu nhìn cô.

Bạch Nhược Hy xấu hổ đối mặt với

sâu mắt đẹp đẽ sâu xa của anh,

không sao kìm được nụ cười trên

mặt, như bông hoa xán lạn nở rộ

trong ánh nắng.

Kiều Huyền Thạc một tay ôm lấy eo

cô, hơi nhấc lên kéo tới gần anh, hai

người dính sát vào nhau: “Nhược

Hy…

“Ừm?” Hai tay Bạch Nhược Hy dán

lên lông ngực anh.

“Em qua bên kia ngồi chờ đi.” Kiều

Huyền Thạc chỉ vào ghế bên cạnh:

“Chờ mấy phút là ăn được rồi.”

Bạch Nhược Hy bĩu môi, lắc đầu:

“Không, em muốn đứng bên cạnh

anh nhìn cơ.”

Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ xoa đầu

của cô, cười cười chịu thua.

Sợi tóc được anh xoa có cảm giác

rất ấm áp, Bạch Nhược Hy cười cúi

đầu, đưa tay sờ mái tóc mềm được

Kiêu Huyền Thạc xoa.

Thì ra đàn ông cứng rắn cũng biết

dịu dàng.

Kiều Huyên Thạc nấu bữa sáng

xong, bưng lên, hai người ngồi đối

diện nhau, vừa nói chuyện vừa ăn

sáng.

Bạch Nhược Hy hỏi mấy chuyện lý

thú xảy ra trong quân anh, anh chia

sẻ rất hào phóng.

Anh không biết kể chuyện cười,

không miêu tả sinh động, nhưng

Bạch Nhược Hy nghe vô cùng chăm

chú.

Giữa cô và Kiều Huyền Thạc có một

khoảng thời gian trống, khoảng thời

gian trống này không hề có điểm

giao nhau trong thời kỳ trưởng

thành của hai người.

Không yêu đương đã kết hôn, coi

như là kết hôn chớp nhoáng.

Cho nên Kiều Huyền Thạc nói không

sai, nên tảng tình cảm của bọn họ

rất yếu, đúng là cần phải bồi dưỡng

thật tốt, khoảng thời gian chung

sống từ khi kết hôn đến nay khiến

thể xác tinh thân cô đều mỏi mệt.

Hôn nhân, không thể chỉ dựa vào

thích thì có thể hòa thuận ấm êm.

Nghe Kiều Huyền Thạc chia sẻ gian

khó trong quá khứ, Bạch Nhược Hy

nửa vui nửa lo, rất đau lòng, bầu

không khí cũng trở nên lắng đọng.

Một lát sau, cô không nhịn được

hỏi: “Anh Ba, kế hoạch của cuộc đời

anh là gì?”

Kiều Huyền Thạc buông bát đũa

xuống, cầm giấy lau môi, dựa vào

lưng ghế cười khẽ: “Vào mười năm

trước anh đã hoạch định xong cuộc

đời anh rồi, chỉ là…”

Ánh mắt anh có thâm ý nhìn Bạch

Nhược Hy, muốn nói lại thôi.

“Cuộc đời được vạch sẵn từ mười

năm trước là sao?”

“Tham gia quân đội ba năm, xuất

ngũ trở vê sẽ vào công ty làm việc,

hai mươi lăm tuổi cưới em, hai mươi

tám tuổi sinh hai đứa bé, tốt nhất là

một nam một nữ. Trước ba mươi

tuổi xây một tòa thành công chúa

mộng ảo tặng cho em, sau đó cả

nhà bốn người chúng ta hàng năm

đi nước ngoài du lịch một lân, năm

mươi tuổi về hưu, chờ hai đứa con

kết hôn, anh sẽ dắt tay em cùng

nhau du lịch vòng quanh thế giới.”

Bạch Nhược Hy chậm rãi cúi đầu

xuống, cười khẽ, lại không cách nào

che giấu nỗi đắng chát trong lòng.

Mười năm trước, trong cuộc đời anh

vạch ra đã có cô.

Nếu như không có Doãn Nhụy, có

phải con của cô và Kiều Huyền Thạc

đã hai ba tuổi rồi không?

Nhìn nụ cười khổ sở của Bạch

Nhược Hy, tâm tình Kiều Huyền

Thạc cũng xuống thấp, mặc dù bỏ

lỡ mười năm, nhưng bọn họ đến với

nhau không dễ dàng gì.

Chỉ cần biết quý trọng lẫn nhau, anh

nghĩ vẫn có thể thực hiện kế hoạch

này, chỉ là đẩy thời gian về sau thôi.

Kiều Huyền Thạc im lặng một lát,

chậm rãi nói: “Nhược Hy, anh muốn

cho em một hôn lễ…”

“Em không muốn hôn lễ.” Bạch

Nhược Hy căng thẳng lập tức từ

chối.

Kiều Huyên Thạc khẽ nhíu mày, nghi

hoặc nhìn cô.

Cô cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Hôn lễ

không được cha mẹ chúc phúc sẽ

không hạnh phúc, em và anh tổ

chức hôn lễ sẽ chỉ mang đến tai

họa thôi.”

“Cả một đời chỉ có một lần, anh

không muốn em tiếc nuối.”

Bạch Nhược Hy nở nụ cười cứng

ngắc, ra vẻ không quan trọng:

“Không sao đâu, chỉ là một hình

thức, có hay không cũng không sao

cả, nếu như nhất định phải tổ chức

hôn lễ, chờ tìm được mẹ ruột anh

rồi tổ chức đi.”

Kiều Huyên Thạc ngây người, ánh

mắt trở nên tối đi, nét mặt cũng

nghiêm trọng hơn.

Lúc này, điện thoại đặt trước mặt

Bạch Nhược Hy đột nhiên vang lên.

Cô vội vàng câm điện thoại lên, là

số lạ gọi đến, cô nhìn qua Kiều

Huyền Thạc, sau đó nghe máy.

“Alo….

Đâu bên kia vang lên giọng nói ngọt

ngào: “Là cô Bạch Nhược Hy đúng

không ạ?”

“Đúng rồi.”

“Chúc mừng cô Bạch Nhược Hy,

chứng chỉ trợ lý cảnh sát của cô đã

làm xong rồi, khi nào cô rảnh mời

đến trường quân đội nhận.”

“Phần thi thể lực của tôi không đạt,

sao lại tự dưng thông qua vậy?”

Bạch Nhược Hy tò mò liếc Kiều

Huyền Thạc, cô cứ cảm thấy là lạ,

hoài nghi là người đàn ông trước

mắt âm thầm giúp cô.

Nhưng Kiều Huyền Thạc tỏ ra rất

bình tĩnh, không nhìn ra chút sơ hở

nào.

Đối phương vô cùng khách sáo:

“Bắt đầu từ năm nay, điểm đạt

chuẩn phần thi thể lực được hạ

xuống, cho nên cô Bạch Nhược Hy

vừa đủ điểm, có thể thông qua

thuận lợi. Hơn nữa chỗ chúng tôi có

mấy đơn vị văn thư đang tìm người,

hi vọng cô Bạch Nhược Hy có thể

mau chóng qua đây nhận chứng

chỉ, tiện thể xem xem có vị trí nào

phù hợp với cô không.’

“Được, cám ơn cô.

Bạch Nhược Hy cúp điện thoại, nhíu

mày nhìn người đàn ông sâu không

lường được trước mắt.

Anh cười như không cười hỏi: “Sao

rồi?”

Bạch Nhược Hy ngơ ngác nhìn anh,

không dám tin lẩm bẩm: “Em qua kỳ

thi rồi.”

Kiều Huyên Thạc cười khẽ: “Chúc

mừng em.”

Bạch Nhược Hy nhìn nụ cười của

anh, cũng hiểu ý cười.

Kiều Huyên Thạc đứng lên thu dọn

bát đũa, Bạch Nhược Hy vội đứng

dậy cướp: “Anh Ba, để em rửa.”

“Không cân.”

Bạch Nhược Hy không cho anh

nhiều lời, cướp bát, nhướng mày với

anh, xấu hổ nói: “Chúng ta cùng rửa

đi”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio