Chương
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc âm trầm
lạnh lão, một lời không nói, nhìn
chằm chăm người con gái trên xe.
Sau khi lên xe, Doãn Nhụy lập tức
chắp tay, nhỏ giọng cầu xin: “Huyền
Thạc, xin lỗi xin lỗi. Có thể chở em
đi một quãng được không?”
Doãn Nhụy có thể cảm nhận được
không khí lạnh băng đáng sợ trong
xe. Sự tức giận của người nào đó
bao trùm lên cả xe.
Cô không biết Kiều Huyền Thạc tại
sao lại dừng xe ở đây, cũng không
biết anh vì sao lại giận đùng đùng
như thế. Nhưng cô cần phải diễn
xong vở kịch lúc này.
“Xuống xe.” Lời của Kiều Huyên
Thạc dường như phát ra từ trong
hâm băng.
Ngay cả Tinh Thần đang ngồi ở ghế
lái đều vội vàng quay đầu, nháy mắt
ra hiệu với Doãn Nhụy, nhỏ giọng
nói: “Cô Doãn, cô mau xuống xe đi.”
Doãn Nhụy quay đầu nhìn chăm chú
Bạch Nhược Hy đang đứng trước
cửa tòa nhà, cắn cắn môi, cơn tức
giận xông đến liên phẫn nộ hỏi Kiều
Huyền Thạc: “Anh đến tìm Nhược
Hy có phải không? Chúng ta đều
sắp kết hôn rồi, tại sao còn dây dưa
không dứt với cậu ấy như thế?”
Tinh Thần hoảng sợ, đưa một ngón
tay lên miệng: “Xuyt xuyt.”
Doãn Nhụy tức tới sắc mặt thay đổi
xoành xoạch, hét với Tinh Thần một
câu: “Đừng có xuyt nữa.”
Tinh Thần bị dọa một trận, lập tức
quay người lại cầm lấy tay lái, an
phận làm chuyện của mình không
muốn nhúng tay vào nữa.
Doãn Nhụy lại nhìn về phía Kiều
Huyền Thạc, phát hiện sắc mặt
người đàn ông này vô cùng khó coi,
âm trầm lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô cũng căng thẳng đến nỗi tay đổ
mồ hôi. Bây giờ tiến vào hoàn cảnh
tiến thoái lưỡng nan. Cô không biết
Kiều Huyền Thạc tại sao lại tức giận
như vậy, nhưng nhất định không
phải là vì cô.
Trâm tư một lát, Doãn Nhụy mới
đánh cuộc mở miệng: “Bạch Nhược
Hy chọc gì anh rồi?”
Kiều Huyền Thạc dựa người lên ghế
dựa, từ từ nhắm mắt lại, từ trong kẽ
răng phun ra một câu lạnh lùng:
“Cút.”
Doãn Nhụy liền nuốt một ngụm
nước bọt, xê ra một chút, nhưng
không xuống xe mà còn ngôi rất
ngay ngắn, trào phúng nói: “Anh tự
dung tức giận như vậy, xem ra chỉ
có Bạch Nhược Hy có thể làm được.
Em đoán chắc là anh ấy sắp quay
lại rồi phải không?”
Anh nhắm mắt dưỡng thần, nhưng
bàn tay đặt trên đùi không tự chủ
được năm lại. Gân xanh trên mu
bàn tay nổi lên rõ ràng. Khí lạnh
đang ngưng tụ lại.
Cảm nhận được sự thay đổi của
anh, Doãn Nhụy nhếch mép cưởi
khẩy, giọng điệu không còn nhu
hòa, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi Bạch
Nhược Hy còn nói mong chờ lễ kết
hôn của chúng ta có thể tiến hành
nhanh hơn một chút. Như vậy anh
ấy cũng có thể mau chóng từ nước
ngoài trở vê tham gia hôn lễ. Nhược
Hy cũng thật là đáng thương. Người
yêu rời đi hơn một năm rồi mà còn
đau khổ như vậy…
“Nói đủ chưa?” Kiều Huyền Thạc
đột nhiên phun ra một câu lạnh
lùng. Sắc mặt âm trầm chưa từng
có.
“Anh sợ cái gì chứ?” Doãn Nhụy
cưởi khẩy hừ một tiếng: “Xem ra
anh thật sự rất sợ anh ấy quay lại.”
Gân xanh trên cổ anh nổi lên, kìm
nén cơn tức giận đang bị kích thích
từng chút một. Ngay cả Tinh Thần
đều bắt đầu cảm thấy bất an, sợ
đến mức ngồi ở ghế lái mà có cảm
giác như đang ngồi trên đống lửa.
Doãn Nhụy giơ tay ra sờ sờ cái áo
khoác lông chồn của mình. Ngày
hôm nay đã tính vuốt râu hùm, cố ý
hoài niệm chuyện cũ: “Thật ra mười
năm trước lúc anh bắt đầu xung
quân chắc đã hoàn toàn buông bỏ
rồi. Anh đem bảo vật gia truyền duy
nhất của mẹ để lại đưa cho Bạch
Nhược Hy. Bạch Nhược Hy một chút
đều không thấy thấy lạ, tiện tay tặng
cho em. Cậu ấy xem anh như cỏ,
em lại xem anh như châu báu.”
Nói xong, Doãn Nhụy từ trong cổ rút
ra một sợi dây chuyên, dây bạch
kim, phía dưới treo một mặt ngọc
bích hiếm thấy.
Hơn nữa miếng ngọc này là hình
dáng cỏ bốn lá tự nhiên mà thành.
Doãn Nhụy từ từ tháo dây từ trên cổ
xuống, sờ đến yêu thích không nỡ
buông tay. Sau đó đưa đến trước
mặt Kiêu Huyền Thạc: “Cái này là
anh muốn tặng cho Bạch Nhược Hy.
Chính em lại mang nó mười năm,
trả lại cho anh vậy.”
Kiều Huyền Thạc từ từ mở mắt. Ánh
mắt lạnh lùng dán chặt lên miếng
ngọc. Lúc mẹ anh rời khỏi nhà họ
Kiều đã nói với anh, nó gọi là “Vĩnh
Hằng”. Bà ngoại của bà ngoại đời
đời truyền xuống, để anh truyền cho
vợ tương lai, rồi lân nữa lại truyền
cho thế hệ kế tiếp.
Nó không chỉ đại diện cho vĩnh
hằng mà còn đại biểu cho toàn bộ
tình yêu của anh.
Doãn Nhụy nhiều lân đem miếng
ngọc này ra kích thích anh nhưng
mỗi lần kết quả đều giống nhau.
Lần này cũng không ngoại lệ, Kiều
Huyền Thạc hoàn toàn không đụng
tới nó.
Toàn bộ ánh mắt của anh nhìn vê
phía Bạch Nhược Hy từ tòa nhà đi
ra, trước mặt bị chặn bởi một chiếc
xe taxi. Cơn tức giận trong lòng của
anh hoàn toàn bạo phát.
Từ sâu trong cổ họng lạnh lùng
phun ra một câu: “Đồ của Kiều
Huyền Thạc tôi đưa ra ngoài đó giờ
đều không lấy lại. Cô ta làm mất
hay là tặng cho người khác đều
không có liên quan gì tới tôi.”
Nói xong, anh lập tức mở cửa xuống
xe. Doãn Nhụy không ngờ anh sẽ
xuống xe, sốt ruột kêu: “Huyền
Thạc, anh muốn đi đâu?”
Kiêu Huyền Thạc quay đầu ra lệnh
cho Tinh Thân: “Đưa cô ta đi.”
Tinh Thần lập tức gật đầu, giẫm lên
chân ga, xe liền chạy thẳng một
mạch.
Doãn Nhụy nắm chặt miếng ngọc,
trừng mắt nhìn hai người ở bên
ngoài cửa xe, cắn chặt môi nghiến
răng nghiến lợi.
Hạt mưa vô định lất phất rơi lên má
của Bạch Nhược Hy, lạnh đến tận
xương. Cô vừa mở cửa taxi thì đột
nhiên có một cánh tay dài từ phía
sau đóng mạnh cửa vào.
“Rầm.” Một tiếng động cực lớn vang
lên, Bạch Nhược Hy giật mình quay
người lại nhìn.
Sau lưng cô là một lồng ngực rắn
chắc, áo gió màu đen. Bóng dáng
thon dài đính đạc đứng sừng sững
trước mặt cô. Ngẩng đầu nhìn thấy
gương mặt anh tuấn kia, trái tim cô
so với ngày mưa hôm nay càng
thêm lạnh lẽo.
Ánh mắt anh âm trầm như màn
đêm mưa gió bão bùng. Ánh mắt
sắc bén khiếp người như muốn ăn
tươi nuốt sống cô vậy, thấp thoáng
mang theo ý căm hận và cơn tức
giận.
Người đàn ông này mãi mãi khốc
liệt hơn cả thời tiết.
“Anh ba, anh…
Kiều Huyền Thạc đột nhiên nắm lấy
cánh tay cô, kéo cô lại gân: “A…”
Bạch Nhược Hy cảm thấy cánh tay
bị nắm chặt như muốn đứt, đau tới
mức trào nước mắt, lông mày nhíu
chặt.
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng nói từng
câu từng chữ: “Tôi đã cảnh cáo cô
cái gì?”
Bạch Nhược Hy căn bản không có
tâm tình nghe anh nói gì, nhìn cánh
tay sắp sửa đứt lìa, tay khác bẻ
ngón tay đang nắm chặt lấy tay cô,
cầu xin nói: “Anh ba, buông tay ra,
đau quá đau quá.”
Kiều Huyền Thạc căn bản không
động đậy chút nào. Cơn tức giận
vẫn sôi trào trong lòng ngực, từng
câu từng từ phẫn nộ mắng: “Tôi đã
cảnh cáo cô, không được tiếp cận
Đường Lập Đức. Cô xem lời tôi như
gió thoảng qua tai, còn dám bám
đuôi hắn?”
Vẫn là bị anh phát hiện rồi?
Bạch Nhược Hy đau tới mức nước
mắt giàn giụa, mưa lất phất rơi lên
người, lên đôi gò má của cô, lạnh
đến cả người đều run rẩy. Thêm vào
Kiều Huyền Thạc bạo lực như vậy,
cô càng cảm thấy khó chịu, nghẹn
ngào nói: “Xin lỗi anh ba, anh buông
em ra có được không? Tay em sắp
đứt rồi… Xin anh… buông tay…”
Kiêu Huyền Thạc không những
không buông tay, mà tay khác còn
đột nhiên nâng mặt cô, ép buộc cô
ngẩng đầu lên.
Bạch Nhược Hy lúc này chỉ cảm
thấy đau đớn vô cùng. Người đàn
ông trước mắt giống như ma quỷ
khiến cô sợ hãi, chỉ cân anh dùng
lực một chút, cô liền giống như một
con búp bê bị nghiên nát vậy.
Nước mắt không ngừng hòa cùng
nước mưa, rơi đầy lên gò má. Cô
nhìn về phía ánh mắt tuyệt tình của
anh, trong lòng như nhỏ máu. Cô
không cầu xin sự dịu dàng của anh,
nhưng vì sao anh lại hận cô như
vậy? Vì sao muốn giày vò cô?
“Bạch Nhược Hy, nếu như cô cảm
thấy năng lực của mình rất mạnh,
vậy giao dịch của chúng ta chấm
dứt ở đây. Chuyện của mẹ cô tự cô
đi mà giải quyết.” Kiều Huyên Thạc
nheo đôi mắt đỏ vẫn, là phẫn nộ hay
đau đớn không có người nào biết.
Giọng điệu anh tuyệt tình không gì
sánh được, cảnh cáo nói: “Nếu như
còn muốn tôi giúp thì học cách
nghe lời đi.”
Bạch Nhược Hy hít một hơi chua
sót, nước mắt rơi trên gò má bỏng
rát. Cô nghẹn ngào trả lời: “Em sẽ
tuân lệnh, em sẽ nghe lời. Xin anh
buông tay ra.’