Chương Vợ còn cầu gì hơn
Bạch Nhược Hy chợp mắt trong
lông ngực Kiều Huyền Thạc, vòng
ôm rắn rỏi này khiến cô cảm giác
thấy thật thoải mái, có chút buôn
ngủ.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn
khuôn mặt cô, nói thâm: “Nhược Hy,
muốn ăn bữa tối trước không?”
“Không muốn.”
“Em ăn ở bên ngoài rồi à?”
“Không có.’ Bạch Nhược Hy mệt
mỏi nói.
Kiều Huyền Thạc vuốt ve mái tóc
cô, đau lòng hỏi: “Hôm nay rốt cuộc
đi đâu vậy? Vì sao lại mỏi mệt như
thế?”
Bạch Nhược Hy im lặng.
Hơi thở trở nên nặng nề, qua một lát
cô mới nói: “Bạch San San ra rồi.”
Câu này rất trâm trọng, nghe vào
trong tai Kiều Huyền Thạc cũng như
thế.
Kiêu Huyền Thạc đoán được vì sao
cô lại mệt như vậy, người phụ nữ kia
ra rồi, nhất định sẽ kiếm chuyện với
Bạch Nhược Hy.
Anh đau lòng ôm chặt Bạch Nhược
Hy, vùi đầu vào cổ cô, hôn cô, ngửi
mùi hương cơ thể cô, thì thâm:
“Không cần để ý tới những người
đó, có chuyện gì tìm anh trước tiên,
anh sẽ giải quyết cho em.”
Ưm.
“Đừng nén tâm sự xuống đáy lòng,
phải nói ra.”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Bạch Nhược Hy bị hơi thở nóng rực
của người đàn ông trêu chọc đến
phát nhột, phải né người đi, cười
đùa nói: “Ừm ừm, em biết rồi, anh
đừng như vậy.”
Kiều Huyền Thạc nhìn nụ cười của
cô, mặc dù là sợ nhột mà bật cười,
nhưng cũng là cười vui vẻ.
Anh càng dán chặt hơn, mổ nhẹ cổ
cô, Bạch Nhược Hy nhột quá đưa
tay đẩy trán anh: “Ha ha, anh Ba,
đừng mà, nhột lắm.”
Hai người lại lần nữa không thể kìm
được…
Sáng sớm hôm sau.
Tám giờ sáng.
Cả người Bạch Nhược Hy mềm
nhũn, trên cơ thể trân truồng phủ
một lớp chăn mỏng, cuông hoan
triệt để, chưa ngủ được mấy tiếng,
bây giờ mệt mỏi nằm lì trên giường,
cơ thể mềm nhũn không chút sức
lực.
Bạch Nhược Hy nghiêng đầu, mở
mắt ra nhìn Kiều Huyền Thạc đứng
bên giường mặc quần áo.
Anh tỉnh giấc rửa mặt đánh răng từ
lâu rồi, xuống tâng một nấu bữa
sáng xong lại lên tâng thay quân áo
chuẩn bị đi làm.
Bạch Nhược Hy thấy tinh thân anh
phơi phới, thân thái sáng láng, cảm
thấy rất bất công.
Sao thể lực của anh lại tốt như vậy,
một đêm tiêu hao bao sức lực mà
hôm sau vẫn phấn chấn tinh thân,
chẳng những không mệt mà cảm
giác còn có tinh thần hơn.
“Anh Ba.” Cô gọi thâm một câu.
Kiều Huyên Thạc mặc áo sơ mi
trắng, vừa cài cúc áo vừa nhìn Bạch
Nhược Hy, trên khuôn mặt điển trai
là nụ cười khẽ.
“Em mệt thì ngủ thêm một lát đi.”
Kiều Huyền Thạc đi qua, chống hai
tay hai bên đầu cô, cúi người hôn
nhẹ lên mặt cô: “Bữa sáng anh để
trong nồi, em dậy thì ăn nhé.”
“Anh đi làm sao?”
“Ừm”
“Mấy giờ rồi?”
Kiều Huyền Thạc giơ cổ tay lên, nhìn
đồng hồ đeo tay: “Tám giờ mười
lãm phút.”
“Không thể ngủ nữa, chín giờ em
phải đi làm rồi.” Bạch Nhược Hy
chậm rãi ngồi dậy.
Kiêu Huyền Thạc lập tức quay người
đến tủ quần áo lấy quần áo của cô
ra, mặc cho cô.
Bạch Nhược Hy ngượng ngùng nói
nhỏ: “Anh Ba, em tự mặc được mà.”
“Anh giúp em sẽ nhanh hơn.’
Mang theo cảm giác ngượng ngùng,
khuôn mặt Bạch Nhược Hy nóng
bừng mặc anh giúp đỡ.
Người đàn ông vô cùng chăm chú,
chăm sóc cô rất tốt như một người
cha.
Mặc quân áo xong, anh bế ngang
Bạch Nhược Hy lên, quay người đi
đến phòng tắm.
Bạch Nhược Hy đã dần quen với sự
quan tâm của anh, ở bên cạnh anh,
cô có thể làm một công chúa được
yêu chiều, không làm việc nhà, đi
đâu cũng cần bế.
Bạch Nhược Hy đi chân trần đứng
trước gương, trên mặt đất là thảm
lông, ấm áp lại sạch sẽ.
Kiều Huyền Thạc đưa cho cốc nước,
bóp kem đánh răng, cô yên lặng
đánh răng.
Chiếc gương lớn sáng ngời hiện lên
cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Người đàn ông cầm lược đang chải
đầu cho cô vợ đánh răng, động tác
hơi vụng về, dịu dàng lại cẩn thận.
Đầu ngón tay vuốt ve sợi tóc của cô,
ánh mắt trở nên nóng bỏng thâm
trâm.
Đánh răng xong, Bạch Nhược Hy
mở vòi rửa mặt.
Kiều Huyền Thạc bỏ lược vào ngăn
tủ, dịu dàng nhìn vào gương nói: “Ân
bữa sáng xong, anh đưa em đi.”
Bạch Nhược Hy lầm bầm: “Em đi
tàu điện ngầm là được rồi.”
“Không thể.”
“Thế nhưng không tiện đường, anh
không thể lần nao cũng chở em qua
được.’
“Trong nhà còn có một chiếc xe, em
dùng đi, nếu như không muốn lái xe,
anh chở em đi làm, đừng chen chúc
trên tàu điện ngâm.”
Bạch Nhược Hy rửa mặt sạch sẽ,
quay người cầm khăn lau: “Em
không muốn để anh phải vất vả đi
lại.”
Kiều Huyên Thạc ôm eo cô, quay
người đè lên tường.
“Ừm” Bạch Nhược Hy giật mình, vô
cùng ngạc nhiêễn.
Kiều Huyền Thạc híp mắt, để lộ chút
kiêu căng, nhỏ giọng nỉ non: “Vậy
em nỡ lòng để anh lo lắng cho em
sao?”
Bạch Nhược Hy không còn lời nào
để nói, mím môi cười, hai tay không
kìm được ôm lấy cổ anh, ngửa đầu
ngắm nhìn đôi mắt thâm sâu cực
nóng của anh.
“Được, em nghe anh.”
Kiều Huyền Thạc cười khẽ, cúi đầu
hôn nhẹ lên trán cô: “Ưm, vậy mới
ngoan.”
Bạch Nhược Hy nhướng mày, tò mò
hỏi: “Anh Ba, em cảm giác bây giờ
em như người tàn tật vậy, anh coi
em thành kiểu người gì vậy?”
Kiêu Huyền Thạc tì trán vào trán cô,
không chút nghĩ ngợi thì thầm: “Ở
bên ngoài em là em gái anh, trong
nhà em là con gái anh, trên giường
em là vợ anh.”
Bạch Nhược Hy mím môi, dán mặt
vào lông ngực anh, trong lòng đầy
cảm động.
Em gái đại diện cho tôn trọng, con
gái đại diện cho cưng chiều, còn vợ
đại diện cho tình yêu.
Có anh, vợ còn câu gì hơn.