“Để Nhược Hy đến nói chuyện với tôi.” Kiều Huyền Thạc nói từng chữ, giọng điệu sắc bén. Luật sư Miêu lo lắng nuốt nước bọt, nhìn lên đôi mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc và bị choáng ngợp bởi luồng khí mạnh mẽ từ của người đàn ông. Cô chậm rãi nói: “Cô Bạch Nhược Hy không muốn gặp anh, nên cô ấy đã ủy thác cho tôi đến đây. “ Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, anh ta cầm lấy danh thiếp của Luật sư Miêu. Hành động đột ngột khiến Luật sư Miêu bị sốc và lùi lại một bước. Kiều Huyền Thạc thậm chí không nhìn danh thiếp của cô, trực tiếp đưa cho Tinh Thần, lạnh lùng phân phó: “Lập tức điều tra địa chỉ văn phòng của luật sư này, và bắt đầu giám sát từ văn phòng.” “Vâng.” Tinh Thần lập tức cầm lấy danh thiếp và quay người lại. Lúc này, luật sư Miêu mới nhận ra cô đang nói chuyện với đại nhân vật, đáy lòng có chút hoảng. Bây giờ Bạch Nhược Hy đã xuất hiện, dựa theo camera giám sát trên đường, vị trí của cô ấy sẽ sớm được tìm ra, Kiều Huyền Thạc không cần phiền đến luật sư, xoay người về ghế sô pha, lại ngồi xuống, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Chỉ cần Bạch Nhược Hy an toàn, điều này là đủ. Tâm tình ảnh cũng trở nên thoải mái hơn, dựa vào lưng ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Đưa Luật sư Miêu ra ngoài.” A Lương lập tức bước lên trước, đến bên cạnh Luật sư Miêu, làm động tác tỏ ý mời rời đi. “Luật sư Miêu, xin mời …” Luật sư Miêu mở chiếc cặp, lấy ra từ bên trong một tập tài liệu, cẩn thận đặt lên bàn cà phê, “Tướng quân, đây là thỏa thuận ly hôn của cô Bạch. Nếu anh rảnh, xin mời xem qua, nếu không có vấn đề gì có thể ký tên vào đó, sau này có yêu cầu gì có thể liên hệ với tôi, nếu cần tôi sẽ có mặt. ” Kiều Huyền Thạc im lặng, Hách Nguyệt tò mò vươn người qua, cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên xem. Khi Miêu luật sư nhìn thấy bộ dáng Hách Nguyệt, cô cũng ngẩn người, nở nụ cười nhàn nhạt, rất lễ phép nói: “Thẩm phán Hách? Thì ra anh cũng ở đây, rất vui khi thấy anh ở đây.” Hách Nguyệt nghiêm túc nhìn bản thỏa thuận ly hôn mà thờ ơ đáp lại: “Ừ.” “Đây là thỏa thuận ly hôn của Đại tướn Kiều, anh không thể …” Miêu luật sư khẩn trương muốn lấy lại, vừa bước về phía trước một bước, Hách Nguyệt đã nhướng mày, hung tợn nhìn cô. Bước chân của luật sư Miêu đột ngột dừng lại, ngay cả một luật sư có thâm niên đã quen nhìn những nhân vật lớn nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ hãi trước hai nhân vật quyền lực trước mặt, bối rối đến không biết làm sao. Sau khi đọc bản thỏa thuận ly hôn, Hách Nguyệt hỏi Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, anh không xem bản thỏa thuận ly hôn mà Nhược Hy đưa cho anh sao?” “Không cần xem.” Kiều Huyền Thạc tỏ thái độ nhẹ nhàng, chắc chắn và giọng điệu nghiêm túc. Hách Nguyệt nhún vai, tỏ vẻ bất lực. Luật sư Miêu xoay người bước ra cửa, A Lương đi theo Luật sư Miêu phía sau hai bước, Kiều Huyền Thạc đột nhiên nói: “Luật sư Miêu.” “Hả?” Luật sư Miêu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Đại tướng có việc gì cần tôi làm sao?” Kiều Huyền Thạc từ từ mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu, khí lạnh phảng phất một vùng khiến người ta không rét mà run, đường nét gương mặt cương nghị mà mê hoặc:” Nhược Hy, cô ấy hiện tại có khỏe không?” Nhìn từ vẻ ngoài, cô Bạch Nhược Hy bây giờ tinh thần, diện mạo đều trông rất ổn, nhưng tôi không phải là chuyên gia tư vấn tâm lý, cũng không hiểu sâu thế giới nội tâm của cô ấy, cho nên tôi không biết tâm trạng hiện tại của cô ấy có tốt không. ” “ Cô ấy có gì muốn nói với ta sao?; “Cô ấy đúng là có chuyện muốn nói với anh.” Luật sư Miêu đứng thẳng người, kính cẩn đối mặt với Kiều Huyền Thạc: “Cô ấy bảo anh đừng tìm cô ấy nữa. Hiện tại cô ấy rất ổn, chỉ muốn ly hôn với anh thôi.” “Lý do? “ “Tính cách không hợp, quan điểm không giống nhau, và lý tưởng sống cũng không giống nhau.” Kiều Huyền Thạc cúi đầu cười bất đắc dĩ, toàn thân toát ra trường khí lạnh lẽo bức người, bao trùm toàn bộ, cả văn phòng đều trở nên ngột ngạt, không ai dám lên tiếng, nín thở, lặng nghe những lời của luật sư nói. Kiều Huyền Thạc vẫn im lặng, và luật sư cũng không dám rời đi. Trong giây lát, Kiều Huyền Thạc thờ ơ nói: “Nói với cô ấy, về nhà trước giờ ngày mai, Kiều Huyền Thạc tôi sẽ đáp ứng vô điều kiện những gì cô ấy muốn, kể cả chuyện ly hôn.” “Chuyện này thật sao?” Luật sư Miêu rụt rè hỏi. Kiều Huyền Thạc cười chua xót, ngước mắt lên nhìn Luật sư Miêu, oai phong nói: “Là thật, lấy danh dự quân nhân của tôi bảo đảm.” “Huyền Thạc…” Hách Nguyệt đột ngột đứng dậy, lo lắng gọi anh ta, danh dự của một quân nhân trước nay chưa từng sử dụng để nói đùa, càng không giở trờ bịp bợm “Cậu điên rồi sao? Tinh Thần vừa mới ra ngoài điều tra từ danh thiếp của luật sư Miêu, vì cái gì cậu còn muốn làm điều thừa thãi này?” Kiều Huyền Thạc xua tay, không đáp lại lời của Hách Nguyệt. A Lương bước tới nói nhỏ với luật sư. Luật sư Miêu nhìn Kiều Huyền Thạc một lúc rồi nghiêm túc cúi đầu, “Được rồi, tôi sẽ nói với đương sự của tôi.” Sau đó, Luật sư Miêu rời đi. Hách Nguyệt đứng trước bàn cà phê, hai tay đút túi, cáu kỉnh đi tới, trong lòng lo lắng về chuyện hôn nhân của Kiều Huyền Thạc, liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa vào sô pha, liền thấy anh cả thể xác và tinh thần đều suy sụp, lời muốn nói định nói đến môi rồi lai đột nhiên biến mất. Nhưng trong lòng lo lắng vẫn không ngừng sôi trào, nghĩ đến những gì vừa rồi Kiều Huyền Thạc nói, anh liền không thể bình tĩnh lại được. Giọng nói dồn dập của Hạo Nguyệt khiến Kiều Huyền Thạc cảm thấy thật phiền, nhàn nhạt nói: “Đừng lúc ẩn lúc hiện nữa, anh không thể ngồi yên, thì cứ đi ra ngoài đi.” “Cậu có phải điên rồi hay không ?” Hách Nguyệt ngồi xuống. theo thói quen nghiêng người về phía anh, “Cậu vừa mới kết hôn không bao lâu? Nhược Hy nói ly hôn, cậu liền đồng ý luôn sao?” Kiều Huyền Thạc dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu buộc hai mắt, lộ ra nụ cười lạnh lùng và chua xót, mang theo ý mỉa mai nói một câu: “Tưởng giữ lại người bên cạnh, không ai có thể đoạt đi được, lại không nghĩ càng miễn cưỡng người không muốn ở lại càng biến mất không còn tăm tích.” Những lời này khiến Hách Nguyệt một mặt ngưng trọng, im lặng. Đột nhiên, anh dường như hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc lại đồng ý ly hôn. Sự biến mất của Bạch Nhược Hy mấy ngày qua đối với anh mà nói là một đả kích lớn, trong mắt người khác anh là vị đệ nhất đại tướng toàn năng của Tịch quốc, nhưng người mẹ yêu quý nhất của anh đã biến mất năm, anh cũng không thể tìm thấy, sự biến mất của Bạch Nhược Hy cũng khiến anh sợ hãi. Nỗi sợ hãi sẽ mất đi. Hạo Nguyệt hít sâu một hơi, chỉ vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, nhẹ giọng nói, “Nhược Hy đã nói rõ trong thỏa thuận rằng cô ấy muốn sợi dây chuyền vĩnh hằng, những thứ khác cô ấy đều không muốn.” Kiều Huyền Thạc đột nhiên mở mắt ra và đứng thẳng người dậy, đưa tay lấy bản thỏa thuận ly hôn trên mặt bàn và nghiêm túc xem xét nội dung trong đó. Mặt anh đột nhiên thay đổi. Hách Nguyệt lo lắng nói: “Tôi như cảm thấy Nhược Hy không yêu cậu, mà là yêu tài sản, quyền lực và báu vật truyền của cậu.” Khuôn mặt Kiều Huyền Thạc càng lúc càng lạnh, sau khi đọc thỏa thuận ly hôn, bàn tay đang cầm thỏa thuận từ từ cứng lại, kẹp lại thành nắm đấm sắt, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không tin điều đó. Nếu như trước đây Nhược Hy sợ chuyện này, cô thà đưa sợi dây chuyền cho Doãn Nhụy cũng không nghĩ tới lấy về, tại sao vào lúc này lại quyết định lấy lại là sao? Chẳng lẽ không sợ người bí ẩn lại tìm đến mình hay sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Huyền Thạc …” Ngay khi Hách Nguyệt bắt đầu nói, Kiều Huyền Thạc đã đứng dậy, bước từng bước vững vàng rồi sải bước rời khỏi văn phòng. Hách Nguyệt đứng dậy, nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng bối rối không hiểu ra sao.