Chương : Kết Hôn
Bạch Nhược Hy nhịn không được
chạy ra ngoài, dừng lại bên cạnh
cửa. Cô áp người vào tường, nghe
ngóng tình hình ở bên ngoài cửa
lớn.
Giọng nói của Kiều Nhất Xuyên
truyên lại: “Sao lại đột ngột như
vậy?”
“Trong trại còn có nhiều chuyện
phải xử lý. Chuyện trong nhà cũng
giải quyết rồi, con nên quay trở lại.”
“Bắt được hung thủ chưa?”
“Cha, đừng quan tâm hung thủ là ai
nữa. Chiều cha tới cục cảnh sát làm
xong thủ tục, đón mẹ trở về đi.”
Doãn Âm nôn nóng: “Cậu ba, cậu đi
như vậy, chuyện kết hôn của cậu với
em chị khi nào mới xong?”
“Em sẽ đi tìm Doãn Nhụy.”
Doãn Âm yên lòng cười: “Được, vậy
cậu đi đường mạnh giỏi, thường
quay về thăm tụi chị đấy.”
Kiều Huyên Phác: “Cậu ba, cậu
không chào hỏi Nhược Hy sao? Nó
còn không biết là cậu đột nhiên
muốn đi đâu.”
“Không cần đâu.” Kiều Huyền Thạc
lập tức từ chối.
Bạch Nhược Hy trốn sau bức tường
nước mắt chảy dài. Hai tay che kín
miệng, dựa vào tường từ từ trượt
xuống. Cả người lạc loài giữa đám
đồng.
Nước mắt rơi xuống như mưa, tim
đau như dao cứa.
Thậm chí rời đi rồi, ngay cả lần gặp
mặt cuối cùng cũng cảm thấy dư
thừa sao?
Mười năm trước, lúc anh gia nhập
quân đội, cô khóc tròn một tháng.
Mỗi khi nhớ về anh liền khóc thâm.
Khóc xong lau nước mắt tiếp tục
nhớ anh, tiếp tục mỉm cười mà
sống.
Mỗi lần anh từ trong quân trở về
thăm người nhà, cô đều tìm lý do từ
nhà họ Bạch quay lại, đến ở nhà họ
Kiều vài ngày, nói là muốn ở cùng
mẹ, thật ra chỉ là muốn gặp anh.
Cho dù mỗi năm chỉ gặp một lần, cô
đều cảm thấy đủ rồi.
Cho dù mỗi lần gặp anh đều lạnh
lùng như băng, thậm chí một câu
đều không nói. Chỉ cân để cô có cơ
hội mở miệng gọi anh một tiếng
“anh ba”, trong lòng cô cũng cảm
thấy ngọt ngào.
Số lần gặp mặt trong mười năm có
thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau lần này, không biết khi nào mới
có thể gặp lại anh.
Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Bạch
Nhược Hy một tay che miệng muốn
khóc, tay còn lại nắm chặt quần áo,
tim bị ép đau đến mức không thể
thở nổi.
Nỗi đau như dùi đâm vào tim, rất
đau rất khổ.
Anh thật sự đi rồi, đi đến nơi vượt
qua hai thành phố, đến thành phố
xa xôi mà không kịp chạm tới.
Lại không thể nhìn thấy gương mặt
lạnh lùng của anh, nghe thấy giọng
nói trâm trâm của anh.
Sau khi anh kết hôn với Doãn Nhụy,
thì cô ngay cả nhớ đều bị coi là bẩn
thỉu, là không có đạo đức.
Thời gian dần trôi qua rồi không đợi
bạn kịp quý trọng thì đã biến mất.
Cuộc sống của Bạch Nhược Hy
quay trở lại quỹ đạo bình thường.
Mẹ được thả ra, cục cảnh sát đưa ra
lý do là hung thủ là một người khác,
nhưng tạm thời không thể tiết lộ.
Kiêu Huyền Thạc buông tha hung
thủ hay là đã có kế hoạch khác?
Điều này trở thành nỗi đau và nghi
ngờ duy nhất của Bạch Nhược Hy.
Cô trở về công ty làm việc. Ngày
qua ngày, mỗi ngày đều bận bịu
sớm hồm.
Nơi Bạch Nhược Hy làm việc là một
công ty nhà nước. Mỗi ngày chín giờ
đi làm, năm giờ chiều tan ca.
Thời gian chớp mắt đã qua nửa
tháng.
Năm giờ rưỡi tối, Bạch Nhược Hy
như thường lệ tan làm. Cô vừa bước
ra khỏi tòa nhà cao tâng, bỗng đâu
có ba người phụ nữ kiêu căng tự đại
xông đến chặn trước mặt cô.
“Chát, chát.” Người phụ nữ trực tiếp
giáng hai cái bạt tai, hung hãn đánh
lên mặt Bạch Nhược Hy.
Cú đánh bất ngờ đột nhiên xuất
hiện dọa Bạch Nhược Hy sợ hãi.
Khuôn mặt đau tới mức đỏ hồng, tai
cũng ù lên.
“A..” Bạch Nhược Hy còn chưa phản
ứng, một người khác lại kéo tóc cô.
Cô hoảng sợ giữ chặt tóc, tức giận
nói: “Các người rốt cuộc là ai? Muốn
làm gì?”
“Đánh con khốn không biết xấu hổ
như mày, giật chồng bạn thân mình.
Nhìn yếu đuối gió thổi là bay mà
thật ra lại là con giáp thứ mười ba
tâm xà khẩu phật.”
Người từ trong công ty đi ra vội
vàng tránh né, lãnh đạm lấy điện
thoại ra quay video tải lên mạng.
Bên ngoài đại sảnh xuất hiện cảnh
tượng “Tiết mục đánh chửi Hồ ly
tinh.”
“Con đàn bà thối, dụ dỗ chồng của
bạn thân, giành hạnh phúc của
người khác. Con hồ ly tinh không có
đạo đức, liêm sỉ.”
“Loại đàn bà này ngay cả chó đều
không bằng. Người khác móc tim
móc phổi ra đối xử tốt với nó. Vậy
mà nó giật chông người khác.
Phòng lửa, phòng trộm không
phòng nổi bạn thân, nói thẳng ra
chính là hạng người đê tiện này.”
“Cởi đồ nó ra quay video lại up lên
mạng để cả thế giới đều biết cái
con đàn bà này là con giáp thứ
mười ba…
Tiếng mắng chửi tức giận của ba ả
đàn bà khiến Bạch Nhược Hy mơ
mơ hồ hô. Cô bị người ta nắm tóc
đau đến không đứng thẳng eo
được, tức giận hét: “Tôi không biết
mấy người. Mau buông tay. Nếu
không tôi báo cảnh sát đó.”
Đám người lãnh đạm chỉ một mực
chú ý đến việc quay video và chỉ chỉ
trỏ trỏ. Trên mặt chỉ giữ bộ dáng
mọi chuyện không liên quan tới
mình, còn thuận theo lời của ba
người đàn bà này đến mắng cô.
Không có người nào xông ra giúp
đỡ.
Mà đúng lúc này, giọng nói của
Doãn Nhụy truyền đến: “Thả cậu ấy
ra. Chuyện của mình không cần
mấy cậu quan tâm.”
Bạch Nhược Hy nghe thấy giọng
của Doãn Nhụy, Doãn Nhụy liền
xông tới đẩy người đang nắm tóc
Bạch Nhược Hy ra, giọng mũi mang
theo tiếng khóc tức giận nói:
“Chuyện của mình không cần các
cậu quan tâm. Không cần các cậu
ra mặt vì mình. Ai kêu mấy cậu
đánh cậu ấy?”
Bạch Nhược Hy được Doãn Nhụy
bảo vệ ở phía sau. Cô vuốt mớ tóc
rối, gò má âm ỉ đau, nghi ngờ rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ả đàn bà đánh Bạch Nhược Hy nắm
chặt tay, hét lên với Doãn Nhụy:
“Doãn Nhụy, mở mắt ra mà nhìn con
bạn tốt phía sau lưng cậu, giành
chồng cậu yêu nhiều năm, sắp tiến
vào lễ đường kết hôn. Loại này
chính là đồ hai mặt. Cậu còn bảo vệ
cho nó? Còn coi nó là bạn? Chị em
tụi mình đều chịu không nổi thấy
cậu thiệt thòi như vậy. Vậy mà cậu
còn giúp nó, cậu mù rồi sao?”
Doãn Nhụy nắm chặt tay, nước mắt
rơi như mưa: “Không cân các cậu
giúp mình. Tự mình giải quyết
chuyện của bản thân. Ai bảo các
cậu đánh cậu ấy?”
Người qua đường thấy, Doãn Nhụy
vô cùng đáng thương. Bị bạn thân
giật chông còn bảo vệ bạn. Người
con gái lương thiện như vậy khiến
người khác sinh lòng thương hại.
Lần lượt đối với Bạch Nhược Hy chỉ
chỉ trỏ trỏ, còn quay video lại cho cả
thế giới thấy “tội ác” của cô.
Ba ả đàn bà tranh nhau nói: “Tụi
mình nhìn không vừa mắt liên đánh
nó. Cậu đau lòng cho nó sao? Loại
đàn bà này tụi mình gặp một lần
đánh một lần. Nó hoàn toàn không
phải người, khiến người ta quá ghê
tởm rồi.”
Doãn Nhụy tức giận đuổi: “Các cậu
đi đi. Đừng có quan tâm chuyện của
mình.”
Ba ả vẫn lửa giận phừng phừng,
luôn miệng mắng chửi Bạch Nhược
Hy, muốn thay mặt Doãn Nhụy đòi
lại công bằng.
Người qua đường xem kịch đều rõ
ràng chuyện như thế nào rồi, Bạch
Nhược Hy làm thế nào có thể nghe
không hiểu?
Cô im lặng đứng phía sau Doãn
Nhụy.
Cô giật chồng của Doãn Nhụy? Đây
là có ý gì, nói chuyện bậy bạ, không
thể tưởng tượng nổi như vậy.
Ba ả đàn bà bị Doãn Nhụy đuổi đi.
Người đi đường cũng lần lượt giải
tán. Doãn Nhụy từ từ quay người,
trên mặt đã đẫm nước, đau lòng rơi
lệ.
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, lạnh
lùng mở miệng: “Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?”
Doãn Nhụy khóc lóc đau khổ, bi
thương như vậy, ánh mắt mang theo
thù hận: “Nhược Hy, chúng ta không
phải là bạn tốt sao?”
“Phải.”
“Tôi có làm chuyện gì có lỗi với cậu
chưa?”
“Tạm thời chưa phát hiện.
Biểu hiện trên mặt Bạch Nhược Hy
lạnh nhạt dị thường.
Nhưng lúc này, trong lòng cô rất
hoang mang, sợ hãi. Một loại dự
cảm không hay như thuốc độc lan
khắp tim cô. Cô biết đã xảy ra
chuyện không hay rồi.
Lý trí nói cho cô nghe cô chịu việc bị
người đánh, bị người sỉ nhục là con
giáp thứ mười ba. Còn bị quay video
up lên mạng là có lý do. Cô muốn
hiểu rõ ràng.
Doãn Nhụy cưởi khẩy, tức giận trào
phúng nói: “Cho nên cậu cảm thấy
tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu?
Cậu muốn giật chồng tôi, giành lấy
hạnh phúc của tôi, để tôi đau khổ cả
đời có phải không? Tại sao cậu lại
đối xử với tôi như vậy. Cậu… Nói
xong, cô ta khóc không thành tiếng:
“Tại sao cậu lại đối xử với tôi như
vậy… Tại sao?”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, trong
lòng giống như nổ tung, sợ hãi nghe
thấy chuyện tiếp theo nhưng vẫn
Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.