Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doãn Đạo bình tĩnh nhìn Bạch Nhược Hy đang dựa vào tường, hai tay che mặt khóc, đôi vai gầy yếu của cô không ngừng run lên, cô phát ra tiếng rên rỉ thê lương.
Nghe cô ấy nói rằng cô ấy đã tự tử vì sự việc này, Doãn Đạo đau đớn đến mức phát điên.
Anh biết mình thực sự đã yêu người phụ nữ này.
Anh ta ích kỷ và muốn giúp đỡ em gái, mặt khác anh cũng muốn chia cắt cô và Kiều Huyền Thạc.
Thấy cô khóc rất thê lương, Doãn Đạo chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng ôm Bạch Nhược Hi vào lòng, chạm vào vai cô, lần đầu tiên trong đời anh dịu dàng dỗ dành một người phụ nữ như vậy: “Xin lỗi, không ngờ em lại nghĩ đến chuyện tự tử. Em rời khỏi Kiều Huyền Thạc thì sẽ có nhiều lựa chọ tốt hơn. Em có thể chọn anh. Anh hơn Huyền Thạc về mọi mặt. Anh tốt hơn anh ấy, giàu hơn anh ấy, trẻ hơn anh ấy … Ạnh không ngờ em lại suy nghĩ cực đaon như vậy.”
Anh thừa nhận là rất xấu tính, nhưng loại kết quả này là tốt nhất. Doãn Đạo nghiêm túc nói:” Trước đây em và Kiều Huyền Thạc không nên ở cùng nhau. Em và anh ta không thể hợp nhau.”
“Cái rắm ấy.” Bạch Nhược Hy tức giận mắng, hai tay ôm ngực, dùng sức đẩy hắn lui về phía sau hai bước.
Doãn Đạo đứng vững vàng, Bạch Nhược Hy lúc này đã bình tĩnh lại, vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Anh muốn lấy lại đoạn phim từ em, cho nên anh mới nói những lời dối trá này để nói dối em?”
Sắc mặt của Doãn Đạo trở nên tối sầm, anh nói thật mà lại nghi ngờ, anh ta tức giận nói: “Cho đến nay tôi vẫn còn là taraai tân. Nếu cô không tin tôi, hãy đến bệnh viện kiểm tra.”
Bạch Nhược Hy nhíu mày, bán tín bán nghi, người đàn ông này từ trước đến nay đều kiêu căng ngạo mạn, đến bây giờ còn dám nói những lời như vậy, xem ra độ tin cậy khá cao.
Anh ấy không cần phải nói dối cô, đúng không?
Bạch Nhược Hy dừng lại, sau đó hỏi: “Đàn ông cũng có màng trinh sao? Bác sĩ có thể phát hiện ra không?”
“Tôi không biết.” Doãn Đạo lập tức quay lưng về phía Bạch Nhược Hy, và một tia ngại ngùng lóe lên dưới đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo của anh.
Đàn ông thì không thể kiểm tra.
“Anh muốn làm gì?”
“Cắt đứt tay chân.”
Bạch Nhược Hy lạnh lùng nở nụ cười, đi ngang qua bàn ăn, mở túi lấy ra một chiếc gương nhỏ.
Cô mở gương nhìn vào mắt mình, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tán đều lớp trang điểm trên mi mắt, ôn nhu nói: “Em tin anh sẽ thủ tiêu người đàn ông đó, nhưng em xin lỗi, em không biết cách liên lạc của anh ta. Tôi giữ một đoạn video. Tôi mua nó với giá triệu. Tôi không thể đưa nó cho anh như thế này.”
Doãn Đạo nắm lấy cánh tay của Bạch Nhược Hy, tức giận nói: “Cho dù không có anh, em cũng sẽ ly hôn.”
Bạch Nhược Hy lạnh lùng dời tầm mắt và dừng lại trên tay hắn mà quát lên: “Buông ra ngay lập tức.”
“Đừng tưởng rằng vì anh mà em phải ly hôn, Bạch Nhược Hy, em quá ngây thơ.
“Ý của anh là gì?” Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt xám như tro.
Doãn Đạo liếc mắt sâu nguy hiểm, cực kỳ lãnh đạm.
Ánh mắt khó lường khiến người ta cảm thấy bối rối, cảm giác bí ẩn khó tả tràn ngập trong lòng Bạch Nhược Hy.
Vào lúc này, cô nhận ra người đàn ông này khiến người ta cảm thấy bối rối không thể giải thích được, cảm giác khó lường khiến người ta rùng mình.
Giọng điệu bình tĩnh của anh không chút lo lắng, không nhanh không chậm mà nói: “Còn nhớ lần trước anh đã nói gì với em không? Anh tưởng em là người phải hiểu rõ nhất, mẹ em chính là tiểu tam đã phá nát gia đình của Kiều Huyền Thạc.”
Bạch Nhược Hy thở ra một hơi dài, trong lòng có chút khó chịu. Tất nhiên cô ấy biết điều này.
Tuy nhiên, tại sao cô lại phải chịu ân oán của kiếp trước?
“Đó là mẹ tôi, không phải tôi.”
Doãn Đạo cười lạnh, cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô với giọng nói khàn khàn như ma, “Em có thể hỏi Kiều Huyền Thạc xem có bực tức vì điều này không. Em cũng có thể hỏi mẹ của Kiều Huyền Thạc xem bà ấy có ghen tức không?”
Bạch Nhược Hy thân thể khẽ run lên, trong lòng chấn động, kinh ngạc nhìn hắn.
Tại sao bạn lại nhắc đến mẹ của Kiều Huyền Thạc?
Đang thắc mắc thì chưa kịp hỏi gấp, Doãn Đạo đã bổ sung thêm: “Chắc em còn chưa biết. Có một chuyện rất thú vị. Mẹ chồng cũ của em sống cạnh nhà với em đó.”
Bạch Nhược Hy sợ tới mức nổi da gà, lo lắng nuốt nước bọt, lưng cứng đờ, tức giận đẩy anh ra, cầm túi xách, “Anh đúng là quỷ đội lốt người. Mẹ của Kiều Huyền Thạc đã mất tích hơn năm rồi. Không thể tìm được, làm sao mà anh biết được, đúng đồ mất trí.”
Nói xong, Bạch Nhược Hy xoay người xách túi.
Doãn Đạo mở giọng nói: “Mẹ của Kiều Huyền Thạc tên là Trần Tĩnh.”
Bạch Nhược Hy đột ngột dừng lại, cả người như nhũn ra, da đầu tê dại, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, hô hấp hỗn loạn, thần kinh khó tin.
Trái tim run lên dữ dội, hết cảnh này đến cảnh khác trong tâm trí cô.
Tần Tĩnh nói rằng cô đã có ba người con, nhưng chồng và con của cô đã bị tiểu tam giật mất.
Nó hoàn toàn phù hợp.
Đầu gối cô khụy xuống và hơi run.
“Muốn biết tại sao Trần Tình đột nhiên xuất hiện không? Quay lại hỏi kỹ cô ấy, có lẽ em sẽ có thu hoạch rất bất ngờ.” Giọng nói của Doãn Đạo đáng sợ như một bóng ma.
Tại sao anh ta biết?
Tại sao?
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô đã có phản ứng, vội vàng tăng tốc chạy nhanh ra cửa.
Trần Âu nhìn thấy sắc mặt cô vừa lạnh vừa xấu, vội vàng chạy ra ngoài, lập tức hỏi: “Cô Bạch, có chuyện gì vậy?”
Bạch Nhược Hy sải bước về phía lối ra, lo lắng: “Lập tức, lập tức, về nhà.”