Chương Nhược Hy trong quá khứ
Doanh trại huấn luyện trong quân
khu, nhìn từ xa giống như hàng
ngàn hàng trăm đội quân tỉnh anh.
Là khí thế mênh mông của bầu
nhiệt huyết đang sôi sùng sục.
Là mảnh đất thiêng liêng tụ tập
dương khí đất trời.
Bạch Nhược Hy được xem như là có
phúc lớn rồi.
Mồ hôi và tiếng hét sang sảng khiến
cả bầu trời đều tràn ngập hoocmon
nam tính.
Trong nhóm người, Kiều Huyền
Thạc thuộc về loại nổi bật như vậy,
hạc giữa bầy gà, uy nghiêm mà
khiến người cam tâm kính nể.
Bạch Nhược Hy thì không có cơ hội
bắt chuyện với anh, nhìn anh rèn
luyện từ xa, còn bản thân mình thì
đứng phơi nắng.
Buổi trưa ăn cơm với anh. Bởi vì hơi
nhiều người nên cũng không có cơ
hội nói với anh vài câu.
Buổi chiều lại theo anh đi họp.
Họp xong, lại giống như côn trùng
lẽo đẽo theo anh đứng ngoài phòng
làm việc, ngồi ở sofa ngoài sảnh đợi
anh.
Cả ngày không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Nhược Hy lấy điện thoại ra từ
trong túi, phát hiện điện thoại hết
pin rôi mà cô ra ngoài gấp lại không
mang theo cục sạc. Lúc này mới ra
mình không có dặn dò gì với người nhà.
Bạch Nhược Hy đi đến trước bàn
làm việc, cười nhẹ nói với Tinh
Thần: “Xin hỏi, anh ba tôi còn bận
đến khi nào?”
Tinh Thân dừng công việc trong tay,
lập tức đứng dậy chào hỏi, cung
kính nói: “Cô ba, không có thời gian
chuẩn xác, cậu ba xong việc sẽ đi
ra.
Bạch Nhược Hy dừng một chút, sau
đó lấy điện thoại của mình ra: “Xin
hỏi, có cục sạc của loại điện thoại
này không?”
“Không có, cô ba.”
Bạch Nhược Hy cười ngượng ngùng,
cái xưng hô cô ba này khiến cô
cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại
không biết nên sửa thế nào mới
đúng.
Tinh Thần rời khỏi chỗ: “Cô ba, cô ở
đây đợi tôi một lát. Tôi ra ngoài mua
cho cô một cái mới.”
“Không cần… Bạch Nhược Hy vừa
muốn từ chối, Tinh Thần đã cất
bước vội vàng rời đi.
Bạch Nhược Hy chỉ có thể ngồi
xuống ghế sofa. Cả người vô lực
dựa lên ghế, chớp chớp mắt nhìn
trân nhà. Đầu óc hỗn loạn.
Sự việc dường như không dễ dàng
giải quyết như cô nghĩ.
Sắc trời dần tối, màn đêm buông
xuống.
Một phần báo cáo việc quân quan
trọng chiếm hết cả buổi chiều của
Kiều Huyền Thạc.
Anh làm xong mới phát hiện trời tối
rồi. Bên ngoài cửa sổ ánh đèn vàng
đã sáng lên.
Anh dọn dẹp cất giữ tài liệu quan
trọng xong, đứng dậy mặc áo khoác
quân đội vào, tắt đèn trong phòng
làm việc đi ra ngoài.
Ra đến sảnh lớn, Kiều Huyền Thạc
đột nhiên dừng lại. Lông mày anh
tuấn nhăn lại, ánh mắt âm trâm nhìn
lên ghế sofa.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nằm trên
ghế sofa màu nâu. Bước chân anh
trở nên nhẹ nhàng, từ từ tiến lại gần.
Bạch Nhược Hy đã nằm nghiêng
ngủ say trên ghế sofa. Tóc dài đen
mượt như mun che khuất một bên
mặt. Áo khoác bên ngoài có chút
mỏng manh, bộ dáng mệt mỏi ngủ
rất sâu rất ngon.
Kiều Huyền Thạc quét mắt nhìn bốn
phía một vòng, phát hiện Tinh Thân
không có ở đây.
Anh cởi áo khoác ngoài, động tác
dịu dàng mà nhẹ nhàng, cẩn thận
đắp lên người cô.
Lúc cởi áo đắp lên người, Kiều
Huyền Thạc từ từ quỳ gối, nghiêng
người nhìn người con gái đang ngủ
say trước mắt.
Nhìn thật lâu.
Anh vẫn nhịn không được rung
động trong lòng. Ngón tay thon dài
chầm chậm vươn về phía cô, vén
mớ tóc lòa xòa trên gò má qua sau
tai.
Khuôn mặt trắng nõn mịn màng của
cô lộ ra.
Nhìn Bạch Nhược Hy, đôi lông mày
xinh đẹp, lông mi cong dài linh
động, mũi rất cao. Gương mặt
không thoa bất kỳ loại phấn son nào
cũng đẹp đến rung động lòng
người. Đồi mồi mọng nước càng
thêm hấp dẫn.
Cơ thể Kiều Huyền Thạc trở nên
cứng ngắc. Tay không thể khống
chế được mà từng chút từng chút
nhích tới gần mặt cô.
Tim của anh đang run rẩy, ngay cả
ngón tay cũng đang run nhẹ. Lúc
cách mặt của cô một centimet, anh
cứng rắn nhịn xuống, nắm tay lại, ép
xuống xung động trong lòng, không
thể chạm vào cô.
Đôi mắt anh sâu thẳm như mực,
ánh mắt trở nên nóng rực. Cảm xúc
lưu chuyển trong mắt, là ham muốn
và xung động không thể nào phát ra
ngoài.
Chỉ là tiếp xúc đơn giản mà anh
dường như dùng toàn lực kiềm chế.
Nhìn hình dáng đang ngủ của Bạch
Nhược Hy, tim anh đập loạn. Trong
đầu thấp thoáng xuất hiện hình
dáng mê hoặc lòng người của cô.
Tất cả đều xoay xung quanh anh, là
người con gái mỗi ngày đều lởn vởn
bên cạnh anh.
Nhược Hy trong ký ức…
“Anh ba, Nhược Hy muốn ăn thật
nhiều, muốn mau chóng cao lên.
Như vậy mới cao như anh ba, cùng
anh ba học chung một trường một
lớp. Anh ba đừng cao thêm nữa.
Anh đợi Nhược Hy với…
“..Trong lòng của Nhược Hy, anh là
người thông minh nhất, giỏi giang
nhất, đẹp trai nhất. Không có người
nào so được với anh ba. Sau khi anh
trưởng thành rồi phải làm một
người có máu mặt, Nhược Hy sẽ
làm chân chạy vặt cho anh.”
“Anh ba, em sợ lạnh. Em muốn ngủ
với anh.
“Anh ba, em sợ sấm sét. Em muốn
ngủ với anh.”
“..Em sợ tối. Em muốn ngủ với anh.”
“…Sao hôm nay thật đẹp, trăng tròn
thật sáng. Em muốn ngủ với anh.”
“..Nếu như lớn rồi không thể ngủ với
anh, vậy Nhược Hy không muốn lớn
nữa.”
Tuổi tác cách nhau năm tuổi, Bạch
Nhược Hy từ lúc học đi vẫn luôn
dính lấy anh, từ lúc mơ mơ hồ hồ tới
chán ghét cô, chán chường cô, quen
thuộc với cô, rồi lại đến lúc cảm tình
sâu đậm không thể chặt đứt, Bạch
Nhược Hy gắn với thời tuổi trẻ tươi
đẹp nhất trong cuộc đời của anh.
Anh đã từng bị người con gái này
quấy rây nửa đời, là chán chường và
vui Vẻ.
Nếu như thời gian có thể trở lại, anh
tình nguyện cả đời đều không
trưởng thành, ít nhất anh sẽ không
đánh mất cô.
Nhưng người tính không bằng trời
tính, hiện thực thông thường đều
tàn khốc như vậy.
Lúc nhỏ ngày ngày dính lấy anh,
chiếm lấy giường anh. Đứa em gái
mỗi ngày đều lăn vào lòng anh ngủ,
lúc này ngay cả dũng khí chạm vào
mặt cô anh cũng không có.
Trí nhớ giống như dao khắc, khắc
hàng trăm hàng ngàn lỗ vào trong
tim Kiêu Huyền Thạc.
Anh từ từ nhắm cặp mắt đỏ quạch
lại, hít sâu một hơi, cánh tay nắm
chặt rút trở về.
Một hồi lâu, anh mới cúi người,
động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng
ôm lấy Bạch Nhược Hy.
Hít một hơi, xoay người đi ra phòng
làm việc.
Lúc này mọi người đều đang dùng
bữa tối.
Kiều Huyên Thạc ôm lấy Bạch
Nhược Hy trở về phòng anh, đặt cô
lên giường, nhẹ nhàng gỡ túi cô ra.
Cởi giày cho cô, đắp chăn cho cô.
Buổi tối vẫn có chút lạnh, anh sợ
Bạch Nhược Hy thấy lạnh cho nên
lấy một cái chăn bông từ trong tủ ra
đắp lên người cô.
Thu xếp ổn thỏa rồi, Kiều Huyền
Thạc đứng ở cạnh giường không
động đậy, ngắm vẻ mặt im lặng ngủ
say của Bạch Nhược Hy.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Kiều Huyền Thạc lập tức phản ứng
lại, sợ tiếng gõ cửa làm người con
gái đang mệt mỏi ngủ say thức giấc
liên vội vàng xoay người đi ra mở
cửa.
Tinh Thân đứng nghiêm chào, đem
cục sạc pin trong tay đưa cho Kiều
Huyền Thạc: “Cậu ba, đây là cục sạc
mà cô ba cần”
Kiều Huyền Thạc hơi nheo mắt, lạnh
lùng mở miệng: “Cầm đi.”
“Điện thoại của cô ba hết pin. Cái
này…
“Nếu như cô ấy lại hỏi cục sạc pin
thì nói không có. Không được đưa
cho cổ.”
Tinh Thần hoàn toàn không thể hiểu
cách làm của Kiều Huyền Thạc,
nhưng anh chỉ cần phục tùng mệnh
lệnh là được rồi.
“Rõ
Tỉnh Thần chuẩn bị rời khỏi, Kiều
Huyền Thạc vội vàng mở miệng:
“Tinh Thân.”
“Dạ có.
“Mang vào phòng tôi chút điểm
tâm, đồ ngọt loại ngon nhất”
Tỉnh thần lại sững sờ. Cậu ba trong
trí nhớ của anh là người không thích
ăn ngọt, vốn không động đến đồ
ngọt chút nào. Nay đột nhiên muốn
đồ ngọt khiến anh rất mơ hồ.