Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Edit By San Su Của Truyen.one
Những người trong phòng khách nghe thấy tiếng động thì nhìn qua.
Kiều Nhất Xuyên nổi giận đùng đùng bước vào từ cửa, An Hiểu đi theo sau với vẻ mặt u ám.
Ông ấy vừa bước vào vừa tức giận mắng: “ Lập tức dừng lại cho tao, có nghe hay không, mày mau kêu mấy đội thi công bên ngoài dừng tay. Đứa con bất hiếu này cũng dám phá từ đường, mày…”
“Mày..” Kiều Nhất Xuyên hung hắn chỉ vào anh, đầu ngón tay run rẩy, trong mắt phát ra lửa giận: “Mày thật là không coi ai ra gì, mày còn có để tao vào mắt hay không?”
“Không còn” Kiều Huyền Thạc chém đỉnh chặt sắt nói.
Ngay khi những lời này phát ra, mặt An Hiểu và Kiều Nhất Xuyên đều chuyển xanh rồi lại chuyển sang màu trắng.
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Bân cũng đứng về phía Kiều Huyền Thạc trong chuyện này, dù sao bọn họ cũng quan tâm đến mẹ của mình hơn còn trong mắt bọn họ ông ấy tuyệt đối là một người đàn ông cặn bã.
Ba anh em đều là những người đàn ông hết lòng vì tình yêu, không thể hiểu được việc Kiều Nhất Xuyên năm đó vượt quá giới hạn, thậm chí là hận thù
“Mày..” Kiều Nhất Xuyên tức giận đến mức tìm dao động nhưng cũng không làm được gì Kiều Huyền Thạc, ông ấy nhanh chóng nhìn qua Trần Tĩnh, tức giận nói.
“Bà nhìn xem một chút, đây là con trai tốt lành chúng ta, xem nó trở thành thế nào, không biết lễ phép, cuối cùng là bà dạy con kiểu gì vậy”
Trần Tĩnh nhìn Kiều Nhất Xuyên bằng ánh mắt lạnh lùng. Tuy cảm thấy rằng việc phá bỏ từ đường tổ tiên là không tốt nhưng lập trường của bà luôn là ủng hộ con trai mình.
“Phá dỡ cũng được” Ánh mắt Trần Tĩnh đột nhiên liếc nhìn một phen cái nhà này, chậm rãi nói: “Cái nhà này cũng giống rất cũ kỹ rồi, không bằng cũng..”
Thần sắc của Trần Tĩnh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Bân hơi kinh ngạc, nhìn nhau một cái rồi lại nhìn Kiều Huyền Thạc.
Cả hai người bọn họ vẫn tương đối sợ sự uy nghiêm của ba Tuy nhiên, Kiều Huyền Thạc dù là con trai út nhưng lại là người có uy tín nhất.
Anh không chút hoang mang đứng lên, sửa sang lại một chút ống tay áo áo sơ mi, chậm rãi đi tới Kiều Nhất Xuyên.
Khi đến chỗ Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu, anh đút tay vào túi quần, nhìn Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu, vẻ mặt thờ ơ và giọng điệu lạnh lùng.
“Muốn cút cũng không phải là chúng tôi cút mà là ông và người phụ nữ này cút”
“Ở đây không đến lượt mày nói chuyện”
Kiều Nhất Xuyên gầm lên, tức giận nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc giễu cợt, không chút hoang mang mở miệng: “Ông Kiều Nhất Xuyên, trong phạm vi của Tịch Quốc không có chỗ nào là không tới phiên Kiều Huyền Thạc tôi nói chuyện, hiện tại tôi sẽ nói rõ cho ông biết, tất cả bất động sản và tài chính của ông đã bị phong tỏa, từ đường tổ tiên sẽ bị phá bỏ và ở đây cũng sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại.
Còn việc ông nói có quyền lợi hay không thì cứ rửa mắt chờ đợi đi”
“Mày..mày..” Kiều Nhất Xuyên tức giận đến thân thể run nhè nhẹ, giận điên rồi, hốc mắt đỏ bừng hiện ra nước mắt, kích động đến trái tim gánh vác không nổi, chăm chú che lấy trái tim lung lay sắp đổ.
An Hiểu lo lắng ôm lấy tay Kiều Nhất Xuyên và khóc lẩm bẩm: “Chồng ơi, ông không thể để Huyền Thạc phá nhà của em được: Không, tuyệt đối không được”
Kiều Hoàng. Minh vẻ mặt lạnh lùng không chút thương xót, đối diện với Kiều Nhất Xuyên đang sắp chết nói tiếp.
“Tôi sẽ cho ông một ngày để thu dọn hành lý và cút ra ngoài cùng người phụ nữ của ông”
Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo khẩn trương đứng lên, hai người đều bị chấn kinh đến trở tay không kịp.
“Cậu ba, cậu là…”
“Cậu để ông ấy đi là được rồi làm gì phải đóng băng tài sản của ông ấy?”
“Cậu ba, có chuyện gì từ từ nói”
Trần Tĩnh cũng bị thái độ cứng rằn của Kiều Huyền Thạc làm cho sợ hãi, chậm rãi đứng lên: “Huyền Thạc, có chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không để ý đến lời nói của người khác, nhìn chăm chăm Kiều Nhất Xuyên với đôi mắt lạnh lùng tuyệt đối Kiều Nhất Xuyên hai chân mềm nhũ lên vì tức giận, sắc mặt tái nhợt xấu Hoa ôm chặt lấy ông ấy.
An Hiểu tức giận đến chảy nước mắt, giận dữ hét: “Sao cậu lại làm vậy? Đừng tưởng răng cậu quyền có thế là ngon. Tôi có thể kiện cậu, tôi…
Kiều Huyền Thạc không chút lưu tình nói: “Tài sản thuộc nhà họ Kiều, mấy người không được phép lấy một xu. Nếu ở bên nhau vì tình yêu thì uống nước cũng có thể no bụng”
“Cậu dựa vào cái gì?” An Hiểu tức giận buông Kiều Nhất Xuyên ra, lao tới đánh Kiều Huyền Thạc: “Đây là những gì tôi đáng được nhận. Đây là nhà của tôi. Dựa vào cái gì mà đóng băng nó? Dựa vào cái gì…
Kiều Huyền Thạc nắm lấy cổ tay An Hiểu, vẻ mặt âm u lạnh lùng đáng sợ như sứ giả của địa ngục, cắn từng chữ mắng mỏ.
“Chính là vì bộ dạng phụ nữ tham lam hư: vinh thế này, mới hại Nhược Hy thành ra như vậy”
Cổ tay An Hiểu bị giữ chặt như sắp đứt ra, cơn đau khiến nét mặt bà ta nhăn lại, khóc lóc van xin: “A a, đau nhức, đau quá, buông tay, van cầu cậu buông tay tôi ra đi”
Khi nhìn thấy An Hiểu, anh lại nghĩ đến Bạch Nhược Hy.
Nhớ tới Bạch Nhược Hy, anh liền càng hung ác An Hiểu, đem hết thảy tất cả sai đều quy thành tội trạng của bà ta.
Hận không thể giết chết bà ta Kiều Huyền Thạc lạnh lùng hất cổ tay An Hiểu ra, An Hiểu loạng choạng vài bước rồi ngồi phịch xuống mép ghế sô pha.
An Hiểu đứng dậy ôm cánh tay Kiều Nhất Xuyên một cách đáng thương, cả hai siết chặt vào nhau, không còn sức đánh trả.
Bà ta kinh hoảng đến run lẩy bẩy.
Dõan Âm đi ra khỏi phòng, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, không dám phát ra tiếng động, không dám bước vào trận chiến đầy mùi thuốc súng này.
Không hồi hộp chút nào, không ai có thể đánh bại được Kiều Huyền Thạc, cô ta không muốn gặp nạn nên chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.
Tất cả mọi người trong phòng khách, kể cả Trần Tĩnh đều sững sờ.
Kiều Nhất Xuyên tuyệt vọng, hốc mắt đỏ bừng, hai mắt trống rỗng, thân thể không có khí lực loạng choạng giống như muốn té ngã.
“Cho mấy người thời gian một ngày, mau cút” Giọng điệu khiến người ta không rét mà run của Kiều Huyền Thạc cực kỳ hờ hững vang lên.
Nói xong, anh băng qua hai người bọn họ rồi bước ra cửa.
Bởi vì sợ Kiều Huyền Thạc đột biến tuyệt tình nên không ai có mặt ở đây dám nói gì Ở Việt Nam, ngay cả khi có luật pháp, không ai dám chống lại anh ấy.
Dõan Âm xem đại thế của An Hiểu không còn nữa, liên bí mật trốn vào trong phòng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Dõan Nhụy.
Cuộc gọi được kết nối, cô ta nói nhỏ: “Nhụy, trước đây ông nội đã bị bắt, hiện tại ba mẹ cũng đã bị đuổi đi. Kiều Huyền Thạc có thể muốn chiếm tất cả tài sản của nhà họ Kiều. Em nhanh chóng chinh phục anh ấy và cưới anh ấy đi mới là cách đúng đắn nhất”
“Chị ơi, em cũng rất muốn, chị có cách nào hay không?”
Có, chúng ta hẹn thời gian ra thảo luận một chút đi”
“Được ạ”