Chương Làm chuyện khác chút đi
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
anh. Làn da khỏe mạnh màu lúa
mạch, hàm dưới lún phún râu, rất ít
rất nhạt, toát ra vẻ cứng rắn mà
nam tính.
Yết hầu của anh chuyển động, quả
thật rất gợi cảm mê người.
Nhìn gương mặt anh từ dưới lên, cô
có một loại cảm giác kích động
muốn sờ vào cằm dưới của anh.
Nhìn đến có chút ngây ngốc.
Bạch Nhược Hy vẫn đợi câu trả lời
của anh. Cô bây giờ cũng rất hiếu kỳ
rốt cuộc là ai đã giết thím hai của
cô.
Lông mày Kiều Huyền Thạc nhíu
chặt. Sau khi suy nghĩ cặn kế mới
quyết định tiết lộ cho cô nghe một
chút, thấp giọng nói: “Là người
trong nhà. Không phải không bắt
mà là thời cơ chưa đến…”
“Người nhà?” Bạch Nhược Hy sợ hãi
bò lên người anh. Nửa thân trên
chống người dậy, rất kinh ngạc.
Kiều Huyền Thạc từ từ mở mắt,
nheo hai mắt nhìn Bạch Nhược Hy.
Lông mày nhíu chặt, giọng điệu
cũng trở nên nghiêm túc vài phần:
“Đừng có hỏi nữa, có ngủ hay
không?”
Lòng hiếu kỳ của Bạch Nhược Hy đã
bị khơi lên, cô lắc đầu: “Em không
ngủ được, rốt cuộc là ai? Tại sao
giết thím hai rồi lại đổ tội lên đầu
mẹ em? Rốt cuộc là ai muốn…”
Lời của Bạch Nhược Hy còn chưa
nói xong, Kiêu Huyền Thạc đã mang
theo giọng điệu cảnh cáo: “Cách
bảy giờ còn có một tiếng. Còn dư
thời gian, không muốn ngủ thì làm
chút chuyện khác đi.”
Bạch Nhược Hy ngây ngốc, đang
nghi ngờ trong lời nói của anh có ý
dì.
Đột nhiên, tay của anh luồn vào
trong quần áo của cô…
“Không được.” Cô bị dọa tới theo
phản xạ đẩy cánh tay anh ra, hoang
mang câu xin: “Anh ba… không
được như vậy. Em không hỏi nữa.
Em ngủ. Em bây giờ lập tức đi ngủ.”
Bạch Nhược Hy dùng sức đẩy cánh
tay của anh ra, căng thẳng nhắm
chặt hai mắt, sợ tới mức lông mày
cũng run lên.
Kiều Huyền Thạc quyến luyến trượt
tay ra, cúi đầu nhìn biểu cảm của
Bạch Nhược Hy. Nhìn thấy khuôn
mặt của cô đỏ ửng đầy thẹn thùng,
khóe miệng anh lộ ra một nụ cười
nhạt.
Không cần biết trong lòng cô nhớ ai,
lúc này, cô vẫn vì hành động của
anh mà đỏ mặt. Thế là đủ rồi.
Bạch Nhược Hy mơ mơ hồ hồ ngủ
một giấc, tỉnh dậy lân nữa mặt trời
đã lên cao, ánh nắng đang chiếu
thẳng.
Nơi cô tỉnh dậy vẫn là trên giường.
Tấm thảm dưới đất được gấp lại.
Kiều Huyên Thạc cũng đã không
còn ở trong phòng.
Trên bàn có đặt đồ dùng hăng ngày,
áo ngủ đã thay mới và bộ đồ thể
thao nữ của cô, còn có một phần
điểm tâm được đậy nắp cẩn thận.
Bạch Nhược Hy châm chậm xuống
giường, đi đến cạnh bàn. Nhìn đồ
vật trên bàn liên cảm thấy được sự
chăm sóc tỉ mỉ, trong lòng cô có
một chút ấm áp, ngọt ngào.
Thậm chí hy vọng những ngày
tháng trong tương lai có thể trôi qua
như vậy.
Cho dù người đàn ông này đối xử
lạnh lùng với cô, nhưng ít nhất còn
có pháp luật ràng buộc hai người lại
với nhau.
Muốn ích kỷ một lần, xốc nổi một
lân, điên cuồng một lần.
Bạch Nhược Hy ôm lấy quần áo và
đồ dùng rửa mặt tiến vào phòng vệ
sinh. Cô tắm rửa gội đầu, giặt sạch
sẽ quân áo dơ, phơi ngoài ban công.
Sau khi chải đầu rửa mặt sạch sẽ,
cô ngồi ở phòng khách ăn sáng.
Thời gian đã là hơn mười một giờ
trưa.
Điện thoại của cô vẫn đang tắt
nguồn. Trong phòng rất buồn chán,
cô liền đi ra ngoài ban công phơi
nắng, đợi Kiều Huyền Thạc trở về.
Cửa phòng họp bị mở ra.
Những người đàn ông quân phục
ngay ngắn lần lượt đi ra.
Vài người có chức vụ cao đi phía
sau sánh vai với Kiều Huyền Thạc
cùng rời khỏi.
Lúc rảnh rỗi liền có người tán dóc:
“Nghe nói vợ của đại tướng Kiều tới
rồi. Thật là bị dọa một trận. Bác cứ
tưởng con độc thân, còn chuẩn bị
giới thiệu con gái bác cho con đây.”
Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười nhạt,
không trả lời lại lời của đối phương.
Một vị tướng cao cấp khác nói: “Bác
sớm đã muốn gả con gái cho con.
Đáng tiếc con gái bác còn chưa lớn,
bỏ lỡ thật đáng tiếc!”
Kiêu Huyền Thạc mỉm cười nói:
“Cảm ơn các bác yêu thương.”
“Bác rất hiếu kỳ vợ con rốt cuộc là
người như thế nào mới có thể mê
hoặc được Kiều đại tướng mắt cao
hơn đầu của chúng ta đây?”
Trong hành lang dài, là tiếng bước
chân trầm ổn vững vàng của đàn
ông, là tiếng của mấy viên tướng
cao cấp hiếu kỳ truy hỏi.
Trong đầu của Kiều Huyền Thạc
lướt qua hình dáng của Bạch Nhược
Hy, hoàn toàn không keo kiệt đánh
giá vợ mình trước mặt người khác:
“Cô ấy, thanh nhã như cúc, có tính
tình và cách nghĩ của bản thân,
cũng có một mặt dễ thương.”
Sự cưng chiều và thỏa mãn trong
ngữ điệu của Kiều Huyền Thạc
khiến vài vị ở đây càng hiếu kỳ
thêm.
Trên đường không ngừng truy hỏi.
Mọi người đến nhà ăn, Kiều Huyền
Thạc không hề cùng mọi người
dùng bữa.
Anh cầm hai phần cơm, vội vàng
quay về tòa nhà lớn ở ký túc xá.
Bước chân cũng gấp gáp giống như
nhịp tim của anh, sợ quá bận rộn
mà bỏ quên cô. Cô ở đây không
quen thuộc với những người phụ nữ
khác, cũng không có nơi vui chơi
giải trí nào có thể đi. Đây là chuyện
mà anh lo lắng nhất lúc này.
Lúc mở cửa phòng, Bạch Nhược Hy
đang lau đồ dùng trong phòng
khách. Cô ngẩng mặt, nhìn thấy
Kiêu Huyền Thạc mang theo cơm
trưa quay lại, không thể không lộ ra
một nụ mỉm cười.
“Anh ba.”
Kiều Huyền Thạc sững sờ hai giây,
tiến vào đặt đồ ăn lên bàn. Vừa cởi
áo khoác vừa dịu dàng nói: “Sẽ có
người lại quét dọn, cô không cân
làm mấy cái này.”
“Dù sao em cũng rất buôn chán.”
Bạch Nhược Hy buồng khăn lau
xuống, xoay người đi vào phòng vệ
sinh rửa tay.
Lúc đi ra, Kiều Huyên Thạc đến
trước mặt đưa cho cô một cái điện
thoại mới.
“Cái gì đây?” Bạch Nhược Hy chau
mày, cúi đầu nhìn điện thoại mới mà
anh đưa đến.
“Cô dùng cái này đi.”
“Em có điện thoại rồi, chỉ là hết pin
mà thôi. Mua cho em cái cục sạc là
được rồi.”
Kiều Huyên Thạc lạnh nhạt nói:
“Tạm thời không dùng sim cũ của
cô. Trong điện thoại mới có sim. Có
chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”
Bạch Nhược Hy nhận lấy điện thoại
trong tay anh, cúi đầu cười khổ, nụ
cười bi thương, nói thâm: “Gọi điện
cho anh, anh sẽ bắt máy sao?”
Mười năm nay, cô gọi điện vô số
lân, gửi đi biết bao nhiêu tin nhắn,
thế nhưng anh đó giờ đều không để
ý tới cô. Thậm chí vì chuyện của mẹ,
đường xa vạn dặm tới vùng biển
quốc tế tìm anh, thiếu chút nữa bị
hại rồi.
Kiều Huyền Thạc nghe thấy cô nói
thầm, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu ôn
hòa: “Sẽ.”
Từ này ngay lúc này, trở nên rất
châm biếm.
Là cái gì khiến người đàn ông này
đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?
Chỉ là một tờ giấy kết hôn sao?
Bạch Nhược Hy mở điện thoại mới
lên, bấm số điện thoại anh, sau đó
ấn gọi.
Cô lúc này muốn bù đắp lại tất cả
sự đau khổ và lạnh nhạt mà cô phải
chịu đựng trong suốt những năm
qua.
Dù cho anh có ghét cô lần nữa, hai
người cũng tính là người một nhà.
Mười năm nay không nghe điện
thoại của cô, không trả lời tin nhắn,
không đoái hoài gì đến cô. Những
lạnh nhạt này đã tạo thành tổn
thương không thể nào bù đắp.
Bạch Nhược Hy nhìn màn hình điện
thoại. Tiếng chuông từ trong micro
truyền lại, cô chờ đợi ngẩng đầu
nhìn Kiều Huyền Thạc, mắt ẩm ướt.
Ngữ điệu lạnh lẽo mang theo vài
phần phẫn nộ, hỏi: “Anh không phải
nói sẽ nghe điện thoại của em sao?”
Kiều Huyền Thạc nhẹ chau mày, từ
trong túi quần lấy ra điện thoại đưa
cho Bạch Nhược Hy.
Điện thoại là màn hình tối đen,
không có nửa điểm rung. Bạch
Nhược Hy nhìn số đang gọi, lại nhìn
điện thoại không có động tĩnh gì
của Kiều Huyền Thạc.
Ruột gan nháy mắt nổ tung.
Cô kinh ngạc đưa tay ra, cầm lấy
điện thoại của anh. Giọng nói nghẹn
ngào, tim đau đớn: “Anh ba, điện
thoại của anh tại sao không rung?”
“Có phải cô ấn nhầm số rồi không?”
Kiều Huyền Thạc nghi ngờ nhìn mắt
cô, dường như nhìn thấy nước mắt.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Cô sao
vậy?”
Bạch Nhược Hy vội vàng cúi đầu
thấp xuống, nhắm mắt không cho
nước mắt chảy ra. Tim lúc này
dường như bị nhét đây đá, khó chịu
đến mức hít thở khó khăn.
Số điện thoại vừa gọi vậy mà không
phải của Kiều Huyền Thạc?
“Anh ba, có phải anh đổi số rồi
không? Bạch Nhược Hy lại ấn lần nữa.