Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Thay một bộ quần áo mà như làm trộm
Ngón tay Bạch Nhược Hy run nhẹ, từ từ nắm chặt tay, buộc nước mắt đang chảy phải ngừng lại. Cổ họng cay cay khiến giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Tôi không biết là mình mang thai, tôi có uống thuốc tránh thai rồi”
Kiều Huyền Thạc đau khổ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt khiến tâm mắt của anh mơ hồ.
Kiều Huyền Thạc nhìn ra ngoài cửa sổ, biển rộng xanh lam, sóng nước óng ánh, tốc độ thong thả. Gió rất êm, anh vừa buồn vừa tự dẫn vặt.
Người đáng trách nhất chính là anh, đã ly hôn rồi sao còn động vào cô.
Cảm giác mất mát, dẫn vặt khiến anh sắp phát điên.
Kiều Huyền Thạc đột nhiên cất bước đi ra ngoài.
Bác sĩ sửng sốt.
Bạch Nhược Hy nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông, trái tim cô trở lên lạnh lão. Bàn tay cô nằm chặt đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay, cực kỳ đau đớn.
Bụng không còn đau, nhưng trái tìm cô lại đau như cắt.
Nhưng số phận cứ thích trêu đùa cô.
Lúc chưa ly hôn, hai người vẫn thuận theo tự nhiên nhưng lại không có con, đến khi có con, đã không còn khả năng ở bên nhau nữa thì cô lại có thai.
Có lẽ đứa bé cũng hiểu, dù nó có đến thế giới này chắc nó cũng sẽ không được hạnh phúc.
Chỉ trong chớp mắt, cô còn chưa phát hiện ra đứa bé thì đứa bé đã đi mất rồi.
Cô năm im lặng, nghĩ đến chuyện này nước mắt lại trào ra.
Rồi dần dần rơi vào mộng đẹp.
Bác sĩ chỉnh tốc độ nhỏ giọt ở bình truyền dịch cho Bạch Nhược Hy, sắp xếp cho người bệnh xong, chuẩn bị đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho người bệnh thay.
“Vậy cũng được, về nhà nhớ tĩnh dưỡng cho tốt sẽ có con ngay thôi. Nhưng lần sau hai người phải chú ý bảo vệ đứa bé, đừng chủ quan như vậy nữa”
Giọng nói trầm thấp của Kiều Huyền Thạc không còn chút sức lực nào: “Có cần phải uống thuốc gì không?”
“Cô ấy bị chảy rất nhiều máu, cần uống thêm thuốc bổ máu. Trong vòng một tháng không được quan hệ, chú ý vệ sinh đừng để nhiễm trùng”
“Vâng…” Kiều Huyền Thạc móc thuốc lá với bật lửa trong túi quần ra, ném vào thùng rác, nói cảm ơn với bác sĩ bằng giọng ôn hòa: “Vất vả rồi, cảm ơn anh”
Nói xong anh quay người đi vào phòng.
Bác sĩ vui mừng mím môi, gặp phải chuyện này, anh ta có thể hiểu được tâm trạng của người sắp làm ba, không khống chế được sự phẫn nộ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sau khi mất khống chế mà vẫn lịch sự biết cám ơn là đáng giá lắm rồi.
Kiều Huyền Thạc canh ở cạnh giường Bạch Nhược Hy, kiên nhẫn chờ cô truyền nước xong. Đợi bác sĩ rút kim ra, anh mới cẩn thận ôm Bạch Nhược Hy vào lòng, động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng xoay người rời khỏi phòng y tế.
Vẽ đến phòng, Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng đặt người phụ nữ trong ngực mình xuống rồi kéo chăn sạch sẽ lên đắp cho cô.
Anh xoay người đi đến tủ quần áo tìm áo ngủ, còn tìm được băng vệ sinh của phụ nữ trong phòng dự trữ.
Nhìn hướng dẫn trên túi băng vệ sinh viết phải đán băng lên quần lót, anh bèn chuẩn bị đầy đủ cả quần lót và váy ngủ rồi đi đến trước giường.
Lúc này trời đã sáng, mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, làm cả căn phòng ấm áp hơn.
Trên chiếc giường lớn hình tròn có một người phụ nữ đang ngủ say.
Trong lúc ngủ mơ, sắc mặt cô cũng dần hồng hào trở lại, nhưng vẫn còn hơi trắng, không đỏ ửng như lúc trước.
Kiều Huyền Thạc cẩn thận kéo chăn ra, ngừng thở, hành động nhẹ nhàng uyển chuyển như một tên trộm, từ từ đi vào chỗ dây quần của Bạch Nhược Hy.
Anh rất sợ sẽ đánh thức cô nên căng thẳng đến nỗi trán toát đầy mồ hôi. Anh cẩn thận cởi quần áo bẩn của cô ra, hai tròng mắt không dám nhìn lung tung, nhanh chóng mặc quần lót vào cho cô, đồng thời cũng mặc váy ngủ hai dây từ dưới chân lên. Đến khi đã kéo váy đến eo, Bạch Nhược Hy bỗng cảm thấy có người đang động chạm vào người mình.
Cô khẽ co người lại Kiều Huyền Thạc đột nhiên rụt tay lại, nhíu mày nhìn chằm chăm đôi mắt đang nhắm chặt của cô.
Qua vài giây sau, anh vẫn cứng đờ như cục đá.
Sau khi chắc chắn là cô chưa tỉnh lại, anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ thay quần áo giúp cô thôi, mà anh làm như một tên trộm vậy, lúc này anh cũng rất cạn lời với bản thân mình.
Có lẽ do bây giờ hai người đã không còn quan hệ gì nữa nên không có tư cánh quang minh chính đại cởi quần áo của đối phương.
Hoặc có lẽ là anh sợ hãi, sợ cô tỉnh lại thì hai bên sẽ xấu hổ.
Anh chờ Bạch Nhược Hy ngủ sâu hơn mới cởi tiếp áo trên của cô, cẩn thận nâng người cô lên rồi đeo dây váy ngủ sạch sẽ lên cho cô.
Thay quần áo cho Bạch Nhược Hy xong, anh đã đổ mồ hôi đầm đìa, không khỏi thở ra một hơi nặng nề.
Anh nhặt quần áo bẩn trên giường lên, xuống giường định chuẩn bị rời đi. Nhưng chân trước vừa cất bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói bất an của Bạch Nhược Hy
“Đừng đi”
Thân thể anh cứng đờ, lưng vẫn thắng không dám nhúc nhích, tầm mắt rung động như bị đánh thức sau vạn năm yên tĩnh, trái tim đập nhanh đến nỗi còn hơi đau.
“Đừng đi, cầu xin anh đừng đi” Giọng nói nghẹn ngào trầm thấp của Bạch Nhược Hy lại khẽ truyền đến.
Giờ phút này, dù trái tim của Kiều Huyền Thạc có lạnh giá đến đâu thì cũng bị hòa tan, quần áo trong tay anh rơi xuống đất từ lúc nào, trái tim vừa loạn nhịp, vừa đau, thậm chí còn hơi run rẩy, ngón tay thon dài cũng hơi run lên.
Anh nắm chặt bàn tay, đôi mắt đang nhìn về phương xa cũng sắp trở nên đỏ bừng và ướt át. Cuối cùng anh cũng đã hiểu ra trái tìm mình là hận cô, nhẫn tâm với cô đều là do anh quá yêu cô nhưng không có được cô.
Nếu người phụ này chịu chịu thua với anh, cầu xin anh buông bỏ thù hận với cô, có lẽ anh sẽ mềm lòng, có lẽ anh sẽ mặc kệ mọi thứ.
Nhưng tại sao cô cứ luôn cứng đầu như vậy, phủ nhận đã từng yêu anh, cứ phải làm ồn ào đến mức ly hôn mới chịu được sao?
Tại sao cô chỉ ỷ lại vào anh lúc mà cô cô độc bất lực, hoặc bị thương khổ sở thôi vậy?
Là do tình yêu của anh quá rẻ mạt sao?
Kiều Huyền Thạc nắm tay thật chặt, tâm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, đau tận xương cốt như bị vạn mũi tên đâm vào tim.
Phía sau truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ nỉ non của Bạch Nhược Hy. Anh từ từ quay người lại nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường.
Cô vẫn đang ngủ say, nhưng cánh môi khế mấp máy, giống như đang nói mớ.
Anh không khống chế được trái tim của mình, mặc dù anh đã tự nhủ: Đừng lún sâu nữa, nếu không sẽ thương tích đầy người đấy.
Nhưng anh vẫn đi tới, cởi giày bò lên giường, chậm rãi đến bên cạnh cô, nằm xuống cạnh người cô. Cánh tay anh nhẹ nhàng luồn dưới cổ của cô, ôm bả vai cô vào ngực mình, để cô tựa đầu vào vai anh, điều chỉnh để cô có tư thế năm thật thoải mái.