Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Mẹ… mẹ nói dối đúng không?” Bạch Nhược Hy cười cứng đờ, cố ép mình bình tĩnh, nhưng vẫn không cách nào che giấu nỗi chấn động và sợ hãi của cô vào giờ phút này.
Anh em?
Từ này đại biểu cho cô loạn luân, đại biểu cho hạnh phúc đời này của cô bị hủy diệt hoàn toàn, đại biểu cho cô sẽ trải qua cuộc sống sống không bảng chết, như địa ngục.
“Mẹ không nói dối, là thật đấy” An Hiểu trả lời thờ ơ, rất bình tĩnh.
Bạch Nhược Hy cười đắng chát, hai chân như nhũn ra, cơ thể lung lay sắp đổ lui vì sau mấy bước, Trần Tịnh nhìn thấy cô ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ, lập tức đi lên đỡ cô: Tiểu Hy, con không sao chứ”
Đầu Bạch Nhược Hy trống rỗng, đôi mắt tràn ngập nước mắt, ánh mắt mơ hồ, bầu trời của cô tăm tối, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì cả.
Kiều Huyền Thạc không hề hoang mang chĩa vào bà ta, họng súng nhảm ngay đầu ủa bà ta, ánh mắt lạnh lẽo đầy khát máu hỏi lại bà một câu, có phải là anh em hay không?”
Đầu gối An Hiểu như nhũn ra, yếu ớt ngồi sụp xuống, muốn tránh họng súng của đối phương, giơ hai tay lên đầu: “Lời, lời tôi nói là thật, thật, thật đấy, tôi không lừa cậu đâu”
“Tôi cho bà thêm một cơ hội đổi lời” Anh ung dung bình tĩnh, thái độ kiên định.
An Hiểu giơ hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm người xuống, cúi đầu khóc, nhưng giọng nghẹn ngào đầy giả tạo: “Hu huụ, tôi nói thật mà, tôi có thể dùng tính mạng để đảm bảo, nếu như cậu không tin, vậy cậu cứ bắn chết tôi đi.”
Dưới họng súng mà vẫn khẳng định như vậy, thái độ của An Hiểu khiến Kiều Huyền Thạc không hề biến sắc cũng nghi ngờ. Anh chậm rãi nhìn về phía Bạch Nhược Hy, phát hiện trạng thái của cô càng kém hơn, không chấp nhận được loại chuyện này, cả người đang chực chờ sụp đổ.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn An Hiểu, cảnh cáo từng câu chữ: “Bà nghe đây, nếu như bà dám nói dối, đạn của khẩu súng này sẽ ghim vào đầu bà đấy”
“Tôi không nói dối” An Hiểu càng kiên định hơn, thậm chí còn không sợ chết.
Kiều Huyền Thạc cất khẩu súng, vội xoay người đi về phía Bạch Nhược Hy.
An Hiểu nhìn thấy Kiều Huyền Thạc xoay người, bà ta lập tức đứng lên, co chân chạy.
Bà ta nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy trối chết.
Kiều Huyền Thạc không có thời gian đi để ý người phụ nữ An Hiểu này, dám nói dối, vậy giết chết bà ta chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh không yên lòng đi đến trước mặt Bạch Nhược Hy.
Kiều Huyền Thạc dịu dàng đưa tay xoa đâu Bạch Nhược Hy, giọng ôn hòa bình tĩnh: “Em đang sợ gì?”
Cô đang sợ gì? Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình nhé!
Bạch Nhược Hy chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
Đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn vào đôi mắt sâu thắm của người đàn ông, trái tim cô run rẩy như môtơ mất khống chế, thoáng đau nhói, sợ hãi, kinh hoảng.
Bởi vì từ tận đáy lòng cô chờ mong hạnh phúc, chờ mong có thể có kết cục tốt đẹp với anh.
Anh không lo lắng là bởi vì hai người đã ly hôn, sau này cũng sẽ không kết hôn nữa, cho nên không sợ sao?
Bạch Nhược Hy chậm rãi đưa tay sờ lên gương mặt, lén lau sạch nước mắt, Cô vẫn luôn cảm thấy mình là con gái của kẻ thứ ba, cho nên không xứng với người đàn ông này, hai người sẽ không có kết quả Bây giờ lại là anh em, vậy càng không có khả năng hơn, có phải cô nên tuyệt vọng rồi không?
Bạch Nhược Hy cười cứng ngắc, nước mắt bi thương khiến nụ cười của cô trở nên điềm đạm đáng yêu, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Anh Ba, em hơi khó chịu, em muốn về nghỉ ngơi”
Trần Tịnh vội kéo cánh tay cô: “Tiểu Hy, tinh thần em không tốt lắm, nơi này là bệnh viện, em ở lại đây nghỉ đi, để bác sĩ khám cho em luôn”
Không, không cần đâu ạ” Bạch Nhược Hy vội lắc đầu, cố tỏ ra bình tĩnh.
Kiều Huyền Thạc không lên tiếng, chậm rãi nắm tay Bạch Nhược Hy: “Anh đưa em về, chúng ta nói chuyện.”
Giây phút bị nắm tay, Bạch Nhược Hy như chim sợ cành cong, vội rút tay về, căn thẳng xoa xoa bàn tay, trong lòng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn: “Em tự về được mà’ Nói rồi, Bạch Nhược Hy lập tức đi đến ghế sô pha, cầm túi xách của mình lên, quay người nhìn Trần Tịnh, “Chị Tịnh, em về trước đây, bao giờ rõi em qua thăm chị.”
Trần Tịnh vội an ủi: “Tiểu Hy à, em đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như em là em gái của Huyền Thạc, chị cảm th: không cách nào nói hai chữ Tất tốt’ ra khỏi miệng, bởi vì bà nhìn thấy nước mắt từ trong mắt Bạch Nhược Hy, nhìn thấy tình yêu, nhìn thấy tuyệt vọng, bà không muốn tổn thương cô nữa.
Bạch Nhược Hy không chờ bà nói xong câu đó, quay người rời đi thật nhanh.
Nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy rời đi, Kiều Huyền hờ hững mở miệng nói với Thạc Trần Tinh: “Mẹ, mẹ nghỉ sớm đi, hôm nay con để A Lương trông ở cửa, con có chút việc cần xử lý”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc đuổi theo.
Trần Tịnh vội đuổi theo mấy bước kêu: “Huyền Thạc…”
Bước chân của Kiều Huyền Thạc bỗng nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Trần Tịnh không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng dày rộng cao lớn của anh, Trần Tịnh biết con trai của mình có thể chống lại được bất cứ chuyện gì, bà không hề che giấu thái độ của mình, chậm rãi nói: “Nếu như có thể lựa chọn, có thể chọn yêu thương con bé như em gái không?”
Kiều Huyền Thạc không quay đầu lại, giọng ôn hòa kiên định: “Mẹ, con luôn yêu thương cô ấy như em gái, trước giờ chưa từng thay đổi, trước kia, hiện tại, tương lai, cũng sẽ không thay đổi vì bất cứ chuyện gì…”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc bước nhanh rời đi.
Trần Tịnh sững sờ nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn Kiều Huyền Thạc đuổi theo, giờ phút này bà đã hiểu rõ ý của con trai.
An Hiểu nói ra chuyện chấn động như vậy mà Kiều Huyền Thạc không hề dao động, ngờ vực.
Bởi vì anh không sợ loạn luân, mà ngay từ lúc bắt đầu, anh đã coi Bạch Nhược Hy như em gái ruột của mình, nhưng lại yêu tha thiết, vậy bây giờ cho dù lời của An Hiểu là thật, với anh mà nói cũng không thay đổi được gì, may ra chỉ có không sinh con là thay đổi được thôi.
Trần Tịnh cũng thất thần, chậm rãi lui lại, ngồi xuống mép giường, tâm tình trầm xuống.
Cửa chính bệnh viện.
Bạch Nhược Hy vừa xuống quảng trường ngoài tòa nhà, Kiều Huyền Thạc đã đuổi kịp cô, kéo lại cánh tay của cô từ phía sau.
Bạch Nhược Hy khẽ giật mình, ngẩng đâu nhìn anh.
Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt mê hoặc thâm thúy, giọng cuốn hút thì thầm: “Anh đã bảo đưa em về nhà rồi, còn chạy nhanh như vậy làm gì?”
Bạch Nhược Hy nhìn vào mắt anh, thở hổn hển, hỏi: “Chúng ta có thể là anh em cùng cha khác mẹ, vì sao anh lại bình tĩnh như vậy?”
Kiều Huyền Thạc nghiêng người qua đến gần bên tai cô, ấm giọng thì thầm: “Vậy thì không kết hôn, không sinh con, yêu anh cả đời đi”