Ngọn Sóng Tình Yêu

chương 348

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Bạch Nhược Hy đi đến phía sau sân khấu, mà lúc này nhân viên kĩ thuật chịu trách nhiệm về nhạc nền đang nhìn chăm chú, Bạch Nhược Hy từ từ tiến lại gần, thận trọng hỏi: “Chào anh, phần biểu diễn của hai bé còn bao lâu nữa mới kết thúc “Còn năm phút nữa”

Bạch Nhược Hy căng thẳng chờ đợi.

Mà Kiều Huyền Thạc đã đến sau lưng cô, lặng lẽ nhìn cô, đoán xem cô muốn làm gì lúc này.

Năm phút sau, Hoan Hoan Lạc Lạc được cô giáo dẫn xuống sân khấu, Bạch Nhược Hy vội vàng xông lên: “Cô giáo, mẹ của Hoan Hoan Lạc Lạc đang ở ngoài cửa đợi, bây giờ tôi phải đưa các cháu ra đó”

Cô giáo cảnh giác: “Cô là ai?”

“Bạn của Lam Tuyết”

Cô giáo nhăn mặt cau mày, lạnh lùng nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ đưa Hoan Hoan Lạc Lạc ra ngoài, nhưng không phải bây giờ, đợi buổi tiệc kết thúc đi”

“Mẹ của bọn trẻ bây giờ đang sốt ruột đợi bên ngoài, cô có thể lấy điện thoại của mình ra xem, tôi tin chắc cô ấy đã gọi rất nhiều cuộc cho cô”

“Nhưng Hoan Hoan Lạc Lạc là nhân vật chính trong tiết mục cắt bánh tặng hoa, không thể đi trước”

“Hai đứa không phải nhân công của cô, cô..” Bạch Nhược Hy còn chưa kịp nói xong, cô giáo đã lập tức ngất lời cô.

“Hai đứa là học trò của tôi”

Bạch Nhược Hy bất giác cười khẩy một tiếng, tức đến mức đầu bốc khói.

Cô hít sâu một hơi rồi đưa tay ra: “Hoan Hoan Lạc Lạc, chúng ta đi thôi”

Hoan Hoan Lạc Lạc nhìn cô giáo, rồi lại nhìn Bạch Nhược Hy, cả hai đứa rối như tơ VÒ.

Bạch Nhược Hy mỉm cười nói nhẹ: “Mẹ các cháu đang đợi các cháu ở ngoài cửa, chúng †a về trước đi.”

Hoan Hoan Lạc Lạc kích động vội vàng chạy đến chỗ Bạch Nhược Hy, nhưng cô giáo lập tức nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của hai đứa, sắc mặt tối sầm lại, vừa định nói, thì phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng Hách Nguyệt: “Nóng lòng như vậy, anh còn chưa kịp giải thích với hai đứa nó”

Bạch Nhược Hy quay đầu lại nhìn Hách Nguyệt phía sau, Hách Nguyệt bước đi chậm rãi, dừng lại bên cạnh Kiều Huyền Thạc, sóng vai với anh, nói từng câu từng chữ: “Thạc, đưa người phụ nữ của cậu quay lại buổi tiệc”

Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói: “Cô ấy tạm thời không muốn quay lại”

“Vậy cũng không thể đưa con của tôi đi”

Hách Nguyệt hoàn toàn không để ý đến những âm thanh khác, chỉ nóng lòng chìm đắm trong việc nhận lại hai đứa trẻ.

“Bố là bố của các con, không khiến các con sợ chứ?” Hách Nguyệt nở nụ cười dịu dàng.

Hoan Hoan Lạc Lạc hai mắt mở to, nét mặt ngạc nhiên vô cùng, lại nhìn nhau lần nữa, thương lượng: “Chị, chú ấy là bố sao?”

“Có thể là vậy. Mẹ nói rằng bố rất đẹp”

Hai bé lại nhìn sang Hách Nguyệt, lắc đầu “Không sợ”

“Vậy thì tốt, gọi bố đi” Hách Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào thu hút.

Bạch Nhược Hy ôm trán không nói nên lời, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, gọi video cho Lam Tuyết.

Lam Tuyết nhận điện thoại, Bạch Nhược Hy hướng camera về phía Hách Nguyệt và hai đứa trẻ, lãnh đạm nói: “Có chút phiền phức”

Lam Tuyết che miệng, kinh ngạc mở to mắt chãm châm cảnh quay trong video, căng thẳng đến mức cả người khẽ run rẩy.

Nhưng hai đứa bé lại không mở miệng gọi anh ta Hách Nguyệt nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy chiếc bánh đính hôn ở phía sau sân khấu, anh ta lập tức đứng dậy, chạy tới dùng dao cất hai miếng nhỏ, rồi cho vào hai cái đĩa.

Những người ở sau sân khấu nhìn thấy, đều sợ hãi ngăn cản lại: “Anh Hách, không được, đó là…”

“Đó là..”

“Không được đâu…”

Tuy nhiên cũng không ngăn cản được động Tác của anh ta, tất cả đều ngây người Hách Nguyệt hoàn toàn coi nhân viên hậu đài như không khí, cầm hai đĩa bánh đến trước mặt Hoan Hoan Lạc Lạc, quỳ một gối xuống, đưa banh gato đến trước mặt Hoan Hoan Lạc Lạc, dụ dỗ: “Nào, gọi bố một tiếng, bố sẽ cho hai con ăn bánh”

Hoan Hoan Lạc Lạc liếm chiếc miệng nhỏ, mỉm cười nhìn nhau, nước miếng sắp chảy cả ra.

Hoan Hoan lên tiếng trước: “Mẹ nói, không được ăn linh tinh đồ do người lạ đưa”

“Mẹ cũng không có nói với cháu, Hách Nguyệt thở dài một tiếng, hạ thấp giọng lấy lòng: “Bảo bối, bố thật sự là bố của các con, nếu các con không tin có thể gọi mẹ của các con qua đây, mẹ con bây giờ đang ở đâu?”

Bạch Nhược Hy ngắt cuộc điện thoại, nói: “Cô ấy đang ở bên ngoài chờ Hoan Hoan Lạc Lạc, hôm nay là ngày vui của anh, để Hoan Hoan Lạc Lạc về trước đi, những chuyện này đến lúc đó anh và cô ấy giải quyết riêng với nhau, đừng ở trước mặt trẻ con nói những chuyện này”

Hách Nguyệt đặt chiếc bánh xuống đất, chậm rãi đứng dậy, quay người đối diện với Bạch Nhược Hy nói: “Anh biết Lam Tuyết là bạn em, nhưng hai đứa bé này em không thể đưa đi, em bảo người phụ nữ đó đi đi, hai đứa trẻ sẽ sống ở đây”

Bạch Nhược Hy nhăn mặt chau mày, lần đầu tiên cảm nhận được sự bá đạo của Hách Nguyệt, bá đạo đến mức vô lý.

“Nếu anh như thế này, Lam Tuyết sẽ rất lo lắng cho hai đứa nhỏ..” Cô còn chưa kịp nói xong, điện thoại lại vang lên, cô lập tức giơ chiếc điện thoại đang sáng nhấp nháy lên: “Lam Tuyết gọi điện thoại đến, anh để em đưa hai đứa ra ngoài đi.”

Khóe miệng Hách Nguyệt hơi nhếch lên, nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Bạch Nhược Hy, nghiêng đầu nói với cô giáo: “Làm phiền cô giáo đưa Hoan Hoan Lạc Lạc đến đại sảnh biệt thự nghỉ ngơi một chút, nếu không có chỉ thị của tôi, không được phép mang hai đứa nhỏ rời đi”

Cô giáo lập tức gật đầu, nắm chặt tay hai đứa nhỏ, khẽ thì thầm: “Bảo bối, chúng ta đi vào trong phòng ăn chút đồ ngọt đi”

“Vâng..” Hoan Hoan Lạc Lạc ngơ ngác không biết người lớn đang nói gì hết, nghe thấy kẹo ngọt liền nhảy cãng lên sung sướng.

Cô giáo dẫn theo Hoan Hoan Lạc Lạc quay người rời đi.

Bạch Nhược Hy giận dữ nhìn Hách Nhiên, phẫn nộ hét lên một câu: “Cô giáo đứng lại”

Cô giáo lập tức dừng lại, Bạch Nhược Hy vẫn như cũ nhìn chảm chäm Hách Nguyệt: “Anh là thẩm phán, hành vi này được coi là gì, anh hiểu hơn ai hết, trong bất kỳ tình huống không có chứng cứ nào, không được giam giữ con của người khác, anh đang vi phạm pháp luật”

Hách Nguyệt mỉm cười, chậm rãi hỏi: “Em đang cùng thẩm phán thảo luận về hành vi vi phạm pháp luật? Không phải có chút ấu trí sao?”

Ấu trĩ hay lạm dụng quyền lực riêng không cần nói cũng biết, nhưng hôm nay cô nhất định phải nhúng tay vào chuyện này.

Cô cản môi dưới, nhào tới cô giáo, đứng trước mặt cô ta, tức giận ké hai đứa nhỏ ra sau lưng mình, hai tay đẩy cô giáo một cái, đẩy cô ta lùi về sau hai bước, tức giận nạt một câu: “Cô không xứng làm cô giáo của Hoan Hoan Lạc Lạc”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio