Ngọn Sóng Tình Yêu

chương 407

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG : TRỐN KHÔNG THOÁT BÀN TAY MA QUỶ

Edit By Tsunami

Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói: “Chú là giáo sư vật lý học, chú đã nghiên cứu phát triển vũ khí phản vật chất ở Tịch Quốc hơn mười năm, ăn cắp Phật châu của nước láng giềng gây nên mâu thuẫn giữa hai nước, cùng với Doãn Âm cấu kết làm việc xấu nhiều năm và lợi dụng ông nội để tham tài, giam giữ mẹ tôi, giết quản gia nhà chúng ta dì Thu, trộm một lô quân giới lén vận chuyển ra khỏi quân khu … “

Kiều Nhất Hoắc Hoãn mở mắt ra, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt nhìn Kiều Huyền Thạc với ánh mắt không chút nhiệt độ.

“Còn có những tội danh gì? Tôi hiện tại cũng chỉ biết những chuyện này, mong chú hai có thể giúp tôi bổ sung thêm một chút.” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói.

Hai người nhìn nhau, cả căn phòng chìm vào im lặng.

Không khí trở nên nặng nề, trên không trung ngưng tụ một hơi thở huyền bí và mơ hồ.

Nhìn vẻ bình tĩnh của Kiều Nhất Hoắc, Kiều Huyền Thạc có thể đoán được ông tâm lý rất vững vàng không thể nhìn ra được gì từ ánh mắt của ông ta.

Kiều Nhất Hoắc cất giọng yếu ớt và khàn khàn hỏi: “Huyền Thạc, cháu đang nói chuyện với chú sao?”

Kiều Huyền Thạc không khỏi khịt mũi, không có lên tiếng.

“Sao chú không hiểu cháu đang nói gì vậy?” Ánh mắt mờ mịt của Kiều Nhất Hoắc trông có vẻ vô tội, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, như thể vừa nghe thấy điều gì đó khó tin.

Kiều Huyền Thạc biết ông ta có thể hiểu được, mặc kệ ông ta phản bác, vẫn tiếp tục nói: “Tôi đoán chú hẳn là đoán được tại sao mình lại bị bắn, tôi có thể nói cho chú biết viên đạn bắn trúng chú chính là trong lô vũ khí chú cướp khỏi quân khu kia.”

Đôi mắt Kiều Nhất Hoắc hơi lim dim, cau mày không để lại dấu vết.

Kiều Nhất Hoắc vẫn nằm yên chợp mắt.

Ông vẫn im lặng.

Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, cười nhẹ: “Tôi định để cho chú tự do thêm mấy ngày, nhưng xem ra không cần thiết. Vì bên kia định giết chú, xem ra chú đã không còn một chút có giá trị lợi dụng, mà bên kia cũng biết chúng tôi đã điều tra ra nguồn gốc, vừa hay họ phát hiện tôi nghi ngờ chú, tôi cũng không cần thiết thả được tự do cho chú .”

“Cậu đã nói xong chưa? Tôi muốn chợp mắt một chút.”

“Chú có thể nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi xuất viện, chú phải hãy vào đo thay chỗ ông nội đi. Tuy rằng ông nội cũng phạm pháp, nhưng là bị chú lợi dụng, mà người giết phụ tá Liễu cũng chính là chú không phải ông nội, tuổi tác của ông nội cũng đã nhiều, ngục giam cũng không giữ ông ấy, chỉ có thể để chú đứng ra.”

Kiều Nhất Hoắc không khỏi cười lạnh một tiếng, hỏi: “Hôm nay cậu tới đây là để ngả bài với tôi? Chứng cứ đâu?”

“Doãn Đạo là bằng chứng.”

Nghe vậy, Kiều Nhất Hoắc nhất thời không bình tĩnh, đột nhiên mở mắt ra, thần sắc lạnh lùng, hung hăng nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc.

“Doãn Đạo dám phản bội tôi?”

“Chú cho rằng tất cả mọi người trong Ưng tổ chức đều trung thành sao? Bây giờ là anh ta, và bước tiếp theo là toàn bộ tổ chức.”

“Cậu …” Huyết áp của Kiều Nhất Hoắc lập tức tăng vọt.

Giả vờ không có nghĩa lý gì nữa.

Doãn Đạo bằng lòng đầu hàng Kiều Huyền Thạc, thì cuộc giao dịch giữa ông và Khâu Quốc đã hoàn toàn bị vạch trần.

“Khâu Quốc cần vũ khí chống vật chất, không tiếc thuê ông nghiên cứu và phát triển chúng cho đất nước của họ. Nếu ông hiểu những công nghệ này, ông nên phục vụ đất nước thay vì phản quốc và bán nước để phát triển vũ khí khủng khiếp như vậy cho các quốc gia khác.”

Kiều Nhất Hoắc cười, thở dài: “Xem ra cậu hoàn toàn đều đã biết. Tôi hôm nay đã đến tình trạng này, tôi không có gì phải giấu diếm. Đối với tôi mà nói, tôi là giáo sư, tôi đang phát triển phản vật chất, những tội danh cậu vừa nói, tôi thừa nhận hết thảy, nhưng còn một chuyện nữa thì sao? Có vẻ cậu kể còn thiếu một tội?”

Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày, trong lòng chợt buồn tẻ, anh không muốn nhắc đến chuyện kia, bởi vì anh biết chuyện này có liên quan đến mẹ mình, cho nên anh đã không nhắc đến nó.

Kiều Nhất Hoắc lạnh lùng liếc mắt, cười lạnh: “Cậu hẳn là nghĩ mãi mà không rõ vì sao tôi lại thả mẹ cậu ra ngoài?”

“…”

Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ, nghĩ đến mẹ anh đã bị anh giam cầm hơn năm, giờ anh không muốn quan tâm người đàn ông này có phải là chú hai hay không, anh chỉ muốn bắn vào tim hắn một phát súng để giải mối hận trong lòng.

“Tôi rất yêu mẹ cậu, cậu có biết không? Loại tình yêu này không phải cậu có thể tưởng tượng được. Ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy, tôi đã yêu bà ấy sâu đậm, bị bà ấy mê hoặc. Nhưng tôi hận vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy, chính là lúc tôi từ nước ngoài về dự đám cưới của bố cậu, tôi hận rằng đã quá muộn, tôi đã phải lòng bà ấy, nếu không gặp bà ấy một ngày, tôi thậm chí không thể ăn cơm.”

“Chúng tôi mỗi người một gia đình, nhưng ma quỷ trong lòng tôi không thể nào kiềm chế được. Tôi đã giấu bà ấy và canh giữ bà ấy như một công chúa. Tôi đã bảo vệ bà ấy suốt năm”.

Kiều Huyền Thạc nghiến răng, trong mắt hiện lên vẻ căm hận: “Ông đây là giam cầm, ông đang khiến bà ấy mất tự do, mất bản thân, mất con, mất đi ánh nắng, mất tất cả …”

“Tôi yêu bà ấy. Không ai trên đời này yêu bà ấy nhiều như tôi.”

“…” Kiều Huyền Thạc chậm rãi nhắm mắt hít sâu, nắm chặt hai tay, nổi gân xanh, chịu đựng không động thủ, trái tim phập phồng vì tức giận.

Kiều Nhất Hoắc ám ảnh, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, “Trần Tĩnh là người phụ nữ tốt nhất và đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

Kiều Huyền Thạc cảm thấy nói về mẹ mình với tên biến thái này là xúc phạm mẹ mình, anh lạnh lùng hỏi: “Ông đến cùng là đang muốn nói cái quái gì vậy? Đừng có quanh co.”

Kiều Nhất Hoắc nheo mắt nhìn Kiều Huyền Thạc, khóe miệng nhếch mép, ủ rũ lẩm bẩm: “Ngươi còn nhớ người hầu của ông nội không, Lư quản gia? Không phải ngươi luôn muốn điều tra xem ai đã giết ông ấy?”

Kiều Huyền Thạc sắc mặt lập tức tối sầm lại, cau mày cau lại, trong lòng truyền ra một dự cảm xấu.

“Con ơi, chú cháu ta là người một nhà, chú của cháu có phạm lỗi gì thì hãy cứ mở một mắt, nhắm một mắt, giống như ta cũng mắt nhắm mắt mở đối với mẹ của con khi bà ấy bắn chết quản gia Lư vậy . “

Kiều Huyền Thạc nhìn Kiều Nhất Hoắc rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lập tức dội lên một cỗ tức giận khó chịu không nói nên lời.

“Nếu cậu đưa tôi vào tù, tôi có thể đưa mẹ của cậu, người đã ở tù năm vào tù một lần nữa. Cuộc đời huy hoàng của bà sẽ không bao giờ thoát khỏi số phận bị giam cầm.”

Kiều Huyền Thạc đau xé lòng, cuối cùng anh cũng biết vì sao mẹ anh lại không muốn nói ra sự thật, lửa giận sôi trào trong lòng anh, như muốn phá hủy Địa Cầu này.

Anh dùng hết sức khống chế, nắm chặt hai tay run rẩy, chỉ cần anh đấm, sẽ có thể tiễn tên quỷ này về Tây Thiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio