Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Edit By Tsunami
“Sao mày dám đuổi ba mẹ ra ngoài?” Hách Danh Chấn tức giận xông vào, giơ nắm đấm lên, hung hăng đập vào trán Hách Nguyệt.
Nhìn thấy nắm đấm của Hách Danh Chấn sắp đập xuống, ngay lúc này, Lam Tuyết cảm thấy đau khổ vì Hách Nguyệt lại bị đánh, vội vàng chạy tới, dùng sức đẩy cánh tay Hách Danh Chấn ra.
Hách Danh Chấn bị một lực đột ngột đẩy từ bên cạnh, lảo đảo vài bước, ngã ở mép ghế sô pha, rất nhanh liền dựa vào ghế sô pha, hết sức kinh ngạc.
Đỗ Tân Lan bước tới và nhanh chóng đỡ Hách Danh Chấn: “ông xã,anh có sao không?”
Hách Danh Chấn sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hành động đột ngột của Lam Tuyết làm mọi người có mặt đều ngạc nhiên, Hách Nguyệt cũng kinh ngạc, không khỏi nhíu mày nhìn cô.
Đôi mắt đầy nghi ngờ.
Lam Tuyết tức giận đến mức tim đập loạn, hô hấp rối loạn, giọng điệu rất tức giận cảnh cáo: “Tôi đã gọi cảnh sát rồi, còn gọi điện thoại cho các kênh truyền thông lớn, bây giờ đứa nhỏ không liên quan gì đến các người. Các người công khai đưa người đến bắt chúng. Nhất định công an sẽ phối hợp can thiệp. Giới truyền thông cũng thích những scandal của các người trong giới thượng lưu, tôi đoán nhà họ Hách không thể để mất thể diện thế này, thức thời thì rời đi ngay lập tức.”
“Cô …” Vẻ dịu dàng trước đây của Đỗ Tân Lan trong phút chốc biến mất, thay vào đó là ánh mắt tức giận, hung hăng nhìn Lam Tuyết.
Lam Tuyết không sợ, cũng giống như năm năm trước, cô cảm thấy hai vợ chồng không có gì đáng tôn trọng, không cần quan tâm đến suy nghĩ của Hách Nguyệt.
Bởi vì đối với Lam Tuyết, chán ghét chính là chán ghét. Cô chán ghét cha mẹ của Hách Nguyệt đến cực điểm.
Lam Tuyết cười lạnh, ậm ừ: “Nếu cảnh sát và truyền thông không đuổi được các người, để đại tướng Kiều mang quân tới, các người thấy thế nào?”
Hách Danh Chấn đứng vững, rũ tay áo, vẫn như cũ một bộ dáng khinh thường, Đỗ Tân Lan cười mỉa mai nhìn Hách Nguyệt một cách lạnh lùng: “con trai, nhìn người phụ nữ rẻ tiền này, đê tiện, ác độc không bằng sinh vật cấp thấp. Thế mà con để cho cô ta sinh hạ con cháu nhà họ Hách chúng ta, bây giờ còn để cô ta tiếp tục nuôi hai đứa trẻ? Bây giờ con có điên không khi để cô ta sống bên cạnh mình?”
Hách Nguyệt không khỏi mỉm cười, nhìn Đỗ Tân Lan: “phải không? Nhưng tôi thua kém cả sinh vật cấp thấp, vậy thì tôi có tư cách gì mà ghét bỏ?”
“Con…” Đỗ Tân Lan tức giận đến sắp đau tim, mặt mày tím tái, ôm chặt lấy ngực: “con, sao con lại thành ra thế này?”
Hách Nguyệt im lặng, Hách Danh Chấn tức giận đến mức không thể nhịn được nữa, bước đến chỗ Đỗ Tân Lan đỡ cô: “Bà xã, đi …”
“Nhưng con trai của chúng ta…” Đỗ Tân Lan chậm rãi rơi nước mắt: “Bây giờ nó đã trở nên như thế này …”
“Chúng ta không nên có đứa con trai này …”
Đỗ Tân Lan giận dữ hét lên: “Tôi chỉ có đứa con trai này, niềm hy vọng của chúng ta, làm sao chúng ta lại có thể bị đối xử như thể chúng ta không có đứa con trai này, chúng ta …”
Hách Danh Chấn Thâm nghiến răng, hạ giọng, tức giận trừng mắt nhìn bà: “Về nhà rồi tính kế lâu dài, đi trước đi, có muốn bị chọc giận ở đây không?”
Sau khi nói xong, Hách Danh Chấn kiên quyết kéo Đỗ Tân Lan đi.
Lam Tuyết nhìn bóng lưng không muốn của cha mẹ Hách Nguyệt, sau đó nhìn vết máu do vệ sĩ để lại trên mặt đất, trái tim cô lập tức ổn định lại.
Phòng khách rộng lớn yên tĩnh lại.
Lam Tuyết bước vào phòng bếp, nhanh chóng lấy ra một chậu nước và khăn ướt.
Cô lập tức ngồi xổm xuống, nghiêm túc lau vết máu trên mặt đất.
Vừa ngẩng đầu, cô nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông, mơ hồ nhìn thấy hơi nước lấp lánh trong mắt anh ta, chỉ sau hai giây nhìn nhau, Hách Nguyệt rời đi, quay lưng lại với cô, giọng điệu lạnh lùng, rất nhẫn tâm nói: “Tôi hối hận đã để các người tới đây, các người đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho tôi, ngày mai cút đi cho tôi.”
Nói xong, anh đi về phía phòng làm việc.
Trong lòng Lam Tuyết khó chịu như bị nhét bông ướt, thở không ra hơi.
Nhìn bóng lưng cô đơn lẻ loi của người đàn ông, cô mơ hồ cảm nhận được tâm trạng, cảm xúc và sự bất lực của anh.
Khi rời bỏ người đàn ông này, chính vì anh có một cặp cha mẹ cực phẩm và một gia đình cực phẩm như vậy khiến cô cảm thấy đau lòng, cho dù lấy anh cũng không có hạnh phúc, chỉ có bi kịch.
Cô đã nhìn thấu rồi, nhưng hóa ra không phải chỉ một mình cô chán ghét, hóa ra Hách Nguyệt cũng có vẻ chán ghét chính mình và gia đình như vậy.
Người đàn ông này muốn lấy cô lúc đó có suy nghĩ gì, còn ép cô ký thỏa thuận không sinh con.
Lau sàn nhà sạch sẽ, Lam Tuyết xoay người trở về phòng của hai đứa trẻ.
Người bảo mẫu lo lắng bế bọn trẻ, dùng tay bịt lỗ tai rồi ngồi trên giường chờ đợi.
Hai đứa trẻ sợ hãi, khuôn mặt xấu xí dị thường, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lam Tuyết chậm rãi đi tới, ôm hai đứa nhỏ từ tay bảo mẫu.
Đứa trẻ lao vào vòng tay của Lam Tuyết và khóc òa lên trong tích tắc, tiếng khóc non nớt của hai đứa trẻ khiến trái tim cô tan nát.
Chúng đã thực sự sợ hãi.
“Đừng sợ hãi, Hoan Hoan Lạc Lạc ngoan, chúng ta không sợ hãi, ba mẹ sẽ che chở Hoan Hoan Lạc Lạc.” Lam Tuyết nhẹ giọng dỗ dành.
Hoan Hoan nức nở nói: “Mẹ đi thôi, kẻ xấu sẽ lại đến, chúng con không muốn ở đây nữa, chúng ta… đi thôi …”
Lam Tuyết nhìn Hoan Hoan rất đau khổ: “chúng ta đi rồi, ba phải làm sao?”
“ Cùng mang ba đi.” Lạc Lạc cũng khóc và giọng nói nghẹn ngào, những giọt nước mắt rơi không ngừng.
Lam Tuyết chạm vào khuôn mặt bọn trẻ, chạm vào những giọt nước mắt trên gò má ửng hồng của chúng, suy nghĩ một lúc và nói: “Mẹ có thể thấy rằng ba thích Hoan Hoan và Lạc Lạc, nhưng ba của con không thể mang theo chúng ta. Chúng ta cũng không thể bỏ đi như thế này, để mẹ nghĩ cách khác, mẹ sẽ bảo chú công an bắt mấy người xấu đó, con đừng sợ.”
Bọn trẻ được dỗ dành mới bình tĩnh lại một chút, gật đầu đồng ý, khóc mệt nằm trên ngực Lam Tuyết, nhắm mắt ngủ.
Hoan Hoan lẩm bẩm: “Chúng ta không thể bỏ bố và để chú cảnh sát bắt kẻ xấu.”
“Lạc Lạc cũng muốn có cha của mình, và Lạc Lạc không bỏ đi.”
Lam Tuyết mím môi, lòng vừa chua xót vừa đau, hai mắt đẫm lệ nhạt nhòa, tim nhói nhói từng nhịp.
Bây giờ, Hách Nguyệt đã bắt đầu xua đuổi , nếu là trước đây, cô nhất định sẽ lập tức rời đi, không muốn đợi một giây nào.
Nhưng tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp, cô đã rất đau đớn, xót xa.