Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Phóng viên điên cuồng ở bên dưới, nếu như bây giờ đi xuống, Bạch Nhược Hi biết là mình không thể tiếp cận được Doãn Nhị, đã bị các phóng viên vây quanh.
Không có cách nào lại gần Doãn Nhị.
Cô chợt dừng bước lại, Lâm Tuyết lại gần: “Sao vậy Nhược Hi?”
Bạch Nhược Hi suy nghĩ một chút, lập tức xoay người đi lên lầu hai.
Những người ở tầng dưới thấy cô định đi xuống, nhưng lại đột nhiên quay đầu lại, tất cả đều kinh ngạc.
Doãn Nhị nhấp một ngụm rượu đỏ, đôi mắt đầy ý cười, khóe miệng cũng mỉm cười nhìn khuôn mặt u ám của Bạch Nhược Hi, một tia đắc ý xẹt qua trong mắt cô.
Cô tự đắc uống một ngụm rượu, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Bạch Nhược Hi muốn đấu với cô, còn non lắm.
Cho dù Doãn Nhị cô có thua, cô cũng không cho Bạch Nhược Hi được thắng.
Lâm Tuyết đi theo phía sau Bạch Nhược Hi, vội vàng hỏi: “Nhược Hi, cậu định làm gì?”
Bạch Nhược Hi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Mình còn tưởng rằng là người giúp việc nào đó tham lam nên ăn trộm điện thoại của mình. Hắn có thể giải mật mã điện thoại còn đăng phát ngôn như vậy nhà này ngoài Doãn Nhị ra thì không còn ai khác, không cần phải chất vấn cô ta. “
“Vậy làm gì tiếp theo bây giờ? Kiều Tướng Quân sắp bị điều tra rồi sao?”
“Anh ba không làm chuyện gì xấu, không sợ bị bọn họ điều tra, nhưng mà thân phận không muốn công khai ra ngoài sắp bị bại lộ ra rồi.”
“Thân phận gì?” Lâm Tuyết tò mò hỏi.
“Mình không biết.” Bạch Nhược Hi cũng không rõ, nhưng cô tin rằng Kiều Huyền Thạc có thể xử lý tốt chuyện này.
Bạch Nhược Hi đi thẳng vào phòng Doãn Nhị, mở cửa bước vào, không nói một lời liền bắt đầu phá hỏng tủ.
Cô không hề thương xót, lục tung hết mọi thứ trong tủ ra.
Lâm Tuyết chạy vào phòng ngẩn người thấy một cảnh lộn xộn trước mặt liền lập tức đóng cửa lại.
Tất cả những thứ có giá trị trong phòng của Doãn Nhị đều lần lượt lục ra ngoài, một số đã bị vỡ nát, đồ đạc sắp xếp gọn gàng trong tủ thì lộn xộn khắp lên.
Lâm Tuyết biết Bạch Nhược Hi đang tìm điện thoại di động, cô cũng lập tức đi theo tìm kiếm.
Trong một chiếc hộp trên bàn cạnh giường.
Bạch Nhược Hi giở ra thấy hai chiếc điện thoại di động, một chiếc là điện thoại di động của cô đã tắt máy, một chiếc đang mở máy, nhưng không phải điện thoại di động mà Doãn Nhị đang dùng. Cô tức giận đen mặt, cầm điện thoại lên trong tay, trong lòng cũng đoán ra được số của chiếc điện thoại di động kia.
Cô nhanh chóng mở nhật ký cuộc gọi của chiếc điện thoại di động kia.
Quả nhiên toàn bộ là cuộc gọi của cô chưa nhận.
Số này là số gọi điện nhiều năm không liên lạc được, vốn cho rằng đó là số của Kiều Huyền Thạc.
Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, làm dịu cơn tức giận trong lòng.
“Tìm được rồi đúng không?” Lâm Tuyết đến gần Bạch Nhược Hi, thấy trên tay cô đang cầm hai chiếc điện thoại di động, trong đó có một chiếc là của cô, Lâm Tuyết không nhịn được hô lên: “Chết tiệt, Doãn Nhị này tâm địa đen tối đến mức nào? Hiện tại không hại được cậu liền hại Kiều Tướng Quân, cô ta không phải rất thích Kiều Tướng Quân lắm sao? Làm vậy cô ta có lợi gì? Người phụ nữ này trong lòng thật không bình thường. “
Cô vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên hai lần.
Bạch Nhược Hi lập tức mở máy ra, vừa mở máy đã nhận được tin nhắn.
Ngoài cô ra, còn ai khác biết số này sao?
Bạch Nhược Hi tò mò bấm vào mục tin nhắn.
Một tài khoản có tên săn đầu người gửi câu: “Đã nhận được đoạn đầu tiên, ảnh cô gửi hơi mờ, gửi thêm vài tấm nữa để tránh trói nhầm người”.
“Nhược Hi, ý của cậu là cô ta muốn thuê người bắt cóc cậu, không chỉ hại cậu, còn vu oan cho cậu bán đứng Kiều Tướng Quân trước, sau đó làm cho Kiều Tướng Quân hận cậu, âm mưu của cô ta không chê vào đâu được. . Ờ, nếu như cậu mất tích thì mấy câu nói trên mạng kia cũng có thể trở thành bằng chứng về việc này, thậm chí cô ta giết chết cậu, sau đó bịa chuyện rằng cậu áy náy quá nên tự sát. “
“…”
Bạch Nhược Hi không nói lời nào, cúi đầu dán mắt vào điện thoại, im lặng.
Lâm Tuyết căng thẳng: “Nhược Hi, chúng ta hãy gọi cảnh sát, để cảnh sát điều tra chuyện này.”
“Chỉ là một phần tin tức? Có thể định tội cô ta được sao?” Bạch Nhược Hi hỏi, “Không có tên tuổi cụ thể, nếu như Doãn Nhị bảo là người khác gửi nhầm thì phải làm sao?
“Đúng vậy, người phụ nữ này sẽ không dễ dàng buông tha.” Lâm Tuyết tức giận đến mức xoay người, ôm trán suy nghĩ.
Bạch Nhược Hi suy nghĩ một chút, lập tức mở máy.
Cô mở điện thoại, lấy ra những bức ảnh chụp cùng Doãn Nhị từ tài khoản online mấy năm trước, những tấm ảnh trước đó vẫn còn trên Internet, cô trực tiếp tải xuống những bức ảnh tự chụp của Doãn Nhị, sau đó mới dùng Bluetooth trên điện thoại để gửi cho đối phương.
Khi Lâm Tuyết phản ứng lại thì phát hiện ra Bạch Nhược Hi đã gửi ba ảnh khác nhau chụp từ ngày xưa của Doãn Nhị.
Lúc đầu cô rất ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, cô không nhịn được cười ra tiếng, rất đồng tình nói: “Đây là một thủ đoạn hay, không nên có ý muốn hại người khác, để cô ta tự nếm trải thử vị gieo gió gặt bão. Pháp luật không thể trừng trị cô ta, thì để cô ta tự đưa tiền cho bọn cướp bắt cóc chính mình luôn đi. “Bỏ đi mà làm người nha mấy đứa kia, cứ lấy cắp hoài không biết nhục hả ?
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia đã nói: “Sao hơi khác so với lần trước.”
Bạch Nhược Hi đáp: “Lấy ảnh chụp lần sau này làm chuẩn.”
Bên kia gửi: “Ừm.”
Bạch Nhược Hi lập tức xóa hết tin tức, cất lại điện thoại vào hộp của Doãn Nhị.
Cô xoay người đi ra ngoài, Lâm Tuyết cũng theo sau.
Hai người trở lại phòng tiếp tục trang điểm, chải chuốt.
Bạch Nhược Hi lấy điện thoại di động gọi cho Kiều Huyền Thạc.
Chuông reo một hồi, Kiều Huyền Thạc nghe máy, giọng nói khàn khàn truyền đến: “Nhược Hi.”
“Anh ba, anh đã xem tin tức trên mạng chưa?”
“A Lương vừa nói với anh.” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói.
“Xin lỗi, anh ba, thông báo đó không phải do em làm. Điện thoại của em bị Doãn Nhị trộm mất. Có thể cô ta xem đoạn trò chuyện trước đây của chúng ta nên mới đăng phát ngôn như vậy, anh ba, em…Em…”
“Em không cần lo lắng”, Kiều Huyền Thạc an ủi nói: “A Lương sẽ xử lý việc này, không sao đâu, em bây giờ ở nhà họ Doãn phải đề phòng Doãn Nhị, cẩn thận nhé, cô ta gần đây có nhiều hành động nhỏ.”
Hành động nhỏ?
Xem ra mọi người đã xem thường Doãn Nhị quá rồi, cô ta đâu chỉ hành động nhỏ, hiện cô ta đã bỏ tiền ra thuê người bắt cóc cô rồi, lần này nhất định phải chơi chết cô ta, cho người phụ nữ đó mới cam tâm.”
Bạch Nhược Hi không nói cho Kiều Huyền Thạc biết, sợ anh lo lắng cho cô mà phân tâm khi giải quyết công việc chính.
“Khi nào thì anh trở về?” Bạch Nhược Hi lo lắng lẩm bẩm.
“Nhược Hi, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải mạnh mẽ lên.”
“Anh ba, anh nói vậy là có ý gì?” Bạch Nhược Hi nghe những lời nặng nề như vậy vô tình vừa lo lắng vừa yêu thương.
“Đừng lo lắng, anh không sao, bây giờ anh bận, cúp máy nhé.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng nói.
“Ừm,” Bạch Nhược Hi miễn cưỡng tắt cuộc gọi.