Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : NGUY CƠ SẢY THAI CAO
Bạch Nhược Hi đứng ngoài cổng bệnh viện.
Nhìn cơn mưa xối xả, không có ý định dừng lại.
Gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy toàn thân run lên, lạnh cả người, tựa vào một góc bệnh viện, dùng tay ôm lấy vai, xoa nhẹ, nhìn mưa to bên ngoài, lòng như chìm xuống, còn lạnh lẽo hơn thời tiết.
Đúng lúc này, một cô gái cầm ô từ trong mưa lao vào, vừa đặt ô xuống thì tức giận lẩm bẩm, cất ô đi rồi vỗ nước mưa trên người.
Bạch Nhược Hi lờ mờ nghe thấy ai đó nói cùng ngôn ngữ với mình, và không thể không nhìn về phía đó một cách tò mò.
Lư Tiểu Nhã gấp ô lại và lắc mạnh ô: “Thời tiết ma quái này, mưa mãi không tạnh, thật sự rất khó đi lại.”
Lư Tiểu Nhã cầm ô đi về phía bệnh viện, Bạch Nhược Hi nhìn thấy có người bước vào bệnh viện, đó là đồng hương, cô vội vàng chạy tới ngay lập tức, giọng nói run lên vì lạnh: “Xin lỗi, cô có biết người đàn ông này không?”
Lư Tiểu Nhã đầu tiên nhìn thoáng qua Bạch Nhược Hi, thấy cô lúc này vô cùng xấu hổ, toàn thân ướt sũng, thân thể khẽ run, môi tái nhợt, cô không có thời gian nhìn ảnh, và lo lắng nói: “Cô ướt hết rồi, để thế này, bị cảm thì sao, thay quần áo nhanh đi.”
“Cô có thể nhìn tấm ảnh này trước được không? Cô đã nhìn thấy anh ấy chưa?”
Lư Tiểu Nhã cúi đầu.
Nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, cô không khỏi nhíu mày, chậm rãi cầm tấm ảnh, nhìn người đàn ông đẹp trai cường tráng trong ảnh rất nghiêm túc.
Lần đầu tiên có người cầm bức ảnh này và nhìn lâu như vậy, Bạch Nhược Hi rất căng thẳng và hồi hộp hỏi: “Cô đã gặp anh ấy chưa? Cô thấy quen mắt đúng không? Chắc hẳn cô đã từng gặp anh ấy.”
“Thực sự cảm thấy một chút quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy nó trước đây.” Lư Tiểu Nhã nhìn nó một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Hi, tự hỏi: “Đây là ai?”
“Chồng tôi, chồng tôi đang đi du lịch ở Khâu quốc và sau đó đã biến mất. Anh ấy có thể bị thương. Tôi không thể liên lạc với anh ấy. Tôi …”
Bước tới chỗ nhóm người vừa rồi, các bác sĩ và y tá vẫn đang kiểm tra, những người khác tản ra quan sát.
Lư Tiểu Nhã nhìn thấy các bác sĩ và y tá ở đó, cô lập tức buông cổ tay Bạch Nhược Hi ra, chạy tới, hỏi bằng tiếng Khâu quốc: “Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bệnh nhân vừa phản ứng, vừa nói mơ, cử động được nhưng sau khi thăm khám thì tình trạng không cải thiện, hiện còn hôn mê.”
“Có thể nói?” Lư Tiểu Nhã nghi ngờ nhìn bác sĩ.
Bạch Nhược Hi càng đến gần, cơ thể cô càng lúc càng run rẩy.
Đầu gối cô rất run, và mỗi bước đi của cô đều rất nặng nề nhưng lại rất khẩn trương.
Nước mắt lập tức tràn ngập trong hốc mắt, làm mờ đi tầm nhìn của cô, cổ họng đau đớn kịch liệt, như sắp khóc, tim như ngừng đập trong giây lát, sửng sốt như bị sét đánh, tim cô như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Khuôn mặt nhợt nhạt, không chút máu, hốc hác và tiều tụy của một người đàn ông đập vào mắt cô chính là người chồng mà cô đã vượt biển đến Khâu quốc để tìm kiếm.
Đó là anh ba đã mất tích lâu nay của cô, người đàn ông mà cô ngày đêm nhớ mong.
Khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, lòng cô khó chịu đến mức không nói được lời nào, lúc cô đến gần mép giường, sức lực của đầu gối không còn chống đỡ được cơ thể, vì vậy cô ngã quỳ xuống sàn bên cạnh giường.
Lư Tiểu Nhã và bác sĩ sững sờ trước hành động của cô.
Cô đã nắm chặt tay người đàn ông bằng cả hai tay, đặt mu bàn tay lên má, khóc không ra hơi, nước mắt như mưa, và cô sắp gục ngã vì đau buồn.
“Anh ba … Anh ba, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi , ông trời không phụ lòng em, cho em tìm được anh. Huhu…….Anh ba, tỉnh lại đi, nhìn em được không, Nhược Hi tới rồi.”
Bạch Nhược Hi khóc ngất, run rẩy vì đau đớn.
Bác sĩ phát hiện cô có điều gì đó không ổn nên vội vàng chạy đến giúp cô và nói điều gì đó mà Bạch Nhược Hi không thể hiểu được.
Bạch Nhược Hi không biết bên kia muốn làm gì, cô theo bản năng không muốn buông tay Kiều Huyền Thạc.
Cô nắm chặt tay anh, giận dữ hất bác sĩ ra, nhào lên ôm lấy Kiều Huyền Thạc, áp mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy tay anh, khóc như một đứa trẻ: “Anh ba, tỉnh lại đi, về nhà với em đi, anh tỉnh lại đi, em sẽ gọi điện thoại bảo anh trai em đưa chúng ta về nhà, đúng vậy…” Bạch Nhược Hi phản ứng lại, lập tức sờ sờ túi, run giọng nói: “Em sẽ gọi A Lương, chúng ta cùng nhâu về nhà đi …”
Cô run run tay, vừa lấy điện thoại ra, không cầm được điện thoại liền rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người nhặt lên, nhưng cô đã kích động quá độ, thể xác và tinh thần kiệt quệ, gặp gió và mưa lạnh. Trong phút chốc, hai mắt cô tối sầm, cả người tê liệt yếu ớt ngã xuống đất.
“Cô ổn chứ.” Lư Tiểu Nhã phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy thân thể Bạch Nhược Hi: “Cô ơi, cô tỉnh lại đi, cô bị sao vậy?”
Bạch Nhược Hi ngã vào trong vòng tay của Lư Tiểu Nhã, bác sĩ lập tức tiến lên đỡ cô, y tá cũng đi tới giúp, ba người không để ý nam nhân trên giường bệnh, hợp sức đưa Bạch Nhược Hi sang một giường bệnh khác.
Mười phút sau.
Lư Tiểu Nhã rất khó chịu và bước đến giường với biên lai và phiếu nhập viện.
Cô bất lực và lẩm bẩm một mình: “Một là đủ rồi, giờ còn một nữa, tôi vẫn còn là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả tiền thuốc cho cô? Thẻ tín dụng của tôi đã sử dụng hết và nhiệm vụ thì chưa hoàn thành. Tại sao tôi lại đen đủi như vậy?”
Lư Tiểu Nhã đi ngang qua giường bệnh của Kiều Huyền Thạc, liếc nhìn anh, thấy anh còn chưa tỉnh, liền đi thẳng vào phòng.
Bác sĩ vừa đi ra từ bên trong sau khi khám bệnh, Lư Tiểu Nhã đã nắm lấy cổ tay anh ta, lo lắng hỏi: “Cô gái kia không sao chứ?”
“Cô ấy bị nhiễm lạnh và cơ thể suy nhược, sốt nhẹ nhưng chúng tôi không thể cho cô ấy uống thuốc ngay bây giờ, kết quả siêu âm cho thấy cô ấy đang mang thai và có nguy cơ rất cao.
“Mang thai? Nguy cơ cao?” Lư Tiểu Nhã đột nhiên sửng sốt, tại sao chuyện này càng ngày càng rắc rối?
“Đúng vậy, hình ảnh siêu âm cho thấy ba phôi thai, nguy cơ sảy thai cao, vì cơ thể rất yếu trong giai đoạn đầu của thai kỳ.”
Lư Tiểu Nhã chết lặng.
Việc không uống thuốc tùy tiện là điều tốt, như vậy cô sẽ không phải tiếp tục sử đến dụng thẻ tín dụng, nhưng nguy cơ rủi ro cao về sức khoẻ yếu khiến cô lo lắng hơn.